Chương 8: Đồng sàng cộng chẩm
Tề Nhược quỳ trong từ đường 3 ngày liền đổ bệnh. Hắn đúng là tên vô dụng, chẳng làm được việc gì ra hồn. Đã vô dụng thì thôi đi, còn liên lụy nàng phải đến chăm sóc cho hắn, khiến nàng buổi tối ngủ không đủ giấc, ăn cơm không đủ no, đúng là biết cách hành hạ người khác mà. Trong lòng đầy oán thán, bên ngoài lại phải tỏ vẻ bản thân là một người vợ hiền dâu đảm.
Một người mang đầy tư tưởng hiện đại như nàng, sao có thể sống nổi chứ?
Sao lại để nàng xuyên không vào thời đại này?
Sao không xuyên đến Nữ nhi quốc luôn đi, làm một nữ quan ăn sung mặc sướng, có người hầu hạ?
Đang ngồi than thở thì nàng cảm nhận được có ai đó kéo tay áo mình. An Ca nhìn sang Tề Nhược, thấy hắn đang mở mắt nhìn mình. Nàng suýt nữa bị dọa cho hồn bay phách lạc. Đang nửa đêm canh ba mà mắt hắn mở to như vậy, định hù chết nàng sao? Tề Nhược mấp máy khóe môi, hình như là đang nói gì đó. Nàng áp tai sát vào môi hắn, nghe được giọng nói yếu ớt của hắn phát ra:
"N... nước..."
"Muốn uống nước hả? Đợi chút!"
Nàng đi đến bàn, nhấc bình trà lên, nhẹ tênh, ngó vào bên trong xem thì hết nước rồi. Nàng đi ra mở cửa, Phù Cừ đang ngồi ở bên ngoài. Nàng dặn dò Phù Cừ đi lấy ít nước, sau đó đi vào rót vào tách, đưa đến cho hắn. Tề Nhược chầm chậm ngồi dậy, nhận lấy tách trà từ tay nàng uống một hơi. Sau khi uống xong, hắn không nằm xuống mà vẫn ngồi ngây ra đó nhìn hành động của nàng. Đợi nàng yên vị trên ghế rồi, hắn mới hỏi:
"Trà Trà sao rồi?"
Vừa mới tỉnh lại đã hỏi ngay đến nàng ta. Sao không hỏi mấy ngày qua nàng đã vất vả thế nào? An Ca âm thầm mắng hắn, bên ngoài vẫn tỏ ra bình thản trả lời:
"Vẫn ở trong phòng củi. Yên tâm đi, ta đã xin mẫu thân mang đến cho nàng ta ít thức ăn và nước, không chết được đâu."
"Đa tạ."
"Không cần, ta chỉ không muốn thấy nàng ta bị khiêng ra khỏi phủ thái sư thôi."
Lỡ chết một mạng người, phủ thái sư ngay lập tức sẽ trở thành đề tài bàn tán cho thiên hạ. Mà nàng, chính là nhân vật chính trong lời bàn tán này. Người ta sẽ nói nàng là chính thất, lại mang lòng đố kỵ với một ca kĩ, hại chết người ta. Như vậy, nàng có nhảy xuống sông Hoàng Hà cũng không rửa sạch tội danh này. Nàng chỉ là nghĩ cho bản thân mình thôi, chứ không có tốt bụng đến mức nghĩ cho người khác đâu.
"Nàng bây giờ, khống giống với trước đây."
Lời này của Tề Nhược đã thu hút sự chú ý của nàng. Đúng rồi, làm sao mà giống được, người hiện tại ở trong cơ thể này, là An Ca, không phải Thượng Quan Thời Ca.
"Chỗ nào không giống?" Nàng muốn nghe xem hắn sẽ nói gì
"Chỗ nào cũng không giống. Nàng của trước kia đoan trang thùy mị, hiền lành nhu nhược, ai cũng có thể tùy ý bắt nạt nàng. Nàng của bây giờ, trong nhu có cương, làm việc gì cũng đều suy nghĩ cẩn thận, sẽ không để bản thân chịu thiệt thòi."
Thượng Quan Thời Ca sinh trong thời đại này, lại còn là danh môn khuê tú, đương nhiên sẽ tiếp thu tư tưởng của thời đại này. Nữ nhân không được làm quan, không được học rộng hiểu nhiều, phải tinh thông cầm kỳ thi họa, học cách làm một nương tử hiền lương thục đức, tuân thủ tam tòng tứ đức, quản lý việc trong nhà, chăm sóc phu quân, sinh con đẻ cái. Còn An Ca, từ nhỏ đã được ba mẹ dạy phải biết cách sống độc lập, không cần phải dựa dẫm vào người khác, làm việc phải suy nghĩ trước sau, sống phải để người khác nể trọng, như vậy mới tốt. Là một người phụ nữ hiện đại, làm sao có thể bị những tư tưởng cổ hủ này vùi dập được chứ.
"Có lẽ lúc ngã xuống sông, đầu đập vào đâu đó, cho nên thay đổi rồi."
Tề Nhược im lặng thật lâu. Không biết hắn đang suy nghĩ gì mà cứ nhìn nàng chằm chằm, khiến nàng cảm thấy rất khó chịu:
"Chàng nhìn ta như vậy làm gì?"
"Không có gì."
"Nếu chàng tỉnh rồi, vậy ta về viện đây. Mấy hôm nay ngủ không ngon, ta hơi mệt."
An Ca vừa đứng lên chưa kịp bước đã bị Tề Nhược nắm tay áo kéo lại. Nàng quay đầu nhíu mày nhìn hắn:
"Chàng lại muốn làm gì?"
"Nửa đêm canh ba, nàng lại muốn về Tuyết Hoa viện, để người khác nhìn thấy, sẽ nghĩ chúng ta phu thê bất hòa."
An Ca giật lại tay áo "Vốn dĩ là như vậy mà, có ai mà không biết đâu."
"Nhưng cũng không cần khiến lời đồn càng ngày càng lớn."
Sao cái tên Tề Nhược này lại nhiều chuyện như vậy chứ? Nhìn hắn có chút nào giống bị bệnh đâu. An Ca nhìn ra bên ngoài, trời tối đen như mực, còn rất lạnh nữa. Từ đây về Tuyết Hoa viện quả thật rất xa, đi bộ về vừa lạnh vừa mệt. Thôi vậy, cắn răng ở lại đây một đêm nữa vậy.
Thấy nàng chần chừ, hắn biết chắc nàng sẽ ở lại đây. Tề Nhược nắm lấy tay nàng kéo nàng ngồi xuống giường. Hắn nhích vào trong, tay vỗ vỗ xuống giường nói:
"Ngủ ở đây đi!"
"Không cần, ta ngủ dưới đất là được." Ai thèm ngủ với nhà ngươi chứ
"Dưới đất lạnh, nếu nàng bị cảm, ta không thể ăn nói với phủ tướng quân."
"Chàng mà biết sợ sao."
Tề Nhược ôm eo nàng kéo xuống. Nàng gối trên tay hắn, mặt hắn lại áp sát mặt nàng, cười nham hiểm nói:
"Nàng nói nhiều như vậy, có chút nào giống mệt đâu. Chi bằng chúng ta làm chút việc, nàng thấy sao?"
"Lưu manh."
An Ca không chút nương tay tát vào mặt hắn, sau đó xoay người ra phía ngoài. Cái tên vô lại này mấy ngày trước còn khóc lóc xót thương cho mỹ nhân của hắn, bây giờ lại có ý đồ bất chính với nàng
Tra nam
Tề Nhược cười ra tiếng khiến nàng ngượng chín mặt. An Ca kéo chăn chùm kín đầu mình, nhắm mắt ngủ, không nghĩ đến việc vừa rồi nữa.
Căn phòng chìm vào im lặng, chỉ còn nghe được tiếng thở của hai người. Đương lúc nàng sắp chìm vào mộng đẹp thì người bên cạnh lên tiếng:
"Thời Ca, nàng ngủ chưa?"
"Sao vậy?" Giọng nàng nhừa nhựa lười biếng trả lời hắn
"Thời Ca, ta biết yêu cầu này của ta có chút quá đáng. Nàng có thể chấp nhận Trà Trà không? Ta bảo đảm sẽ không để nàng chịu thiệt thòi. Trà Trà là người hiểu lý lẽ, nàng ấy nhất định sẽ an phận thủ thường. Nếu nàng ấy dám vượt quyền, ta tuyệt đối sẽ không thiên vị, thưởng phạt phân minh."
Hai mí mắt nàng đã nặng trĩu, chỉ trả lời hắn một câu rồi chìm vào giấc ngủ "Ta sẽ lựa lời nói với phụ thân."
Tề Nhược nghe được lời này, trong lòng rất vui. Hắn nói cảm ơn với nàng, còn hứa sẽ công bằng. Nhưng lời hứa, chỉ có hiệu lực trong thời điểm nói ra, còn sau này, là điều không thể nói trước.
Một người mang đầy tư tưởng hiện đại như nàng, sao có thể sống nổi chứ?
Sao lại để nàng xuyên không vào thời đại này?
Sao không xuyên đến Nữ nhi quốc luôn đi, làm một nữ quan ăn sung mặc sướng, có người hầu hạ?
Đang ngồi than thở thì nàng cảm nhận được có ai đó kéo tay áo mình. An Ca nhìn sang Tề Nhược, thấy hắn đang mở mắt nhìn mình. Nàng suýt nữa bị dọa cho hồn bay phách lạc. Đang nửa đêm canh ba mà mắt hắn mở to như vậy, định hù chết nàng sao? Tề Nhược mấp máy khóe môi, hình như là đang nói gì đó. Nàng áp tai sát vào môi hắn, nghe được giọng nói yếu ớt của hắn phát ra:
"N... nước..."
"Muốn uống nước hả? Đợi chút!"
Nàng đi đến bàn, nhấc bình trà lên, nhẹ tênh, ngó vào bên trong xem thì hết nước rồi. Nàng đi ra mở cửa, Phù Cừ đang ngồi ở bên ngoài. Nàng dặn dò Phù Cừ đi lấy ít nước, sau đó đi vào rót vào tách, đưa đến cho hắn. Tề Nhược chầm chậm ngồi dậy, nhận lấy tách trà từ tay nàng uống một hơi. Sau khi uống xong, hắn không nằm xuống mà vẫn ngồi ngây ra đó nhìn hành động của nàng. Đợi nàng yên vị trên ghế rồi, hắn mới hỏi:
"Trà Trà sao rồi?"
Vừa mới tỉnh lại đã hỏi ngay đến nàng ta. Sao không hỏi mấy ngày qua nàng đã vất vả thế nào? An Ca âm thầm mắng hắn, bên ngoài vẫn tỏ ra bình thản trả lời:
"Vẫn ở trong phòng củi. Yên tâm đi, ta đã xin mẫu thân mang đến cho nàng ta ít thức ăn và nước, không chết được đâu."
"Đa tạ."
"Không cần, ta chỉ không muốn thấy nàng ta bị khiêng ra khỏi phủ thái sư thôi."
Lỡ chết một mạng người, phủ thái sư ngay lập tức sẽ trở thành đề tài bàn tán cho thiên hạ. Mà nàng, chính là nhân vật chính trong lời bàn tán này. Người ta sẽ nói nàng là chính thất, lại mang lòng đố kỵ với một ca kĩ, hại chết người ta. Như vậy, nàng có nhảy xuống sông Hoàng Hà cũng không rửa sạch tội danh này. Nàng chỉ là nghĩ cho bản thân mình thôi, chứ không có tốt bụng đến mức nghĩ cho người khác đâu.
"Nàng bây giờ, khống giống với trước đây."
Lời này của Tề Nhược đã thu hút sự chú ý của nàng. Đúng rồi, làm sao mà giống được, người hiện tại ở trong cơ thể này, là An Ca, không phải Thượng Quan Thời Ca.
"Chỗ nào không giống?" Nàng muốn nghe xem hắn sẽ nói gì
"Chỗ nào cũng không giống. Nàng của trước kia đoan trang thùy mị, hiền lành nhu nhược, ai cũng có thể tùy ý bắt nạt nàng. Nàng của bây giờ, trong nhu có cương, làm việc gì cũng đều suy nghĩ cẩn thận, sẽ không để bản thân chịu thiệt thòi."
Thượng Quan Thời Ca sinh trong thời đại này, lại còn là danh môn khuê tú, đương nhiên sẽ tiếp thu tư tưởng của thời đại này. Nữ nhân không được làm quan, không được học rộng hiểu nhiều, phải tinh thông cầm kỳ thi họa, học cách làm một nương tử hiền lương thục đức, tuân thủ tam tòng tứ đức, quản lý việc trong nhà, chăm sóc phu quân, sinh con đẻ cái. Còn An Ca, từ nhỏ đã được ba mẹ dạy phải biết cách sống độc lập, không cần phải dựa dẫm vào người khác, làm việc phải suy nghĩ trước sau, sống phải để người khác nể trọng, như vậy mới tốt. Là một người phụ nữ hiện đại, làm sao có thể bị những tư tưởng cổ hủ này vùi dập được chứ.
"Có lẽ lúc ngã xuống sông, đầu đập vào đâu đó, cho nên thay đổi rồi."
Tề Nhược im lặng thật lâu. Không biết hắn đang suy nghĩ gì mà cứ nhìn nàng chằm chằm, khiến nàng cảm thấy rất khó chịu:
"Chàng nhìn ta như vậy làm gì?"
"Không có gì."
"Nếu chàng tỉnh rồi, vậy ta về viện đây. Mấy hôm nay ngủ không ngon, ta hơi mệt."
An Ca vừa đứng lên chưa kịp bước đã bị Tề Nhược nắm tay áo kéo lại. Nàng quay đầu nhíu mày nhìn hắn:
"Chàng lại muốn làm gì?"
"Nửa đêm canh ba, nàng lại muốn về Tuyết Hoa viện, để người khác nhìn thấy, sẽ nghĩ chúng ta phu thê bất hòa."
An Ca giật lại tay áo "Vốn dĩ là như vậy mà, có ai mà không biết đâu."
"Nhưng cũng không cần khiến lời đồn càng ngày càng lớn."
Sao cái tên Tề Nhược này lại nhiều chuyện như vậy chứ? Nhìn hắn có chút nào giống bị bệnh đâu. An Ca nhìn ra bên ngoài, trời tối đen như mực, còn rất lạnh nữa. Từ đây về Tuyết Hoa viện quả thật rất xa, đi bộ về vừa lạnh vừa mệt. Thôi vậy, cắn răng ở lại đây một đêm nữa vậy.
Thấy nàng chần chừ, hắn biết chắc nàng sẽ ở lại đây. Tề Nhược nắm lấy tay nàng kéo nàng ngồi xuống giường. Hắn nhích vào trong, tay vỗ vỗ xuống giường nói:
"Ngủ ở đây đi!"
"Không cần, ta ngủ dưới đất là được." Ai thèm ngủ với nhà ngươi chứ
"Dưới đất lạnh, nếu nàng bị cảm, ta không thể ăn nói với phủ tướng quân."
"Chàng mà biết sợ sao."
Tề Nhược ôm eo nàng kéo xuống. Nàng gối trên tay hắn, mặt hắn lại áp sát mặt nàng, cười nham hiểm nói:
"Nàng nói nhiều như vậy, có chút nào giống mệt đâu. Chi bằng chúng ta làm chút việc, nàng thấy sao?"
"Lưu manh."
An Ca không chút nương tay tát vào mặt hắn, sau đó xoay người ra phía ngoài. Cái tên vô lại này mấy ngày trước còn khóc lóc xót thương cho mỹ nhân của hắn, bây giờ lại có ý đồ bất chính với nàng
Tra nam
Tề Nhược cười ra tiếng khiến nàng ngượng chín mặt. An Ca kéo chăn chùm kín đầu mình, nhắm mắt ngủ, không nghĩ đến việc vừa rồi nữa.
Căn phòng chìm vào im lặng, chỉ còn nghe được tiếng thở của hai người. Đương lúc nàng sắp chìm vào mộng đẹp thì người bên cạnh lên tiếng:
"Thời Ca, nàng ngủ chưa?"
"Sao vậy?" Giọng nàng nhừa nhựa lười biếng trả lời hắn
"Thời Ca, ta biết yêu cầu này của ta có chút quá đáng. Nàng có thể chấp nhận Trà Trà không? Ta bảo đảm sẽ không để nàng chịu thiệt thòi. Trà Trà là người hiểu lý lẽ, nàng ấy nhất định sẽ an phận thủ thường. Nếu nàng ấy dám vượt quyền, ta tuyệt đối sẽ không thiên vị, thưởng phạt phân minh."
Hai mí mắt nàng đã nặng trĩu, chỉ trả lời hắn một câu rồi chìm vào giấc ngủ "Ta sẽ lựa lời nói với phụ thân."
Tề Nhược nghe được lời này, trong lòng rất vui. Hắn nói cảm ơn với nàng, còn hứa sẽ công bằng. Nhưng lời hứa, chỉ có hiệu lực trong thời điểm nói ra, còn sau này, là điều không thể nói trước.