Chương 13: Thật thật giả giả, đâu là thật, đâu là giả?
Nhị sư đệ, Tam sư đệ, và Tứ sư đệ đều nói lên lời khuyên của họ với sự chân thành và sự quan tâm đến tinh thần công bằng và lòng hiếu khách. Họ nhấn mạnh rằng việc giữ gìn sự trong sạch và công bằng là điều quan trọng, không chỉ cho chính họ mà còn cho tất cả những ai đang gánh chịu hậu quả của sự việc.
Đại Sư Huynh lắng nghe những lời khuyên này với tinh thần mở cửa và sự suy nghĩ cẩn trọng. Anh ta cảm nhận được trách nhiệm nặng nề đè lên vai mình, và ý thức được rằng sự quyết định của mình sẽ ảnh hưởng không chỉ đến số phận cá nhân mà còn đến cả tương lai của nhóm và tinh thần công bằng mà họ đại diện.
"Chúng ta không thể để bà bà và những người đã ra đi mãi mãi sống trong sự đau khổ và oán hận," Đại Sư Huynh nói, giọng điệu đầy quyết định. "Chúng ta sẽ làm mọi cách để trả lại sự công bằng và bình yên cho họ, dù đó là điều khó khăn nhưng chúng ta sẽ làm được."
Với sự đồng lòng và quyết tâm của cả nhóm, họ bắt đầu chuẩn bị cho hành động kế tiếp để đối diện với thách thức và khẳng định tinh thần của họ trong cuộc hành trình đầy gian nan này.
Những lời cười hả hê và tiếng cười há hốc vang lên từ nhóm lục tiên, tạo nên một không khí bất ngờ và lo lắng trong nhóm của Đại Sư Huynh. Họ nhận ra rằng họ đã bị lừa dối, và sự tức giận và thất vọng tràn ngập trong lòng.
Đại Sư Huynh nhìn chằm chằm vào Lục Tiên, với ánh mắt bi thương và sự thất vọng. "Có lẽ ta đã quá tin tưởng vào ngươi," anh ta nói, giọng điệu đầy đau đớn. "Nhưng sự đạo đức và lòng nhân từ không bao giờ là một trò đùa."
Những lời của Đại Sư Huynh vang lên như một lời nhắc nhở về tinh thần cao cả và đạo đức mà anh ta tin tưởng. Mặc cho sự phản bội và trò đùa của Lục Tiên, anh ta vẫn giữ vững lòng tin vào những giá trị mà mình đứng ra bảo vệ.
Trong khi đó, nhóm của Đại Sư Huynh bắt đầu tập hợp lại với sự quyết tâm mới. Dù bị lừa dối, họ không bao giờ từ bỏ mục tiêu của mình và sẽ tiếp tục chiến đấu cho công lý và lòng nhân từ, dù có phải vượt qua bất kỳ thử thách nào.
Lục Tiên cười hả hê, ánh mắt lấp lánh một cách ác ý khi nhìn vào Đại Sư Huynh. "Không ngờ huynh cũng dám giết chưởng môn thật, nếu ông ta biết chắc sẽ tức chết mất! Há há há há!"
Nhưng thay vì bị đánh bại hoàn toàn, Đại Sư Huynh trả lời với sự bình tĩnh và sự quyết tâm. "Chúng ta không cần phải dựa vào sự sợ hãi để kiếm lợi. Sự bất bại không chỉ đến từ sức mạnh vật chất, mà còn từ lòng kiên nhẫn và trí tuệ."
Những lời của Đại Sư Huynh làm cho Lục Tiên phải ngậm ngùi, bởi dù có thể gieo rắc sợ hãi và sự hỗn loạn, nhưng sức mạnh thực sự lại nằm ở tinh thần vững vàng và lòng kiên nhẫn không khuất phục. Trong khi Lục Tiên vui mừng với sự hỗn loạn, Đại Sư Huynh và nhóm của anh ta vẫn kiên trì giữ vững giá trị và tinh thần cao cả của mình.
Đại Sư Huynh và các Sư Đệ nhìn chằm chằm vào Lục Tiên và nhóm của anh ta, mặt hiện rõ sự phẫn nộ và khinh thường. "Các ngươi xoay chúng ta quay vòng vòng như thế vui lắm hả?" Đại Sư Huynh nói, giọng điệu đầy sự kiên quyết. "Nhưng chúng ta không phải là những con mèo để các ngươi có thể vui đùa thoải mái. Các ngươi đã chơi đủ lâu rồi. Giờ là lúc chúng ta đưa ra kết cục cho cuộc chơi này."
Những lời của Đại Sư Huynh phản ánh sự quyết tâm của nhóm, không chấp nhận bị coi thường hay lợi dụng nữa. Họ đã chịu đựng đủ lâu và giờ là lúc họ trở lại để đánh đổi bằng sức mạnh và công bằng.
Lục Tiên và nhóm của anh ta nhìn nhau, mặt tỏ ra không quan tâm và khinh thường. "Thế huynh định làm gì bọn ta?" Lục Tiên hỏi, giọng điệu chế giễu.
Đại Sư Huynh nhìn chằm chằm vào họ, ánh mắt đầy kiên quyết. "Chúng ta không định làm gì. Chúng ta sẽ thực hiện những gì cần thiết để bảo vệ công lý và bảo vệ những người vô tội. Nếu các ngươi không muốn làm kẻ thù của chúng ta, hãy rời đi. Nhưng nếu các ngươi quyết định tiếp tục đối đầu, chúng ta sẽ không ngần ngại đối mặt và chấp nhận hậu quả."
Sự mạnh mẽ và quyết đoán của Đại Sư Huynh và nhóm của anh ta khiến Lục Tiên và nhóm tiên tặc phải nghiêm túc suy nghĩ về quyết định tiếp theo của mình. Trong khi Lục Tiên vẫn cười hả hê, nhưng họ không thể phủ nhận rằng họ đang đứng trước một đối thủ mạnh mẽ và quyết tâm.
Lục Tiên cười hả hê, ánh mắt lấp lánh ánh sáng khinh bỉ nhưng cũng có phần hài hước. "Thôi chán rồi, thả họ đi thôi. Khà khà khà, nay vui thật."
Nhưng dù có cười và thách thức, trong tâm trí của Lục Tiên cũng bắt đầu hiện lên những nghi ngờ và lo sợ. Anh ta không thể phủ nhận sự quyết đoán và sức mạnh của Đại Sư Huynh và nhóm của anh ta. Dù vẫn giữ vẻ ngoài lạc quan, nhưng trong lòng, anh ta biết rằng cuộc chiến sắp đến sẽ không dễ dàng như anh ta nghĩ.
Đại Sư Huynh lắng nghe những lời khuyên này với tinh thần mở cửa và sự suy nghĩ cẩn trọng. Anh ta cảm nhận được trách nhiệm nặng nề đè lên vai mình, và ý thức được rằng sự quyết định của mình sẽ ảnh hưởng không chỉ đến số phận cá nhân mà còn đến cả tương lai của nhóm và tinh thần công bằng mà họ đại diện.
"Chúng ta không thể để bà bà và những người đã ra đi mãi mãi sống trong sự đau khổ và oán hận," Đại Sư Huynh nói, giọng điệu đầy quyết định. "Chúng ta sẽ làm mọi cách để trả lại sự công bằng và bình yên cho họ, dù đó là điều khó khăn nhưng chúng ta sẽ làm được."
Với sự đồng lòng và quyết tâm của cả nhóm, họ bắt đầu chuẩn bị cho hành động kế tiếp để đối diện với thách thức và khẳng định tinh thần của họ trong cuộc hành trình đầy gian nan này.
Những lời cười hả hê và tiếng cười há hốc vang lên từ nhóm lục tiên, tạo nên một không khí bất ngờ và lo lắng trong nhóm của Đại Sư Huynh. Họ nhận ra rằng họ đã bị lừa dối, và sự tức giận và thất vọng tràn ngập trong lòng.
Đại Sư Huynh nhìn chằm chằm vào Lục Tiên, với ánh mắt bi thương và sự thất vọng. "Có lẽ ta đã quá tin tưởng vào ngươi," anh ta nói, giọng điệu đầy đau đớn. "Nhưng sự đạo đức và lòng nhân từ không bao giờ là một trò đùa."
Những lời của Đại Sư Huynh vang lên như một lời nhắc nhở về tinh thần cao cả và đạo đức mà anh ta tin tưởng. Mặc cho sự phản bội và trò đùa của Lục Tiên, anh ta vẫn giữ vững lòng tin vào những giá trị mà mình đứng ra bảo vệ.
Trong khi đó, nhóm của Đại Sư Huynh bắt đầu tập hợp lại với sự quyết tâm mới. Dù bị lừa dối, họ không bao giờ từ bỏ mục tiêu của mình và sẽ tiếp tục chiến đấu cho công lý và lòng nhân từ, dù có phải vượt qua bất kỳ thử thách nào.
Lục Tiên cười hả hê, ánh mắt lấp lánh một cách ác ý khi nhìn vào Đại Sư Huynh. "Không ngờ huynh cũng dám giết chưởng môn thật, nếu ông ta biết chắc sẽ tức chết mất! Há há há há!"
Nhưng thay vì bị đánh bại hoàn toàn, Đại Sư Huynh trả lời với sự bình tĩnh và sự quyết tâm. "Chúng ta không cần phải dựa vào sự sợ hãi để kiếm lợi. Sự bất bại không chỉ đến từ sức mạnh vật chất, mà còn từ lòng kiên nhẫn và trí tuệ."
Những lời của Đại Sư Huynh làm cho Lục Tiên phải ngậm ngùi, bởi dù có thể gieo rắc sợ hãi và sự hỗn loạn, nhưng sức mạnh thực sự lại nằm ở tinh thần vững vàng và lòng kiên nhẫn không khuất phục. Trong khi Lục Tiên vui mừng với sự hỗn loạn, Đại Sư Huynh và nhóm của anh ta vẫn kiên trì giữ vững giá trị và tinh thần cao cả của mình.
Đại Sư Huynh và các Sư Đệ nhìn chằm chằm vào Lục Tiên và nhóm của anh ta, mặt hiện rõ sự phẫn nộ và khinh thường. "Các ngươi xoay chúng ta quay vòng vòng như thế vui lắm hả?" Đại Sư Huynh nói, giọng điệu đầy sự kiên quyết. "Nhưng chúng ta không phải là những con mèo để các ngươi có thể vui đùa thoải mái. Các ngươi đã chơi đủ lâu rồi. Giờ là lúc chúng ta đưa ra kết cục cho cuộc chơi này."
Những lời của Đại Sư Huynh phản ánh sự quyết tâm của nhóm, không chấp nhận bị coi thường hay lợi dụng nữa. Họ đã chịu đựng đủ lâu và giờ là lúc họ trở lại để đánh đổi bằng sức mạnh và công bằng.
Lục Tiên và nhóm của anh ta nhìn nhau, mặt tỏ ra không quan tâm và khinh thường. "Thế huynh định làm gì bọn ta?" Lục Tiên hỏi, giọng điệu chế giễu.
Đại Sư Huynh nhìn chằm chằm vào họ, ánh mắt đầy kiên quyết. "Chúng ta không định làm gì. Chúng ta sẽ thực hiện những gì cần thiết để bảo vệ công lý và bảo vệ những người vô tội. Nếu các ngươi không muốn làm kẻ thù của chúng ta, hãy rời đi. Nhưng nếu các ngươi quyết định tiếp tục đối đầu, chúng ta sẽ không ngần ngại đối mặt và chấp nhận hậu quả."
Sự mạnh mẽ và quyết đoán của Đại Sư Huynh và nhóm của anh ta khiến Lục Tiên và nhóm tiên tặc phải nghiêm túc suy nghĩ về quyết định tiếp theo của mình. Trong khi Lục Tiên vẫn cười hả hê, nhưng họ không thể phủ nhận rằng họ đang đứng trước một đối thủ mạnh mẽ và quyết tâm.
Lục Tiên cười hả hê, ánh mắt lấp lánh ánh sáng khinh bỉ nhưng cũng có phần hài hước. "Thôi chán rồi, thả họ đi thôi. Khà khà khà, nay vui thật."
Nhưng dù có cười và thách thức, trong tâm trí của Lục Tiên cũng bắt đầu hiện lên những nghi ngờ và lo sợ. Anh ta không thể phủ nhận sự quyết đoán và sức mạnh của Đại Sư Huynh và nhóm của anh ta. Dù vẫn giữ vẻ ngoài lạc quan, nhưng trong lòng, anh ta biết rằng cuộc chiến sắp đến sẽ không dễ dàng như anh ta nghĩ.