Chương 233: Thế thì....tốc chiến tốc thắng thôi
Hiệp giao đấu đầu tiên của hai người, kết quả là.....hòa nhau, thế lực ngang nhau.
Đao quang và kiếm ảnh đều hóa thành những linh khí li ti.
“Hả??? Sao lại có thể là thế lực ngang nhau chứ??? Kiếm mang của Lâm Tiêu sư huynh sao có thể mạnh đến như thế?”
“Đây là...kiếm ý bậc tám rưỡi!!! Trời ạ Hóa Đỉnh Ý Cảnh, sư huynh Lâm Tiêu lại có thể lĩnh ngộ kiếm ý tới cảnh giới Hóa Đỉnh.”
“Không phải chứ, lúc ta ở Luân Hải Cảnh viên mãn, mới chỉ vừa lĩnh ngộ được kiếm ý sơ khai thôi đó.”
“Sao có thể nhanh như vậy được? Cho dù hắn có tu luyện kiếm ý từ trong bụng mẹ thì cũng không thể nào đạt tới trình độ này nhanh như vậy được.”
Đệ tử Kiếm Ma tông nhìn Lâm Tiêu mà ngây ra như phỗng.
“Haha, tốt, tốt, lão Mục ông nhìn thấy chưa? Đây là đệ tử của tôi đấy! Tên tiểu tử Lâm Tiêu này quả nhiên là thiên tài kiếm tu mà, khụ khụ khụ....có thể nhìn thấy Kiếm Ma tông bồi dưỡng ra được một thiên kiêu như vậy, tôi có chết cũng không hối tiếc.”
Cảnh lão cười lớn, trong giọng điệu tràn đầy sự sảng khoái.
Ông ấy sau khi uống Sinh Mệnh Thạch Chung Nhũ, sắc mặt trở nên hồng hào, khí huyết cũng khôi phục không ít.
Ngoại trừ không thể chiến đấu thì hoạt động không có gì trở ngại cả.
Phương tông chủ và Mục lão cũng nhìn Lâm Tiêu với vẻ kinh sợ.
Kiếm ý bậc tám rưỡi?
CMN vãi thật!
Hắn dùng bộ óc gì để lĩnh ngộ vậy, năng lực lĩnh ngộ này có hơi quá đáng rồi đấy nhé!
Mục lão cảm thấy mờ mịt, ông vừa vui vừa buồn.
Lâm Tiêu có thể lĩnh ngộ kiếm ý tới bước này, há chẳng phải là một tiểu tử trời sinh để tu kiếm hay sao.
Vậy Cửu U Trấn Ma Ấn và Hoang Chi Ý Cảnh của mình thì sao hả.
Từ góc độ nào đó mà nói, công pháp và ý cảnh của ông, cái nào cũng khó hơn kiếm ý một chút. Hơn nữa, điều kiện lại hà khắc hơn không ít.
Tìm một người có thể tu kiếm, thì vớ bừa cũng được một nắm.
Nhưng muốn tìm một người có thể tu luyện Cửu U Trấn Ma Ấn, bắt về một nghìn tên, thì trong một nghìn tên đó cũng chưa chắc đã có được một tên thích hợp tu luyện.
Sau đó, tìm trong đám người tu luyện Cửu U Trấn Ma Ấn, cho dù có một trăm tên tu luyện, cũng chưa chắc đã tìm được một tên có thể lĩnh ngộ Hoang Chi Ý Cảnh.
Quá khổ.
Mục lão chỉ muốn nói bản thân khổ quá đi mà.
“Cảnh lão quỷ, ông, ý cảnh kiếm ý của ông lĩnh ngộ được bao nhiêu rồi?” Mục lão bất đắc dĩ hỏi.
“Vừa tới bậc thứ tám.” Cảnh lão thì cảm thấy chẳng sao cả.
Lâm Tiêu tuổi trẻ tài cao, có thể lĩnh ngộ kiếm ý tới bậc này, ông vô cùng vui sướng.
Trên chiến trường.
“Cường giả Hóa Đỉnh Cảnh, chỉ có chút bản lĩnh vậy thôi sao? Vậy ta sẽ tiễn ông xuống đoàn tụ với con trai mình.” Lâm Tiêu miễn cưỡng nắm chặt trường kiếm, cố ý chế giễu.
Một đòn này, hắn đỡ không hề nhẹ nhàng chút nào.
Hóa Đỉnh Cảnh tùy tiện ra tay, hắn phải xuất ra toàn bộ kiếm ý mới có thể đỡ lại được. Đây không phải là một tin tốt đâu.
Cho nên, bắt buộc phải nghĩ cách làm loạn tâm lí, tiết tấu của đối phương, như vậy mới có thể tìm được cơ hội trong đó.
Bên phía Ngụy Vương, sắc mặt lộ vẻ kinh sợ, đồng thời, ánh mắt đã trầm xuống. Rốt cuộc lão ta cũng đã hiểu, tam hoàng tử nhà mình chết trong tay Lâm Tiêu như thế nào rồi.
Yêu nghiệt.
Lâm Tiêu này tuyệt đối là một yêu nghiệt đỉnh cấp. Đánh giá trước đó của lão về hắn, vẫn còn là đánh giá thấp rồi.
Nếu đã như vậy.
Thế thì....tốc chiến tốc thắng thôi.
“Lâm Tiêu, bản vương muốn xem xem, ngươi có thể ngông cuồng đến bao giờ!”
Trong ánh mắt Ngụy Vương, xẹt qua một tia tăm tối.
Ngay lúc đó, cơ thể lão bành trướng lên gấp đôi, một bóng đen ẩn hiện lên phía sau cơ thể lão.
Uy áp và khí tức của Hóa Đỉnh Cảnh kia cũng tăng lên gấp đôi.
“Trảm!!”
Ngụy Vương hô lên một tiếng.
Ngay sau đó, tốc độ thân hình ông ta nhanh đến không tưởng.
Một làn sức mạnh cực kỳ đáng sợ, bùng nổ ra.
Luồng sáng đen ầm ầm lao tới.
Ầm!!
Đao quang và kiếm ảnh đều hóa thành những linh khí li ti.
“Hả??? Sao lại có thể là thế lực ngang nhau chứ??? Kiếm mang của Lâm Tiêu sư huynh sao có thể mạnh đến như thế?”
“Đây là...kiếm ý bậc tám rưỡi!!! Trời ạ Hóa Đỉnh Ý Cảnh, sư huynh Lâm Tiêu lại có thể lĩnh ngộ kiếm ý tới cảnh giới Hóa Đỉnh.”
“Không phải chứ, lúc ta ở Luân Hải Cảnh viên mãn, mới chỉ vừa lĩnh ngộ được kiếm ý sơ khai thôi đó.”
“Sao có thể nhanh như vậy được? Cho dù hắn có tu luyện kiếm ý từ trong bụng mẹ thì cũng không thể nào đạt tới trình độ này nhanh như vậy được.”
Đệ tử Kiếm Ma tông nhìn Lâm Tiêu mà ngây ra như phỗng.
“Haha, tốt, tốt, lão Mục ông nhìn thấy chưa? Đây là đệ tử của tôi đấy! Tên tiểu tử Lâm Tiêu này quả nhiên là thiên tài kiếm tu mà, khụ khụ khụ....có thể nhìn thấy Kiếm Ma tông bồi dưỡng ra được một thiên kiêu như vậy, tôi có chết cũng không hối tiếc.”
Cảnh lão cười lớn, trong giọng điệu tràn đầy sự sảng khoái.
Ông ấy sau khi uống Sinh Mệnh Thạch Chung Nhũ, sắc mặt trở nên hồng hào, khí huyết cũng khôi phục không ít.
Ngoại trừ không thể chiến đấu thì hoạt động không có gì trở ngại cả.
Phương tông chủ và Mục lão cũng nhìn Lâm Tiêu với vẻ kinh sợ.
Kiếm ý bậc tám rưỡi?
CMN vãi thật!
Hắn dùng bộ óc gì để lĩnh ngộ vậy, năng lực lĩnh ngộ này có hơi quá đáng rồi đấy nhé!
Mục lão cảm thấy mờ mịt, ông vừa vui vừa buồn.
Lâm Tiêu có thể lĩnh ngộ kiếm ý tới bước này, há chẳng phải là một tiểu tử trời sinh để tu kiếm hay sao.
Vậy Cửu U Trấn Ma Ấn và Hoang Chi Ý Cảnh của mình thì sao hả.
Từ góc độ nào đó mà nói, công pháp và ý cảnh của ông, cái nào cũng khó hơn kiếm ý một chút. Hơn nữa, điều kiện lại hà khắc hơn không ít.
Tìm một người có thể tu kiếm, thì vớ bừa cũng được một nắm.
Nhưng muốn tìm một người có thể tu luyện Cửu U Trấn Ma Ấn, bắt về một nghìn tên, thì trong một nghìn tên đó cũng chưa chắc đã có được một tên thích hợp tu luyện.
Sau đó, tìm trong đám người tu luyện Cửu U Trấn Ma Ấn, cho dù có một trăm tên tu luyện, cũng chưa chắc đã tìm được một tên có thể lĩnh ngộ Hoang Chi Ý Cảnh.
Quá khổ.
Mục lão chỉ muốn nói bản thân khổ quá đi mà.
“Cảnh lão quỷ, ông, ý cảnh kiếm ý của ông lĩnh ngộ được bao nhiêu rồi?” Mục lão bất đắc dĩ hỏi.
“Vừa tới bậc thứ tám.” Cảnh lão thì cảm thấy chẳng sao cả.
Lâm Tiêu tuổi trẻ tài cao, có thể lĩnh ngộ kiếm ý tới bậc này, ông vô cùng vui sướng.
Trên chiến trường.
“Cường giả Hóa Đỉnh Cảnh, chỉ có chút bản lĩnh vậy thôi sao? Vậy ta sẽ tiễn ông xuống đoàn tụ với con trai mình.” Lâm Tiêu miễn cưỡng nắm chặt trường kiếm, cố ý chế giễu.
Một đòn này, hắn đỡ không hề nhẹ nhàng chút nào.
Hóa Đỉnh Cảnh tùy tiện ra tay, hắn phải xuất ra toàn bộ kiếm ý mới có thể đỡ lại được. Đây không phải là một tin tốt đâu.
Cho nên, bắt buộc phải nghĩ cách làm loạn tâm lí, tiết tấu của đối phương, như vậy mới có thể tìm được cơ hội trong đó.
Bên phía Ngụy Vương, sắc mặt lộ vẻ kinh sợ, đồng thời, ánh mắt đã trầm xuống. Rốt cuộc lão ta cũng đã hiểu, tam hoàng tử nhà mình chết trong tay Lâm Tiêu như thế nào rồi.
Yêu nghiệt.
Lâm Tiêu này tuyệt đối là một yêu nghiệt đỉnh cấp. Đánh giá trước đó của lão về hắn, vẫn còn là đánh giá thấp rồi.
Nếu đã như vậy.
Thế thì....tốc chiến tốc thắng thôi.
“Lâm Tiêu, bản vương muốn xem xem, ngươi có thể ngông cuồng đến bao giờ!”
Trong ánh mắt Ngụy Vương, xẹt qua một tia tăm tối.
Ngay lúc đó, cơ thể lão bành trướng lên gấp đôi, một bóng đen ẩn hiện lên phía sau cơ thể lão.
Uy áp và khí tức của Hóa Đỉnh Cảnh kia cũng tăng lên gấp đôi.
“Trảm!!”
Ngụy Vương hô lên một tiếng.
Ngay sau đó, tốc độ thân hình ông ta nhanh đến không tưởng.
Một làn sức mạnh cực kỳ đáng sợ, bùng nổ ra.
Luồng sáng đen ầm ầm lao tới.
Ầm!!