Chương 38: Thật sao?
“Dao Dao, buổi trưa tớ cũng sẽ dẫn bạn trai tới.” Giọng nói của Vu Nhược Hy có chút đắc ý, sau đó cô nghĩ tới sự sắp xếp của mình, khuôn mặt nhỏ nhắn hơi ửng đỏ.
Rốt cuộc Lâm Phi Vũ đã được cô sắp xếp làm bạn trai của cô mà anh không hề hay biết.
Đây là lần đầu tiên Vu Nhược Hy làm loại chuyện này nên tâm trạng khó tránh khỏi có chút bứt rứt.
"Thật sao?" Giọng nói ở đầu bên kia rõ ràng là đầy ngạc nhiên.
“Ừ, thật đấy.” Vu Nhược Hy nhẹ giọng ừ một tiếng. "Cậu quen Trác Chí Cương sao?" Chu Dao hỏi. "Nói gì thế? Tớ không có quan hệ gì với anh ta cả, tớ đã tìm được bạn trai của chính mình." Vu Nhược Hy quở trách một tiếng, cô vội vàng giải thích.
Bây giờ cô hận Trác Chí Cương vô cùng, hôm qua anh ta còn gọi cảnh sát đến bắt Lâm Phi Vũ đi, nghĩ đến đây, lồng ngực Vu Nhược Hy không ngừng phập phồng.
"Ha ha... Được rồi, tớ nóng lòng muốn gặp bạn trai của cậu quá đi mất." Chu Dao nghe xong thì bật cười thành tiếng.
"Ừm, buổi trưa gặp lại." Vu Nhược Hy nói.
"Được, bạn trai tớ nói sẽ đi ăn ở một nhà hàng Đức, anh ấy mới trở về từ nước ngoài, thói quen ăn uống vẫn chưa thay đổi được." Lúc Chu Dao nói lời này, rõ ràng là có chút đắc ý nho nhỏ.
“Sao cũng được.” Vu Nhược Hy đáp lại rồi hai người cúp điện thoại.
Chu Dao là bạn của Vu Nhược Hy ở trường đại học, hai người là bạn thân.
Bởi vì bạn trai của Chu Dao từ nước ngoài trở về nên Chu Dao đề nghị mọi người cùng nhau ăn một bữa cơm, lúc này Vu Nhược Hy mới nghĩ đến việc để cho Lâm Phi Vũ giả làm bạn trai của cô.
Rất nhiều bạn cùng lớp của cô đều đã lập gia đình và có con sau khi tốt nghiệp đại học, nếu Vu Nhược Hy vẫn không có bạn trai thì có chút mất mặt.
Buổi trưa, Vu Nhược Hy dẫn theo Lâm Phi Vũ đang mặc âu phục hàng hiệu đi đến địa điểm ăn cơm.
Khí chất khắp người Lâm Phi Vũ đã tăng lên rất nhiều khi anh mặc bộ âu phục này, nó rất phù hợp với đường nét cương nghị và dáng người hoàn hảo của anh, khiến cho Vu Nhược Hy không khỏi nhìn thêm vài lần.
"Lâm Phi Vũ, tôi muốn thương lượng một chuyện với anh." Vu Nhược Hy vừa cầm vô lăng, vừa lặng lẽ liếc nhìn Lâm Phi Vũ qua gương chiếu hậu.
"Sếp Vu, cô cứ nói đi, muốn thương lượng chuyện gì với tôi." Lâm Phi Vũ mỉm cười nói.
Vu Nhược Hy khẽ cắn răng, cô do dự một lát rồi chậm rãi nói: “Hôm nay tôi có một nhiệm vụ giao cho anh, chính là giả làm bạn trai của tôi.”
Vu Nhược Hy nói xong, lập tức khuôn mặt đỏ bừng từ cổ đến mang tai, cô không dám nhìn Lâm Phi Vũ.
Trái tim bắt đầu đập thình thịch nhanh hơn, cô vừa lo lắng lại vừa xấu hổ.
Lo lắng Lâm Phi Vũ sẽ từ chối, xấu hổ khi chủ động nhờ một người đàn ông đóng giả làm bạn trai mình.
Tuy Vu Nhược Hy đã lớn như hoa như ngọc, đã đến tuổi hái hoa rồi nhưng lại chưa từng nắm tay một chàng trai nào.
Những lời ngượng ngùng này vừa ra khỏi miệng, lập tức cô cảm thấy có chút bồn chồn.
Lâm Phi Vũ nghe xong thì ngẩn người, hiển nhiên anh không ngờ Vu Nhược Hy lại đưa ra yêu cầu này, khó trách cô lại muốn mua cho anh một bộ quần áo.
"Sếp Vụ, tôi là thư ký đời sống của cô. Đây cũng được coi là chuyện trong phạm vi công việc, cô cứ việc sắp xếp." Lâm Phi Vũ gật đầu đồng ý.
Với tư cách là thư ký đời sống, anh sẽ giải quyết mọi công việc vặt vãnh trong cuộc sống của Vu Nhược Hy.
Vu Nhược Hy thấy Lâm Phi Vũ không từ chối, biểu cảm trên gương mặt cũng thả lỏng hơn.
"Hôm nay bạn thân thời đại học của tôi cũng dẫn bạn trai đến để cùng nhau ăn cơm, cho nên tôi muốn anh giúp tôi ứng phó một chút. Đến đó anh nói vài câu là được, có ai hỏi nghề nghiệp của anh là gì thì anh cứ nói là bác sĩ."
Vu Nhược Hy bắt đầu nhắc nhở một vài chỉ tiết cần Lâm Phi Vũ chú ý đến, tránh cho đến lúc đó bị người ta phát hiện ra Lâm Phi Vũ là bạn trai giả, vậy thì xấu hổ lắm.
Tâm trạng lúc này của Vu Nhược Hy khó có thể diễn tả được, cô ước rằng đây là sự thật, nhưng cô cũng sợ Lâm Phi Vũ có ác cảm.
Không biết từ khi nào Vu Nhược Hy lại trở nên lo được lo mất trước mặt Lâm Phi Vũ.
Rốt cuộc Lâm Phi Vũ đã được cô sắp xếp làm bạn trai của cô mà anh không hề hay biết.
Đây là lần đầu tiên Vu Nhược Hy làm loại chuyện này nên tâm trạng khó tránh khỏi có chút bứt rứt.
"Thật sao?" Giọng nói ở đầu bên kia rõ ràng là đầy ngạc nhiên.
“Ừ, thật đấy.” Vu Nhược Hy nhẹ giọng ừ một tiếng. "Cậu quen Trác Chí Cương sao?" Chu Dao hỏi. "Nói gì thế? Tớ không có quan hệ gì với anh ta cả, tớ đã tìm được bạn trai của chính mình." Vu Nhược Hy quở trách một tiếng, cô vội vàng giải thích.
Bây giờ cô hận Trác Chí Cương vô cùng, hôm qua anh ta còn gọi cảnh sát đến bắt Lâm Phi Vũ đi, nghĩ đến đây, lồng ngực Vu Nhược Hy không ngừng phập phồng.
"Ha ha... Được rồi, tớ nóng lòng muốn gặp bạn trai của cậu quá đi mất." Chu Dao nghe xong thì bật cười thành tiếng.
"Ừm, buổi trưa gặp lại." Vu Nhược Hy nói.
"Được, bạn trai tớ nói sẽ đi ăn ở một nhà hàng Đức, anh ấy mới trở về từ nước ngoài, thói quen ăn uống vẫn chưa thay đổi được." Lúc Chu Dao nói lời này, rõ ràng là có chút đắc ý nho nhỏ.
“Sao cũng được.” Vu Nhược Hy đáp lại rồi hai người cúp điện thoại.
Chu Dao là bạn của Vu Nhược Hy ở trường đại học, hai người là bạn thân.
Bởi vì bạn trai của Chu Dao từ nước ngoài trở về nên Chu Dao đề nghị mọi người cùng nhau ăn một bữa cơm, lúc này Vu Nhược Hy mới nghĩ đến việc để cho Lâm Phi Vũ giả làm bạn trai của cô.
Rất nhiều bạn cùng lớp của cô đều đã lập gia đình và có con sau khi tốt nghiệp đại học, nếu Vu Nhược Hy vẫn không có bạn trai thì có chút mất mặt.
Buổi trưa, Vu Nhược Hy dẫn theo Lâm Phi Vũ đang mặc âu phục hàng hiệu đi đến địa điểm ăn cơm.
Khí chất khắp người Lâm Phi Vũ đã tăng lên rất nhiều khi anh mặc bộ âu phục này, nó rất phù hợp với đường nét cương nghị và dáng người hoàn hảo của anh, khiến cho Vu Nhược Hy không khỏi nhìn thêm vài lần.
"Lâm Phi Vũ, tôi muốn thương lượng một chuyện với anh." Vu Nhược Hy vừa cầm vô lăng, vừa lặng lẽ liếc nhìn Lâm Phi Vũ qua gương chiếu hậu.
"Sếp Vu, cô cứ nói đi, muốn thương lượng chuyện gì với tôi." Lâm Phi Vũ mỉm cười nói.
Vu Nhược Hy khẽ cắn răng, cô do dự một lát rồi chậm rãi nói: “Hôm nay tôi có một nhiệm vụ giao cho anh, chính là giả làm bạn trai của tôi.”
Vu Nhược Hy nói xong, lập tức khuôn mặt đỏ bừng từ cổ đến mang tai, cô không dám nhìn Lâm Phi Vũ.
Trái tim bắt đầu đập thình thịch nhanh hơn, cô vừa lo lắng lại vừa xấu hổ.
Lo lắng Lâm Phi Vũ sẽ từ chối, xấu hổ khi chủ động nhờ một người đàn ông đóng giả làm bạn trai mình.
Tuy Vu Nhược Hy đã lớn như hoa như ngọc, đã đến tuổi hái hoa rồi nhưng lại chưa từng nắm tay một chàng trai nào.
Những lời ngượng ngùng này vừa ra khỏi miệng, lập tức cô cảm thấy có chút bồn chồn.
Lâm Phi Vũ nghe xong thì ngẩn người, hiển nhiên anh không ngờ Vu Nhược Hy lại đưa ra yêu cầu này, khó trách cô lại muốn mua cho anh một bộ quần áo.
"Sếp Vụ, tôi là thư ký đời sống của cô. Đây cũng được coi là chuyện trong phạm vi công việc, cô cứ việc sắp xếp." Lâm Phi Vũ gật đầu đồng ý.
Với tư cách là thư ký đời sống, anh sẽ giải quyết mọi công việc vặt vãnh trong cuộc sống của Vu Nhược Hy.
Vu Nhược Hy thấy Lâm Phi Vũ không từ chối, biểu cảm trên gương mặt cũng thả lỏng hơn.
"Hôm nay bạn thân thời đại học của tôi cũng dẫn bạn trai đến để cùng nhau ăn cơm, cho nên tôi muốn anh giúp tôi ứng phó một chút. Đến đó anh nói vài câu là được, có ai hỏi nghề nghiệp của anh là gì thì anh cứ nói là bác sĩ."
Vu Nhược Hy bắt đầu nhắc nhở một vài chỉ tiết cần Lâm Phi Vũ chú ý đến, tránh cho đến lúc đó bị người ta phát hiện ra Lâm Phi Vũ là bạn trai giả, vậy thì xấu hổ lắm.
Tâm trạng lúc này của Vu Nhược Hy khó có thể diễn tả được, cô ước rằng đây là sự thật, nhưng cô cũng sợ Lâm Phi Vũ có ác cảm.
Không biết từ khi nào Vu Nhược Hy lại trở nên lo được lo mất trước mặt Lâm Phi Vũ.