Chương 39: Đây là một vật tuyệt phẩm
Dù sao Vu Nhược Hy cũng đã độc thân từ khi sinh ra, cô không có kinh nghiệm yêu đương, cũng không biết xử lý tình cảm như thế nào.
Nhưng cô biết một điều, cô có ấn tượng vô cùng tốt đối với Lâm Phi Vũ, mà cô không biết đây có được coi là thích hay không.
Lâm Phi Vũ nghe xong thì gật đầu đáp: "Được."
Bieberbau.
Đây là một nhà hàng Đức, nhà hàng này cũng rất nổi tiếng ở nước ngoài, đây là địa điểm được chọn để ăn bữa trưa hôm nay.
Sau khi Vu Nhược Hy đỗ xe, cô lấy điện thoại di động ra gọi cho Chu Dao.
"Dao Dao, tớ đến rồi, cậu ở đâu?" Vu Nhược Hy hỏi.
"Bàn số 5, cậu đến nhanh đi." Chu Dao nói lớn.
“Được.” Sau khi Vu Nhược Hy cúp máy, cô liếc nhìn Lâm Phi Vũ rồi âm thầm cắn răng đi tới, dùng cánh tay ôm lấy cánh tay anh.
Cô đỏ mặt thì thầm nói: "Nhìn như vậy trông chân thực hơn. Lát nữa chúng ta cần tự nhiên hơn một chút, anh đừng gọi tôi là sếp Vu, gọi tôi là Nhược Hy đi."
Vu Nhược Hy nói xong câu đó thì không dám nhìn Lâm Phi Vũ nữa, gương mặt cô đỏ bừng, nhịp tim bắt đầu tăng tốc.
Khi ôm lấy cánh tay Lâm Phi Vũ, Vu Nhược Hy có thể cảm nhận được mùi hương của đàn ông toát ra từ người Lâm Phi Vũ, hơn nữa cô cảm nhận được cảm giác an toàn mãnh liệt khi có anh ở bên cạnh mình.
Đây là loại cảm giác Vu Nhược Hy chưa từng trải qua, giống như ngày hôm đó ở Hương Giang, Lâm Phi Vũ đứng trước mặt cô, chặn hết mọi thứ cho cô tựa như một nam thần.
Lâm Phi Vũ hơi sửng sốt nhưng cũng không rút tay ra, anh để mặc cánh tay cho Vu Nhược Hy ôm, ngực của Vu Nhược Hy mềm mại, cộng thêm hai người đang đi đường, việc đụng chạm này khiến Lâm Phi Vũ nhất thời cảm thấy ngại ngùng.
Cả hai đêu không nói chuyện, họ từng bước đi vào trong nhà hàng như thể một cặp tình nhân thân mật.
"Chào mừng quý khách." Người phục vụ ở cửa chào đón bằng tiếng Anh lưu loát.
Nhà hàng này là một nhà hàng Đức nổi tiếng, có một nửa nhân viên phục vụ bên trong là các cô gái đến từ Đức, nửa còn lại là tuyển dụng trong nước, yêu cầu phải nói được hai loại ngôn ngữ là tiếng Đức và tiếng Anh.
Yêu cầu đối với nhân viên phục vụ rất cao nên mức lương và đãi ngộ chắc chắn sẽ không tệ, thậm chí còn khiến người ta ghen tị.
Nhưng lông dê thì mọc trên người dê, tất cả những thứ này đều là khách hàng trả tiền cả.
Nói dễ nghe một chút thì nơi này là nơi những kẻ có tiền đến ăn uống.
Còn nói thẳng ra thì mấy cái này chỉ là làm màu mà thôi.
“Nhược Hy.” Chu Dao đứng ở chỗ bàn ăn, hưng phấn vẫy tay với Vu Nhược Hy.
Vu Nhược Hy thấy vậy thì ôm chặt cánh tay của Lâm Phi Vũ, hai người đi về phía Chu Dao.
"Nhược Hy, đã gần nửa năm chúng ta không nhau gặp rồi." Chu Dao nhìn thấy Vu Nhược Hy đi tới, khuôn mặt tươi cười nhìn cô một cái, trong khi ánh mắt nhìn qua nhìn lại Lâm Phi Vũ.
Là bạn thân của nhau, việc xem bạn trai của người kia thế nào là một thao tác cơ bản.
Mà ánh mắt của Bành Tiêu Vũ, bạn trai của Chu Dao vẫn dán chặt vào cơ thể của Vu Nhược Hy, anh ta nhìn kỹ một lượt cơ thể của Vu Nhược Hy từ chân đến mặt, từ dưới lên trên.
Đây là một vật tuyệt phẩm.
Bành Tiêu Vũ oán thầm trong lòng, anh ta vô cùng rung động trước giá trị nhan sắc của Vu Nhược Hy.
Nhưng cô biết một điều, cô có ấn tượng vô cùng tốt đối với Lâm Phi Vũ, mà cô không biết đây có được coi là thích hay không.
Lâm Phi Vũ nghe xong thì gật đầu đáp: "Được."
Bieberbau.
Đây là một nhà hàng Đức, nhà hàng này cũng rất nổi tiếng ở nước ngoài, đây là địa điểm được chọn để ăn bữa trưa hôm nay.
Sau khi Vu Nhược Hy đỗ xe, cô lấy điện thoại di động ra gọi cho Chu Dao.
"Dao Dao, tớ đến rồi, cậu ở đâu?" Vu Nhược Hy hỏi.
"Bàn số 5, cậu đến nhanh đi." Chu Dao nói lớn.
“Được.” Sau khi Vu Nhược Hy cúp máy, cô liếc nhìn Lâm Phi Vũ rồi âm thầm cắn răng đi tới, dùng cánh tay ôm lấy cánh tay anh.
Cô đỏ mặt thì thầm nói: "Nhìn như vậy trông chân thực hơn. Lát nữa chúng ta cần tự nhiên hơn một chút, anh đừng gọi tôi là sếp Vu, gọi tôi là Nhược Hy đi."
Vu Nhược Hy nói xong câu đó thì không dám nhìn Lâm Phi Vũ nữa, gương mặt cô đỏ bừng, nhịp tim bắt đầu tăng tốc.
Khi ôm lấy cánh tay Lâm Phi Vũ, Vu Nhược Hy có thể cảm nhận được mùi hương của đàn ông toát ra từ người Lâm Phi Vũ, hơn nữa cô cảm nhận được cảm giác an toàn mãnh liệt khi có anh ở bên cạnh mình.
Đây là loại cảm giác Vu Nhược Hy chưa từng trải qua, giống như ngày hôm đó ở Hương Giang, Lâm Phi Vũ đứng trước mặt cô, chặn hết mọi thứ cho cô tựa như một nam thần.
Lâm Phi Vũ hơi sửng sốt nhưng cũng không rút tay ra, anh để mặc cánh tay cho Vu Nhược Hy ôm, ngực của Vu Nhược Hy mềm mại, cộng thêm hai người đang đi đường, việc đụng chạm này khiến Lâm Phi Vũ nhất thời cảm thấy ngại ngùng.
Cả hai đêu không nói chuyện, họ từng bước đi vào trong nhà hàng như thể một cặp tình nhân thân mật.
"Chào mừng quý khách." Người phục vụ ở cửa chào đón bằng tiếng Anh lưu loát.
Nhà hàng này là một nhà hàng Đức nổi tiếng, có một nửa nhân viên phục vụ bên trong là các cô gái đến từ Đức, nửa còn lại là tuyển dụng trong nước, yêu cầu phải nói được hai loại ngôn ngữ là tiếng Đức và tiếng Anh.
Yêu cầu đối với nhân viên phục vụ rất cao nên mức lương và đãi ngộ chắc chắn sẽ không tệ, thậm chí còn khiến người ta ghen tị.
Nhưng lông dê thì mọc trên người dê, tất cả những thứ này đều là khách hàng trả tiền cả.
Nói dễ nghe một chút thì nơi này là nơi những kẻ có tiền đến ăn uống.
Còn nói thẳng ra thì mấy cái này chỉ là làm màu mà thôi.
“Nhược Hy.” Chu Dao đứng ở chỗ bàn ăn, hưng phấn vẫy tay với Vu Nhược Hy.
Vu Nhược Hy thấy vậy thì ôm chặt cánh tay của Lâm Phi Vũ, hai người đi về phía Chu Dao.
"Nhược Hy, đã gần nửa năm chúng ta không nhau gặp rồi." Chu Dao nhìn thấy Vu Nhược Hy đi tới, khuôn mặt tươi cười nhìn cô một cái, trong khi ánh mắt nhìn qua nhìn lại Lâm Phi Vũ.
Là bạn thân của nhau, việc xem bạn trai của người kia thế nào là một thao tác cơ bản.
Mà ánh mắt của Bành Tiêu Vũ, bạn trai của Chu Dao vẫn dán chặt vào cơ thể của Vu Nhược Hy, anh ta nhìn kỹ một lượt cơ thể của Vu Nhược Hy từ chân đến mặt, từ dưới lên trên.
Đây là một vật tuyệt phẩm.
Bành Tiêu Vũ oán thầm trong lòng, anh ta vô cùng rung động trước giá trị nhan sắc của Vu Nhược Hy.