Chương 170: Có mười ngày thôi sao?
Một mảnh ký ức cực kỳ vụn vặt, một luồng kiếm khí, một loại cảm ngộ kiếm đạo bị hắn hấp thu.
Nhưng đã qua quá lâu rồi, ký ức rất mơ hồ, nhưng cảm ngộ kiếm đạo vẫn rất tốt.
Chỉ là không lĩnh ngộ được kiếm pháp gì.
Đây đều là các động tác thông thường, Lâm Tiêu không cảm thấy có gì bất ngờ cả.
Tiếp đó, hắn lấy từ trong nhẫn trữ vật ra ‘công cụ lau kiếm chuyên dụng’.
Cái thứ này, hắn lúc nào cũng mang theo bên người, vừa hay lúc này lại dùng tới.
Lâm Tiêu cực kỳ thuần thục mà lau chùi thanh trường kiếm.
Ngay khi hắn lau được năm giây.
Xoẹt!
Một luồng linh lực cực kỳ thuần khiết từ trên thân kiếm chui vào trong cơ thể hắn.
Lượng linh lực còn không hề ít.
Ủa?
Vụ gì vậy???
Còn có thể như thế nữa sao?
Lau một thanh kiếm mà thôi, còn tặng kèm một đợt linh lực cho hắn nữa.
Linh lực này đã tương đương với linh lực mà một viên Hồi Nguyên Đan thượng phẩm mang lại rồi.
Mộ...mộ kiếm của kiếm phái Vô Cực này có chút kỳ lạ rồi đây.
Lâm Tiêu kinh ngạc cảm thán một câu, rồi cắm thanh kiếm trở lại ngôi mộ, chuẩn bị lau thanh tiếp theo.
Lúc này, trong hư không, âm thanh kia lại phát lên một lần nữa.
“Chúc mừng ngươi, người hữu duyên, thành công lau xong một thanh kiếm. Có lẽ ngươi đã phải thử cả trăm ngàn lần mới thành công, nhưng ta tin rằng ngươi cũng hiểu rõ, chỉ khi thành tâm cảm nhận một thanh kiếm, mới có thể thu hoạch được thứ vượt mức tưởng tượng.”
“Ta có thể nói cho ngươi biết, ở đây tổng cộng có mười bảy vạn tám nghìn chín trăm mười hai thanh kiếm.”
“Sau khi ngươi gác mộ được trăm năm, lau xong toàn bộ kiếm, ngươi ở thế giới này mới coi như là đủ lớn mạnh.”
Lâm Tiêu nghe xong những lời này, bỗng trợn trừng mắt.
Bao, bao lâu???
Gần mười tám vạn thanh kiếm???
Đùa à!!
Thật sự coi hắn là công cụ lau kiếm hình người, không có cảm xúc đấy à.
Ông đây mà lau xong chỗ kiếm này, thì chẳng phải là tóc cũng bạc trắng rồi sao.
Lâm Tiêu nhíu chặt lông mày, trong lòng bắt đầu tính toán.
Mười tám vạn thanh kiếm, mỗi thanh lau hết năm giây, vậy thì cần chín mươi vạn giây.
Đổi ra, tức là một vạn năm ngàn phút.
Tức là hai trăm năm mươi tiếng.
Vậy tức là mười ngày.
Ể?
Có mười ngày thôi sao?
Lâm Tiêu ngẩn ra.
Nhưng đã qua quá lâu rồi, ký ức rất mơ hồ, nhưng cảm ngộ kiếm đạo vẫn rất tốt.
Chỉ là không lĩnh ngộ được kiếm pháp gì.
Đây đều là các động tác thông thường, Lâm Tiêu không cảm thấy có gì bất ngờ cả.
Tiếp đó, hắn lấy từ trong nhẫn trữ vật ra ‘công cụ lau kiếm chuyên dụng’.
Cái thứ này, hắn lúc nào cũng mang theo bên người, vừa hay lúc này lại dùng tới.
Lâm Tiêu cực kỳ thuần thục mà lau chùi thanh trường kiếm.
Ngay khi hắn lau được năm giây.
Xoẹt!
Một luồng linh lực cực kỳ thuần khiết từ trên thân kiếm chui vào trong cơ thể hắn.
Lượng linh lực còn không hề ít.
Ủa?
Vụ gì vậy???
Còn có thể như thế nữa sao?
Lau một thanh kiếm mà thôi, còn tặng kèm một đợt linh lực cho hắn nữa.
Linh lực này đã tương đương với linh lực mà một viên Hồi Nguyên Đan thượng phẩm mang lại rồi.
Mộ...mộ kiếm của kiếm phái Vô Cực này có chút kỳ lạ rồi đây.
Lâm Tiêu kinh ngạc cảm thán một câu, rồi cắm thanh kiếm trở lại ngôi mộ, chuẩn bị lau thanh tiếp theo.
Lúc này, trong hư không, âm thanh kia lại phát lên một lần nữa.
“Chúc mừng ngươi, người hữu duyên, thành công lau xong một thanh kiếm. Có lẽ ngươi đã phải thử cả trăm ngàn lần mới thành công, nhưng ta tin rằng ngươi cũng hiểu rõ, chỉ khi thành tâm cảm nhận một thanh kiếm, mới có thể thu hoạch được thứ vượt mức tưởng tượng.”
“Ta có thể nói cho ngươi biết, ở đây tổng cộng có mười bảy vạn tám nghìn chín trăm mười hai thanh kiếm.”
“Sau khi ngươi gác mộ được trăm năm, lau xong toàn bộ kiếm, ngươi ở thế giới này mới coi như là đủ lớn mạnh.”
Lâm Tiêu nghe xong những lời này, bỗng trợn trừng mắt.
Bao, bao lâu???
Gần mười tám vạn thanh kiếm???
Đùa à!!
Thật sự coi hắn là công cụ lau kiếm hình người, không có cảm xúc đấy à.
Ông đây mà lau xong chỗ kiếm này, thì chẳng phải là tóc cũng bạc trắng rồi sao.
Lâm Tiêu nhíu chặt lông mày, trong lòng bắt đầu tính toán.
Mười tám vạn thanh kiếm, mỗi thanh lau hết năm giây, vậy thì cần chín mươi vạn giây.
Đổi ra, tức là một vạn năm ngàn phút.
Tức là hai trăm năm mươi tiếng.
Vậy tức là mười ngày.
Ể?
Có mười ngày thôi sao?
Lâm Tiêu ngẩn ra.