Chương 177: Rắc rối to rồi
Thiếu niên này chín mươi chín phần trăm là lấy được một thứ như vậy.
Chỉ là...kẻ điên này....!
Hiện tại ở trong mắt mọi người, Lâm Tiêu chính là một kẻ điên.
Hắn lại đi dùng lá bài giữ mạng như vậy lên người tam hoàng tử và người hộ đạo kia.
Hắn nghĩ cái quái gì vậy hả.
Đó là tam hoàng tử và người hộ đạo của vương triều Đại Ngụy đó.
Hắn có biết hậu quả là gì không?
Ở bên kia,
Người hộ đạo đang xông về phía tam hoàng tử, chuẩn bị hóa giải kiếm khí. Lúc này, chợt cảm thấy toàn thân rét run, da đầu tê dại.
Cỗ uy lực uy hiếp tới tính mạng này ở ngay phía sau hắn truyền tới.
Theo bản năng, người hộ đạo này huy động toàn bộ linh lực của bán Hóa Đỉnh, sau đó đánh về phía sau một chưởng.
“Cái gì....kiếm khí này là...... Hóa Đỉnh Cảnh.....”
Uỳnh!!!
Chưởng ấn đã đánh ra rồi, người hộ đạo mới nhận ra. Đáng tiếc, đã quá muộn.
Một chưởng dùng hết sức đánh ra kia, chỉ như bùn đất ven đường, củi mục cành khô, bị kiếm khí kia nghiền nát thành tro bụi.
Kiếm khí cao vạn trượng bổ thẳng xuống, nặng nề chém người hộ đạo vào trong lòng đất.
Ầm ầm một trận núi rung đất lở.
Trời đất đều bị chém làm đôi, tạo ra hai rãnh nứt khổng lồ.
Mà người hộ đạo kia cũng không rõ sống chết.
Tất cả các thế lực lớn nhỏ nhìn thấy cảnh này, đều kinh hãi không nói nên lời.
Đây là siêu cấp cường giả bán Hóa Đỉnh đó nha.
Nhưng sau đó.
Xuất hiện một cảnh khiến người ta càng chấn động hơn.
“A!!!!!”
Một tiếng hét thảm thiết vang lên.
Bởi vì không có sự giúp đỡ của người hộ đạo.
Cho nên luồng kiếm khí chém về phía tam hoàng tử trước đó, lúc này đã ép lên lớp bảo hộ của ngọc trúc hộ thể của hắn.
Rắc rắc.
Lớp bảo hộ vỡ vụn trong nháy mắt. Ngay cả chút xíu lực phản kháng cũng không có.
Tiếp đó, ngọc trúc hộ thể cũng bị chấn động đến vỡ nát.
Mà kiếm khí kia lại chưa hề dừng lại.
Phụt phụt!!
Kiếm quang lóe sáng.
Mặc cho tam hoàng tử kia cuối cùng phản kháng kiểu gì, luồng kiếm khí sắc bén ẩn chứa thực lực của Toàn Đan Cảnh viên mãn này, vẫn trực tiếp chém xuống làm đôi.
Chết không kịp ngáp.
Tam hoàng tử, của vương triều Đại Ngụy, vỡ vụn!
Yên lặng!!!
Bầu không khí yên ắng, chết lặng.
Bao gồm cả Phương tông chủ và Lạc Hải Thành sau khi bị đánh bay cả trăm mét, vừa bò dậy.
Tất cả bọn họ đều ngẩn ngơ nhìn Lâm Tiêu.
Giết rồi?
Lâm Tiêu vậy mà lại dám chém chết tam hoàng tử rồi.
Đây….thế này…quá điên cuồng rồi.
Toang rồi ông giáo ơi.
Rắc rối to rồi.
Sắc mặt của đại đa số người ở đây đều biến sắc.
Không ít thế lực đã truyền âm cho người nhà mình, lập tức, nhanh chóng, rời khỏi nơi này.
Vị hoàng tử có khả năng tranh chấp hoàng vị sau này chết rồi, chuyện này tuyệt đối không hề nhỏ.
Ánh mắt của mỗi người nhìn Lâm Tiêu đều tràn ngập kinh dị, e ngại, kiêng kị, sợ hãi, thán phục.
“Lâm Tiêu, ngươi như này….” Phương tông chủ khóc không ra nước mắt, không biết nói gì nữa.
Chỉ là...kẻ điên này....!
Hiện tại ở trong mắt mọi người, Lâm Tiêu chính là một kẻ điên.
Hắn lại đi dùng lá bài giữ mạng như vậy lên người tam hoàng tử và người hộ đạo kia.
Hắn nghĩ cái quái gì vậy hả.
Đó là tam hoàng tử và người hộ đạo của vương triều Đại Ngụy đó.
Hắn có biết hậu quả là gì không?
Ở bên kia,
Người hộ đạo đang xông về phía tam hoàng tử, chuẩn bị hóa giải kiếm khí. Lúc này, chợt cảm thấy toàn thân rét run, da đầu tê dại.
Cỗ uy lực uy hiếp tới tính mạng này ở ngay phía sau hắn truyền tới.
Theo bản năng, người hộ đạo này huy động toàn bộ linh lực của bán Hóa Đỉnh, sau đó đánh về phía sau một chưởng.
“Cái gì....kiếm khí này là...... Hóa Đỉnh Cảnh.....”
Uỳnh!!!
Chưởng ấn đã đánh ra rồi, người hộ đạo mới nhận ra. Đáng tiếc, đã quá muộn.
Một chưởng dùng hết sức đánh ra kia, chỉ như bùn đất ven đường, củi mục cành khô, bị kiếm khí kia nghiền nát thành tro bụi.
Kiếm khí cao vạn trượng bổ thẳng xuống, nặng nề chém người hộ đạo vào trong lòng đất.
Ầm ầm một trận núi rung đất lở.
Trời đất đều bị chém làm đôi, tạo ra hai rãnh nứt khổng lồ.
Mà người hộ đạo kia cũng không rõ sống chết.
Tất cả các thế lực lớn nhỏ nhìn thấy cảnh này, đều kinh hãi không nói nên lời.
Đây là siêu cấp cường giả bán Hóa Đỉnh đó nha.
Nhưng sau đó.
Xuất hiện một cảnh khiến người ta càng chấn động hơn.
“A!!!!!”
Một tiếng hét thảm thiết vang lên.
Bởi vì không có sự giúp đỡ của người hộ đạo.
Cho nên luồng kiếm khí chém về phía tam hoàng tử trước đó, lúc này đã ép lên lớp bảo hộ của ngọc trúc hộ thể của hắn.
Rắc rắc.
Lớp bảo hộ vỡ vụn trong nháy mắt. Ngay cả chút xíu lực phản kháng cũng không có.
Tiếp đó, ngọc trúc hộ thể cũng bị chấn động đến vỡ nát.
Mà kiếm khí kia lại chưa hề dừng lại.
Phụt phụt!!
Kiếm quang lóe sáng.
Mặc cho tam hoàng tử kia cuối cùng phản kháng kiểu gì, luồng kiếm khí sắc bén ẩn chứa thực lực của Toàn Đan Cảnh viên mãn này, vẫn trực tiếp chém xuống làm đôi.
Chết không kịp ngáp.
Tam hoàng tử, của vương triều Đại Ngụy, vỡ vụn!
Yên lặng!!!
Bầu không khí yên ắng, chết lặng.
Bao gồm cả Phương tông chủ và Lạc Hải Thành sau khi bị đánh bay cả trăm mét, vừa bò dậy.
Tất cả bọn họ đều ngẩn ngơ nhìn Lâm Tiêu.
Giết rồi?
Lâm Tiêu vậy mà lại dám chém chết tam hoàng tử rồi.
Đây….thế này…quá điên cuồng rồi.
Toang rồi ông giáo ơi.
Rắc rối to rồi.
Sắc mặt của đại đa số người ở đây đều biến sắc.
Không ít thế lực đã truyền âm cho người nhà mình, lập tức, nhanh chóng, rời khỏi nơi này.
Vị hoàng tử có khả năng tranh chấp hoàng vị sau này chết rồi, chuyện này tuyệt đối không hề nhỏ.
Ánh mắt của mỗi người nhìn Lâm Tiêu đều tràn ngập kinh dị, e ngại, kiêng kị, sợ hãi, thán phục.
“Lâm Tiêu, ngươi như này….” Phương tông chủ khóc không ra nước mắt, không biết nói gì nữa.