Chương 66: Thôi miên quy hồi
Lưu quản gia, Đới An Lạc đứng bên ngoài cửa phòng chuyên dụng điều trị y tế Trác gia chờ đợi.
Vừa thấy bác sĩ bước ra Lưu Tu Kiệt đã sốt ruột hỏi "Lão Diệp, cậu ấy thế nào rồi?"
"Cậu ấy được hạ sốt kịp thời nên không có gì đáng lo ngại nữa.... Nhưng mà tôi nói này lão Lưu, nhóm máu của cậu ấy là nhóm máu đặc biệt, tôi đã dặn là không được để cậu ấy uống quá nhiều rượu, nó sẽ ảnh hưởng đến thể trạng bình thường của cậu ấy" Bác sĩ Diệp Nghiêm không hài lòng buông lời quở trách Lưu quản gia.
"Ây da, do tôi sơ suất, lão Diệp đừng tức giận nữa" Lưu Tu Kiệt cười khổ nhận lỗi. Nhưng với cái tính cố chấp của Trác Nhất Phong thì dù ông muốn ngăn cũng không ngăn nổi a.
"Tuy nhiên lần này tôi thực sự rất mừng..."
Lưu Tu Kiệt, Đới An Lạc ngơ ngác không nghe ra được hàm ý bên trong câu nói của bác sĩ Diệp.
"Lần này cậu ấy đã mở lòng hơn, chịu hợp tác điều trị với tôi, như vậy sẽ rất nhanh thoát khỏi hội chứng rối loạn lưỡng cực"
Trác Nhất Phong ở bên ngoài luôn giữ sự lạnh lùng điềm đạm với mọi người.
Chỉ có Đới An Lạc, những người ở Trác gia mới thấy rõ sự mâu thuẫn trong tính cách anh.
Lúc nãy, sau khi hợp tác phương pháp thôi miên trị liệu, bác sĩ Diệp không đánh thức anh, để cho anh thoải mái ngủ thêm một chút nữa.
Lưu quản gia vui như bắt được vàng, nụ cười không ngừng hiện ra nơi khóe miệng. Qua bao nhiêu năm phản kháng, cuối cùng Trác Nhất Phong cũng chịu hợp tác cùng bác sĩ Diệp, có vẻ lần này cậu ấy thực sự mong muốn chữa khỏi bệnh.
Diệp Nghiêm, ông chính là bác sĩ chuyên gia tâm lý bậc nhất Trung Quốc, chuyên ngành của ông còn rất đa dạng, mọi vấn đề sức khỏe của Trác Nhất Phong từ trước đến nay đều do ông phụ trách.
Trước giờ Trác Nhất Phong ngoan cố, tâm lý chống đối, còn có khả năng nhận thức tỉnh táo trong giấc mơ, khiến ông vô cùng bất lực trong quá trình trị liệu.
Diệp Nghiêm nhìn cô gái đứng bên cạnh Lưu quản gia "Cô gái này....?"
"Con bé là Đới An Lạc" Lưu Tu Kiệt giới thiệu.
Diệp Nghiêm nở một nụ cười hài lòng nhìn An Lạc "Tôi đoán không lầm thì lần này cậu Trác có chuyển biến tâm lý tốt hơn...nguyên nhân có liên quan đến cô Đới"
An Lạc vô cùng ngạc nhiên.
Vì sao bác sĩ Diệp lại đoán cô là nguyên nhân chuyển biến tâm lý của Trác Nhất Phong?
"Bác sĩ..."
An Lạc chưa kịp nói hết câu đã bị bác sĩ Diệp ngắt lời.
"Lão Lưu, có thể lấy giúp tôi cốc nước ấm?"
Lưu Tu Kiệt nhạy bén liền biết ý mà tránh mặt.
"Sao bác lại nói cháu chính là nguyên nhân của anh ấy ạ?" An Lạc tò mò hỏi.
"Cô Đới, cậu Trác thường nhắc với tôi về một cô gái trong giấc mơ cậu ấy, cậu ấy miêu tả dáng vẻ rất giống cô, nên vừa nhìn cô tôi mới tùy tiện đoán thế"
"Trác Nhất Phong mơ về cháu?"
"Đúng, cô chính là cô gái đứng ở giữa con đường ranh giới trong lòng cậu ấy. Ranh giới yêu và hận. Hội chứng rối loạn lưỡng cực khiến tâm lý cậu ấy trở nên mâu thuẫn. Từ hận thù chuyển hóa thành tình yêu. Chỉ cần cô bước một bước về phía bên nào thì cũng đều khiến mặt tinh thần cậu ấy có sự biến đổi...."
"...Những tưởng đâu sinh mệnh cô nằm trong tay cậu ấy....Nhưng sự thật cậu ấy lại là một ngọn đuốc ở trong tay cô, cô là người có thể thắp sáng hoặc cũng có thể dập tắt. Cô hiểu ý tôi chứ?"
"Cháu hiểu"
Đới An Lạc hiểu những lời bác sĩ Diệp nói, ông muốn cô đối xử nhẹ nhàng quan tâm Trác Nhất Phong, giúp đỡ tinh thần anh luôn lạc quan, để anh có thể mở lòng phối hợp điều trị.
Tất nhiên trong lòng cô cũng rất mong anh ta có thể sớm ngày trị khỏi căn bệnh quái gỡ, như vậy cô mới sớm ngày rời khỏi Trác gia.
"Cô Đới, có phải cô còn chuyện muốn hỏi tôi?"
Quả không hổ danh là bác sĩ chuyên gia tâm lý bậc nhất, chỉ cần thông qua đôi mắt ông có thể đoán được suy nghĩ, tính cách một người. Ông đã sống hơn nửa đời người, kinh nghiệm làm nghề dày dặn, cách nhìn người tốt xấu cũng rất chuẩn.
"Cháu muốn hỏi....có cách nào giúp cháu phục hồi trí nhớ không?"
"Phục hồi trí nhớ?"
"Sau vụ tai nạn cháu bị mất trí nhớ, đến giờ cũng chưa từng nhớ lại được chuyện gì trong quá khứ"
"Cô Đới, có rất nhiều chuyện trên đời này có thể quên đi được là tốt, chúng ta sống nên hướng đến tương lai. Đó mới là điều quan trọng"
"Không, đoạn quá khứ đó mới là điều cực kì quan trọng trong cuộc đời của cháu. Dù nó có đau khổ thì cháu vẫn mong mình nhớ lại"
Diệp Nghiêm thở dài một hơi.
......................
Đới An Lạc nhìn lên những ngôi sao sáng trên bầu trời đêm. Cô nghĩ ngôi sao chiếu sáng nhất kia chính là bố của mình. Không biết dựa vào lý do nào, nhưng linh cảm mách bảo rằng người bố mà cô đã hoàn toàn quên mất sẽ không phải là một người xấu làm chuyện gây bất lợi cho người khác.
Sáng nay bác sĩ Diệp đồng ý giúp cô rơi vào trạng thái thôi miên quy hồi, nhưng cô lại vô dụng chẳng thể nhớ được một chút gì. Cô thấy vô cùng đau đầu sau khi tỉnh lại, tâm trạng trở nên nặng nề.
Bác sĩ Diệp khuyên cô không nên quá cố gắng thúc ép bản thân mình, bởi vì điều này gây ảnh hưởng rất lớn đến các dây thần kinh ở não. Mọi chuyện đều phải thuận theo tự nhiên.
Vừa thấy bác sĩ bước ra Lưu Tu Kiệt đã sốt ruột hỏi "Lão Diệp, cậu ấy thế nào rồi?"
"Cậu ấy được hạ sốt kịp thời nên không có gì đáng lo ngại nữa.... Nhưng mà tôi nói này lão Lưu, nhóm máu của cậu ấy là nhóm máu đặc biệt, tôi đã dặn là không được để cậu ấy uống quá nhiều rượu, nó sẽ ảnh hưởng đến thể trạng bình thường của cậu ấy" Bác sĩ Diệp Nghiêm không hài lòng buông lời quở trách Lưu quản gia.
"Ây da, do tôi sơ suất, lão Diệp đừng tức giận nữa" Lưu Tu Kiệt cười khổ nhận lỗi. Nhưng với cái tính cố chấp của Trác Nhất Phong thì dù ông muốn ngăn cũng không ngăn nổi a.
"Tuy nhiên lần này tôi thực sự rất mừng..."
Lưu Tu Kiệt, Đới An Lạc ngơ ngác không nghe ra được hàm ý bên trong câu nói của bác sĩ Diệp.
"Lần này cậu ấy đã mở lòng hơn, chịu hợp tác điều trị với tôi, như vậy sẽ rất nhanh thoát khỏi hội chứng rối loạn lưỡng cực"
Trác Nhất Phong ở bên ngoài luôn giữ sự lạnh lùng điềm đạm với mọi người.
Chỉ có Đới An Lạc, những người ở Trác gia mới thấy rõ sự mâu thuẫn trong tính cách anh.
Lúc nãy, sau khi hợp tác phương pháp thôi miên trị liệu, bác sĩ Diệp không đánh thức anh, để cho anh thoải mái ngủ thêm một chút nữa.
Lưu quản gia vui như bắt được vàng, nụ cười không ngừng hiện ra nơi khóe miệng. Qua bao nhiêu năm phản kháng, cuối cùng Trác Nhất Phong cũng chịu hợp tác cùng bác sĩ Diệp, có vẻ lần này cậu ấy thực sự mong muốn chữa khỏi bệnh.
Diệp Nghiêm, ông chính là bác sĩ chuyên gia tâm lý bậc nhất Trung Quốc, chuyên ngành của ông còn rất đa dạng, mọi vấn đề sức khỏe của Trác Nhất Phong từ trước đến nay đều do ông phụ trách.
Trước giờ Trác Nhất Phong ngoan cố, tâm lý chống đối, còn có khả năng nhận thức tỉnh táo trong giấc mơ, khiến ông vô cùng bất lực trong quá trình trị liệu.
Diệp Nghiêm nhìn cô gái đứng bên cạnh Lưu quản gia "Cô gái này....?"
"Con bé là Đới An Lạc" Lưu Tu Kiệt giới thiệu.
Diệp Nghiêm nở một nụ cười hài lòng nhìn An Lạc "Tôi đoán không lầm thì lần này cậu Trác có chuyển biến tâm lý tốt hơn...nguyên nhân có liên quan đến cô Đới"
An Lạc vô cùng ngạc nhiên.
Vì sao bác sĩ Diệp lại đoán cô là nguyên nhân chuyển biến tâm lý của Trác Nhất Phong?
"Bác sĩ..."
An Lạc chưa kịp nói hết câu đã bị bác sĩ Diệp ngắt lời.
"Lão Lưu, có thể lấy giúp tôi cốc nước ấm?"
Lưu Tu Kiệt nhạy bén liền biết ý mà tránh mặt.
"Sao bác lại nói cháu chính là nguyên nhân của anh ấy ạ?" An Lạc tò mò hỏi.
"Cô Đới, cậu Trác thường nhắc với tôi về một cô gái trong giấc mơ cậu ấy, cậu ấy miêu tả dáng vẻ rất giống cô, nên vừa nhìn cô tôi mới tùy tiện đoán thế"
"Trác Nhất Phong mơ về cháu?"
"Đúng, cô chính là cô gái đứng ở giữa con đường ranh giới trong lòng cậu ấy. Ranh giới yêu và hận. Hội chứng rối loạn lưỡng cực khiến tâm lý cậu ấy trở nên mâu thuẫn. Từ hận thù chuyển hóa thành tình yêu. Chỉ cần cô bước một bước về phía bên nào thì cũng đều khiến mặt tinh thần cậu ấy có sự biến đổi...."
"...Những tưởng đâu sinh mệnh cô nằm trong tay cậu ấy....Nhưng sự thật cậu ấy lại là một ngọn đuốc ở trong tay cô, cô là người có thể thắp sáng hoặc cũng có thể dập tắt. Cô hiểu ý tôi chứ?"
"Cháu hiểu"
Đới An Lạc hiểu những lời bác sĩ Diệp nói, ông muốn cô đối xử nhẹ nhàng quan tâm Trác Nhất Phong, giúp đỡ tinh thần anh luôn lạc quan, để anh có thể mở lòng phối hợp điều trị.
Tất nhiên trong lòng cô cũng rất mong anh ta có thể sớm ngày trị khỏi căn bệnh quái gỡ, như vậy cô mới sớm ngày rời khỏi Trác gia.
"Cô Đới, có phải cô còn chuyện muốn hỏi tôi?"
Quả không hổ danh là bác sĩ chuyên gia tâm lý bậc nhất, chỉ cần thông qua đôi mắt ông có thể đoán được suy nghĩ, tính cách một người. Ông đã sống hơn nửa đời người, kinh nghiệm làm nghề dày dặn, cách nhìn người tốt xấu cũng rất chuẩn.
"Cháu muốn hỏi....có cách nào giúp cháu phục hồi trí nhớ không?"
"Phục hồi trí nhớ?"
"Sau vụ tai nạn cháu bị mất trí nhớ, đến giờ cũng chưa từng nhớ lại được chuyện gì trong quá khứ"
"Cô Đới, có rất nhiều chuyện trên đời này có thể quên đi được là tốt, chúng ta sống nên hướng đến tương lai. Đó mới là điều quan trọng"
"Không, đoạn quá khứ đó mới là điều cực kì quan trọng trong cuộc đời của cháu. Dù nó có đau khổ thì cháu vẫn mong mình nhớ lại"
Diệp Nghiêm thở dài một hơi.
......................
Đới An Lạc nhìn lên những ngôi sao sáng trên bầu trời đêm. Cô nghĩ ngôi sao chiếu sáng nhất kia chính là bố của mình. Không biết dựa vào lý do nào, nhưng linh cảm mách bảo rằng người bố mà cô đã hoàn toàn quên mất sẽ không phải là một người xấu làm chuyện gây bất lợi cho người khác.
Sáng nay bác sĩ Diệp đồng ý giúp cô rơi vào trạng thái thôi miên quy hồi, nhưng cô lại vô dụng chẳng thể nhớ được một chút gì. Cô thấy vô cùng đau đầu sau khi tỉnh lại, tâm trạng trở nên nặng nề.
Bác sĩ Diệp khuyên cô không nên quá cố gắng thúc ép bản thân mình, bởi vì điều này gây ảnh hưởng rất lớn đến các dây thần kinh ở não. Mọi chuyện đều phải thuận theo tự nhiên.