Chương 65: Trói buộc
Đới An Lạc đẩy Trác Nhất Phong ra, cô hờ hững nhìn thẳng vào khuôn mặt tuấn mỹ đầy sự quyến rũ.
Hai mắt Trác Nhất Phong vẫn nhắm chặt, anh lưu luyến chưa muốn rời khỏi đôi môi mềm mại của An Lạc. Ngón tay thon dài vừa bung khuy áo bị cô bắt quả tang vẫn giữ yên vị trí ấy.
Anh mở mắt, nhìn rõ sắc mặt cô lạnh như băng.
"Trác Nhất Phong"
Hiện tại cảm thấy gọi thẳng tên anh không còn ngượng miệng như lúc đầu nữa.
"Hửm"
Đồng tử trong mắt Trác Nhất Phong đã thay đổi, giãn nở hiện rõ sự vui vẻ ẩn trong đôi mắt, anh tập trung toàn bộ ánh nhìn lên đôi môi đang mấp máy cực kì cuốn hút của An Lạc.
"Anh muốn tôi........lấy thân trả nợ cho anh sao?"
Giọng điệu An Lạc lạnh nhạt chất vấn, mang theo những vui vẻ vừa chớm nở trong lòng Trác Nhất Phong nhấn chìm dập tắt.
Anh thu lại ý cười trong đôi mắt, khuôn mặt biến đổi sắc độ.
Nếu anh nói "Phải" thì cô sẽ can tâm tình nguyện trao cho anh ư?
Sau đó rời khỏi anh, cùng tên Tạ Hựu Thuyết ở bên nhau?
Trác Nhất Phong buông tay rời khỏi áo cô, khóe miệng anh nhếch lên một nụ cười tự cao ''Cô nghĩ món nợ cả gia đình tôi chỉ đáng giá bằng một đêm của cô?...Cô đánh giá cao bản thân mình rồi Đới An Lạc''
Tay cô siết chặt ga nệm làm cho một vùng chỗ đó bị nhăn nhúm lại.
Trác Nhất Phong ngã nhoài người xuống nệm, hít sâu, thở hắc một hơi. Anh vỗ vỗ tay xuống mặt nệm "Còn ngồi đó? Nằm xuống đây làm ấm nệm cho tôi"
An Lạc vẫn như pho tượng ngồi cứng đờ không nhúc nhích.
Trác Nhất Phong gắt giọng "Cũng đâu phải chưa từng ngủ cùng nhau"
Từ sau lần đầu tiên mang cô về Trác gia, mỗi lúc trước khi chợp mắt anh đều nhớ đến cảm giác được ôm cô vào lòng, yên bình trãi qua một giấc mộng đẹp.
An Lạc không cam lòng ngã người xuống nệm, cô cố ý nằm ngoài mép, giữ khoảng cách với Trác Nhất Phong.
Giọng anh từ phía sau vọng đến "Đới An Lạc, tôi không nằm ngoài mép giường, không cần cô làm ấm chỗ đó."
Cánh tay Trác Nhất Phong vòng qua eo cô, mạnh bạo kéo cô lùi vào bên trong, hơi thở anh phà vào sau gáy "Đừng hòng trốn thoát"
Anh ta đi guốc trong bụng cô ư?
Đến khi nghe thấy hơi thở anh dần trở nên đều đặn cô mới buông bỏ sự đề phòng, an tâm nhắm mắt ngủ.
......................
Buổi sáng, Tạ gia.
"Đêm qua mày đã đi đâu?" Tạ Huấn một thân âu phục đen huyền, uy nghiêm ngồi ở sofa nhấm nháp tách trà nóng. Nhìn thấy đứa con trai khuôn mặt phờ phạc như cái xác không hồn vừa bước chân vào nhà ông liền tra hỏi.
Tạ Hựu Thuyết dừng bước, trước câu hỏi của bố anh dường như chẳng có chút ý muốn trả lời.
"Cạch" Tạ Huấn không hài lòng đặt mạnh tách trà xuống bàn "Mày không về nhà, cũng không ở bệnh viện. Mày đến quán Bar uống rượu thâu đêm suốt sáng ở đó, mày tưởng tao không biết sao?"
"Bố biết cả rồi, còn hỏi con làm gì?" Tạ Hựu Thuyết hờ hững, anh như mặc kệ sự tức giận của bố.
"Mày giỏi lắm, đủ lông đủ cánh rồi thì không cần giữ thể diện cho nhà họ Tạ này nữa hả?" Tạ Huấn phát tiết, mắt ông mở căng như sắp nổ tung.
Ông đứng bật dậy, lớn giọng "Đem roi tới đây cho ta"
Gia nhân trong nhà sợ hãi run rẫy mang roi gia pháp đến cho Tạ Huấn. Mỗi lần chiếc roi này được mang ra thì Tạ Hựu Thuyết đều được Tạ Huấn 'thưởng' cho những trận đòn dở sống dở chết.
"Quỳ xuống" Tiếng hét Tạ Huấn vang vọng khắp Tạ gia.
Tạ Hựu Thuyết như thói quen thường lệ quỳ xuống đất. Dù sao anh cũng đã quá quen với chuyện này nên từ lâu bản thân không còn cảm thấy sợ hãi nữa.
"Chát" lằng roi đầu tiên đánh xuống lưng Tạ Hựu Thuyết vang lên một tiếng như xé toạc da thịt anh ra.
Khuôn mặt phờ phạc nhăn nhúm lại vì cơn đau. Truyện Hệ Thống
Tạ Hựu Thuyết là con trai duy nhất của Tạ Huấn, từ nhỏ mọi người đều ngưỡng mộ anh là cậu ấm sống trong nhung lụa nhưng họ đâu nhìn thấy những khổ sở anh phải chịu đựng.
Tạ Huấn luôn nghiêm khắc trong việc dạy bảo anh, chưa từng vì anh là con trai duy nhất mà nương tay trong những lần trách phạt.
Tấm lưng vạm vỡ của Tạ Hựu Thuyết in hằn những vết sẹo do những lằng roi để lại, dù có dùng nhiều biện pháp để xóa đi nhưng không thể khiến chúng biến mất hoàn toàn. Vết sẹo mới chồng lên vết sẹo cũ, biến mất rồi lại xuất hiện.
Vu Bội nghe thấy bên dưới lời qua tiếng lại, lập tức chạy xuống. Quả nhiên Tạ Huấn lại lên cơn điên trút giận lên con trai. Bà sà xuống ôm Tạ Hựu Thuyết vào lòng, dùng ánh mắt căm phẫn nhìn chồng "Tạ Huấn, ông không được đánh con nữa"
"Bà tránh ra" Tạ Huấn cầm roi chỉ thẳng vào mặt vợ.
"Tôi không tránh, Hựu Thuyết đã 31 tuổi rồi, ông còn muốn đánh con đến bao giờ nữa"
"Đứa con ăn hại không ra trò trống gì của bà sau này liệu nó có giữ được đất tổ Tạ gia hay không?...Nếu không phải bà bất tài không thể mang thai sinh thêm đứa khác, thì tôi có phải lao tâm khổ tứ vì cái thứ vô dụng như nó?"
"Không muốn kế nghiệp tập đoàn khoa dược liệu, muốn trở thành bác sĩ, tôi cũng đã nhượng bộ chiều theo ý nó, vậy mà nó còn không biết cố gắng phấn đấu để sau này còn ngồi lên vị trí giám đốc bệnh viện Hồng Phúc"
"Nó vì một thư ký quèn ở tập đoàn New Wind mà sao lãng công việc. Đúng là ăn hại mà"
Mọi chuyện Tạ Hựu Thuyết làm chưa từng có thể qua mắt Tạ Huấn, lúc đầu ông nhắm mắt làm ngơ vì cho rằng con trai mình nhất thời có hứng thú với một cô gái thấp kém. Nhưng càng lúc Tạ Hựu Thuyết càng không chú tâm vào công việc nữa. Lại còn vì thất tình mà đến quán Bar bê tha cả đêm. Danh dự Tạ gia để ở đâu?
"Cô ấy là người con thật lòng muốn lấy" Tạ Hựu Thuyết khẳng định chắc nịch.
Tạ Huấn cười khẩy "Con nhỏ thấp kém không có chút nền móng đó đừng mơ bước chân vào Tạ gia này. Tại sao ngoài kia biết bao nhiêu tiểu thư con nhà khuê cát mày lại không chọn? Sao tao lại sinh ra đứa con không có tiền đồ như mày chứ?"
Bố anh vẫn như vậy, sau bao nhiêu năm ông vẫn giữ mãi lập trường phân biệt cao sang thấp hèn. Ông muốn anh sống một cuộc đời lý tưởng như ông, một cuộc đời không thể làm chủ bản thân mình. Anh chán ngấy rồi.
Đới An Lạc khác với những cô gái quyền thế thượng lưu, cô đơn giản, thiện lương, ở bên cạnh cô khiến anh vui vẻ, tâm hồn anh có cảm giác được chữa lành.
Tạ Hựu Thuyết cười khổ "Đến bao giờ bố mới bỏ cái cách nhìn người của bố?"
"Bố có biết Trác Nhất Phong tổng giám đốc tập đoàn New Wind chính là cậu nhóc thấp hèn Tiểu Phong năm xưa học cùng con mà bố tìm mọi cách để hạ bệ người ta không?"
Tạ Huấn dường như đứng hình khi nghe con trai nói, ông hồi tưởng lại cậu bé năm đó bị ông sỉ vả bây giờ lại là người đứng đầu New Wind.
Sao có thể?
Tạ Hựu Thuyết nhìn biểu hiện bẹo dạng trên gương mặt bố mình khiến anh bất giác cảm thấy nực cười. Nếu không phải tư tưởng cổ hủ của ông thì anh có khổ sở như hiện nay không?
Trác Nhất Phong hận anh.
Người con gái anh yêu lại bị Trác Nhất Phong ép buộc tránh mặt anh.
Là do anh không xứng đáng có được hạnh phúc mình muốn sao?
Tạ Hựu Thuyết siết chặt tay, anh cắn răng nhả ra từng chữ "Tôi không muốn sống trong sự trói buộc của ông nữa"
Tạ Hựu Thuyết mặc kệ sự tức giận của bố, những lời ỉ oi khóc lóc của mẹ, một thân ảnh não nề rời khỏi Tạ gia.
Hai mắt Trác Nhất Phong vẫn nhắm chặt, anh lưu luyến chưa muốn rời khỏi đôi môi mềm mại của An Lạc. Ngón tay thon dài vừa bung khuy áo bị cô bắt quả tang vẫn giữ yên vị trí ấy.
Anh mở mắt, nhìn rõ sắc mặt cô lạnh như băng.
"Trác Nhất Phong"
Hiện tại cảm thấy gọi thẳng tên anh không còn ngượng miệng như lúc đầu nữa.
"Hửm"
Đồng tử trong mắt Trác Nhất Phong đã thay đổi, giãn nở hiện rõ sự vui vẻ ẩn trong đôi mắt, anh tập trung toàn bộ ánh nhìn lên đôi môi đang mấp máy cực kì cuốn hút của An Lạc.
"Anh muốn tôi........lấy thân trả nợ cho anh sao?"
Giọng điệu An Lạc lạnh nhạt chất vấn, mang theo những vui vẻ vừa chớm nở trong lòng Trác Nhất Phong nhấn chìm dập tắt.
Anh thu lại ý cười trong đôi mắt, khuôn mặt biến đổi sắc độ.
Nếu anh nói "Phải" thì cô sẽ can tâm tình nguyện trao cho anh ư?
Sau đó rời khỏi anh, cùng tên Tạ Hựu Thuyết ở bên nhau?
Trác Nhất Phong buông tay rời khỏi áo cô, khóe miệng anh nhếch lên một nụ cười tự cao ''Cô nghĩ món nợ cả gia đình tôi chỉ đáng giá bằng một đêm của cô?...Cô đánh giá cao bản thân mình rồi Đới An Lạc''
Tay cô siết chặt ga nệm làm cho một vùng chỗ đó bị nhăn nhúm lại.
Trác Nhất Phong ngã nhoài người xuống nệm, hít sâu, thở hắc một hơi. Anh vỗ vỗ tay xuống mặt nệm "Còn ngồi đó? Nằm xuống đây làm ấm nệm cho tôi"
An Lạc vẫn như pho tượng ngồi cứng đờ không nhúc nhích.
Trác Nhất Phong gắt giọng "Cũng đâu phải chưa từng ngủ cùng nhau"
Từ sau lần đầu tiên mang cô về Trác gia, mỗi lúc trước khi chợp mắt anh đều nhớ đến cảm giác được ôm cô vào lòng, yên bình trãi qua một giấc mộng đẹp.
An Lạc không cam lòng ngã người xuống nệm, cô cố ý nằm ngoài mép, giữ khoảng cách với Trác Nhất Phong.
Giọng anh từ phía sau vọng đến "Đới An Lạc, tôi không nằm ngoài mép giường, không cần cô làm ấm chỗ đó."
Cánh tay Trác Nhất Phong vòng qua eo cô, mạnh bạo kéo cô lùi vào bên trong, hơi thở anh phà vào sau gáy "Đừng hòng trốn thoát"
Anh ta đi guốc trong bụng cô ư?
Đến khi nghe thấy hơi thở anh dần trở nên đều đặn cô mới buông bỏ sự đề phòng, an tâm nhắm mắt ngủ.
......................
Buổi sáng, Tạ gia.
"Đêm qua mày đã đi đâu?" Tạ Huấn một thân âu phục đen huyền, uy nghiêm ngồi ở sofa nhấm nháp tách trà nóng. Nhìn thấy đứa con trai khuôn mặt phờ phạc như cái xác không hồn vừa bước chân vào nhà ông liền tra hỏi.
Tạ Hựu Thuyết dừng bước, trước câu hỏi của bố anh dường như chẳng có chút ý muốn trả lời.
"Cạch" Tạ Huấn không hài lòng đặt mạnh tách trà xuống bàn "Mày không về nhà, cũng không ở bệnh viện. Mày đến quán Bar uống rượu thâu đêm suốt sáng ở đó, mày tưởng tao không biết sao?"
"Bố biết cả rồi, còn hỏi con làm gì?" Tạ Hựu Thuyết hờ hững, anh như mặc kệ sự tức giận của bố.
"Mày giỏi lắm, đủ lông đủ cánh rồi thì không cần giữ thể diện cho nhà họ Tạ này nữa hả?" Tạ Huấn phát tiết, mắt ông mở căng như sắp nổ tung.
Ông đứng bật dậy, lớn giọng "Đem roi tới đây cho ta"
Gia nhân trong nhà sợ hãi run rẫy mang roi gia pháp đến cho Tạ Huấn. Mỗi lần chiếc roi này được mang ra thì Tạ Hựu Thuyết đều được Tạ Huấn 'thưởng' cho những trận đòn dở sống dở chết.
"Quỳ xuống" Tiếng hét Tạ Huấn vang vọng khắp Tạ gia.
Tạ Hựu Thuyết như thói quen thường lệ quỳ xuống đất. Dù sao anh cũng đã quá quen với chuyện này nên từ lâu bản thân không còn cảm thấy sợ hãi nữa.
"Chát" lằng roi đầu tiên đánh xuống lưng Tạ Hựu Thuyết vang lên một tiếng như xé toạc da thịt anh ra.
Khuôn mặt phờ phạc nhăn nhúm lại vì cơn đau. Truyện Hệ Thống
Tạ Hựu Thuyết là con trai duy nhất của Tạ Huấn, từ nhỏ mọi người đều ngưỡng mộ anh là cậu ấm sống trong nhung lụa nhưng họ đâu nhìn thấy những khổ sở anh phải chịu đựng.
Tạ Huấn luôn nghiêm khắc trong việc dạy bảo anh, chưa từng vì anh là con trai duy nhất mà nương tay trong những lần trách phạt.
Tấm lưng vạm vỡ của Tạ Hựu Thuyết in hằn những vết sẹo do những lằng roi để lại, dù có dùng nhiều biện pháp để xóa đi nhưng không thể khiến chúng biến mất hoàn toàn. Vết sẹo mới chồng lên vết sẹo cũ, biến mất rồi lại xuất hiện.
Vu Bội nghe thấy bên dưới lời qua tiếng lại, lập tức chạy xuống. Quả nhiên Tạ Huấn lại lên cơn điên trút giận lên con trai. Bà sà xuống ôm Tạ Hựu Thuyết vào lòng, dùng ánh mắt căm phẫn nhìn chồng "Tạ Huấn, ông không được đánh con nữa"
"Bà tránh ra" Tạ Huấn cầm roi chỉ thẳng vào mặt vợ.
"Tôi không tránh, Hựu Thuyết đã 31 tuổi rồi, ông còn muốn đánh con đến bao giờ nữa"
"Đứa con ăn hại không ra trò trống gì của bà sau này liệu nó có giữ được đất tổ Tạ gia hay không?...Nếu không phải bà bất tài không thể mang thai sinh thêm đứa khác, thì tôi có phải lao tâm khổ tứ vì cái thứ vô dụng như nó?"
"Không muốn kế nghiệp tập đoàn khoa dược liệu, muốn trở thành bác sĩ, tôi cũng đã nhượng bộ chiều theo ý nó, vậy mà nó còn không biết cố gắng phấn đấu để sau này còn ngồi lên vị trí giám đốc bệnh viện Hồng Phúc"
"Nó vì một thư ký quèn ở tập đoàn New Wind mà sao lãng công việc. Đúng là ăn hại mà"
Mọi chuyện Tạ Hựu Thuyết làm chưa từng có thể qua mắt Tạ Huấn, lúc đầu ông nhắm mắt làm ngơ vì cho rằng con trai mình nhất thời có hứng thú với một cô gái thấp kém. Nhưng càng lúc Tạ Hựu Thuyết càng không chú tâm vào công việc nữa. Lại còn vì thất tình mà đến quán Bar bê tha cả đêm. Danh dự Tạ gia để ở đâu?
"Cô ấy là người con thật lòng muốn lấy" Tạ Hựu Thuyết khẳng định chắc nịch.
Tạ Huấn cười khẩy "Con nhỏ thấp kém không có chút nền móng đó đừng mơ bước chân vào Tạ gia này. Tại sao ngoài kia biết bao nhiêu tiểu thư con nhà khuê cát mày lại không chọn? Sao tao lại sinh ra đứa con không có tiền đồ như mày chứ?"
Bố anh vẫn như vậy, sau bao nhiêu năm ông vẫn giữ mãi lập trường phân biệt cao sang thấp hèn. Ông muốn anh sống một cuộc đời lý tưởng như ông, một cuộc đời không thể làm chủ bản thân mình. Anh chán ngấy rồi.
Đới An Lạc khác với những cô gái quyền thế thượng lưu, cô đơn giản, thiện lương, ở bên cạnh cô khiến anh vui vẻ, tâm hồn anh có cảm giác được chữa lành.
Tạ Hựu Thuyết cười khổ "Đến bao giờ bố mới bỏ cái cách nhìn người của bố?"
"Bố có biết Trác Nhất Phong tổng giám đốc tập đoàn New Wind chính là cậu nhóc thấp hèn Tiểu Phong năm xưa học cùng con mà bố tìm mọi cách để hạ bệ người ta không?"
Tạ Huấn dường như đứng hình khi nghe con trai nói, ông hồi tưởng lại cậu bé năm đó bị ông sỉ vả bây giờ lại là người đứng đầu New Wind.
Sao có thể?
Tạ Hựu Thuyết nhìn biểu hiện bẹo dạng trên gương mặt bố mình khiến anh bất giác cảm thấy nực cười. Nếu không phải tư tưởng cổ hủ của ông thì anh có khổ sở như hiện nay không?
Trác Nhất Phong hận anh.
Người con gái anh yêu lại bị Trác Nhất Phong ép buộc tránh mặt anh.
Là do anh không xứng đáng có được hạnh phúc mình muốn sao?
Tạ Hựu Thuyết siết chặt tay, anh cắn răng nhả ra từng chữ "Tôi không muốn sống trong sự trói buộc của ông nữa"
Tạ Hựu Thuyết mặc kệ sự tức giận của bố, những lời ỉ oi khóc lóc của mẹ, một thân ảnh não nề rời khỏi Tạ gia.