Chương 171: Tam hoàng tử điện hạ?
Hắn lại tính lại lần nữa, hình như đâu có tính sai.
Làm hắn sợ thòng tim rồi.
Cái gì mà gác mộ trăm năm, ông đây là thiên tài, ngộ tính đỉnh cấp, ngươi bảo ông đây đi gác mộ trăm năm??
Nếu là mười ngày, thì hoàn toàn có thể chấp nhận được.
Chỉ là số lượng có hơi nhiều một chút.
Không nói nữa, lau cho xong đi đã.
Máy lau kiếm hình người, khởi động!
……
Chính vào lúc Lâm Tiêu chuyên tâm lau kiếm, tam hoàng tử cuối cùng cũng chật vật thoát khỏi di tích Vô Cực, xuất hiện trước tầm mắt của các thế lực lớn nhỏ.
“Mau nhìn kìa, lối ra của di tích Vô Cực lại phát sáng rồi, xem ra là lại có người ra rồi.”
“Lúc này mới được có mấy ngày, đã có nhiều người ra như vậy, sớm hơn cả hồi trước nữa.”
“Cho tới bây giờ, vẫn chưa có ai có được cơ duyên đâu.”
“Đâu còn cách nào khác, nghe nói đám người của tam hoàng tử độc chiếm nơi có cơ duyên, những người khác căn bản là không được đi vào.”
“Thế, thế này đúng là ngang ngược.”
“Nói nhỏ thôi, người của hoàng thất Đại Ngụy đang ở trên hoàng liễn đấy, ngộ nhỡ bị bọn họ nghe được thì phiền phức.”
Lúc các thế lực lớn nhỏ rì rầm thảo luận, lối vào của di tích Vô Cực lại sáng lên vài lần.
Một người đàn ông đầu tóc bù xù, chật vật xông ra ngoài.
“Trời ạ, người này là ai vậy, trông thảm vậy.”
“Chắc không phải là bị cướp tài nguyên đấy chứ.”
“Cướp tài nguyên cũng là chuyện bình thường, kẻ mạnh là vua mà.”
“Đúng vậy, có bản lĩnh thì ngươi đi cướp của kẻ khác đi.”
“Ủa? Người này sao trông quen vậy nhỉ?”
“Thấy ngươi nói vậy, hình như đúng là gặp qua ở đâu rồi.”
Rất nhiều người nhìn ngó nam tử chật vật kia, đều cảm thấy có chút quen mắt.
Nhưng lại không ai nhận ra đó là ai.
“Ngụy Thanh Phong cầu kiến người hộ đạo!!” Nam tử chật vật, dùng hết khí huyết, hô lớn một câu.
Ngụy Thanh Phong?
Đó là ai vậy?
Chờ chút, cái giọng này nghe quen quen, sao nghe giống giọng của tam hoàng tử điện hạ thế nhỉ.
Ngụy Thanh Phong? Ngụy Thanh Phong?
Đây không phải là tên thật của tam hoàng tử điện hạ hay sao?
Tất cả các thế lực lớn nhỏ bỗng chốc ngẩn ra.
Tam hoàng tử điện hạ?
Sao hắn lại ra nông nỗi này?
“Tam, tam hoàng tử điện hạ, ngài sao rồi? Xảy ra chuyện gì rồi?”
Vệ thúc ở trên hoàng liễn cũng kinh hãi.
Ngay khi ông ta nhảy xuống khỏi hoảng liễn, bay xuống. Một bóng người già nua xuất hiện trước mắt tam hoàng tử.
Làm hắn sợ thòng tim rồi.
Cái gì mà gác mộ trăm năm, ông đây là thiên tài, ngộ tính đỉnh cấp, ngươi bảo ông đây đi gác mộ trăm năm??
Nếu là mười ngày, thì hoàn toàn có thể chấp nhận được.
Chỉ là số lượng có hơi nhiều một chút.
Không nói nữa, lau cho xong đi đã.
Máy lau kiếm hình người, khởi động!
……
Chính vào lúc Lâm Tiêu chuyên tâm lau kiếm, tam hoàng tử cuối cùng cũng chật vật thoát khỏi di tích Vô Cực, xuất hiện trước tầm mắt của các thế lực lớn nhỏ.
“Mau nhìn kìa, lối ra của di tích Vô Cực lại phát sáng rồi, xem ra là lại có người ra rồi.”
“Lúc này mới được có mấy ngày, đã có nhiều người ra như vậy, sớm hơn cả hồi trước nữa.”
“Cho tới bây giờ, vẫn chưa có ai có được cơ duyên đâu.”
“Đâu còn cách nào khác, nghe nói đám người của tam hoàng tử độc chiếm nơi có cơ duyên, những người khác căn bản là không được đi vào.”
“Thế, thế này đúng là ngang ngược.”
“Nói nhỏ thôi, người của hoàng thất Đại Ngụy đang ở trên hoàng liễn đấy, ngộ nhỡ bị bọn họ nghe được thì phiền phức.”
Lúc các thế lực lớn nhỏ rì rầm thảo luận, lối vào của di tích Vô Cực lại sáng lên vài lần.
Một người đàn ông đầu tóc bù xù, chật vật xông ra ngoài.
“Trời ạ, người này là ai vậy, trông thảm vậy.”
“Chắc không phải là bị cướp tài nguyên đấy chứ.”
“Cướp tài nguyên cũng là chuyện bình thường, kẻ mạnh là vua mà.”
“Đúng vậy, có bản lĩnh thì ngươi đi cướp của kẻ khác đi.”
“Ủa? Người này sao trông quen vậy nhỉ?”
“Thấy ngươi nói vậy, hình như đúng là gặp qua ở đâu rồi.”
Rất nhiều người nhìn ngó nam tử chật vật kia, đều cảm thấy có chút quen mắt.
Nhưng lại không ai nhận ra đó là ai.
“Ngụy Thanh Phong cầu kiến người hộ đạo!!” Nam tử chật vật, dùng hết khí huyết, hô lớn một câu.
Ngụy Thanh Phong?
Đó là ai vậy?
Chờ chút, cái giọng này nghe quen quen, sao nghe giống giọng của tam hoàng tử điện hạ thế nhỉ.
Ngụy Thanh Phong? Ngụy Thanh Phong?
Đây không phải là tên thật của tam hoàng tử điện hạ hay sao?
Tất cả các thế lực lớn nhỏ bỗng chốc ngẩn ra.
Tam hoàng tử điện hạ?
Sao hắn lại ra nông nỗi này?
“Tam, tam hoàng tử điện hạ, ngài sao rồi? Xảy ra chuyện gì rồi?”
Vệ thúc ở trên hoàng liễn cũng kinh hãi.
Ngay khi ông ta nhảy xuống khỏi hoảng liễn, bay xuống. Một bóng người già nua xuất hiện trước mắt tam hoàng tử.