Chương 53: Quyến rũ sao?
Lâm Phi Vũ cười nói: “Chị cả à, ngay bản thân cô cũng là người đẹp rồi mà, cô có thấy tôi có hứng thú gì với cô không?”
Đỗ Mỹ Thanh nghe xong thì gật đầu, điều này là sự thật, hai người sống chung dưới cùng một mái nhà, Lâm Phi Vũ chưa từng có hành động gì quá đáng, kể cả bằng lời nói cũng không.
Nghĩ tới đây, Đỗ Mỹ Thanh lại cảm thấy không vui, lẽ nào là do mình chưa đủ xinh đẹp, quyến rũ sao?
Vì thế nên khiến anh không thể hứng thú nổi à?
“Không được, anh phải đi cùng tôi, trời tối rồi, tôi sợ đi về một mình lắm.” Đỗ Mỹ Thanh thấy không được liền dùng lý do thực tế nói.
“Được rồi, đi đâu đây?” Lâm Phi Vũ trả lời.
“Đi đi đi, đến nơi rồi sẽ biết.” Đỗ Mỹ Thanh vội vàng kéo tay Lâm Phi Vũ rời khỏi khu nhà.
Hai người bắt một chiếc taxi đến quán bar Âu Hoàng.
“Cô đến quán bar chơi sao?” Lâm Phi Vũ xuống xe, chỉ vào quán bar Âu Hoàng hỏi.
“Không, tầng ba là KTV, có cả quán bar và KTV” Đỗ Mỹ Thanh nói xong liền kéo Lâm Phi Vũ vào trong.
Hai người đi thang máy từ cửa quán bar lên KTV ở tầng ba, Đỗ Mỹ Thanh hỏi người phục vụ: “Phòng K18 ở đâu vậy?”
“Xin chào, xin mời đi theo tôi.” Nhân viên phục vụ hơi cúi người xuống, đưa Lâm Phi Vũ và Đỗ Mỹ Thanh đến phòng ghế K18.
Đi theo nhân viên phục vụ đến phòng K18, Đỗ Mỹ Thanh nói một tiếng cảm ơn với nhân viên phục vụ rồi mở cửa bước vào.
“Hi... Tôi đến rồi đây” Đỗ Mỹ Thanh đẩy cửa phòng ra rồi hét to một câu.
Lâm Phi Vũ theo sát phía sau, quan sát xung quanh thì bên trong phòng có khoảng mười mấy người, nửa là nam còn nửa là nữ.
“Mỹ Thanh, anh ta là ai thế? Bạn trai của cậu sao?” Một cô gái trong số đó nhanh chóng lôi kéo Đỗ Mỹ Thanh hỏi.
“Không phải, anh ta là bạn thân của mình đấy.” Đỗ Mỹ Thanh vội vàng xua tay phủ phận.
“Không tin.” Lại có thêm vài cô gái khác vây quanh ríu rít với Đỗ Mỹ Thanh, còn có người bắt đầu quan sát Lâm Phi Vũ kỹ càng.
Phụ nữ luôn thích buôn chuyện, mấy người ở bên đó không biết nói cái gì mà nhìn Lâm Phi Vũ rồi che miệng cười khúc khích.
“Người anh em, lại đây ngồi đi” Một người đàn ông có vẻ ngoài đẹp trai hô lên với Lâm Phi Vũ.
Anh ta là nam tiếp viên hàng không, đồng nghiệp của Đỗ Mỹ Thanh, Đào Bân Thần.
Lâm Phi Vũ đi tới và ngồi xuống, Đào Bân Thần vô cùng thân thiết rót cho Lâm Phi Vũ một ly rượu, đưa cho anh rồi nói: “Người anh em, tôi là Đào Bân Thần, thử kể xem cậu đã bắt được Đỗ Mỹ Thanh kiểu gì đi? Cô ấy nổi tiếng là không để ai vào mắt đấy, cậu không biết ở công ty chúng tôi có bao nhiêu người đang theo đuổi cô ấy đâu”
Đào Bân Thần bắt đầu hiếu kỳ hỏi, có vẻ như anh ta vô cùng hứng thú với vấn đề này.
“Tôi và cô ấy thực sự chỉ là bạn thôi, gặp phải trên đường nên cô ấy mời tôi đến đây ngồi một chút.” Lâm Phi Vũ nói.
“Không cần phải giấu, nói chứ cậu thấy tất cả mọi người đều có đôi có cặp, chắc chắn là Đỗ Mỹ Thanh cũng muốn mang bạn trai của mình tới.”
Đào Bân Thần nói xong còn ôm bạn gái ngồi bên cạnh mình.
Lâm Phi Vũ nhìn xung quanh một vòng, xem ra trừ mình và Đào Bân Thần đang nói chuyện với nhau ra thì những người đàn ông khác đều là bạn trai mà những đồng nghiệp khác của Đỗ Mỹ Thanh đưa tới.
Bởi vì họ không quen biết nhau nên ai uống rượu của người nấy, rất ít khi lên tiếng nói chuyện.
“Thật sự không phải.” Lâm Phi Vũ cười nói.
Lúc này có hai người đẹp đi tới, trong tay cầm một ly rượu hỏi: “Trai đẹp, Mỹ Thanh muốn tôi tới hỏi anh rằng anh có thích cô ấy không?”
“Đúng đúng, Mỹ Thanh xấu hổ nên không dám qua, bọn tôi qua đây hỏi hộ cô ấy một chút.” Một người đẹp khác cũng phụ hoạ theo.
Lúc này Đào Bân Thần cũng vươn cái cổ dài ra, tò mò nhìn Lâm Phi Vũ.
Lâm Phi Vũ liếc nhìn Đỗ Mỹ Thanh, cô ấy đang bị ba cô gái khác lôi kéo nói chuyện, ánh mắt còn vô tình hay cố ý liếc về phía Lâm Phi Vũ.
“Vậy cô bảo cô ấy tự đến hỏi đi” Lâm Phi Vũ mỉm cười nói.
“Con gái cũng biết thẹn thùng chứ, một người đàn ông trưởng thành như anh sao còn nhỏ nhen vậy?” Chử Tiểu Vũ không khỏi tiếc cho Đỗ Mỹ Thanh.
“Đúng đúng, anh có phải đàn ông thật không thế, anh nói xem có phải Mỹ Thanh đẹp lắm đúng không?” Lưu Văn Văn bắt đầu đặt câu hỏi.
“Đúng là rất đẹp.” Lâm Phi Vũ trả lời.
Đúng là Đỗ Mỹ Thanh rất xinh đẹp, dáng người cực chuẩn, cả cơ thể không có chút thịt thừa nào, Lâm Phi Vũ đã từng tận mắt chứng kiến nên tất nhiên anh cũng biết.
Vẻ ngoài cũng vô cùng xinh xắn, hơn nữa tính cách cũng không tệ, từ góc nhìn của đàn ông thì Đỗ Mỹ Thanh quả thực rất đáng để theo đuổi.
“Vậy đúng là anh thích cô ấy rồi.” Lưu Văn Văn thấy Lâm Phi Vũ nói vậy thì ép hỏi.
“Tại sao các cô lại quan tâm đến chuyện của cô ấy vậy?” Lâm Phi Vũ chuyển chủ đề hỏi lại.
“Chúng tôi và Mỹ Thanh là chị em tốt đó, cô ấy vẫn luôn độc thân, chúng tôi thấy sốt ruột thay luôn đấy, tôi nói trước cho anh biết, anh mà không năm bắt thì sau này không còn cơ hội nữa đâu, có rất nhiều người ưu tú ở công ty chúng tôi đang theo đuổi cô ấy có thể xếp thành hàng từ trên lầu đến tận bãi đậu xe đấy."
Chử Tiểu Vũ vội vàng khoe khoang một phen, tuy rằng nói hơi quá nhưng cũng không kém bao nhiêu.
“Đúng đúng đúng, không tin anh hỏi Đào Bân Thần mà xem, là đàn ông thì anh ấy có tiếng nói nhất mà. Lưu Văn Văn chỉ vào Đào Bân Thần bên cạnh và nói.
“Hỏi tôi làm gì, tôi không có hứng thú với Mỹ Thanh, tôi chỉ yêu bạn gái của tôi thôi.” Đào Bân Thần sợ hai người này nói
lung tung nên liền vội vàng ôm lấy bạn gái và thổ lộ lòng mình.
Lâm Phi Vũ mỉm cười nhìn bộ dạng lo lắng của Đào Bân Thần.
Chắc chăn trước đây Đào Bân Thần cũng từng muốn theo đuổi Đỗ Mỹ Thanh, có lẽ cảm thấy mình không có cơ hội nên từ bỏ.
Dù sao thì không có ai thích một cô gái như Đỗ Mỹ Thanh mới là lạ.
Đỗ Mỹ Thanh nghe xong thì gật đầu, điều này là sự thật, hai người sống chung dưới cùng một mái nhà, Lâm Phi Vũ chưa từng có hành động gì quá đáng, kể cả bằng lời nói cũng không.
Nghĩ tới đây, Đỗ Mỹ Thanh lại cảm thấy không vui, lẽ nào là do mình chưa đủ xinh đẹp, quyến rũ sao?
Vì thế nên khiến anh không thể hứng thú nổi à?
“Không được, anh phải đi cùng tôi, trời tối rồi, tôi sợ đi về một mình lắm.” Đỗ Mỹ Thanh thấy không được liền dùng lý do thực tế nói.
“Được rồi, đi đâu đây?” Lâm Phi Vũ trả lời.
“Đi đi đi, đến nơi rồi sẽ biết.” Đỗ Mỹ Thanh vội vàng kéo tay Lâm Phi Vũ rời khỏi khu nhà.
Hai người bắt một chiếc taxi đến quán bar Âu Hoàng.
“Cô đến quán bar chơi sao?” Lâm Phi Vũ xuống xe, chỉ vào quán bar Âu Hoàng hỏi.
“Không, tầng ba là KTV, có cả quán bar và KTV” Đỗ Mỹ Thanh nói xong liền kéo Lâm Phi Vũ vào trong.
Hai người đi thang máy từ cửa quán bar lên KTV ở tầng ba, Đỗ Mỹ Thanh hỏi người phục vụ: “Phòng K18 ở đâu vậy?”
“Xin chào, xin mời đi theo tôi.” Nhân viên phục vụ hơi cúi người xuống, đưa Lâm Phi Vũ và Đỗ Mỹ Thanh đến phòng ghế K18.
Đi theo nhân viên phục vụ đến phòng K18, Đỗ Mỹ Thanh nói một tiếng cảm ơn với nhân viên phục vụ rồi mở cửa bước vào.
“Hi... Tôi đến rồi đây” Đỗ Mỹ Thanh đẩy cửa phòng ra rồi hét to một câu.
Lâm Phi Vũ theo sát phía sau, quan sát xung quanh thì bên trong phòng có khoảng mười mấy người, nửa là nam còn nửa là nữ.
“Mỹ Thanh, anh ta là ai thế? Bạn trai của cậu sao?” Một cô gái trong số đó nhanh chóng lôi kéo Đỗ Mỹ Thanh hỏi.
“Không phải, anh ta là bạn thân của mình đấy.” Đỗ Mỹ Thanh vội vàng xua tay phủ phận.
“Không tin.” Lại có thêm vài cô gái khác vây quanh ríu rít với Đỗ Mỹ Thanh, còn có người bắt đầu quan sát Lâm Phi Vũ kỹ càng.
Phụ nữ luôn thích buôn chuyện, mấy người ở bên đó không biết nói cái gì mà nhìn Lâm Phi Vũ rồi che miệng cười khúc khích.
“Người anh em, lại đây ngồi đi” Một người đàn ông có vẻ ngoài đẹp trai hô lên với Lâm Phi Vũ.
Anh ta là nam tiếp viên hàng không, đồng nghiệp của Đỗ Mỹ Thanh, Đào Bân Thần.
Lâm Phi Vũ đi tới và ngồi xuống, Đào Bân Thần vô cùng thân thiết rót cho Lâm Phi Vũ một ly rượu, đưa cho anh rồi nói: “Người anh em, tôi là Đào Bân Thần, thử kể xem cậu đã bắt được Đỗ Mỹ Thanh kiểu gì đi? Cô ấy nổi tiếng là không để ai vào mắt đấy, cậu không biết ở công ty chúng tôi có bao nhiêu người đang theo đuổi cô ấy đâu”
Đào Bân Thần bắt đầu hiếu kỳ hỏi, có vẻ như anh ta vô cùng hứng thú với vấn đề này.
“Tôi và cô ấy thực sự chỉ là bạn thôi, gặp phải trên đường nên cô ấy mời tôi đến đây ngồi một chút.” Lâm Phi Vũ nói.
“Không cần phải giấu, nói chứ cậu thấy tất cả mọi người đều có đôi có cặp, chắc chắn là Đỗ Mỹ Thanh cũng muốn mang bạn trai của mình tới.”
Đào Bân Thần nói xong còn ôm bạn gái ngồi bên cạnh mình.
Lâm Phi Vũ nhìn xung quanh một vòng, xem ra trừ mình và Đào Bân Thần đang nói chuyện với nhau ra thì những người đàn ông khác đều là bạn trai mà những đồng nghiệp khác của Đỗ Mỹ Thanh đưa tới.
Bởi vì họ không quen biết nhau nên ai uống rượu của người nấy, rất ít khi lên tiếng nói chuyện.
“Thật sự không phải.” Lâm Phi Vũ cười nói.
Lúc này có hai người đẹp đi tới, trong tay cầm một ly rượu hỏi: “Trai đẹp, Mỹ Thanh muốn tôi tới hỏi anh rằng anh có thích cô ấy không?”
“Đúng đúng, Mỹ Thanh xấu hổ nên không dám qua, bọn tôi qua đây hỏi hộ cô ấy một chút.” Một người đẹp khác cũng phụ hoạ theo.
Lúc này Đào Bân Thần cũng vươn cái cổ dài ra, tò mò nhìn Lâm Phi Vũ.
Lâm Phi Vũ liếc nhìn Đỗ Mỹ Thanh, cô ấy đang bị ba cô gái khác lôi kéo nói chuyện, ánh mắt còn vô tình hay cố ý liếc về phía Lâm Phi Vũ.
“Vậy cô bảo cô ấy tự đến hỏi đi” Lâm Phi Vũ mỉm cười nói.
“Con gái cũng biết thẹn thùng chứ, một người đàn ông trưởng thành như anh sao còn nhỏ nhen vậy?” Chử Tiểu Vũ không khỏi tiếc cho Đỗ Mỹ Thanh.
“Đúng đúng, anh có phải đàn ông thật không thế, anh nói xem có phải Mỹ Thanh đẹp lắm đúng không?” Lưu Văn Văn bắt đầu đặt câu hỏi.
“Đúng là rất đẹp.” Lâm Phi Vũ trả lời.
Đúng là Đỗ Mỹ Thanh rất xinh đẹp, dáng người cực chuẩn, cả cơ thể không có chút thịt thừa nào, Lâm Phi Vũ đã từng tận mắt chứng kiến nên tất nhiên anh cũng biết.
Vẻ ngoài cũng vô cùng xinh xắn, hơn nữa tính cách cũng không tệ, từ góc nhìn của đàn ông thì Đỗ Mỹ Thanh quả thực rất đáng để theo đuổi.
“Vậy đúng là anh thích cô ấy rồi.” Lưu Văn Văn thấy Lâm Phi Vũ nói vậy thì ép hỏi.
“Tại sao các cô lại quan tâm đến chuyện của cô ấy vậy?” Lâm Phi Vũ chuyển chủ đề hỏi lại.
“Chúng tôi và Mỹ Thanh là chị em tốt đó, cô ấy vẫn luôn độc thân, chúng tôi thấy sốt ruột thay luôn đấy, tôi nói trước cho anh biết, anh mà không năm bắt thì sau này không còn cơ hội nữa đâu, có rất nhiều người ưu tú ở công ty chúng tôi đang theo đuổi cô ấy có thể xếp thành hàng từ trên lầu đến tận bãi đậu xe đấy."
Chử Tiểu Vũ vội vàng khoe khoang một phen, tuy rằng nói hơi quá nhưng cũng không kém bao nhiêu.
“Đúng đúng đúng, không tin anh hỏi Đào Bân Thần mà xem, là đàn ông thì anh ấy có tiếng nói nhất mà. Lưu Văn Văn chỉ vào Đào Bân Thần bên cạnh và nói.
“Hỏi tôi làm gì, tôi không có hứng thú với Mỹ Thanh, tôi chỉ yêu bạn gái của tôi thôi.” Đào Bân Thần sợ hai người này nói
lung tung nên liền vội vàng ôm lấy bạn gái và thổ lộ lòng mình.
Lâm Phi Vũ mỉm cười nhìn bộ dạng lo lắng của Đào Bân Thần.
Chắc chăn trước đây Đào Bân Thần cũng từng muốn theo đuổi Đỗ Mỹ Thanh, có lẽ cảm thấy mình không có cơ hội nên từ bỏ.
Dù sao thì không có ai thích một cô gái như Đỗ Mỹ Thanh mới là lạ.