Chương 150: Trọng lực cảnh ý
Chỉ là một con ruồi Tụ Linh cảnh, còn chả quan trọng bằng việc họ đang làm.
Lâm Tiêu thấy hai kẻ này vội vã rời đi thì đoán đây cũng là đệ tử của hoàng thất, nhất định là đã lấy được đá Kim Ngân, bây giờ đang làm theo mệnh lệnh của tam hoàng tử.
Đánh hay là không đánh? Lâm Tiêu có chút do dự.
Thôi cứ quyết định. Cướp.
Nhưng mà lần đồ cướp không phải là mạng.
Tuy nhiên lúc Lâm Tiêu gần đuổi tới nơi thì bên đó đã truyền tới hai tiếng kêu thảm.
“Ngươi, ngươi cái đồ yêu nữ, vương triều Đại Ngụy và vương triều Đại Can đã có giao ước, hai bên không được chém giết lẫn nhau.” Một người phẫn nộ lên tiếng, ngữ khí vừa tức giận lại vừa sợ hãi.
“Ồ, ồ vậy hả? nhưng mà ta có nói là ta sẽ làm theo quy định à, cho nên xin lỗi nhé, ngươi vẫn phải chết thôi.” Một tiếng nói rợn da đầu vang lên.
Phụt! âm thanh của máu phun ra!.
Tiếng nghẹn ngào của người kia tắt hẳn.
Đúng lúc này Lâm Tiêu cũng đã ở ngay gần, một màn này hắn đều nhìn thấy hết, lông mày nhíu chặt.
Hai đệ tử hoàng thất Đại Ngụy kia bây giờ chỉ còn là hai thi thể lạnh ngắt. Hơn nữa xác còn không được nguyên vẹn. Một kẻ thì đứt đôi, một kẻ thì bị phanh thây.
Hiện trường máu me đầm đìa làm cho dạ dày của Lâm Tiêu quặn lên, cực kỳ ghê tởm.
Thi thể bị vứt sang hai bên, ở giữa là một cô nương xinh đẹp mặc hồng y hoa lệ.
Đây là cái tình huống gì vậy? Cô nương này là ai vậy?
Nàng ta không chút do dự giết chết hai đệ tử hoàng thất Đại Ngụy. Mà nghe thấy câu nói cuối cùng của người kia, thì hình như cô nương này là người của hoàng thất Đại Can.
Lâm Tiêu bắt đầu đề cao cảnh giác, người con gái này đem đến cho hắn một cảm giác nguy hiểm. Lâm Tiêu đang nghĩ xem có lên rút lui hay không.
Đúng lúc này cô nương kia quay đầu về phía hắn.
“Ngươi, so với những kẻ khác thì thú vị hơn đấy!” nàng ta mỉm cười.
Nếu không phải trên người nàng ta đang nhuốm đầy máu thì Lâm Tiêu có lẽ sẽ bị vẻ đẹp của đối phương mê hoặc.
“Ngại quá, ta chỉ đi ngang qua, ngươi cứ tiếp tục đi.” Lâm Tiêu lùi lại hai bước.
Trực tiếp nói lời cáo từ với vị nữ nhân mang đầy hơi thở nguy hiểm này.
Quả nhiên một giây sau thân ảnh hồng y biến mất, Lâm Tiêu cảm thấy nguy hiểm đang tới gần. Trường kiếm xuất hiện trong ta, sau đó hắn triển khai cảnh ý của bản thân.
Nhưng không phải kiếm ý mà lại là cảnh ý được hấp thụ khi tham gia khiêu chiến Thiên Thê.
Trọng lực cảnh ý.
Lúc đánh nhau với hai tên áo vàng lúc trước hắn cũng dùng tới cảnh ý này. Trực tiếp đè đối phương xuống đất, khiến cho đối thủ không thể chống cự.
Bang!
Bên ngoài trọng lực cảnh ý hắn còn huy động thêm kiếm ý để hộ thân. Một giây sau nữ nhân hồng y kia xuất hiện trước mặt Lâm Tiêu.
Chỉ cách khoảng một bàn tay, gần như hai người có thể chạm vào nhau. Lâm Tiêu còn có thể nhìn thấy rõ từng giọt máu đang chảy xuống trên cằm đối phương, còn có hai con mắt linh động hoạt bát.
Hắn còn chú ý tới con ngươi của đối phương không phải màu đen mà là một màu đỏ.
“Hả? trọng lực cảnh ý” nữ nhân nghi hoặc lẩm bẩm.
Nàng ta cảm thấy có trọng lực chèn ép lên cơ thể làm ảnh hưởng tới tốc độ của nàng ta.
Nhưng Lâm Tiêu lại kinh ngạc phát hiện mặc dù trọng lực chèn ép lên cơ thể nàng ta, nhưng lại không thể áp được nàng ta xuống đất.
“Ta không muốn ra tay với ngươi, xin hãy…..” Lâm Tiêu nói.
Nhưng hắn còn chưa nói được hết câu thì từ trong người của nàng ta đã phun ra một làn sương máu đáng sợ.
“Phốc!!” Lâm Tiêu chỉ thấy lồng ngực mình đau nhói.
Hắn vội vã cúi đầu nhìn chỉ thấy tay của nàng ta đã đâm hẳn vào người hắn. Vào thời khắc nguy cấp Lâm Tiêu thi triển Cửu U Trấn Ma Ấn. Như vậy mới chặn đứng được bàn tay đang định đâm thêm.
Lâm Tiêu thấy hai kẻ này vội vã rời đi thì đoán đây cũng là đệ tử của hoàng thất, nhất định là đã lấy được đá Kim Ngân, bây giờ đang làm theo mệnh lệnh của tam hoàng tử.
Đánh hay là không đánh? Lâm Tiêu có chút do dự.
Thôi cứ quyết định. Cướp.
Nhưng mà lần đồ cướp không phải là mạng.
Tuy nhiên lúc Lâm Tiêu gần đuổi tới nơi thì bên đó đã truyền tới hai tiếng kêu thảm.
“Ngươi, ngươi cái đồ yêu nữ, vương triều Đại Ngụy và vương triều Đại Can đã có giao ước, hai bên không được chém giết lẫn nhau.” Một người phẫn nộ lên tiếng, ngữ khí vừa tức giận lại vừa sợ hãi.
“Ồ, ồ vậy hả? nhưng mà ta có nói là ta sẽ làm theo quy định à, cho nên xin lỗi nhé, ngươi vẫn phải chết thôi.” Một tiếng nói rợn da đầu vang lên.
Phụt! âm thanh của máu phun ra!.
Tiếng nghẹn ngào của người kia tắt hẳn.
Đúng lúc này Lâm Tiêu cũng đã ở ngay gần, một màn này hắn đều nhìn thấy hết, lông mày nhíu chặt.
Hai đệ tử hoàng thất Đại Ngụy kia bây giờ chỉ còn là hai thi thể lạnh ngắt. Hơn nữa xác còn không được nguyên vẹn. Một kẻ thì đứt đôi, một kẻ thì bị phanh thây.
Hiện trường máu me đầm đìa làm cho dạ dày của Lâm Tiêu quặn lên, cực kỳ ghê tởm.
Thi thể bị vứt sang hai bên, ở giữa là một cô nương xinh đẹp mặc hồng y hoa lệ.
Đây là cái tình huống gì vậy? Cô nương này là ai vậy?
Nàng ta không chút do dự giết chết hai đệ tử hoàng thất Đại Ngụy. Mà nghe thấy câu nói cuối cùng của người kia, thì hình như cô nương này là người của hoàng thất Đại Can.
Lâm Tiêu bắt đầu đề cao cảnh giác, người con gái này đem đến cho hắn một cảm giác nguy hiểm. Lâm Tiêu đang nghĩ xem có lên rút lui hay không.
Đúng lúc này cô nương kia quay đầu về phía hắn.
“Ngươi, so với những kẻ khác thì thú vị hơn đấy!” nàng ta mỉm cười.
Nếu không phải trên người nàng ta đang nhuốm đầy máu thì Lâm Tiêu có lẽ sẽ bị vẻ đẹp của đối phương mê hoặc.
“Ngại quá, ta chỉ đi ngang qua, ngươi cứ tiếp tục đi.” Lâm Tiêu lùi lại hai bước.
Trực tiếp nói lời cáo từ với vị nữ nhân mang đầy hơi thở nguy hiểm này.
Quả nhiên một giây sau thân ảnh hồng y biến mất, Lâm Tiêu cảm thấy nguy hiểm đang tới gần. Trường kiếm xuất hiện trong ta, sau đó hắn triển khai cảnh ý của bản thân.
Nhưng không phải kiếm ý mà lại là cảnh ý được hấp thụ khi tham gia khiêu chiến Thiên Thê.
Trọng lực cảnh ý.
Lúc đánh nhau với hai tên áo vàng lúc trước hắn cũng dùng tới cảnh ý này. Trực tiếp đè đối phương xuống đất, khiến cho đối thủ không thể chống cự.
Bang!
Bên ngoài trọng lực cảnh ý hắn còn huy động thêm kiếm ý để hộ thân. Một giây sau nữ nhân hồng y kia xuất hiện trước mặt Lâm Tiêu.
Chỉ cách khoảng một bàn tay, gần như hai người có thể chạm vào nhau. Lâm Tiêu còn có thể nhìn thấy rõ từng giọt máu đang chảy xuống trên cằm đối phương, còn có hai con mắt linh động hoạt bát.
Hắn còn chú ý tới con ngươi của đối phương không phải màu đen mà là một màu đỏ.
“Hả? trọng lực cảnh ý” nữ nhân nghi hoặc lẩm bẩm.
Nàng ta cảm thấy có trọng lực chèn ép lên cơ thể làm ảnh hưởng tới tốc độ của nàng ta.
Nhưng Lâm Tiêu lại kinh ngạc phát hiện mặc dù trọng lực chèn ép lên cơ thể nàng ta, nhưng lại không thể áp được nàng ta xuống đất.
“Ta không muốn ra tay với ngươi, xin hãy…..” Lâm Tiêu nói.
Nhưng hắn còn chưa nói được hết câu thì từ trong người của nàng ta đã phun ra một làn sương máu đáng sợ.
“Phốc!!” Lâm Tiêu chỉ thấy lồng ngực mình đau nhói.
Hắn vội vã cúi đầu nhìn chỉ thấy tay của nàng ta đã đâm hẳn vào người hắn. Vào thời khắc nguy cấp Lâm Tiêu thi triển Cửu U Trấn Ma Ấn. Như vậy mới chặn đứng được bàn tay đang định đâm thêm.