Chương 52: Món quà mọn
''Trác tổng"
“Có chuyện gì?”
“Có một người đậu xe phía bên dưới rất giống Tạ Hựu Thuyết. Từ góc độ phòng làm việc của cậu chắc có thể nhìn thấy được”
Thẩm Kiêu tan làm lái xe ngang qua chỗ chàng trai đó đứng, chợt nhận ra là bác sĩ Tạ, liền lập tức gọi báo cáo ngay cho Trác Nhất Phong.
Trác Nhất Phong xoay ghế về phía sau, đứng thẳng dậy nhìn xuống bên dưới.
Chàng trai đang đứng tựa lưng vào xe kia chính xác như lời Thẩm Kiêu nói.
Tạ Hựu Thuyết? Hắn đến đây làm gì?
Đới An Lạc?
Trác Nhất Phong đi đến phòng Lâm Hữu Đằng, ngó qua ô kính nhỏ trên cửa thấy Đới An Lạc vẫn đang chuyên tâm cắm mặt vào màn hình máy tính.
Đã quá giờ tan làm, cô gái này vẫn chưa về?
Đến giờ tan làm Lâm Hữu Đằng đã vội thu dọn, đích thân đưa Ngô Thư Đóa về Ngô gia. Chỉ còn mình cô ở lại giải quyết nốt đống tài liệu.
Buổi chiều, Tạ Hựu Thuyết có nhắn tin nhờ cô giúp anh chọn quà sinh nhật cho mẹ, anh sẽ đến công ty đón cô, cô lại từ chối anh nói rằng hôm vẫn còn việc chưa làm xong, sẽ tan làm muộn. Nhưng anh không bận tâm, anh có thể chờ được.
Trung tâm thương mại Lus
"Bác sĩ Tạ, mẹ anh thích những món đồ như thế nào?’’
“Bà ấy thích những thứ sang trọng, càng có giá trị lại càng khiến bà ấy vui vẻ”
“Vậy sao?” Đới An Lạc cười gượng.
Cô hoàn toàn không hiểu biết gì về những món đồ có giá trị của giới thượng lưu, lần trước theo Lâm Hữu Đằng đến đây mua sắm đã rất bẻ mặt rồi.
“Bà ấy sắp đi Châu Âu, tôi mua tặng bà ấy một chiếc áo lông cừu. Cô thấy thế nào?”
“Tôi thấy ý này cũng hay”
Hai người vào cửa hàng áo khoác. Thẩm mỹ của Tạ Hựu Thuyết rất tốt, vừa nhìn đã chọn ngay chiếc áo lông cừu có giá trị nhất ở cửa hàng.
“Thanh toán, gói lại cẩn thận cho tôi” Tạ Hựu Thuyết đưa chiếc áo lông cừu cho nhân viên.
“Không cần thanh toán, cứ gói lại thật đẹp cho Tạ thiếu gia”
Giọng nói cao lãnh này!??
“Trác tổng” Đới An Lạc hồn vía thất kinh.
“Tiểu Phong” Tạ Hựu Thuyết cũng ngạc nhiên không kém.
Trác Nhất Phong cười nhạt “Gọi tôi Trác Nhất Phong”
Tiểu Phong đã không còn là cái tên để cho Tạ Hựu Thuyết có thể tùy tiện gọi nữa rồi. Cậu bé Tiểu Phong ôn hòa lúc đó đã không còn nữa.
Đới An Lạc thuận miệng hỏi “Trác tổng, sao anh lại ở đây?”
Trác Nhất Phong hừ lạnh, dùng ánh mắt chán ghét nhìn Đới An Lạc “Các người có thể ở đây, còn tôi thì phải có lý do sao?”
Đới An Lạc thấy anh có chút hiểu nhầm ý của cô. Cô im lặng không muốn đôi co với anh.
“Trác tổng, chúng tôi đã gói xong, ngài xem như vậy đã được chưa ạ?” Nhân viên cầm gói quà trên tay, cung kính hỏi ý Trác Nhất Phong.
Trác Nhất Phong lãnh đạm “Không tệ, đưa cho Tạ thiếu gia”
Vì sao nhân viên ở đây còn phải hỏi ý kiến Trác Nhất Phong? Rõ ràng món đồ này là của Tạ Hựu Thuyết, nhưng khi được Trác Nhất Phong đồng ý nhân viên mới bỏ gói quà vào giỏ đưa cho Tạ Hựu Thuyết.
Tạ Hựu Thuyết nhất quyết đưa thẻ thanh toán nhưng nhân viên cửa hàng lại không cầm.
“Xin lỗi Tạ thiếu gia, Trác tổng đã nói không cần thanh toán. Nhân viên nhỏ như chúng tôi sao có thể làm trái lời ngài ấy được”
Lời nói của Trác Nhất Phong thật có trọng lượng.
“Tạ thiếu gia, cả cái trung tâm mua sắm này đều là của Trác gia tôi, tặng cậu một món quà nhỏ, không lẽ cậu không nể mặt đến vậy?” Trác Nhất Phong cười khẩy.
Đới An Lạc mắt tròn mắt dẹp, hóa ra trung tâm thương mại lớn nhất Thượng Hải cũng là của Trác gia. Đúng là còn rất nhiều điều bí ẩn về Trác tổng mà cô không biết.
Tạ Hựu Thuyết biết rõ trong lòng Trác Nhất Phong không dễ dàng gạt bỏ chuyện cũ, sai lầm lúc đó giờ có nói gì cũng vô nghĩa.
"Cảm ơn món quà của Trác tổng. Tạ Hựu Thuyết tôi xin ghi nhận’’ Anh hạ mình, cúi nhẹ đầu trước Trác Nhất Phong. Như muốn nói bản thân lúc trước có mắt mà không nhìn thấy thái sơn.
“Tạ thiếu không cần cảm ơn, chỉ là món quà mọn. Ân tình của cậu và Tạ tổng đối với tôi, sẽ có một ngày tôi trả lại sạch sẽ”
Trác Nhất Phong vốn không nhàn rỗi đến mức để tâm đến Tạ Hựu Thuyết, nhưng Tạ Hựu Thuyết lại cứ dây dưa vào Đới An Lạc, khiến anh đứng ngồi không yên.
Trác Nhất Phong nắm lấy cổ tay Đới An Lạc muốn kéo cô đi “Đới An Lạc, theo tôi về”
“Trác tổng, sao tôi lại phải về cùng anh?” Đới An Lạc níu tay lại không muốn đi.
“Không có nhiều tại sao như vậy, New Wind có việc cần cô làm”
“Gì cơ? Nhưng bây giờ là ngoài giờ làm mà?”
“Ở New Wind không có cái gọi là ngoài giờ làm”
Cả hai giằng co qua lại một lúc, Đới An Lạc cũng bất lực buông xuôi ý chí mà đi theo Trác Nhất Phong. Cô chỉ kịp cúi đầu xin lỗi Tạ Hựu Thuyết.
Tạ Hựu Thuyết chỉ có thể trơ mắt đứng nhìn Đới An Lạc bị Trác Nhất Phong đưa đi mất, anh siết chặt giỏ quà ở trong tay.
Trác Nhất Phong, tại sao từ nhỏ đến lớn chỉ cần là những gì tôi muốn, tôi đều sẽ thua anh?
Không.
Lần này tôi nhất quyết không thua anh nữa. Đới An Lạc, tôi nhất định phải có được Đới An Lạc.
“Có chuyện gì?”
“Có một người đậu xe phía bên dưới rất giống Tạ Hựu Thuyết. Từ góc độ phòng làm việc của cậu chắc có thể nhìn thấy được”
Thẩm Kiêu tan làm lái xe ngang qua chỗ chàng trai đó đứng, chợt nhận ra là bác sĩ Tạ, liền lập tức gọi báo cáo ngay cho Trác Nhất Phong.
Trác Nhất Phong xoay ghế về phía sau, đứng thẳng dậy nhìn xuống bên dưới.
Chàng trai đang đứng tựa lưng vào xe kia chính xác như lời Thẩm Kiêu nói.
Tạ Hựu Thuyết? Hắn đến đây làm gì?
Đới An Lạc?
Trác Nhất Phong đi đến phòng Lâm Hữu Đằng, ngó qua ô kính nhỏ trên cửa thấy Đới An Lạc vẫn đang chuyên tâm cắm mặt vào màn hình máy tính.
Đã quá giờ tan làm, cô gái này vẫn chưa về?
Đến giờ tan làm Lâm Hữu Đằng đã vội thu dọn, đích thân đưa Ngô Thư Đóa về Ngô gia. Chỉ còn mình cô ở lại giải quyết nốt đống tài liệu.
Buổi chiều, Tạ Hựu Thuyết có nhắn tin nhờ cô giúp anh chọn quà sinh nhật cho mẹ, anh sẽ đến công ty đón cô, cô lại từ chối anh nói rằng hôm vẫn còn việc chưa làm xong, sẽ tan làm muộn. Nhưng anh không bận tâm, anh có thể chờ được.
Trung tâm thương mại Lus
"Bác sĩ Tạ, mẹ anh thích những món đồ như thế nào?’’
“Bà ấy thích những thứ sang trọng, càng có giá trị lại càng khiến bà ấy vui vẻ”
“Vậy sao?” Đới An Lạc cười gượng.
Cô hoàn toàn không hiểu biết gì về những món đồ có giá trị của giới thượng lưu, lần trước theo Lâm Hữu Đằng đến đây mua sắm đã rất bẻ mặt rồi.
“Bà ấy sắp đi Châu Âu, tôi mua tặng bà ấy một chiếc áo lông cừu. Cô thấy thế nào?”
“Tôi thấy ý này cũng hay”
Hai người vào cửa hàng áo khoác. Thẩm mỹ của Tạ Hựu Thuyết rất tốt, vừa nhìn đã chọn ngay chiếc áo lông cừu có giá trị nhất ở cửa hàng.
“Thanh toán, gói lại cẩn thận cho tôi” Tạ Hựu Thuyết đưa chiếc áo lông cừu cho nhân viên.
“Không cần thanh toán, cứ gói lại thật đẹp cho Tạ thiếu gia”
Giọng nói cao lãnh này!??
“Trác tổng” Đới An Lạc hồn vía thất kinh.
“Tiểu Phong” Tạ Hựu Thuyết cũng ngạc nhiên không kém.
Trác Nhất Phong cười nhạt “Gọi tôi Trác Nhất Phong”
Tiểu Phong đã không còn là cái tên để cho Tạ Hựu Thuyết có thể tùy tiện gọi nữa rồi. Cậu bé Tiểu Phong ôn hòa lúc đó đã không còn nữa.
Đới An Lạc thuận miệng hỏi “Trác tổng, sao anh lại ở đây?”
Trác Nhất Phong hừ lạnh, dùng ánh mắt chán ghét nhìn Đới An Lạc “Các người có thể ở đây, còn tôi thì phải có lý do sao?”
Đới An Lạc thấy anh có chút hiểu nhầm ý của cô. Cô im lặng không muốn đôi co với anh.
“Trác tổng, chúng tôi đã gói xong, ngài xem như vậy đã được chưa ạ?” Nhân viên cầm gói quà trên tay, cung kính hỏi ý Trác Nhất Phong.
Trác Nhất Phong lãnh đạm “Không tệ, đưa cho Tạ thiếu gia”
Vì sao nhân viên ở đây còn phải hỏi ý kiến Trác Nhất Phong? Rõ ràng món đồ này là của Tạ Hựu Thuyết, nhưng khi được Trác Nhất Phong đồng ý nhân viên mới bỏ gói quà vào giỏ đưa cho Tạ Hựu Thuyết.
Tạ Hựu Thuyết nhất quyết đưa thẻ thanh toán nhưng nhân viên cửa hàng lại không cầm.
“Xin lỗi Tạ thiếu gia, Trác tổng đã nói không cần thanh toán. Nhân viên nhỏ như chúng tôi sao có thể làm trái lời ngài ấy được”
Lời nói của Trác Nhất Phong thật có trọng lượng.
“Tạ thiếu gia, cả cái trung tâm mua sắm này đều là của Trác gia tôi, tặng cậu một món quà nhỏ, không lẽ cậu không nể mặt đến vậy?” Trác Nhất Phong cười khẩy.
Đới An Lạc mắt tròn mắt dẹp, hóa ra trung tâm thương mại lớn nhất Thượng Hải cũng là của Trác gia. Đúng là còn rất nhiều điều bí ẩn về Trác tổng mà cô không biết.
Tạ Hựu Thuyết biết rõ trong lòng Trác Nhất Phong không dễ dàng gạt bỏ chuyện cũ, sai lầm lúc đó giờ có nói gì cũng vô nghĩa.
"Cảm ơn món quà của Trác tổng. Tạ Hựu Thuyết tôi xin ghi nhận’’ Anh hạ mình, cúi nhẹ đầu trước Trác Nhất Phong. Như muốn nói bản thân lúc trước có mắt mà không nhìn thấy thái sơn.
“Tạ thiếu không cần cảm ơn, chỉ là món quà mọn. Ân tình của cậu và Tạ tổng đối với tôi, sẽ có một ngày tôi trả lại sạch sẽ”
Trác Nhất Phong vốn không nhàn rỗi đến mức để tâm đến Tạ Hựu Thuyết, nhưng Tạ Hựu Thuyết lại cứ dây dưa vào Đới An Lạc, khiến anh đứng ngồi không yên.
Trác Nhất Phong nắm lấy cổ tay Đới An Lạc muốn kéo cô đi “Đới An Lạc, theo tôi về”
“Trác tổng, sao tôi lại phải về cùng anh?” Đới An Lạc níu tay lại không muốn đi.
“Không có nhiều tại sao như vậy, New Wind có việc cần cô làm”
“Gì cơ? Nhưng bây giờ là ngoài giờ làm mà?”
“Ở New Wind không có cái gọi là ngoài giờ làm”
Cả hai giằng co qua lại một lúc, Đới An Lạc cũng bất lực buông xuôi ý chí mà đi theo Trác Nhất Phong. Cô chỉ kịp cúi đầu xin lỗi Tạ Hựu Thuyết.
Tạ Hựu Thuyết chỉ có thể trơ mắt đứng nhìn Đới An Lạc bị Trác Nhất Phong đưa đi mất, anh siết chặt giỏ quà ở trong tay.
Trác Nhất Phong, tại sao từ nhỏ đến lớn chỉ cần là những gì tôi muốn, tôi đều sẽ thua anh?
Không.
Lần này tôi nhất quyết không thua anh nữa. Đới An Lạc, tôi nhất định phải có được Đới An Lạc.