Chương 12: Đồng minh hay kẻ thù?
Đại Sư Huynh, dù đau đớn vì sự tuyệt vọng của Lục Tiên, nhưng vẫn giữ vững sự bình tĩnh và lý trí.
"Chúng ta không thể xóa nhòa đi nỗi đau và mất mát," anh nói, giọng điệu ôn hòa nhưng rõ ràng và quyết định. "Nhưng chúng ta có thể chọn cách đối phó với nó. Trả thù chỉ làm cho chúng ta trở nên giống như kẻ thù mà chúng ta muốn chống lại. Chúng ta phải học cách tha thứ và tiến lên, dù có khó khăn đến đâu đi chăng nữa."
Anh nhìn thẳng vào mắt Lục Tiên, niềm tin không mất mát nào trong ánh mắt của mình.
"Chúng ta không thể xóa sạch được quá khứ, nhưng chúng ta có thể tạo ra một tương lai khác biệt. Chúng ta cần phải là những người xây dựng và tạo nên sự thay đổi, thay vì những kẻ phá hoại và báo thù."
Lục Tiên nghe lời Đại Sư Huynh nhưng vẫn giữ nguyên sự nghi ngờ và tức giận.
"Tha thứ? Tương lai khác biệt?" Lục Tiên nói, giọng điệu đầy sự khinh thường. "Những lời ngọt ngào đó chỉ là lời nói trống rỗng. Quá khứ của tôi không thể thay đổi được, và không có tương lai nào có thể bù đắp cho sự mất mát mà tôi phải chịu đựng."
Anh ta nhìn quanh, ánh mắt đầy khinh bỉ.
"Đừng nói cho tôi về những lời tha thứ và tương lai tốt đẹp. Sự thật là đau khổ và tuyệt vọng, và đó mới là thực tế mà chúng ta phải đối mặt."
Đại Sư Huynh nhấn mạnh với Lục Tiên về quan trọng của một mộng cảnh, là một cơ hội để thấy rõ hành vi và quyết định của họ.
"Chính đó," Đại Sư Huynh nói, giọng điệu quyết đoán. "Một mộng cảnh không chỉ là một cơ hội để tìm hiểu về quá khứ, mà còn là một cơ hội để chứng minh cho bản thân chúng ta liệu chúng ta có thể học hỏi và thay đổi từ quá khứ không."
Anh ta nhìn thẳng vào mắt Lục Tiên, truyền đạt sự quyết tâm của mình.
"Nếu ngươi thật sự muốn phục dựng lại bà bà và người yêu của mình trong mộng cảnh, hãy cho họ thấy rằng chúng ta có thể trở thành những người tốt hơn, rằng chúng ta có thể học từ sai lầm của quá khứ và điều chỉnh hành vi của mình. Đó mới là cách chúng ta thực sự có thể làm một điều tích cực từ những gì đã xảy ra."
Lục Tiên cười khẽ, nhưng trong ánh mắt vẫn chứa đựng một sự đe dọa lẩn khuất.
"Giết huynh rồi phục dựng lại như chưa có chuyện gì xảy ra?" Lục Tiên nói, giọng điệu lạnh lùng và đầy ám chỉ. "Huynh thấy vậy có được không? Không phải mọi thứ đều có thể được xóa sạch bằng một hành động đơn giản như vậy. Sự trừng phạt không bao giờ là giải pháp."
Anh ta nhìn thẳng vào mắt Đại Sư Huynh, ánh mắt sắc bén như lưỡi dao.
"Chỉ có sự sám hối và sự thay đổi thực sự trong hành động của chúng ta mới có thể làm sạch được lỗi lầm. Còn nếu không, mọi cố gắng phục dựng lại chỉ là một bóng ma giả mạo của sự tha thứ và hòa giải."
Đại Sư Huynh không chịu bị đe dọa bởi lời đe dọa của Lục Tiên, mà thay vào đó, anh ta đáp trả một cách dứt khoát và kiên quyết.
"Ngươi có thể giết ta," Đại Sư Huynh nói, giọng điệu vững vàng. "Nhưng ngươi sẽ không bao giờ phục dựng lại được sự tin tưởng và sự tôn trọng từ người khác. Mọi cử chỉ của ngươi sẽ chỉ là một dấu vết của sự tàn bạo và tuyệt vọng, không phải là một biểu hiện của sự sám hối và sự cải thiện."
Anh ta nhìn thẳng vào mắt Lục Tiên, ánh mắt rõ ràng và không khuất phục.
"Chúng ta phải học từ sai lầm của mình, nhưng phải học bằng cách trải qua sự sám hối và cố gắng thay đổi. Đó mới là con đường duy nhất để có thể xây dựng lại một tương lai tốt đẹp hơn cho chính bản thân chúng ta và cho những người xung quanh."
Lực lượng tiên tặc của Lục Tiên tăng lên, sức mạnh mê hoặc và đáng sợ. Anh ta vẫn giữ nguyên ánh mắt đầy oán hận và tức giận, sự tuyệt vọng tràn ngập trong lòng.
Đại Sư Huynh không thể tránh khỏi sức mạnh của chiêu thức diệt hồn. Tuy nhiên, thay vì biểu hiện sự sợ hãi hay dẫn đến cuộc đối đầu, anh ta bất ngờ trải qua một trạng thái của sự yên bình và bình tĩnh. Ánh mắt của Đại Sư Huynh đầy tự tin, và anh ta bước tiếp về phía Lục Tiên mà không hề do dự.
"Ta không sợ cái chết," Đại Sư Huynh nói, giọng điệu đầy quyết đoán. "Nếu cái giá cho sự hòa bình là sự hy sinh của ta, ta sẽ chấp nhận nó mà không hối tiếc."
Trong ánh mắt của Đại Sư Huynh, không có sự trốn tránh hay sợ hãi, chỉ còn lại một niềm tin mạnh mẽ vào sức mạnh của tinh thần và lòng kiên nhẫn.
Lục Tiên đấm mạnh vào mặt Đại Sư Huynh, nhưng sự đòi hỏi của anh ta không thể làm cho Đại Sư Huynh lùi bước. Anh ta nhận được cú đấm đầy mạnh mẽ mà không một lời than phiền, chỉ là một nụ cười mỉa mai khẽ nhoẻn trên môi.
"Đủ chưa?" Đại Sư Huynh nói, giọng điệu vẫn bình tĩnh mặc cho vết thương trên mặt. "Những hành động của ngươi không thể làm cho ta sợ hãi hay nhượng bộ. Chúng ta đã quá sâu trong cuộc đối đầu này để bị phân tâm bởi những đòn tấn công vô nghĩa như vậy."
Anh ta nhìn thẳng vào mắt Lục Tiên, ánh mắt đầy kiên nhẫn và quyết đoán.
"Chúng ta phải kết thúc chuỗi ngày này, dù là bằng sự hiểu biết hay bằng sự chiến thắng. Hãy chọn lựa đúng đắn của mình."
"Chúng ta không thể xóa nhòa đi nỗi đau và mất mát," anh nói, giọng điệu ôn hòa nhưng rõ ràng và quyết định. "Nhưng chúng ta có thể chọn cách đối phó với nó. Trả thù chỉ làm cho chúng ta trở nên giống như kẻ thù mà chúng ta muốn chống lại. Chúng ta phải học cách tha thứ và tiến lên, dù có khó khăn đến đâu đi chăng nữa."
Anh nhìn thẳng vào mắt Lục Tiên, niềm tin không mất mát nào trong ánh mắt của mình.
"Chúng ta không thể xóa sạch được quá khứ, nhưng chúng ta có thể tạo ra một tương lai khác biệt. Chúng ta cần phải là những người xây dựng và tạo nên sự thay đổi, thay vì những kẻ phá hoại và báo thù."
Lục Tiên nghe lời Đại Sư Huynh nhưng vẫn giữ nguyên sự nghi ngờ và tức giận.
"Tha thứ? Tương lai khác biệt?" Lục Tiên nói, giọng điệu đầy sự khinh thường. "Những lời ngọt ngào đó chỉ là lời nói trống rỗng. Quá khứ của tôi không thể thay đổi được, và không có tương lai nào có thể bù đắp cho sự mất mát mà tôi phải chịu đựng."
Anh ta nhìn quanh, ánh mắt đầy khinh bỉ.
"Đừng nói cho tôi về những lời tha thứ và tương lai tốt đẹp. Sự thật là đau khổ và tuyệt vọng, và đó mới là thực tế mà chúng ta phải đối mặt."
Đại Sư Huynh nhấn mạnh với Lục Tiên về quan trọng của một mộng cảnh, là một cơ hội để thấy rõ hành vi và quyết định của họ.
"Chính đó," Đại Sư Huynh nói, giọng điệu quyết đoán. "Một mộng cảnh không chỉ là một cơ hội để tìm hiểu về quá khứ, mà còn là một cơ hội để chứng minh cho bản thân chúng ta liệu chúng ta có thể học hỏi và thay đổi từ quá khứ không."
Anh ta nhìn thẳng vào mắt Lục Tiên, truyền đạt sự quyết tâm của mình.
"Nếu ngươi thật sự muốn phục dựng lại bà bà và người yêu của mình trong mộng cảnh, hãy cho họ thấy rằng chúng ta có thể trở thành những người tốt hơn, rằng chúng ta có thể học từ sai lầm của quá khứ và điều chỉnh hành vi của mình. Đó mới là cách chúng ta thực sự có thể làm một điều tích cực từ những gì đã xảy ra."
Lục Tiên cười khẽ, nhưng trong ánh mắt vẫn chứa đựng một sự đe dọa lẩn khuất.
"Giết huynh rồi phục dựng lại như chưa có chuyện gì xảy ra?" Lục Tiên nói, giọng điệu lạnh lùng và đầy ám chỉ. "Huynh thấy vậy có được không? Không phải mọi thứ đều có thể được xóa sạch bằng một hành động đơn giản như vậy. Sự trừng phạt không bao giờ là giải pháp."
Anh ta nhìn thẳng vào mắt Đại Sư Huynh, ánh mắt sắc bén như lưỡi dao.
"Chỉ có sự sám hối và sự thay đổi thực sự trong hành động của chúng ta mới có thể làm sạch được lỗi lầm. Còn nếu không, mọi cố gắng phục dựng lại chỉ là một bóng ma giả mạo của sự tha thứ và hòa giải."
Đại Sư Huynh không chịu bị đe dọa bởi lời đe dọa của Lục Tiên, mà thay vào đó, anh ta đáp trả một cách dứt khoát và kiên quyết.
"Ngươi có thể giết ta," Đại Sư Huynh nói, giọng điệu vững vàng. "Nhưng ngươi sẽ không bao giờ phục dựng lại được sự tin tưởng và sự tôn trọng từ người khác. Mọi cử chỉ của ngươi sẽ chỉ là một dấu vết của sự tàn bạo và tuyệt vọng, không phải là một biểu hiện của sự sám hối và sự cải thiện."
Anh ta nhìn thẳng vào mắt Lục Tiên, ánh mắt rõ ràng và không khuất phục.
"Chúng ta phải học từ sai lầm của mình, nhưng phải học bằng cách trải qua sự sám hối và cố gắng thay đổi. Đó mới là con đường duy nhất để có thể xây dựng lại một tương lai tốt đẹp hơn cho chính bản thân chúng ta và cho những người xung quanh."
Lực lượng tiên tặc của Lục Tiên tăng lên, sức mạnh mê hoặc và đáng sợ. Anh ta vẫn giữ nguyên ánh mắt đầy oán hận và tức giận, sự tuyệt vọng tràn ngập trong lòng.
Đại Sư Huynh không thể tránh khỏi sức mạnh của chiêu thức diệt hồn. Tuy nhiên, thay vì biểu hiện sự sợ hãi hay dẫn đến cuộc đối đầu, anh ta bất ngờ trải qua một trạng thái của sự yên bình và bình tĩnh. Ánh mắt của Đại Sư Huynh đầy tự tin, và anh ta bước tiếp về phía Lục Tiên mà không hề do dự.
"Ta không sợ cái chết," Đại Sư Huynh nói, giọng điệu đầy quyết đoán. "Nếu cái giá cho sự hòa bình là sự hy sinh của ta, ta sẽ chấp nhận nó mà không hối tiếc."
Trong ánh mắt của Đại Sư Huynh, không có sự trốn tránh hay sợ hãi, chỉ còn lại một niềm tin mạnh mẽ vào sức mạnh của tinh thần và lòng kiên nhẫn.
Lục Tiên đấm mạnh vào mặt Đại Sư Huynh, nhưng sự đòi hỏi của anh ta không thể làm cho Đại Sư Huynh lùi bước. Anh ta nhận được cú đấm đầy mạnh mẽ mà không một lời than phiền, chỉ là một nụ cười mỉa mai khẽ nhoẻn trên môi.
"Đủ chưa?" Đại Sư Huynh nói, giọng điệu vẫn bình tĩnh mặc cho vết thương trên mặt. "Những hành động của ngươi không thể làm cho ta sợ hãi hay nhượng bộ. Chúng ta đã quá sâu trong cuộc đối đầu này để bị phân tâm bởi những đòn tấn công vô nghĩa như vậy."
Anh ta nhìn thẳng vào mắt Lục Tiên, ánh mắt đầy kiên nhẫn và quyết đoán.
"Chúng ta phải kết thúc chuỗi ngày này, dù là bằng sự hiểu biết hay bằng sự chiến thắng. Hãy chọn lựa đúng đắn của mình."