Chương 44: Tôi vừa mới ăn rồi
Ngày hôm sau, khi Lâm Phi Vũ thức dậy đi làm, Đỗ Mỹ Thanh vẫn đang ngủ.
Công việc của một tiếp viên hàng không tốt quá nhỉ, thảo nào rất nhiều người muốn làm tiếp viên hàng không, làm việc vài ngày rồi nghỉ ngơi vài ngày, chế độ đãi ngộ lại còn rất tốt nữa.
Lâm Phi Vũ mua một cái bánh bao hấp bên đường, anh đến công ty từ rất sớm.
Vu Nhược Hy vẫn chưa tới, Lâm Phi Vũ ngồi sang một bên, anh rơi vào trạng thái ngơ ngẩn.
"Lâm Phi Vũ, anh ăn sáng chưa? Này, tôi có một cái trái bắp, anh có muốn ăn không?"
Thư ký Lưu mang theo hai túi nilon màu trắng, nhìn Lâm Phi Vũ và hỏi.
"Tôi vừa mới ăn rồi, cảm ơn." Lâm Phi Vũ mỉm cười.
"Vậy à." Thư ký Lưu khẽ gật đầu, sau khi ngồi xuống, cô ấy bắt đầu lấy bắp ra gặm nhấm.
Chẳng bao lâu sau, Vu Nhược Hy giẫm giày cao gót đi tới, lúc bước vào văn phòng, cô liếc sang nhìn Lâm Phi Vũ.
Thấy Lâm Phi Vũ không để ý đến mình, cô đẩy cửa phòng làm việc thật mạnh tay, cố ý tạo ra một chút tiếng động, cô muốn Lâm Phi Vũ nhìn thấy mình.
Sau khi Vu Nhược Hy đi vào, Lâm Phi Vũ thậm chí còn không thèm ngẩng đầu lên nhìn một chút, trong lòng Vu Nhược Hy hừ lạnh một cái, cô đóng sầm cửa phòng làm việc.
"Sếp Vu bị sao vậy?" Thư ký Lưu thấp giọng hỏi.
"Sao tôi biết được, có thể là do bà dì tới." Lâm Phi Vũ lắc đầu.
Thư ký Lưu mím môi không nói gì, cô ấy nhớ là lúc này bà dì của sếp Vu vẫn chưa tới.
Cả buổi sáng, Vu Nhược Hy không có tâm trạng để làm việc, cô ngồi trong văn phòng nghiến răng nghiến lợi, hung hăng lấy bút chọc vào tờ giấy A4, trong miệng lẩm bẩm điều gì đó.
Lúc Vu Nhược Hy đang chọc chọc tờ giấy A4, điện thoại của cô reo lên, người gọi chính là cha cô Vu Khải Đức.
"Cha" Vu Nhược Hy trả lời điện thoại, hét lớn.
"Nhược Hy, cha đang ở ngoại thành, không kịp trở về, tối nay con phải thay mặt cha đi dự tiệc của một nhân vật lớn rồi." Vu Khải Đức nói với giọng điệu ra lệnh, như thể nhân vật lớn này rất quan trọng.
"Người đó là ai thế?" Vu Nhược Hy sau khi nghe thấy ông †a nói vậy thì buột miệng hỏi một câu.
"Ông cụ nhà họ Lý đã trở về, cha nghe nói có tiệc mừng, tối nay nhà họ sẽ tổ chức một bữa tiệc, con nhất định phải thay mặt cha đến đó tham dự." Vu Khải Đức giải thích.
"Vâng, con biết rồi." Vu Nhược Hy đáp.
Đương nhiên là cô có biết về nhà họ Lý này, đừng nói là Liễu Thành, ngay cả toàn bộ Trung Quốc cũng đều nói rằng đó là một gia tộc võ thuật cổ xưa.
Mặc dù gia đình họ không làm ăn gì lớn, cũng không tham gia chính trị, nhưng những người liên quan đến nhà họ Lý, không phải là những kẻ săn mồi trong giới kinh doanh thì cũng là những ngôi sao sáng giá đang đi lên trong giới chính trị.
Nhìn chung, nhà họ Lý có sức ảnh hưởng khá lớn.
Sau khi Vu Nhược Hy nói chuyện điện thoại với cha mình, cô hét lớn ra ngoài cửa: "Lâm Phi Vũ."
Lâm Phi Vũ đẩy cửa ra, từ từ đi vào và hỏi: "Sếp Vu, cô có gì cần dặn dò sao?"
"Tối nay cùng tôi đi đến một bữa tiệc." Vu Nhược Hy lạnh lùng ra lệnh.
"Lần này, tôi không cần phải giả vờ làm bạn trai cô nữa đâu đúng không?" Lâm Phi Vũ hỏi.
Sau khi nghe thấy anh nói như vậy, mặt Vu Nhược Hy có hơi đỏ lên, anh chướng mắt cô đến thế sao?
Vu Nhược Hy nghiến răng nghiến lợi, chật vật bật ra hai chữ từ trong miệng: "Không cần."
Sau khi Lâm Phi Vũ đi ra ngoài, Vu Nhược Hy có hơi thất vọng, còn thầm mang theo một chút oán giận, trong lòng thầm mắng: Cứ để mà xem, rồi cũng có một ngày anh quỳ dưới váy của bà đây thôi.
Công việc của một tiếp viên hàng không tốt quá nhỉ, thảo nào rất nhiều người muốn làm tiếp viên hàng không, làm việc vài ngày rồi nghỉ ngơi vài ngày, chế độ đãi ngộ lại còn rất tốt nữa.
Lâm Phi Vũ mua một cái bánh bao hấp bên đường, anh đến công ty từ rất sớm.
Vu Nhược Hy vẫn chưa tới, Lâm Phi Vũ ngồi sang một bên, anh rơi vào trạng thái ngơ ngẩn.
"Lâm Phi Vũ, anh ăn sáng chưa? Này, tôi có một cái trái bắp, anh có muốn ăn không?"
Thư ký Lưu mang theo hai túi nilon màu trắng, nhìn Lâm Phi Vũ và hỏi.
"Tôi vừa mới ăn rồi, cảm ơn." Lâm Phi Vũ mỉm cười.
"Vậy à." Thư ký Lưu khẽ gật đầu, sau khi ngồi xuống, cô ấy bắt đầu lấy bắp ra gặm nhấm.
Chẳng bao lâu sau, Vu Nhược Hy giẫm giày cao gót đi tới, lúc bước vào văn phòng, cô liếc sang nhìn Lâm Phi Vũ.
Thấy Lâm Phi Vũ không để ý đến mình, cô đẩy cửa phòng làm việc thật mạnh tay, cố ý tạo ra một chút tiếng động, cô muốn Lâm Phi Vũ nhìn thấy mình.
Sau khi Vu Nhược Hy đi vào, Lâm Phi Vũ thậm chí còn không thèm ngẩng đầu lên nhìn một chút, trong lòng Vu Nhược Hy hừ lạnh một cái, cô đóng sầm cửa phòng làm việc.
"Sếp Vu bị sao vậy?" Thư ký Lưu thấp giọng hỏi.
"Sao tôi biết được, có thể là do bà dì tới." Lâm Phi Vũ lắc đầu.
Thư ký Lưu mím môi không nói gì, cô ấy nhớ là lúc này bà dì của sếp Vu vẫn chưa tới.
Cả buổi sáng, Vu Nhược Hy không có tâm trạng để làm việc, cô ngồi trong văn phòng nghiến răng nghiến lợi, hung hăng lấy bút chọc vào tờ giấy A4, trong miệng lẩm bẩm điều gì đó.
Lúc Vu Nhược Hy đang chọc chọc tờ giấy A4, điện thoại của cô reo lên, người gọi chính là cha cô Vu Khải Đức.
"Cha" Vu Nhược Hy trả lời điện thoại, hét lớn.
"Nhược Hy, cha đang ở ngoại thành, không kịp trở về, tối nay con phải thay mặt cha đi dự tiệc của một nhân vật lớn rồi." Vu Khải Đức nói với giọng điệu ra lệnh, như thể nhân vật lớn này rất quan trọng.
"Người đó là ai thế?" Vu Nhược Hy sau khi nghe thấy ông †a nói vậy thì buột miệng hỏi một câu.
"Ông cụ nhà họ Lý đã trở về, cha nghe nói có tiệc mừng, tối nay nhà họ sẽ tổ chức một bữa tiệc, con nhất định phải thay mặt cha đến đó tham dự." Vu Khải Đức giải thích.
"Vâng, con biết rồi." Vu Nhược Hy đáp.
Đương nhiên là cô có biết về nhà họ Lý này, đừng nói là Liễu Thành, ngay cả toàn bộ Trung Quốc cũng đều nói rằng đó là một gia tộc võ thuật cổ xưa.
Mặc dù gia đình họ không làm ăn gì lớn, cũng không tham gia chính trị, nhưng những người liên quan đến nhà họ Lý, không phải là những kẻ săn mồi trong giới kinh doanh thì cũng là những ngôi sao sáng giá đang đi lên trong giới chính trị.
Nhìn chung, nhà họ Lý có sức ảnh hưởng khá lớn.
Sau khi Vu Nhược Hy nói chuyện điện thoại với cha mình, cô hét lớn ra ngoài cửa: "Lâm Phi Vũ."
Lâm Phi Vũ đẩy cửa ra, từ từ đi vào và hỏi: "Sếp Vu, cô có gì cần dặn dò sao?"
"Tối nay cùng tôi đi đến một bữa tiệc." Vu Nhược Hy lạnh lùng ra lệnh.
"Lần này, tôi không cần phải giả vờ làm bạn trai cô nữa đâu đúng không?" Lâm Phi Vũ hỏi.
Sau khi nghe thấy anh nói như vậy, mặt Vu Nhược Hy có hơi đỏ lên, anh chướng mắt cô đến thế sao?
Vu Nhược Hy nghiến răng nghiến lợi, chật vật bật ra hai chữ từ trong miệng: "Không cần."
Sau khi Lâm Phi Vũ đi ra ngoài, Vu Nhược Hy có hơi thất vọng, còn thầm mang theo một chút oán giận, trong lòng thầm mắng: Cứ để mà xem, rồi cũng có một ngày anh quỳ dưới váy của bà đây thôi.