Chương 232
*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Ngay khi tàn dư kiếm khí sắp lấy mạng cường giả bán bộ Hóa Đỉnh thì Ngụy Vương ra tay.
Ông ta đứng ở trước mặt cường giả bán bộ Hoá Đỉnh chỉ phất nhẹ tay một cái thì đã chặn được một kích này.
“Được rồi, lão gia hoả kia đã không còn sức chiến đấu nữa, chuyện còn lại giao cho bản vương.”Ngụy Vương nói.
“Rõ!” Sau khi cường giả bán bộ Hóa Đỉnh sợ hãi liếc nhìn Lâm Tiêu thì tránh sang một bên.
Lâm Tiêu đã học hỏi được rất nhiều điều, đã từng gặp những người thận trọng nhưng chưa từng thấy ai thận trọng như cường giả Hóa Đỉnh này. Điều này là có chút khó khăn rồi.
Thấy đối phương lùi lại, Cảnh lão cũng lùi lại. Có điều tác dụng phụ của bí pháp vắt kiệt sức sống cũng xuất hiện.
Cơ thể Cảnh lão lắc lư và rơi từ không trung xuống. Sắc mặt ông ta tái nhợt như tờ giấy, khí tức yếu ớt, giống như một ông già ở tuổi xế chiều vậy.
Lâm Tiêu lập tức xông qua đó và ôm Cảnh lão xuống.
"Mục lão, ông đem thứ này nghiền nát và cho Cảnh lão uống, có lẽ sẽ có chút tác dụng." Sau khi Lâm Tiêu đặt Cảnh lão bên cạnh Mục lão, hắn lấy ra một thứ màu trắng sữa khác to bằng nắm tay rồi đưa nó cho Mục lão.
"Đây, đay là Thạch Chung Nhũ sao? Hơn nữa còn là loại đã mấy trăm năm? Mẹ kiếp, tiểu tử ngươi lấy đâu ra thứ đồ tốt như vậy? Được, được, có thứ này, Cảnh lão quỷ muốn chết cũng không dễ."
Sau khi Mục lão nhận ra thứ này thì vui mừng khôn xiết.
Ở phía khác, trong đầu Ngụy Vương cũng vang lên một âm thanh rất hưng phấn:
"Thạch Chung Nhũ sinh mệnh!! Ít nhất cũng phải 500 năm trở nên! Lâm Tiêu có loại bảo vật cực phẩm như vậy, ngươi nhất định phải đoạt lấy, thứ này rất hữu dụng đối với bản…... không, rất hữu dụng đối với ngươi!"
Ngụy Vương truyền âm nói với chiếc nhẫn trên tay: "Bản vương biết rồi."
"Khí tức Lâm Tiêu trên người này rất kỳ dị, ngươi nhất định phải cẩn thận một chút, nếu như không được thì để bán bộ Hóa Đỉnh giải quyết hắn." Giọng nói đó nhắc nhở.
Ngụy Vương cau mày, tức giận truyền âm nói: "Cái gì!? Lẽ nào ngay cả một tên Luân Hải cảnh nhãi nhép mà bản vương cũng không đối phó được sao?"
"Cẩn thận cũng không thừa, năm đó bản tôn quá coi thường kẻ địch cho nên mới có kết cục như vậy. Ngươi nghĩ xem, ngươi từ một đệ tử phế vật như thế nào, từng bước từng bước đạt được như bây giờ? Ngươi càng mạnh thì càng phải cẩn thận. Ngươi tuyệt đối không được…” Giọng nói đó bắt đầu lảm nhảm.
“Được rồi được rồi, ta biết rồi, ta sẽ cẩn thận.” Ngụy Vương truyền âm một câu, sau đó không quan tâm nữa.
Ngụy Vương đứng giữa không chung, đợi Tiêu làm xong việc, ông ta mới từ từ nói: "Chuẩn bị sẵn sàng cho việc chết chưa?"
Lâm Tiêu không hề sợ hãi nhìn qua đó và hỏi ngược lại: "Ngươi đã sẵn sàng chưa?"
Thấy vậy, Ngụy Vương không nhiều lời nữa.
Một tiểu gia hỏa còn chưa đạt tới Toàn Đan cảnh thì phải xem trọng đến mức nào chứ? Điều này thực sự nực cười.
Ngay sau đó, Ngụy Vương bị một luồng khí tức màu đen bao vây, trong tay ông ta cầm một thanh trường đao màu đen. Hình tượng này không giống quân vương mà giống quỷ vương.
Xung quanh ông ta có những dao động dữ dội, hư không bắt đầu rung lắc.
"Nhưng ngươi đừng chết quá nhanh!"Nói xong, Ngụy Vương bắt đầu hành động.
Ngụy Vương từ trên không bước ra.
Uy áp của cường giả Hóa Đỉnh Cảnh từ trên người lập tức phát ra. Áp lực như núi đè nặng về phía Lâm Tiêu.
Tiếp đó, trường đao trong tay ông ta chém xuống. Một luồng đao quang màu đen phong tỏa không gian, chém thẳng về phía Lâm Tiêu.
Ngụy Vương này vừa ra tay, thì chính là một đòn dồn người ta vào chỗ chết.
Lâm Tiêu nhìn tình hình này, trong mắt toát ra sự thận trọng.
Đây nhất định là trận chiến gian nan nhất kể từ khi hắn tới thế giới huyền huyễn này.
Hắn không thể không đánh, bắt buộc phải đánh.
Lâm Tiêu không hề có chút do dự, trường kiếm trong tay vung lên, ba luồng kiếm mang trùng điệp chém ra.
Ngay khi tàn dư kiếm khí sắp lấy mạng cường giả bán bộ Hóa Đỉnh thì Ngụy Vương ra tay.
Ông ta đứng ở trước mặt cường giả bán bộ Hoá Đỉnh chỉ phất nhẹ tay một cái thì đã chặn được một kích này.
“Được rồi, lão gia hoả kia đã không còn sức chiến đấu nữa, chuyện còn lại giao cho bản vương.”Ngụy Vương nói.
“Rõ!” Sau khi cường giả bán bộ Hóa Đỉnh sợ hãi liếc nhìn Lâm Tiêu thì tránh sang một bên.
Lâm Tiêu đã học hỏi được rất nhiều điều, đã từng gặp những người thận trọng nhưng chưa từng thấy ai thận trọng như cường giả Hóa Đỉnh này. Điều này là có chút khó khăn rồi.
Thấy đối phương lùi lại, Cảnh lão cũng lùi lại. Có điều tác dụng phụ của bí pháp vắt kiệt sức sống cũng xuất hiện.
Cơ thể Cảnh lão lắc lư và rơi từ không trung xuống. Sắc mặt ông ta tái nhợt như tờ giấy, khí tức yếu ớt, giống như một ông già ở tuổi xế chiều vậy.
Lâm Tiêu lập tức xông qua đó và ôm Cảnh lão xuống.
"Mục lão, ông đem thứ này nghiền nát và cho Cảnh lão uống, có lẽ sẽ có chút tác dụng." Sau khi Lâm Tiêu đặt Cảnh lão bên cạnh Mục lão, hắn lấy ra một thứ màu trắng sữa khác to bằng nắm tay rồi đưa nó cho Mục lão.
"Đây, đay là Thạch Chung Nhũ sao? Hơn nữa còn là loại đã mấy trăm năm? Mẹ kiếp, tiểu tử ngươi lấy đâu ra thứ đồ tốt như vậy? Được, được, có thứ này, Cảnh lão quỷ muốn chết cũng không dễ."
Sau khi Mục lão nhận ra thứ này thì vui mừng khôn xiết.
Ở phía khác, trong đầu Ngụy Vương cũng vang lên một âm thanh rất hưng phấn:
"Thạch Chung Nhũ sinh mệnh!! Ít nhất cũng phải 500 năm trở nên! Lâm Tiêu có loại bảo vật cực phẩm như vậy, ngươi nhất định phải đoạt lấy, thứ này rất hữu dụng đối với bản…... không, rất hữu dụng đối với ngươi!"
Ngụy Vương truyền âm nói với chiếc nhẫn trên tay: "Bản vương biết rồi."
"Khí tức Lâm Tiêu trên người này rất kỳ dị, ngươi nhất định phải cẩn thận một chút, nếu như không được thì để bán bộ Hóa Đỉnh giải quyết hắn." Giọng nói đó nhắc nhở.
Ngụy Vương cau mày, tức giận truyền âm nói: "Cái gì!? Lẽ nào ngay cả một tên Luân Hải cảnh nhãi nhép mà bản vương cũng không đối phó được sao?"
"Cẩn thận cũng không thừa, năm đó bản tôn quá coi thường kẻ địch cho nên mới có kết cục như vậy. Ngươi nghĩ xem, ngươi từ một đệ tử phế vật như thế nào, từng bước từng bước đạt được như bây giờ? Ngươi càng mạnh thì càng phải cẩn thận. Ngươi tuyệt đối không được…” Giọng nói đó bắt đầu lảm nhảm.
“Được rồi được rồi, ta biết rồi, ta sẽ cẩn thận.” Ngụy Vương truyền âm một câu, sau đó không quan tâm nữa.
Ngụy Vương đứng giữa không chung, đợi Tiêu làm xong việc, ông ta mới từ từ nói: "Chuẩn bị sẵn sàng cho việc chết chưa?"
Lâm Tiêu không hề sợ hãi nhìn qua đó và hỏi ngược lại: "Ngươi đã sẵn sàng chưa?"
Thấy vậy, Ngụy Vương không nhiều lời nữa.
Một tiểu gia hỏa còn chưa đạt tới Toàn Đan cảnh thì phải xem trọng đến mức nào chứ? Điều này thực sự nực cười.
Ngay sau đó, Ngụy Vương bị một luồng khí tức màu đen bao vây, trong tay ông ta cầm một thanh trường đao màu đen. Hình tượng này không giống quân vương mà giống quỷ vương.
Xung quanh ông ta có những dao động dữ dội, hư không bắt đầu rung lắc.
"Nhưng ngươi đừng chết quá nhanh!"Nói xong, Ngụy Vương bắt đầu hành động.
Ngụy Vương từ trên không bước ra.
Uy áp của cường giả Hóa Đỉnh Cảnh từ trên người lập tức phát ra. Áp lực như núi đè nặng về phía Lâm Tiêu.
Tiếp đó, trường đao trong tay ông ta chém xuống. Một luồng đao quang màu đen phong tỏa không gian, chém thẳng về phía Lâm Tiêu.
Ngụy Vương này vừa ra tay, thì chính là một đòn dồn người ta vào chỗ chết.
Lâm Tiêu nhìn tình hình này, trong mắt toát ra sự thận trọng.
Đây nhất định là trận chiến gian nan nhất kể từ khi hắn tới thế giới huyền huyễn này.
Hắn không thể không đánh, bắt buộc phải đánh.
Lâm Tiêu không hề có chút do dự, trường kiếm trong tay vung lên, ba luồng kiếm mang trùng điệp chém ra.