Chương 57: Đêm đáng sợ
19h20
Đới An Lạc mở cửa xe bước xuống.
Tạ Hựu Thuyết vốn dĩ muốn đưa cô về nhưng lại bị cô từ chối. Cô một mực đòi tự bắt xe taxi về làm cho Tạ Hựu Thuyết không khỏi nghi ngờ rằng bản thân cô đang che giấu điều gì đó không muốn để anh biết.
Trên đường về Trác gia cô không ngừng hối thúc bác tài lái xe nhanh nhất có thể.
Đã nói với Trác Nhất Phong rằng buổi chiều về nhưng trò đu quay ngắm hoàng hôn của Tạ Hựu Thuyết tốn quá nhiều thời gian. Đến lúc đu quay xuống đất đã hơn 18h.
Không biết lúc này Trác Nhất Phong đã về nhà hay chưa.
Đới An Lạc bây giờ như một đứa trẻ đi chơi về muộn sợ đối diện với những hình phạt của bố mẹ mình vậy.
“Chú Cửu mở cổng cho cháu”
Ông chú nhìn qua camera thấy Đới An Lạc đứng bên ngoài liền ấn nút mở cổng “Cô Đới, sao bây giờ mới về?”
An Lạc không trực tiếp trả lời câu hỏi của chú Cửu.
“Trác Nhất Phong đã về chưa ạ?”
“Cậu chủ về rồi”
Chú Cửu dường như muốn nói thêm điều gì đó, nhưng Đới An Lạc không nói không rằng, co chân chạy vội như vận động viên điền kinh.
Cảm thấy hôm nay có gì đó không đúng lắm a, toàn bộ đèn ở đường vào nhà không hề được bật sáng. Con đường quanh co mấy trăm mét dẫn lối vào nhà có hơi tăm tối, gió lạnh thổi từng đợt khiến cô sởn gai óc.
Căn biệt thự Trác gia tối mịt sừng sững tĩnh lặng trong màn đêm.
Gì vậy? Khu biệt thự bị mất điện ư?
Không đúng, lúc cô đi ngang qua những ngôi biệt thự khác trong khu vẫn thấy có đèn mà.
Vậy chỉ có mình Trác gia mất điện?
Cô mở đèn flash điện thoại lên soi về phía trước.
“Chú Lưu” Giọng cô âm vang lên trong sự yên tĩnh.
Không một ai trả lời cô.
“Thím Chu, thím đâu rồi?”
Sáng nay không có Lưu quản gia ở nhà, nhưng thím Chu thì có. Vậy mà cô gọi mấy tiếng vẫn không thấy thím Chu trả lời. Những người làm trong nhà cũng không thấy bóng dáng một ai.
Thật kì quái.
Mọi người đã đi đâu hết rồi? Đột nhiên ngôi nhà lại trở nên đáng sợ thế chứ.
“Trác Nhất Phong”
“Trác Nhất Phong”
“Anh đang ở đâu?”
“Cô Đới, chịu về rồi sao?” Trác Nhất Phong trịnh trọng trả lời cô.
Cô dựa theo âm thanh, soi đèn flash về hướng phát ra giọng nói.
Cô mới đầu còn tưởng người hỏi là Lưu quản gia, nhưng chất giọng này thì không đúng.
Trác Nhất Phong đột nhiên gọi cô trịnh thượng như thế xem ra điềm xấu sắp đến với cô rồi.
Thân ảnh nghiêm nghị ngồi ở bàn ăn cơm, bộ đồ vest ban sáng vẫn còn nguyên trên người vẫn chưa thay ra.
Trong ánh sáng lập lòe của đèn flash điện thoại rọi đến, anh cầm ly rượu vang lắc theo chiều kim đồng hồ, rượu trong ly cứ theo đà sóng sánh xoay tròn điệu nghệ.
Đới An Lạc mở căng mắt cố nhìn sắc mặt của anh, nhưng lại không nhìn ra được gương mặt anh lúc này hỉ nộ ái ố thế nào. Lãnh đạm đến đáng sợ.
“Tôi về muộn, bởi vì…” Đới An Lạc nuốt nước bọt nghẹn nơi cổ họng, khó khăn mở lời.
“Lại đây, đồ ăn nguội rồi”
An Lạc có chút không tin được. Trác Nhất Phong đơn giản chỉ là đang đợi cô cùng ăn cơm thôi sao?
Anh uống cạn ly rượu, rồi lại tiếp tục rót đầy ly.
Cô nhẹ nhàng đi lại ngồi gần anh “Sao trong nhà lại không có điện?”
Lúc nãy cô có thử mở công tắc đèn nhưng lại vô ích.
“Không có ánh sáng thì vui hay buồn đều như nhau, kẻ khác đều sẽ không phân định được tâm tư của ta”
Lời nói Trác Nhất Phong mang đến cho cô một sự lạnh lẽo gai người. Mùi rượu nồng nặc từ người anh phả ra làm cô ngửi thôi cũng muốn say mất.
“Anh uống say rồi”
An Lạc đưa tay cản lấy ly rượu Trác Nhất Phong đang chuẩn bị uống cạn.
Anh cười khẩy, trong màn đêm nụ cười của anh càng trở nên quỷ dị “Cô Đới, vui lòng bỏ bàn tay bẩn thỉu của cô ra”
Từ lúc nãy tới giờ, Trác Nhất Phong cứ gọi cô một cách đầy sự khinh rẻ, những lời lẽ này cô nhịn đủ lắm rồi.
“Rốt cuộc anh muốn nói gì?” An Lạc tức giận đứng thẳng dậy.
“Cô còn có lá gan lên mặt với tôi?”
Trác Nhất Phong đay nghiến từng chữ một, khí tức bộc phát ném thẳng ly rượu xuống dưới sàn, một bàn thức ăn cũng bị anh tiện tay càn quét hết.
Tiếng “Choảng” của những đồ thủy tinh gốm sứ vỡ tan tành, thức ăn, rượu vang văng tung tóe sàn nhà.
Thím Chu cùng những người giúp việc trốn ở trong phòng tránh cơn thịnh nộ của Trác Nhất Phong, nghe tiếng ầm ĩ bên ngoài càng không dám hó hé.
Anh nắm chặt lấy cổ tay của Đới An Lạc vặn ngược lên “Không phải hôm nay cô đến nhà Tần Diệp sao?”
Chẳng đợi cho Đới An Lạc có cơ hội tiếp tục nói dối, anh lấy điện thoại mở lên một số hình ảnh của cô và Tạ Hựu Thuyết hôm nay ở công viên giải trí.
An Lạc hoang mang tột độ. Sao Trác Nhất Phong lại có những hình ảnh này.
Anh ta theo dõi cô?
Cô không hề hay biết chỉ cần cô rời khỏi phạm vi tầm ngắm của anh thì lúc nào cũng sẽ có người theo sát cô.
“Hôm nay các người vui vẻ quá nhỉ?..Còn nắm tay, ngắm hoàng hôn. Haha”
An Lạc vùng vẫy muốn thoát khỏi sự khống chế của Trác Nhất Phong.
''Tôi đi với ai cũng là chuyện của tôi, không liên quan đến anh. Anh có quyền gì để cấm tôi không được qua lại với bác sĩ Tạ chứ?"
Trước đó cô đồng ý với anh sẽ ở lại Trác gia 6 tháng chứ chưa từng nói đến chuyện cô sẽ không gặp Tạ Hựu Thuyết.
“Đới An Lạc, tôi không có quyền cấm cô?..Nhưng tôi có khả năng làm cho cả nhà họ Tạ biến mất khỏi đây. Cô có tin không?”
“Trác Nhất Phong, anh đúng là kẻ điên. Tôi chưa từng nghĩ Trác tổng New Wind lại sống đê hèn bỉ ổi đến như vậy. Lúc trước xem như tôi bị mù rồi”
“Haha” Trác Nhất Phong tỏ ý cười nhạo.
“Tôi cho dù có sống đê hèn bỉ ổi cũng chỉ là ăn miếng trả miếng cho cha con họ Tạ kia thôi”
Trác Nhất Phong thái độ chán ghét hất tay Đới An Lạc. Lực hất theo cơn giận làm cô bất ngờ chân đứng không vững, mất đà ngã nhào xuống sàn nhà. Bàn tay chống xuống trúng ngay những mảnh vỡ, chúng ghim vào da thịt khiến cơn đau truyền đến tim cô cảm giác hơi nhói.
Cô suýt xoa một tiếng nâng tay trái lên, nước mắt uất nghẹn trào ra.
Vì sao lại đối xử với cô như vậy?
Trác Nhất Phong có chút hốt hoảng nắm lấy cánh tay kéo cô đứng thẳng dậy. Anh cũng không ngờ tức giận đến mức không khống chế bản thân, một chút sức lại khiến Đới An Lạc bị ngã thành như vậy.
Màn đêm đen bao trùm không gian chỉ lóe chút ánh sáng mặt trăng rọi qua những khung cửa cũng đủ để anh nhìn thấy máu trên tay Đới An Lạc đang nhỏ từng giọt xuống dưới sàn nhà.
Đới An Lạc mở cửa xe bước xuống.
Tạ Hựu Thuyết vốn dĩ muốn đưa cô về nhưng lại bị cô từ chối. Cô một mực đòi tự bắt xe taxi về làm cho Tạ Hựu Thuyết không khỏi nghi ngờ rằng bản thân cô đang che giấu điều gì đó không muốn để anh biết.
Trên đường về Trác gia cô không ngừng hối thúc bác tài lái xe nhanh nhất có thể.
Đã nói với Trác Nhất Phong rằng buổi chiều về nhưng trò đu quay ngắm hoàng hôn của Tạ Hựu Thuyết tốn quá nhiều thời gian. Đến lúc đu quay xuống đất đã hơn 18h.
Không biết lúc này Trác Nhất Phong đã về nhà hay chưa.
Đới An Lạc bây giờ như một đứa trẻ đi chơi về muộn sợ đối diện với những hình phạt của bố mẹ mình vậy.
“Chú Cửu mở cổng cho cháu”
Ông chú nhìn qua camera thấy Đới An Lạc đứng bên ngoài liền ấn nút mở cổng “Cô Đới, sao bây giờ mới về?”
An Lạc không trực tiếp trả lời câu hỏi của chú Cửu.
“Trác Nhất Phong đã về chưa ạ?”
“Cậu chủ về rồi”
Chú Cửu dường như muốn nói thêm điều gì đó, nhưng Đới An Lạc không nói không rằng, co chân chạy vội như vận động viên điền kinh.
Cảm thấy hôm nay có gì đó không đúng lắm a, toàn bộ đèn ở đường vào nhà không hề được bật sáng. Con đường quanh co mấy trăm mét dẫn lối vào nhà có hơi tăm tối, gió lạnh thổi từng đợt khiến cô sởn gai óc.
Căn biệt thự Trác gia tối mịt sừng sững tĩnh lặng trong màn đêm.
Gì vậy? Khu biệt thự bị mất điện ư?
Không đúng, lúc cô đi ngang qua những ngôi biệt thự khác trong khu vẫn thấy có đèn mà.
Vậy chỉ có mình Trác gia mất điện?
Cô mở đèn flash điện thoại lên soi về phía trước.
“Chú Lưu” Giọng cô âm vang lên trong sự yên tĩnh.
Không một ai trả lời cô.
“Thím Chu, thím đâu rồi?”
Sáng nay không có Lưu quản gia ở nhà, nhưng thím Chu thì có. Vậy mà cô gọi mấy tiếng vẫn không thấy thím Chu trả lời. Những người làm trong nhà cũng không thấy bóng dáng một ai.
Thật kì quái.
Mọi người đã đi đâu hết rồi? Đột nhiên ngôi nhà lại trở nên đáng sợ thế chứ.
“Trác Nhất Phong”
“Trác Nhất Phong”
“Anh đang ở đâu?”
“Cô Đới, chịu về rồi sao?” Trác Nhất Phong trịnh trọng trả lời cô.
Cô dựa theo âm thanh, soi đèn flash về hướng phát ra giọng nói.
Cô mới đầu còn tưởng người hỏi là Lưu quản gia, nhưng chất giọng này thì không đúng.
Trác Nhất Phong đột nhiên gọi cô trịnh thượng như thế xem ra điềm xấu sắp đến với cô rồi.
Thân ảnh nghiêm nghị ngồi ở bàn ăn cơm, bộ đồ vest ban sáng vẫn còn nguyên trên người vẫn chưa thay ra.
Trong ánh sáng lập lòe của đèn flash điện thoại rọi đến, anh cầm ly rượu vang lắc theo chiều kim đồng hồ, rượu trong ly cứ theo đà sóng sánh xoay tròn điệu nghệ.
Đới An Lạc mở căng mắt cố nhìn sắc mặt của anh, nhưng lại không nhìn ra được gương mặt anh lúc này hỉ nộ ái ố thế nào. Lãnh đạm đến đáng sợ.
“Tôi về muộn, bởi vì…” Đới An Lạc nuốt nước bọt nghẹn nơi cổ họng, khó khăn mở lời.
“Lại đây, đồ ăn nguội rồi”
An Lạc có chút không tin được. Trác Nhất Phong đơn giản chỉ là đang đợi cô cùng ăn cơm thôi sao?
Anh uống cạn ly rượu, rồi lại tiếp tục rót đầy ly.
Cô nhẹ nhàng đi lại ngồi gần anh “Sao trong nhà lại không có điện?”
Lúc nãy cô có thử mở công tắc đèn nhưng lại vô ích.
“Không có ánh sáng thì vui hay buồn đều như nhau, kẻ khác đều sẽ không phân định được tâm tư của ta”
Lời nói Trác Nhất Phong mang đến cho cô một sự lạnh lẽo gai người. Mùi rượu nồng nặc từ người anh phả ra làm cô ngửi thôi cũng muốn say mất.
“Anh uống say rồi”
An Lạc đưa tay cản lấy ly rượu Trác Nhất Phong đang chuẩn bị uống cạn.
Anh cười khẩy, trong màn đêm nụ cười của anh càng trở nên quỷ dị “Cô Đới, vui lòng bỏ bàn tay bẩn thỉu của cô ra”
Từ lúc nãy tới giờ, Trác Nhất Phong cứ gọi cô một cách đầy sự khinh rẻ, những lời lẽ này cô nhịn đủ lắm rồi.
“Rốt cuộc anh muốn nói gì?” An Lạc tức giận đứng thẳng dậy.
“Cô còn có lá gan lên mặt với tôi?”
Trác Nhất Phong đay nghiến từng chữ một, khí tức bộc phát ném thẳng ly rượu xuống dưới sàn, một bàn thức ăn cũng bị anh tiện tay càn quét hết.
Tiếng “Choảng” của những đồ thủy tinh gốm sứ vỡ tan tành, thức ăn, rượu vang văng tung tóe sàn nhà.
Thím Chu cùng những người giúp việc trốn ở trong phòng tránh cơn thịnh nộ của Trác Nhất Phong, nghe tiếng ầm ĩ bên ngoài càng không dám hó hé.
Anh nắm chặt lấy cổ tay của Đới An Lạc vặn ngược lên “Không phải hôm nay cô đến nhà Tần Diệp sao?”
Chẳng đợi cho Đới An Lạc có cơ hội tiếp tục nói dối, anh lấy điện thoại mở lên một số hình ảnh của cô và Tạ Hựu Thuyết hôm nay ở công viên giải trí.
An Lạc hoang mang tột độ. Sao Trác Nhất Phong lại có những hình ảnh này.
Anh ta theo dõi cô?
Cô không hề hay biết chỉ cần cô rời khỏi phạm vi tầm ngắm của anh thì lúc nào cũng sẽ có người theo sát cô.
“Hôm nay các người vui vẻ quá nhỉ?..Còn nắm tay, ngắm hoàng hôn. Haha”
An Lạc vùng vẫy muốn thoát khỏi sự khống chế của Trác Nhất Phong.
''Tôi đi với ai cũng là chuyện của tôi, không liên quan đến anh. Anh có quyền gì để cấm tôi không được qua lại với bác sĩ Tạ chứ?"
Trước đó cô đồng ý với anh sẽ ở lại Trác gia 6 tháng chứ chưa từng nói đến chuyện cô sẽ không gặp Tạ Hựu Thuyết.
“Đới An Lạc, tôi không có quyền cấm cô?..Nhưng tôi có khả năng làm cho cả nhà họ Tạ biến mất khỏi đây. Cô có tin không?”
“Trác Nhất Phong, anh đúng là kẻ điên. Tôi chưa từng nghĩ Trác tổng New Wind lại sống đê hèn bỉ ổi đến như vậy. Lúc trước xem như tôi bị mù rồi”
“Haha” Trác Nhất Phong tỏ ý cười nhạo.
“Tôi cho dù có sống đê hèn bỉ ổi cũng chỉ là ăn miếng trả miếng cho cha con họ Tạ kia thôi”
Trác Nhất Phong thái độ chán ghét hất tay Đới An Lạc. Lực hất theo cơn giận làm cô bất ngờ chân đứng không vững, mất đà ngã nhào xuống sàn nhà. Bàn tay chống xuống trúng ngay những mảnh vỡ, chúng ghim vào da thịt khiến cơn đau truyền đến tim cô cảm giác hơi nhói.
Cô suýt xoa một tiếng nâng tay trái lên, nước mắt uất nghẹn trào ra.
Vì sao lại đối xử với cô như vậy?
Trác Nhất Phong có chút hốt hoảng nắm lấy cánh tay kéo cô đứng thẳng dậy. Anh cũng không ngờ tức giận đến mức không khống chế bản thân, một chút sức lại khiến Đới An Lạc bị ngã thành như vậy.
Màn đêm đen bao trùm không gian chỉ lóe chút ánh sáng mặt trăng rọi qua những khung cửa cũng đủ để anh nhìn thấy máu trên tay Đới An Lạc đang nhỏ từng giọt xuống dưới sàn nhà.