Chương 52: Không đi
Sắc mặt của Lý Đạo Minh và Lý Tuyền thay đổi, cùng nhau mắng to: “Mộc Thu, cháu nói chuyện kiểu gì thế hả?”
Lý Mộc Thu bất bình bĩu môi, dáng vẻ nghiến răng nghiến lợi nhìn Lâm Phi Vũ chằm chằm.
“Được rồi, chuyện của người trẻ tuổi chúng tôi, mọi người đừng quan tâm nhiều, tôi rất thích tính cách này của cô ấy, cứ giữ nguyên như vậy đi.”
Lâm Phi Vũ lên tiếng nói đỡ giúp Lý Mộc Thu xoa dịu tình hình.
Em gái nhỏ này đã nói chuyện giúp anh rất nhiều lần, trong mắt Lâm Phi Vũ, mặc dù miệng lưỡi hơi ngang ngạnh nhưng cũng không phải là người xấu.
“Dạ dạ dạ” Lý Đạo Minh và Lý Tuyền nhanh chóng đồng ý.
Lâm Phi Vũ ở lại nhà họ Lý một lát rồi rời đi cùng Vu Nhược Hy.
Lẫm Phi Vũ vừa rời đi, người nhà họ Lý đã thi nhau nhìn về phía Lý Đạo Minh, tất cả mọi người đều nóng lòng muốn biết tình hình thế nào, lúc này đã không thể nhịn được nữa.
“Cha, sư công là ai thế?” Trước đó Lý Thanh đã bị đá cho một cước, lúc hỏi về Lâm Phi Vũ cũng lộ ra vẻ tôn kính anh.
Sau khi Lý Đạo Minh ngồi xuống, ông ấy uống một ngụm trà, chậm rãi nói:
“Mấy đứa tò mò cũng là chuyện bình thường, sư phụ chính là một cao nhân thực sự.”
“Cha, tại sao cha lại nói vậy?” Lý Tuyền vội vàng hỏi.
“Mấy năm trước, cha gặp được sư phụ trong một lần đi du lịch nước ngoài, chính sư phụ đã hướng dẫn cha đột phá Ám Kình, mà mới ngay ngày hôm qua thôi, nếu không có sư phụ ra tay giúp đỡ thì đừng nói đến chuyện cha có thể đột phá Hóa Kình, mà ngay cả cái mạng già này cũng chẳng giữ được, có thể nói, tất cả những gì cha có đều là do sư phụ cho.”
Trong giọng nói của Lý Đạo Minh mang theo muôn vàn tôn kính, thể hiện sự ngưỡng mộ Lâm Phi Vũ từ tận đáy lòng.
Mọi người nghe xong thì hít một hơi lạnh, bây giờ họ đã hiểu được tại sao Lý Đạo Minh lại tôn trọng Lâm Phi Vũ đến vậy rồi.
“Sư phụ, chắc chăn là tu vi của sư công rất cao, lúc bọn con quỳ xuống trước mặt sư công, chỉ một cái vung tay của người ta đã nâng tất cả mọi người lên rồi” Chu Bỉnh vẫn còn nhớ rõ mồn một những chuyện vừa xảy ra.
Lý Đạo Minh thở dài một hơi, nhìn mái hiên mà chậm rãi nói bốn chữ: “Sâu không lường được.”
Thật ra bản thân Lý Đạo Minh cũng không rõ tu vi cụ thể của Lâm Phi Vũ đến đâu, ông ấy chỉ có thể dùng từ sâu không lường được để hình dung.
Ông ấy chưa bao giờ thấy Lâm Phi Vũ ra tay, nhưng tu vi mà Lâm Phi Vũ thể hiện ra ngoài lại khá là cao.
Mọi người vẫn có chút không phục trước bốn chữ “sâu không lường được” kia.
Nhưng Lý Đạo Minh đã nói vậy thì họ cũng chẳng còn cách nào khác.
“Ông ơi, anh ta thực sự giỏi như vậy sao?” Lý Mộc Thu vẫn thấy hơi khó tin.
Lý Đạo Minh thấy cháu gái bảo bối của mình hỏi thì nói: “Mộc Thu, sư phụ có ấn tượng tốt với cháu đấy, sau này rảnh rỗi thì liên lạc nói chuyện với sư phụ nhiều một chút.”
“Không đi.” Lý Mộc Thu bĩu môi từ chối.
“Lời mà ông nói cũng không chịu nghe sao? Ngày mai con phải đi gặp sư công.” Lý Tuyền mắng.
“Muốn đi thì mọi người tự đi đi, con không đi đâu.” Lý Mộc Thu nói xong thì tức giận chạy đi.
Thấy Lý Mộc Thu bỏ chạy, Lý Tuyền nói: “Cha, đều do con chiều hư con bé.”
“Thôi bỏ đi, người trẻ tuổi có cách ở chung với người trẻ tuổi, chúng ta không cần quan tâm nhiều làm gì.” Lý Đạo Minh xua tay, người trẻ tuổi có cách giao lưu riêng, bọn họ không cần tham gia góp vui làm gì.
Vu Nhược Hy lái xe đi tới chỗ ở của Lâm Phi Vũ, hai người không nói chuyện gì với nhau.
Lúc đến cổng khu nhà, Vu Nhược Hy nói: “Đến nơi rồi” Lúc này Lâm Phi Vũ mới mở mắt ra, nói: “Cảm ơn sếp Vu.”
“Anh sống ở chỗ này sao?” Vu Nhược Hy ngồi trong xe, cúi đầu nhìn xuống.
“Ừm” Lâm Phi Vũ ừ một tiếng, mở cửa xe đi về phía khu nhà.
Vu Nhược Hy nhìn Lâm Phi Vũ trực tiếp rời đi, trong lòng mắng to: tôi đưa anh về mà anh còn không biết mời tôi lên nhà ngồi một lát à.
Sau đó Vu Nhược Hy giãm mạnh lên chân ga, trút hết sự khó chịu dành cho Lâm Phi Vũ.
Lâm Phi Vũ vừa mới bước vào cửa khu nhà đã gặp Đỗ Mỹ Thanh đang lao đầu đi tới.
“Ô, đêm hôm khuya khoät đi ra ngoài hẹn hò à?” Lâm Phi Vũ vẫy tay chào hỏi Đỗ Mỹ Thanh.
Đỗ Mỹ Thanh nhìn thấy Lâm Phi Vũ quay về thì đôi mắt sáng ngời, nói: “Thật là trùng hợp, anh mau đi cùng tôi đến chỗ này đi.”
“Chị cả à, tôi vừa mới tan làm về nhà mà, cô định làm gì thế?” Lâm Phi Vũ hỏi.
“Haiz... Tại mấy đồng nghiệp cứ nhao nhao muốn gọi tôi đi tụ tập, buổi tối anh còn không về nhà nấu cơm cho tôi nên tôi muốn ra ngoài kiếm gì đó ăn thôi.” Đỗ Mỹ Thanh thở dài một tiếng, tỏ vẻ điềm đạm đáng yêu.
Đỗ Mỹ Thanh thấy Lâm Phi Vũ có vẻ thờ ơ, tiếp tục nói: “Nhưng mà có nhiều người đẹp lắm đấy.”
Lý Mộc Thu bất bình bĩu môi, dáng vẻ nghiến răng nghiến lợi nhìn Lâm Phi Vũ chằm chằm.
“Được rồi, chuyện của người trẻ tuổi chúng tôi, mọi người đừng quan tâm nhiều, tôi rất thích tính cách này của cô ấy, cứ giữ nguyên như vậy đi.”
Lâm Phi Vũ lên tiếng nói đỡ giúp Lý Mộc Thu xoa dịu tình hình.
Em gái nhỏ này đã nói chuyện giúp anh rất nhiều lần, trong mắt Lâm Phi Vũ, mặc dù miệng lưỡi hơi ngang ngạnh nhưng cũng không phải là người xấu.
“Dạ dạ dạ” Lý Đạo Minh và Lý Tuyền nhanh chóng đồng ý.
Lâm Phi Vũ ở lại nhà họ Lý một lát rồi rời đi cùng Vu Nhược Hy.
Lẫm Phi Vũ vừa rời đi, người nhà họ Lý đã thi nhau nhìn về phía Lý Đạo Minh, tất cả mọi người đều nóng lòng muốn biết tình hình thế nào, lúc này đã không thể nhịn được nữa.
“Cha, sư công là ai thế?” Trước đó Lý Thanh đã bị đá cho một cước, lúc hỏi về Lâm Phi Vũ cũng lộ ra vẻ tôn kính anh.
Sau khi Lý Đạo Minh ngồi xuống, ông ấy uống một ngụm trà, chậm rãi nói:
“Mấy đứa tò mò cũng là chuyện bình thường, sư phụ chính là một cao nhân thực sự.”
“Cha, tại sao cha lại nói vậy?” Lý Tuyền vội vàng hỏi.
“Mấy năm trước, cha gặp được sư phụ trong một lần đi du lịch nước ngoài, chính sư phụ đã hướng dẫn cha đột phá Ám Kình, mà mới ngay ngày hôm qua thôi, nếu không có sư phụ ra tay giúp đỡ thì đừng nói đến chuyện cha có thể đột phá Hóa Kình, mà ngay cả cái mạng già này cũng chẳng giữ được, có thể nói, tất cả những gì cha có đều là do sư phụ cho.”
Trong giọng nói của Lý Đạo Minh mang theo muôn vàn tôn kính, thể hiện sự ngưỡng mộ Lâm Phi Vũ từ tận đáy lòng.
Mọi người nghe xong thì hít một hơi lạnh, bây giờ họ đã hiểu được tại sao Lý Đạo Minh lại tôn trọng Lâm Phi Vũ đến vậy rồi.
“Sư phụ, chắc chăn là tu vi của sư công rất cao, lúc bọn con quỳ xuống trước mặt sư công, chỉ một cái vung tay của người ta đã nâng tất cả mọi người lên rồi” Chu Bỉnh vẫn còn nhớ rõ mồn một những chuyện vừa xảy ra.
Lý Đạo Minh thở dài một hơi, nhìn mái hiên mà chậm rãi nói bốn chữ: “Sâu không lường được.”
Thật ra bản thân Lý Đạo Minh cũng không rõ tu vi cụ thể của Lâm Phi Vũ đến đâu, ông ấy chỉ có thể dùng từ sâu không lường được để hình dung.
Ông ấy chưa bao giờ thấy Lâm Phi Vũ ra tay, nhưng tu vi mà Lâm Phi Vũ thể hiện ra ngoài lại khá là cao.
Mọi người vẫn có chút không phục trước bốn chữ “sâu không lường được” kia.
Nhưng Lý Đạo Minh đã nói vậy thì họ cũng chẳng còn cách nào khác.
“Ông ơi, anh ta thực sự giỏi như vậy sao?” Lý Mộc Thu vẫn thấy hơi khó tin.
Lý Đạo Minh thấy cháu gái bảo bối của mình hỏi thì nói: “Mộc Thu, sư phụ có ấn tượng tốt với cháu đấy, sau này rảnh rỗi thì liên lạc nói chuyện với sư phụ nhiều một chút.”
“Không đi.” Lý Mộc Thu bĩu môi từ chối.
“Lời mà ông nói cũng không chịu nghe sao? Ngày mai con phải đi gặp sư công.” Lý Tuyền mắng.
“Muốn đi thì mọi người tự đi đi, con không đi đâu.” Lý Mộc Thu nói xong thì tức giận chạy đi.
Thấy Lý Mộc Thu bỏ chạy, Lý Tuyền nói: “Cha, đều do con chiều hư con bé.”
“Thôi bỏ đi, người trẻ tuổi có cách ở chung với người trẻ tuổi, chúng ta không cần quan tâm nhiều làm gì.” Lý Đạo Minh xua tay, người trẻ tuổi có cách giao lưu riêng, bọn họ không cần tham gia góp vui làm gì.
Vu Nhược Hy lái xe đi tới chỗ ở của Lâm Phi Vũ, hai người không nói chuyện gì với nhau.
Lúc đến cổng khu nhà, Vu Nhược Hy nói: “Đến nơi rồi” Lúc này Lâm Phi Vũ mới mở mắt ra, nói: “Cảm ơn sếp Vu.”
“Anh sống ở chỗ này sao?” Vu Nhược Hy ngồi trong xe, cúi đầu nhìn xuống.
“Ừm” Lâm Phi Vũ ừ một tiếng, mở cửa xe đi về phía khu nhà.
Vu Nhược Hy nhìn Lâm Phi Vũ trực tiếp rời đi, trong lòng mắng to: tôi đưa anh về mà anh còn không biết mời tôi lên nhà ngồi một lát à.
Sau đó Vu Nhược Hy giãm mạnh lên chân ga, trút hết sự khó chịu dành cho Lâm Phi Vũ.
Lâm Phi Vũ vừa mới bước vào cửa khu nhà đã gặp Đỗ Mỹ Thanh đang lao đầu đi tới.
“Ô, đêm hôm khuya khoät đi ra ngoài hẹn hò à?” Lâm Phi Vũ vẫy tay chào hỏi Đỗ Mỹ Thanh.
Đỗ Mỹ Thanh nhìn thấy Lâm Phi Vũ quay về thì đôi mắt sáng ngời, nói: “Thật là trùng hợp, anh mau đi cùng tôi đến chỗ này đi.”
“Chị cả à, tôi vừa mới tan làm về nhà mà, cô định làm gì thế?” Lâm Phi Vũ hỏi.
“Haiz... Tại mấy đồng nghiệp cứ nhao nhao muốn gọi tôi đi tụ tập, buổi tối anh còn không về nhà nấu cơm cho tôi nên tôi muốn ra ngoài kiếm gì đó ăn thôi.” Đỗ Mỹ Thanh thở dài một tiếng, tỏ vẻ điềm đạm đáng yêu.
Đỗ Mỹ Thanh thấy Lâm Phi Vũ có vẻ thờ ơ, tiếp tục nói: “Nhưng mà có nhiều người đẹp lắm đấy.”