Chương 149: Vợt được mẻ lớn rồi!
Bảy đệ tử kia đứng yên tại chỗ nhìn bóng lưng ngày càng xa của Lâm Tiêu.
“Trưởng lão vị thanh niên trẻ tuổi tu vi Tụ Linh cảnh kia rốt cuộc là ai? Đến cả người của hoàng thất Đại Ngụy cũng dám động vào.” Một đệ tử lên tiếng hỏi.
“Hồ ngôn! Chúng ta gặp vị thanh niên nào đâu? Cũng gặp người của hoàng thất lúc nào đâu?” Vị trưởng lão này nghiêm khắc lên tiếng.
Những người khác nghe thấy vậy thì có chút sững sờ, sau đó ngay lập tức hiểu ý của trưởng lão.
Đúng vậy! bọn họ chả thấy chuyện gì hết.
“Nhanh lên! Chúng ta phải xử lý hiện trường, sau đó mau chóng rời khỏi đây!” Một người khác trong nhóm lên tiếng.
Sau vài phút hiện trường đã được xử lý sạch sẽ, vết máu, thi thể, đến cả mùi máu cũng đã không còn. Đây cũng coi như là một cách để trả ơn cho Lâm Tiêu.
Còn hai tên đệ tử hoàng thất, chúng nói là chỉ cần giao đồ sẽ thả người. Vậy mà sự thật chứng minh chúng không hề giữ lời, cứ tưởng hôm nay là ngày chết của bọn họ. May mà Lâm Tiêu xuất hiện bọn họ mới thoát được kiếp nạn này.
Cho nên việc xử lý hiện trường này là việc bọn họ nên làm. Coi như một cách để bảo vệ người đã giúp bọn họ, cũng chính là bảo vệ bản thân.
……
Ở một bên khác. Lâm Tiêu đã đi được một khoảng xa, chắc chắn xung quanh không có người hắn mới tạm thời dừng lại.
Hắn cẩn thận lấy viên đá Kiếm Ngân ra. Nhìn bề ngoài giống y hệt viên đá thử kiếm ở trong Kiếm Ma tông, nhưng kích thước viên này nhỏ hơn nhiều. Chắc chỉ nhỏ bằng một cái gối để nằm.
Lâm Tiêu có thể cảm thấy kiếm ý được ẩn giấu ở trong viên đá nhưng có vẻ ít hơn so với viên đá thử kiếm ở trong tông. Sau khi bình tĩnh lại thì hắn bắt đầu cảm ngộ viên đá này.
Rắc!
Một luồng khí bốc lên quanh hắn, nguồn năng lượng trong viên đá cũng bắt đầu sao động. Lâm Tiêu vận chuyển Thiên Khôi Kiếm Điển trong cơ thể.
Lúc này nguồn năng lượng trong viên đá như bị một sức mạnh nào đó hút ra rồi chui vào cơ thể Lâm Tiêu. Hắn thấy cảm ngộ về kiếm ý của mình phút chốc tăng vọt lên.
Sau vài phút Lâm Tiêu mở mắt ra, trong mắt hắn loé lên một tia sáng như ánh kiếm sắc bén. Kiếm ý tăng thành bậc 4,5
Lâm Tiêu vô cùng vừa ý với điều này. Lần trước cảm ngộ được đá thử kiếm cũng tăng từ bậc 1 lên bậc 2.
Xem ra kiếm ý cảnh giới càng cao thì càng khó tăng cấp nhanh. Có thể dùng một viên đá Kiếm Ngân tăng lên nửa bậc đã là một chuyện vui rồi.
Người đó không phải đã nói rồi sao? Ít nhất cần 10 viên Kiếm Ngân mới vào được mộ kiếm. Vậy không biết bản thân mình sẽ thể nào sau khi hấp thụ 10 viên Kiếm Ngân nhỉ?
Lâm Tiêu sau khi hấp thụ xong đá cũng không vứt nó đi mà lại cất vào nhẫn trữ vật.
Sau đó hắn hướng về phía trước đi tiếp, vừa đi vừa nghiên cứu hai chiếc nhẫn trữ vật kia.
Phi phi phi
Đúng là người của hoàng thất Đại Ngụy, Lâm Tiêu vừa mới đưa thần thức vào thăm dò hai chiếc nhẫn đã cảm thấy vô cùng kinh ngạc.
Nhẫn trữ vật của hắn đang đeo to lắm chỉ có khoảng 100m không gian chứa đồ. Mà nhẫn của hai tên áo vàng kia là nhẫn cao cấp, có tới 1000m không gian chứa đồ.
Nhẫn trữ vật hạ phẩm giá trị khoảng 30 vạn linh thạch hạ phẩm, còn nhẫn trung phẩm khoảng 100 vạn. Vậy nhẫn thượng phẩm của hai tên kia giá trị cũng phải 700 800 vạn linh thạch.
Lâm Tiêu vội vã nhìn xem trong nhẫn có gì, vừa nhìn thì không khỏi cảm thán, hoàng thất đúng là mấy kẻ có tiền.
Không nhìn thấy bộ công pháp nào, nhưng linh thạch thượng phẩm, trung phẩm và vô số dược liệu quý giá thì lại rất nhiều.
Vợt được mẻ lớn rồi!
Lòng Lâm Tiêu vô cùng vui vẻ, hướng tới vị trí của tam hoàng tử mà đi. Ở đó chắc cũng phải có gần đủ 10 viên Kim Ngân.
Nhưng mới đi được một nửa đường thì không biết do hắn quá may mắn, hay là do người của hoàng thất quá đen đủi. Lâm Tiêu lại gặp hai đệ tử của hoàng thất.
Chỉ có điều là lần này đối phương không ra tay với hắn. Sau khi biết hắn chỉ là tu vi Tụ Linh cảnh viên mãn, thì hai kẻ đó cũng chả thèm cho hắn một cái nhìn. Cứ thế vội vã bỏ đi.
“Trưởng lão vị thanh niên trẻ tuổi tu vi Tụ Linh cảnh kia rốt cuộc là ai? Đến cả người của hoàng thất Đại Ngụy cũng dám động vào.” Một đệ tử lên tiếng hỏi.
“Hồ ngôn! Chúng ta gặp vị thanh niên nào đâu? Cũng gặp người của hoàng thất lúc nào đâu?” Vị trưởng lão này nghiêm khắc lên tiếng.
Những người khác nghe thấy vậy thì có chút sững sờ, sau đó ngay lập tức hiểu ý của trưởng lão.
Đúng vậy! bọn họ chả thấy chuyện gì hết.
“Nhanh lên! Chúng ta phải xử lý hiện trường, sau đó mau chóng rời khỏi đây!” Một người khác trong nhóm lên tiếng.
Sau vài phút hiện trường đã được xử lý sạch sẽ, vết máu, thi thể, đến cả mùi máu cũng đã không còn. Đây cũng coi như là một cách để trả ơn cho Lâm Tiêu.
Còn hai tên đệ tử hoàng thất, chúng nói là chỉ cần giao đồ sẽ thả người. Vậy mà sự thật chứng minh chúng không hề giữ lời, cứ tưởng hôm nay là ngày chết của bọn họ. May mà Lâm Tiêu xuất hiện bọn họ mới thoát được kiếp nạn này.
Cho nên việc xử lý hiện trường này là việc bọn họ nên làm. Coi như một cách để bảo vệ người đã giúp bọn họ, cũng chính là bảo vệ bản thân.
……
Ở một bên khác. Lâm Tiêu đã đi được một khoảng xa, chắc chắn xung quanh không có người hắn mới tạm thời dừng lại.
Hắn cẩn thận lấy viên đá Kiếm Ngân ra. Nhìn bề ngoài giống y hệt viên đá thử kiếm ở trong Kiếm Ma tông, nhưng kích thước viên này nhỏ hơn nhiều. Chắc chỉ nhỏ bằng một cái gối để nằm.
Lâm Tiêu có thể cảm thấy kiếm ý được ẩn giấu ở trong viên đá nhưng có vẻ ít hơn so với viên đá thử kiếm ở trong tông. Sau khi bình tĩnh lại thì hắn bắt đầu cảm ngộ viên đá này.
Rắc!
Một luồng khí bốc lên quanh hắn, nguồn năng lượng trong viên đá cũng bắt đầu sao động. Lâm Tiêu vận chuyển Thiên Khôi Kiếm Điển trong cơ thể.
Lúc này nguồn năng lượng trong viên đá như bị một sức mạnh nào đó hút ra rồi chui vào cơ thể Lâm Tiêu. Hắn thấy cảm ngộ về kiếm ý của mình phút chốc tăng vọt lên.
Sau vài phút Lâm Tiêu mở mắt ra, trong mắt hắn loé lên một tia sáng như ánh kiếm sắc bén. Kiếm ý tăng thành bậc 4,5
Lâm Tiêu vô cùng vừa ý với điều này. Lần trước cảm ngộ được đá thử kiếm cũng tăng từ bậc 1 lên bậc 2.
Xem ra kiếm ý cảnh giới càng cao thì càng khó tăng cấp nhanh. Có thể dùng một viên đá Kiếm Ngân tăng lên nửa bậc đã là một chuyện vui rồi.
Người đó không phải đã nói rồi sao? Ít nhất cần 10 viên Kiếm Ngân mới vào được mộ kiếm. Vậy không biết bản thân mình sẽ thể nào sau khi hấp thụ 10 viên Kiếm Ngân nhỉ?
Lâm Tiêu sau khi hấp thụ xong đá cũng không vứt nó đi mà lại cất vào nhẫn trữ vật.
Sau đó hắn hướng về phía trước đi tiếp, vừa đi vừa nghiên cứu hai chiếc nhẫn trữ vật kia.
Phi phi phi
Đúng là người của hoàng thất Đại Ngụy, Lâm Tiêu vừa mới đưa thần thức vào thăm dò hai chiếc nhẫn đã cảm thấy vô cùng kinh ngạc.
Nhẫn trữ vật của hắn đang đeo to lắm chỉ có khoảng 100m không gian chứa đồ. Mà nhẫn của hai tên áo vàng kia là nhẫn cao cấp, có tới 1000m không gian chứa đồ.
Nhẫn trữ vật hạ phẩm giá trị khoảng 30 vạn linh thạch hạ phẩm, còn nhẫn trung phẩm khoảng 100 vạn. Vậy nhẫn thượng phẩm của hai tên kia giá trị cũng phải 700 800 vạn linh thạch.
Lâm Tiêu vội vã nhìn xem trong nhẫn có gì, vừa nhìn thì không khỏi cảm thán, hoàng thất đúng là mấy kẻ có tiền.
Không nhìn thấy bộ công pháp nào, nhưng linh thạch thượng phẩm, trung phẩm và vô số dược liệu quý giá thì lại rất nhiều.
Vợt được mẻ lớn rồi!
Lòng Lâm Tiêu vô cùng vui vẻ, hướng tới vị trí của tam hoàng tử mà đi. Ở đó chắc cũng phải có gần đủ 10 viên Kim Ngân.
Nhưng mới đi được một nửa đường thì không biết do hắn quá may mắn, hay là do người của hoàng thất quá đen đủi. Lâm Tiêu lại gặp hai đệ tử của hoàng thất.
Chỉ có điều là lần này đối phương không ra tay với hắn. Sau khi biết hắn chỉ là tu vi Tụ Linh cảnh viên mãn, thì hai kẻ đó cũng chả thèm cho hắn một cái nhìn. Cứ thế vội vã bỏ đi.