Chương 7: Nổi trận lôi đình
An Ca bước vào sảnh, đi lướt qua người Tề Nhược, hành lễ với Tề Khanh và Triệu Huyên:
"Phụ thân, mẫu thân, Thời nhi đã về."
"Thời nhi, con ngồi đi!"
"Đa tạ phụ thân."
Phù Cừ đỡ nàng ngồi xuống ghế. Một nô tỳ mang lên cho nàng một tách trà nóng. An Ca động cũng không dám động, chỉ ngồi yên lặng nghe Tề thái sư giáo huấn Tề Nhược. Vẻ mặt Tề Khanh bây giờ vô cùng đáng sợ, so với nam nhân ôn nhu lúc sáng, đúng là một trời một vực.
Tề Nhược quỳ ở phía dưới, dáng vẻ rất kiên cường. Mà Mộc Trà Trà bên cạnh khóc đến lê hoa đái vũ. Đúng là người đẹp, đến khóc cũng đẹp, thật khiến người ta thấy đau lòng. Nhưng An Ca một chút cũng không có phản ứng, trong mắt nàng chẳng qua chỉ là nước mắt cá sấu mà thôi.
"Tề Nhược, ta hỏi con một lần nữa, con thật sự muốn nạp cô ta làm thiếp."
"Phụ thân, ý hài nhi đã quyết, mong phụ thân thành toàn."
"Nghịch tử, đúng là nuông chiều con đến hư rồi. Người đâu, mang gia pháp."
Mọi người nghe vậy đều hoảng hốt. Không ngờ chỉ một việc nhỏ như vậy, mà Tề thái sư đã dùng đến gia pháp.
Cách dạy dỗ này... cũng quá nghiêm khắc rồi
"Phụ thân, xin người bớt giận."
An Ca quỳ xuống bên cạnh Tề Nhược, mong rằng có thể cầu xin cho hắn. Nàng cũng chẳng phải Thánh mẫu gì cả, chỉ là trong ngày lễ như này, trong nhà lại xảy ra xung đột, nếu truyền ra ngoài, sẽ là trò cười cho thiên hạ, cũng khiến hoàng đế không vui.
"Chàng bớt giận, có chuyện gì chúng ta từ từ giải quyết." Triệu Huyên bưng chén trà đưa cho Tề Khanh, khuyên giải mấy câu
Tề Khanh cầm lấy chén trà uống một ngụm, nét mặt cũng giãn ra một chút. Ông nhìn xuống đứa con trai của mình, thật khiến người ta tức chết. Ông từ nhỏ dạy hắn thi thư lễ nghĩa, mong hắn sau này sẽ là người tài, làm rạng danh gia tộc. Nào ngờ hắn lớn lên lại là kẻ ham mê nữ sắc, cứ một mực muốn rước một ca kĩ về nhà.
"Thời nhi, con có phải đã biết chuyện này?"
Tề Khanh đột nhiên hướng về nàng, khiến nàng vô cùng sợ hãi. An Ca bây giờ hối hận rồi. Biết trước vậy đã không đứng ra cầu xin cho hắn. An Ca quay sang nhìn Tề Nhược, trong đầu thầm mắng hắn. Nàng cúi thấp đầu thưa chuyện với ông:
"Bẩm phụ thân, con đúng là đã biết chuyện. Thời nhi biết chuyện không báo, tự biết mình sai, phụ thân cứ trách phạt, con không một lời oán thán."
An Ca tuy nói vậy, nhưng trong đầu thầm cầu nguyện Tề Khanh sẽ không thật sự phạt nàng. Lúc nhỏ có một lần nàng và An Tường phạm lỗi, bị ba đánh sưng mông. Từ đó về sau hai chị em ngoan ngoãn hơn hẳn, nhưng mỗi lần nhớ đến trận đòn năm đó đều sợ hãi tột cùng.
"Chuyện này cũng không thể trách con. Con đứng dậy đi!"
Cũng may mà không bị phạt. Phù Cừ và Hạm Đạm ở phía sau đỡ nàng đứng dậy ngồi vào ghế. Thật ra An Ca đã quên mất một chuyện. Trong thời đại này, phụ nữ không có tiếng nói trong gia đình, phải nghe theo lời phu quân là rất bình thường. Vì vậy, Tề Khanh sẽ nghĩ là nàng bị ép, chứ không phải là cố tình giấu giếm.
Mộc Trà Trà nãy giờ không có động tĩnh gì, bây giờ lại tiến lên phía trước, dập đầu với Tề Khanh khóc lóc cầu xin:
"Thái sư, Trà Trà biết mình xuất thân không tốt. Nhưng dân nữ trước nay chưa từng làm qua chuyện gì dơ bẩn. Trà Trà một lòng một dạ với thiếu gia, mong thái sư thành toàn. Dù cho dân nữ làm nô tỳ, dân nữ cũng cam lòng."
"Một phủ thái sư danh môn như thế, há để một kĩ nữ như ngươi vào hầu hạ, chẳng lẽ phủ ta hết người rồi sao."
Mộc Trà Trà từ đầu đến cuối không dám ngẩng đầu lên, lúc này lại càng sợ hãi, giọng run run "Trà Trà không có ý đó, mong thái sư bớt giận."
"Ngươi đi đi, phủ thái sư này, không chấp nhận loại người như ngươi."
Tề Nhược không biết nặng nhẹ, ôm lấy Mộc Trà Trà, hướng Tề thái sư nói một câu khiến ông nổi trận lôi đình:
"Con đã chuộc thân cho nàng ấy rồi, từ giờ nàng ấy là người của con."
"Ngươi, nghịch tử nhà ngươi..."
Tề Khanh tức giận đập bàn đứng dậy, sau đó ông thấy choáng đầu suýt ngã. May mà có Triệu Huyên bên cạnh đỡ ông. An Ca ngồi ở dưới cũng chạy lên đỡ ông ngồi xuống, bưng chén trà cho ông uống. Tề Khanh uống hết chén trà, cố gắng điều chỉnh lại tinh thần. Ông chỉ vào Tề Nhược và Mộc Trà Trà nói:
"Tên nghịch tử ngươi mau đến từ đường quỳ cho ta, quỳ đến khi nào biết hối lỗi thì thôi. Còn ca kĩ kia, nhốt vào phòng củi, không cho ăn uống, không có lệnh của ta, không được thả ra."
Ngay lập tức có hai tên gia đinh đi đến tách hai người bọn họ ra. Mộc Trà Trà bị lôi xuống dưới, miệng liên tục xin tha. Còn Tề Nhược vẫn quỳ ở đó, ánh mắt xót xa nhìn theo Mộc Trà Trà.
Sức khỏe Tề Khanh không tốt, lại thêm lúc nãy tức giận, đã về phòng nghỉ ngơi. An Ca cũng trở về Tuyết Hoa viện. Mệt mỏi cả ngày, cuối cùng cũng được nằm nghỉ. Nhìn tình hình hiện tại, chắc tối nay sẽ không có bữa cơm đoàn viên rồi. Cũng may lúc nãy trên đường về nàng có mua một ít bánh Trung thu để buổi tối ăn. An Ca lại nhớ đến gia đình mình, mỗi năm Trung thu đều sẽ ăn cơm, sau đó thì ăn bánh Trung thu, uống trà, ngắm trăng. An Tường lúc nào cũng bên tai ríu rít, khiến nàng nghe đến phát phiền, nhưng hiện tại lại thấy nhớ đứa trẻ đó rồi.
"Phụ thân, mẫu thân, Thời nhi đã về."
"Thời nhi, con ngồi đi!"
"Đa tạ phụ thân."
Phù Cừ đỡ nàng ngồi xuống ghế. Một nô tỳ mang lên cho nàng một tách trà nóng. An Ca động cũng không dám động, chỉ ngồi yên lặng nghe Tề thái sư giáo huấn Tề Nhược. Vẻ mặt Tề Khanh bây giờ vô cùng đáng sợ, so với nam nhân ôn nhu lúc sáng, đúng là một trời một vực.
Tề Nhược quỳ ở phía dưới, dáng vẻ rất kiên cường. Mà Mộc Trà Trà bên cạnh khóc đến lê hoa đái vũ. Đúng là người đẹp, đến khóc cũng đẹp, thật khiến người ta thấy đau lòng. Nhưng An Ca một chút cũng không có phản ứng, trong mắt nàng chẳng qua chỉ là nước mắt cá sấu mà thôi.
"Tề Nhược, ta hỏi con một lần nữa, con thật sự muốn nạp cô ta làm thiếp."
"Phụ thân, ý hài nhi đã quyết, mong phụ thân thành toàn."
"Nghịch tử, đúng là nuông chiều con đến hư rồi. Người đâu, mang gia pháp."
Mọi người nghe vậy đều hoảng hốt. Không ngờ chỉ một việc nhỏ như vậy, mà Tề thái sư đã dùng đến gia pháp.
Cách dạy dỗ này... cũng quá nghiêm khắc rồi
"Phụ thân, xin người bớt giận."
An Ca quỳ xuống bên cạnh Tề Nhược, mong rằng có thể cầu xin cho hắn. Nàng cũng chẳng phải Thánh mẫu gì cả, chỉ là trong ngày lễ như này, trong nhà lại xảy ra xung đột, nếu truyền ra ngoài, sẽ là trò cười cho thiên hạ, cũng khiến hoàng đế không vui.
"Chàng bớt giận, có chuyện gì chúng ta từ từ giải quyết." Triệu Huyên bưng chén trà đưa cho Tề Khanh, khuyên giải mấy câu
Tề Khanh cầm lấy chén trà uống một ngụm, nét mặt cũng giãn ra một chút. Ông nhìn xuống đứa con trai của mình, thật khiến người ta tức chết. Ông từ nhỏ dạy hắn thi thư lễ nghĩa, mong hắn sau này sẽ là người tài, làm rạng danh gia tộc. Nào ngờ hắn lớn lên lại là kẻ ham mê nữ sắc, cứ một mực muốn rước một ca kĩ về nhà.
"Thời nhi, con có phải đã biết chuyện này?"
Tề Khanh đột nhiên hướng về nàng, khiến nàng vô cùng sợ hãi. An Ca bây giờ hối hận rồi. Biết trước vậy đã không đứng ra cầu xin cho hắn. An Ca quay sang nhìn Tề Nhược, trong đầu thầm mắng hắn. Nàng cúi thấp đầu thưa chuyện với ông:
"Bẩm phụ thân, con đúng là đã biết chuyện. Thời nhi biết chuyện không báo, tự biết mình sai, phụ thân cứ trách phạt, con không một lời oán thán."
An Ca tuy nói vậy, nhưng trong đầu thầm cầu nguyện Tề Khanh sẽ không thật sự phạt nàng. Lúc nhỏ có một lần nàng và An Tường phạm lỗi, bị ba đánh sưng mông. Từ đó về sau hai chị em ngoan ngoãn hơn hẳn, nhưng mỗi lần nhớ đến trận đòn năm đó đều sợ hãi tột cùng.
"Chuyện này cũng không thể trách con. Con đứng dậy đi!"
Cũng may mà không bị phạt. Phù Cừ và Hạm Đạm ở phía sau đỡ nàng đứng dậy ngồi vào ghế. Thật ra An Ca đã quên mất một chuyện. Trong thời đại này, phụ nữ không có tiếng nói trong gia đình, phải nghe theo lời phu quân là rất bình thường. Vì vậy, Tề Khanh sẽ nghĩ là nàng bị ép, chứ không phải là cố tình giấu giếm.
Mộc Trà Trà nãy giờ không có động tĩnh gì, bây giờ lại tiến lên phía trước, dập đầu với Tề Khanh khóc lóc cầu xin:
"Thái sư, Trà Trà biết mình xuất thân không tốt. Nhưng dân nữ trước nay chưa từng làm qua chuyện gì dơ bẩn. Trà Trà một lòng một dạ với thiếu gia, mong thái sư thành toàn. Dù cho dân nữ làm nô tỳ, dân nữ cũng cam lòng."
"Một phủ thái sư danh môn như thế, há để một kĩ nữ như ngươi vào hầu hạ, chẳng lẽ phủ ta hết người rồi sao."
Mộc Trà Trà từ đầu đến cuối không dám ngẩng đầu lên, lúc này lại càng sợ hãi, giọng run run "Trà Trà không có ý đó, mong thái sư bớt giận."
"Ngươi đi đi, phủ thái sư này, không chấp nhận loại người như ngươi."
Tề Nhược không biết nặng nhẹ, ôm lấy Mộc Trà Trà, hướng Tề thái sư nói một câu khiến ông nổi trận lôi đình:
"Con đã chuộc thân cho nàng ấy rồi, từ giờ nàng ấy là người của con."
"Ngươi, nghịch tử nhà ngươi..."
Tề Khanh tức giận đập bàn đứng dậy, sau đó ông thấy choáng đầu suýt ngã. May mà có Triệu Huyên bên cạnh đỡ ông. An Ca ngồi ở dưới cũng chạy lên đỡ ông ngồi xuống, bưng chén trà cho ông uống. Tề Khanh uống hết chén trà, cố gắng điều chỉnh lại tinh thần. Ông chỉ vào Tề Nhược và Mộc Trà Trà nói:
"Tên nghịch tử ngươi mau đến từ đường quỳ cho ta, quỳ đến khi nào biết hối lỗi thì thôi. Còn ca kĩ kia, nhốt vào phòng củi, không cho ăn uống, không có lệnh của ta, không được thả ra."
Ngay lập tức có hai tên gia đinh đi đến tách hai người bọn họ ra. Mộc Trà Trà bị lôi xuống dưới, miệng liên tục xin tha. Còn Tề Nhược vẫn quỳ ở đó, ánh mắt xót xa nhìn theo Mộc Trà Trà.
Sức khỏe Tề Khanh không tốt, lại thêm lúc nãy tức giận, đã về phòng nghỉ ngơi. An Ca cũng trở về Tuyết Hoa viện. Mệt mỏi cả ngày, cuối cùng cũng được nằm nghỉ. Nhìn tình hình hiện tại, chắc tối nay sẽ không có bữa cơm đoàn viên rồi. Cũng may lúc nãy trên đường về nàng có mua một ít bánh Trung thu để buổi tối ăn. An Ca lại nhớ đến gia đình mình, mỗi năm Trung thu đều sẽ ăn cơm, sau đó thì ăn bánh Trung thu, uống trà, ngắm trăng. An Tường lúc nào cũng bên tai ríu rít, khiến nàng nghe đến phát phiền, nhưng hiện tại lại thấy nhớ đứa trẻ đó rồi.