Chương 45: Ai vậy?
Thời gian làm việc vui vẻ buổi sáng trôi qua rất nhanh, Lâm Phi Vũ nhanh chóng đứng dậy đi đến căng tin.
"Phi Vũ." Lâm Phi Vũ vừa bước vào căng tin thì có người hét lên từ phía sau.
Anh xoay người lại thì thấy thấy An Lập Đông đang dẫn Lưu Minh đến căng tin.
"Đội trưởng, anh Lưu." Lâm Phi Vũ mỉm cười chào hỏi.
"Phi Vũ, cậu khách sáo rồi, cậu gọi Lưu Minh là anh Lưu, mà tại sao cậu lại gọi tôi là đội trưởng, chúng ta đều là anh em, đừng gọi đội trưởng, đội trưởng nữa." An Lập Đông đi tới, võ võ vai Lâm Phi Vũ nói.
Trong toàn bộ công ty ai mà chả biết bây giờ Lâm Phi Vũ là thư ký riêng của sếp Vu, đây chính là một bước lên trời đấy.
Về sau, ít nhiều gì cũng phải dựa vào Lâm Phi Vũ. "Được." Lâm Phi Vũ khẽ gật đầu.
Ba người họ cùng gọi một phần đồ ăn và ngồi ăn cùng nhau, thỉnh thoảng họ cũng cười nói vui vẻ với nhau.
Lâm Phi Vũ cũng khá thích nói chuyện với họ, loại cảm giác không phải kiềm chế này rất tốt.
Sau khi ăn xong ở dưới căng tin, Lâm Phi Vũ trở về văn phòng làm việc chợp mắt một lát, vào buổi chiều, anh nhận được một cuộc điện thoại lạ.
"Ai vậy?" Lâm Phi Vũ hỏi.
"Sư phụ, là tôi, Tiểu Minh." Giọng nói cung kính của Lý Đạo Minh phát ra từ trong điện thoại.
Lâm Phi Vũ:...
Con bà nó, ông ấy cũng đã ngoài 70 tuổi, thế mà còn tự xưng là Tiểu Minh.
"Có chuyện gì cứ nói." Lâm Phi Vũ hỏi thẳng.
"Tối nay, con trai tôi tổ chức một bữa tiệc cho tôi, tôi muốn mời sư phụ cùng đến tham dự." Lý Đạo Minh thấp giọng nói.
Lâm Phi Vũ suy nghĩ, anh phát hiện buổi tối mình không rảnh, tối nay anh phải cùng Vu Nhược Hy đến tham gia một bữa tiệc.
"Tối nay tôi không rảnh, tôi phải làm việc." Lâm Phi Vũ từ chối ông ấy.
"Được rồi, công việc của sư phụ quan trọng hon, vậy thì sư phụ cứ làm việc của mình đi." Tuy rằng Lý Đạo Minh có hơi thất vọng, nhưng ông ấy cũng không dám chất vấn Lâm Phi Vũ.
Lâm Phi Vũ nói không rảnh, tức là không rảnh, cũng không có bất kỳ lý do gì.
Sau khi cả hai nói chuyện điện thoại xong, Lâm Phi Vũ đang nghiên cứu cách đột phá Tụ Khí Cảnh và đạt tới Lột Xác Cảnh, anh đã ở Tụ Khí Cảnh rất nhiều năm rồi.
Cả một buổi chiều, Lâm Phi Vũ đang nghiên cứu vấn đề tu luyện, thời gian trôi qua khá nhanh.
Khoảng năm giờ rưỡi, Vu Nhược Hy mở cửa phòng làm việc, hét lên với Lâm Phi Vũ: "Đi thôi."
Lâm Phi Vũ đứng dậy đi theo phía sau Vu Nhược Hy, nhìn thân hình uyển chuyển của cô, trong lòng Lâm Phi Vũ xuất hiện một cảm giác bồn chồn không an phận.
Lâm Phi Vũ rất tò mò, từ trước đến giờ, anh chưa bao giờ gặp phải vấn đề này, tại sao gần đây vấn đề này lại thường xuyên xuất hiện như vậy?
Lần cuối cùng nó xuất hiện là khi anh đang ở Hương Giang, hôm nay nó lại xuất hiện rồi.
Cuối cùng, Lâm Phi Vũ đã tự mình tìm ra, e rằng là vì trước đây anh chưa từng tiếp xúc với phụ nữ, dù sao bây giờ anh vẫn còn trẻ, đây là thời kỳ sung sức của tuổi trẻ, anh xuất hiện cảm giác như vậy cũng là chuyện bình thường.
Nhà họ Lý tọa lạc tại một đình viện ở ngoại ô phía Đông.
Lúc này, những chiếc xe hơi sang trọng đang đậu xung quanh nhà họ Lý, những người nổi tiếng và có thế lực ở Liễu Thành đều đến chúc mừng, thậm chí, trên khắp cả nước, cũng có không ít người ngồi máy bay để đến đây.
Bành Tiêu Vũ mặc vest, trông rất đứng đắn, cả người tràn đầy năng lượng.
"Tiêu Vũ, lát nữa khi nhìn thấy ông cụ, con phải thể hiện cho thật tốt, nghe người nhà họ Lý nói, có thể tối nay ông cụ sẽ trở về thu nhận đệ tử đó."
"Phi Vũ." Lâm Phi Vũ vừa bước vào căng tin thì có người hét lên từ phía sau.
Anh xoay người lại thì thấy thấy An Lập Đông đang dẫn Lưu Minh đến căng tin.
"Đội trưởng, anh Lưu." Lâm Phi Vũ mỉm cười chào hỏi.
"Phi Vũ, cậu khách sáo rồi, cậu gọi Lưu Minh là anh Lưu, mà tại sao cậu lại gọi tôi là đội trưởng, chúng ta đều là anh em, đừng gọi đội trưởng, đội trưởng nữa." An Lập Đông đi tới, võ võ vai Lâm Phi Vũ nói.
Trong toàn bộ công ty ai mà chả biết bây giờ Lâm Phi Vũ là thư ký riêng của sếp Vu, đây chính là một bước lên trời đấy.
Về sau, ít nhiều gì cũng phải dựa vào Lâm Phi Vũ. "Được." Lâm Phi Vũ khẽ gật đầu.
Ba người họ cùng gọi một phần đồ ăn và ngồi ăn cùng nhau, thỉnh thoảng họ cũng cười nói vui vẻ với nhau.
Lâm Phi Vũ cũng khá thích nói chuyện với họ, loại cảm giác không phải kiềm chế này rất tốt.
Sau khi ăn xong ở dưới căng tin, Lâm Phi Vũ trở về văn phòng làm việc chợp mắt một lát, vào buổi chiều, anh nhận được một cuộc điện thoại lạ.
"Ai vậy?" Lâm Phi Vũ hỏi.
"Sư phụ, là tôi, Tiểu Minh." Giọng nói cung kính của Lý Đạo Minh phát ra từ trong điện thoại.
Lâm Phi Vũ:...
Con bà nó, ông ấy cũng đã ngoài 70 tuổi, thế mà còn tự xưng là Tiểu Minh.
"Có chuyện gì cứ nói." Lâm Phi Vũ hỏi thẳng.
"Tối nay, con trai tôi tổ chức một bữa tiệc cho tôi, tôi muốn mời sư phụ cùng đến tham dự." Lý Đạo Minh thấp giọng nói.
Lâm Phi Vũ suy nghĩ, anh phát hiện buổi tối mình không rảnh, tối nay anh phải cùng Vu Nhược Hy đến tham gia một bữa tiệc.
"Tối nay tôi không rảnh, tôi phải làm việc." Lâm Phi Vũ từ chối ông ấy.
"Được rồi, công việc của sư phụ quan trọng hon, vậy thì sư phụ cứ làm việc của mình đi." Tuy rằng Lý Đạo Minh có hơi thất vọng, nhưng ông ấy cũng không dám chất vấn Lâm Phi Vũ.
Lâm Phi Vũ nói không rảnh, tức là không rảnh, cũng không có bất kỳ lý do gì.
Sau khi cả hai nói chuyện điện thoại xong, Lâm Phi Vũ đang nghiên cứu cách đột phá Tụ Khí Cảnh và đạt tới Lột Xác Cảnh, anh đã ở Tụ Khí Cảnh rất nhiều năm rồi.
Cả một buổi chiều, Lâm Phi Vũ đang nghiên cứu vấn đề tu luyện, thời gian trôi qua khá nhanh.
Khoảng năm giờ rưỡi, Vu Nhược Hy mở cửa phòng làm việc, hét lên với Lâm Phi Vũ: "Đi thôi."
Lâm Phi Vũ đứng dậy đi theo phía sau Vu Nhược Hy, nhìn thân hình uyển chuyển của cô, trong lòng Lâm Phi Vũ xuất hiện một cảm giác bồn chồn không an phận.
Lâm Phi Vũ rất tò mò, từ trước đến giờ, anh chưa bao giờ gặp phải vấn đề này, tại sao gần đây vấn đề này lại thường xuyên xuất hiện như vậy?
Lần cuối cùng nó xuất hiện là khi anh đang ở Hương Giang, hôm nay nó lại xuất hiện rồi.
Cuối cùng, Lâm Phi Vũ đã tự mình tìm ra, e rằng là vì trước đây anh chưa từng tiếp xúc với phụ nữ, dù sao bây giờ anh vẫn còn trẻ, đây là thời kỳ sung sức của tuổi trẻ, anh xuất hiện cảm giác như vậy cũng là chuyện bình thường.
Nhà họ Lý tọa lạc tại một đình viện ở ngoại ô phía Đông.
Lúc này, những chiếc xe hơi sang trọng đang đậu xung quanh nhà họ Lý, những người nổi tiếng và có thế lực ở Liễu Thành đều đến chúc mừng, thậm chí, trên khắp cả nước, cũng có không ít người ngồi máy bay để đến đây.
Bành Tiêu Vũ mặc vest, trông rất đứng đắn, cả người tràn đầy năng lượng.
"Tiêu Vũ, lát nữa khi nhìn thấy ông cụ, con phải thể hiện cho thật tốt, nghe người nhà họ Lý nói, có thể tối nay ông cụ sẽ trở về thu nhận đệ tử đó."