Chương 29: Bóng ma trong phòng bếp
Hai đứa nhỏ, đứa này nắm vạt áo đứa kia lần mò theo cái hành lang dài ngoằng ngoèo cùng với ánh sáng mập mờ của cây đèn ngoài sân le lói sau lớp rèm nhung khẽ bay theo làn gió. Trong không gian tĩnh mịt hòa với dàn nhạc giao hưởng của bầy côn trùn nơi miền quên, khiến cho không khí càng thêm phần căng thẳng, quỷ dị.
Đi được một lúc thì chúng nhìn thấy một cánh cửa gỗ khá lớn, cả hai vui mừng ôm choàng lấy nhau mừng rỡ muốn rơi cả nước mắt. Tùng Bách mạnh dạn tiến tới thò cánh tay nhỏ tròn trịa đẩy nhẹ một cái, cánh cửa dần mở ra, âm thanh cũ kĩ kêu kèn kẹt, hình ảnh cái nhà bếp ấm cúm đầy ấp thức ăn trong trí tưởng tượng dần mở ra, bỗng hai đứa nhỏ sững sờ trước cảnh tượng trước mặt, dường như bọn chúng đang trở về những năm 90 của thế kỉ trước.
Cái bếp củi cũ kĩ xây bằng gạch, kế bên là đống củi khô, xung quanh là mấy cái tủ gặc rê bám đầy bụi, ở giữa là bộ bàn ghế đẩu bằng gỗ lởm chởm vài cây đinh.
- Tú Anh, cậu có chắc chỗ này có cơm ăn không? - Tùng Bách lặng người, nhẹ nhàng nghiêng đầu nhìn cô bạn cũng đang há miệng ngạc nhiên bên cạnh.
- Chắc là có đồ ăn thôi. - Tú Anh ngại ngùng cười trừ rồi đi lại mở từng cái gạc rê ra tìm kiếm cái gì đó có thể lót dạ.
- Cậu nói là cậu biết bếp ở đâu mà, không biết đâu mắc đền đi, tớ theo cậu đi xa như vậy mà cậu lừa tớ. - Miệng than trách, ấm ức như muốn khóc nhưng đôi tay kia cùng với nhỏ bạn tìm kiếm khắp nơi.
- Hồi nãy tớ cùng với chị Xíu vô bếp cất đồ mà, tớ nhớ rõ ràng là ở đây mà, có thể chỗ này sẽ có mì gói cho cậu ăn mà. - Tú Anh áy náy vỗ về cậu bé đang hờn dỗi.
- Tớ cóc tin cậu nữa đâu. - Tùng Bách giận dỗi, khoanh tay ngồi phịch xuống cái ghế kêu ọt ẹt.
- Ngoan, ngoan nha, bé ngồi ở đây để chị tìm bánh cho bé măm măm nhá.
- Cậu trêu tớ. - Thằng nhóc òa lên khóc.
- Suỵt, suỵt đừng có la làng, cậu muốn bị Kim Chi bắt gặp rồi cười vào mặt à. - Tú Anh chóng nạnh đứng trước mặt thằng nhỏ mà ra sức hù dọa. - Còn nữa, đêm khuya mà cậu khóc thì thế lực bóng đêm sẽ đến bắt cậu đi, hú hú.
- Híc, híc. - Hai tay Tùng Bách bịt chặt miệng, đầu lắc lia lịa. - Tớ không đói nữa, cậu dắt tớ về phòng đi. - Níu lấy tay Tú Anh lung lay năn nỉ.
- Rồi, rồi em bé ngoan để chị dắt về nha.
Ầm, ầm, tiếng sấm ngoài trời vang lên dữ dội, gió thổi lộng vào các khe hở trên vách, từng cơn lạnh rét. Bụi cây ngoài vườn lắc lư mạnh mẽ, từng tán lá chà xát lên mái nhà tạo nên âm thanh rèn rẹt, tiếng mưa rơi lộp độp càng tạo thêm phần rùn rợn như trên các bộ phim kinh dị. Tùng Bách níu chặt cánh tay nhỏ bạn, run rẩy không dám mở mắt lên nhìn. Tú Anh nuốt một ngụm nước bọt, hai tay nó cũng đã ướt đẫm mồ hôi rồi nhưng vẫn không dám tỏ ra sợ hãi quá mức.
- Tú Anh, liệu có con ma nhảy ra không vậy? - Tùng Bách từng bước rón rén đi theo sau nhỏ bạn.
- Cậu điên à, không có đâu, tin tớ, nhanh đi về phòng thôi. - Con bé càng thêm phần sợ hãi sau câu hỏi của Tùng Bách.
Đùng, tiếng sấm vang lên thật to vang trời cùng với một tia sét sáng rực đánh thẳng xuống bụi chuối ngoài hiên xẹt lên một tia lửa nhỏ, hai đứa nó giựt mình rợ hãi nép vào nhau mà tim đập mạnh liên hồi, mồ hôi tầng tầng lớp lớp tuôn ra, hai đôi tay đan vào nhau run rẩy.
Hình ảnh trước mặt chúng bây giờ là một nguời đàn ông đen thui không nhìn rõ mặt mũi, cái đầu xù xì, tóc tai rậm rạp che khuất cả gương mặt nhưng vẫn đủ nhìn rõ cái miệng hắn đang nhếch lên như một kẻ sát nhân. Quần áo hắn ướt nhem rách rưới, mái tóc nhỏ từng giọt nước mưa xuống thềm đất trông thật dơ bẩn nhếch nhác, tay phỉa cầm một cây củi to chảng đập đập vào lòng tay trái, hắn dần dần đi về phía chúng.
Một bên tiến, một bên lùi, từng bước từng bước một trong sự sợ hãi tột cùng, cho đến khi hai đứa áp sát tường không còn đường lui. Hắn ta đột nhiên vung mạnh bàn tay lướt ngang mặt Tú Anh, con bé nhìn rõ cái bàn tay đó to lớn, ướt nhem dơ dáy, ống tay áo rách một đường to, hình như có thêm một ít máu. Tùng Bách thấy thế sợ hãi hét lên một tiếng kinh hoàng rồi ngã xuống đất. Tú Anh cũng không ngoại lệ, con bé ngã bệch xuống đất, lưng tựa sát vào góc tường, miệng lải nhải gì đó rồi òa khóc nức nở.
Tách, ánh đèn điện được gã mở lên chiếu sáng cả căn phòng, lấn át đi cái bóng đêm đáng sợ. Hắn ta nửa ngồi quỳ, hai tay nắm vai Tú Anh lay lay.
- Cô bé, cô bé.
- Ma, ma. - Tú Anh nhắm nghiền mắt, hai tay chắp lại run rẩy khóc.
- Cô bé, chú không phải là ma. - Hắn buông tay đang nắm lấy vai con nhỏ ra.
- Lạy ông tha cho con, con còn nhỏ lắm, con không muốn chết đừng bắt hồn con. - Tú Anh cui gằm mặt xuống đất, lắp bắp van xin.
- Mở mắt ra, nhìn chú nè, chú không phải là ma, chú là người. - Hắn đi qua đi lại trước mặt cô bé, từng giọt nước trên người rớt xuống đất trúng vào tay làm cho con bé càng thêm phần sợ hãi.
- Ông đừng dọa con, án ma ni bắt ni hồng, mô Phật, lạy Chúa, Thần linh ơi, lạy thánh Ala, xin phù hộ con.
- Mở mắt ra nếu không ta bắt hồn ngươi đi, hú hú. - Hắn ta có vẻ như khá mệt mỏi vì một con nhóc cứng đầu nên ra lời hăm dọa.
- Dạ, dạ. - Tú Anh mở mắt ra, run rẩy khóc.
- Ngước mắt lên nhìn chú. - Tên đàn ông đó ra lệnh.
Tú Anh lắc đầu sợ hãi, hai tay chống xuống đất hòng nâng đỡ cái cơ thể yếu ớt run lẩy bẩy như muốn ngất đi này. Bực bội vì một con nhóc ranh cứng đầu, tên sát nhân trong trí tưởng tượng của lũ trẻ ngồi chồm hổm xuống trước mặt con bé, nắm vai nó ép ngước mặt lên nhìn. Tú Anh bị ép buộc mở mắt ra nhìn, gương mặt lấm lem bùn đất, nước mưa nhỉu xuống đất, râu ria lỉa chỉa, cô bé sợ hãi mà hét lên inh ỏi.
- A, a, a, a…
- Đừng la mà, cô bé, chú xin lỗi, con đừng la mà. - Hắn ta buông cô bé ra, lắp bắp sợ hãi, tay ra dấu hiệu hòng con bé im lặng nhưng không như ý hắn, âm thanh của Tú Anh vang lên càng lúc càng to.
Bỗng đằng sau lưng hắn, Minh Hảo, Kim Chi cùng với Thiên Vân rón rén xuất hiện, trên tay lũ trẻ đều trang bị đầy đủ vũ khí, nào là chổi, ki hốt rác và một thanh củi sù xì. Chúng nhẹ nhàng từng chút tiến lại gần gã kì lạ đó rồi dồn dập đánh túi bụi vào người đàn ông.
- Đừng đánh, đừng đánh nữa, chú là người mà. - Hắn dùng tay che đầu mà la lên.
Thiên Vân dừng tay lại, đứng im một chỗ chiêm nghiệm điều gì đó, con bé la lên.
- Dừng lại đi.
Hai đứa còn lại đang đánh hăng máu nhưng cũng phải dừng lại, lùi ra sau đỡ lấy Tú Anh và thằng nhóc Tùng Bách đang nằm một đống. Trong khi đó, Thiên Vân tiến tới gần người đàn ông, nó nghiêng nghiêng đầu nhìn kỹ sau đó sợ hãi gọi lớn.
- Cậu út.
Đi được một lúc thì chúng nhìn thấy một cánh cửa gỗ khá lớn, cả hai vui mừng ôm choàng lấy nhau mừng rỡ muốn rơi cả nước mắt. Tùng Bách mạnh dạn tiến tới thò cánh tay nhỏ tròn trịa đẩy nhẹ một cái, cánh cửa dần mở ra, âm thanh cũ kĩ kêu kèn kẹt, hình ảnh cái nhà bếp ấm cúm đầy ấp thức ăn trong trí tưởng tượng dần mở ra, bỗng hai đứa nhỏ sững sờ trước cảnh tượng trước mặt, dường như bọn chúng đang trở về những năm 90 của thế kỉ trước.
Cái bếp củi cũ kĩ xây bằng gạch, kế bên là đống củi khô, xung quanh là mấy cái tủ gặc rê bám đầy bụi, ở giữa là bộ bàn ghế đẩu bằng gỗ lởm chởm vài cây đinh.
- Tú Anh, cậu có chắc chỗ này có cơm ăn không? - Tùng Bách lặng người, nhẹ nhàng nghiêng đầu nhìn cô bạn cũng đang há miệng ngạc nhiên bên cạnh.
- Chắc là có đồ ăn thôi. - Tú Anh ngại ngùng cười trừ rồi đi lại mở từng cái gạc rê ra tìm kiếm cái gì đó có thể lót dạ.
- Cậu nói là cậu biết bếp ở đâu mà, không biết đâu mắc đền đi, tớ theo cậu đi xa như vậy mà cậu lừa tớ. - Miệng than trách, ấm ức như muốn khóc nhưng đôi tay kia cùng với nhỏ bạn tìm kiếm khắp nơi.
- Hồi nãy tớ cùng với chị Xíu vô bếp cất đồ mà, tớ nhớ rõ ràng là ở đây mà, có thể chỗ này sẽ có mì gói cho cậu ăn mà. - Tú Anh áy náy vỗ về cậu bé đang hờn dỗi.
- Tớ cóc tin cậu nữa đâu. - Tùng Bách giận dỗi, khoanh tay ngồi phịch xuống cái ghế kêu ọt ẹt.
- Ngoan, ngoan nha, bé ngồi ở đây để chị tìm bánh cho bé măm măm nhá.
- Cậu trêu tớ. - Thằng nhóc òa lên khóc.
- Suỵt, suỵt đừng có la làng, cậu muốn bị Kim Chi bắt gặp rồi cười vào mặt à. - Tú Anh chóng nạnh đứng trước mặt thằng nhỏ mà ra sức hù dọa. - Còn nữa, đêm khuya mà cậu khóc thì thế lực bóng đêm sẽ đến bắt cậu đi, hú hú.
- Híc, híc. - Hai tay Tùng Bách bịt chặt miệng, đầu lắc lia lịa. - Tớ không đói nữa, cậu dắt tớ về phòng đi. - Níu lấy tay Tú Anh lung lay năn nỉ.
- Rồi, rồi em bé ngoan để chị dắt về nha.
Ầm, ầm, tiếng sấm ngoài trời vang lên dữ dội, gió thổi lộng vào các khe hở trên vách, từng cơn lạnh rét. Bụi cây ngoài vườn lắc lư mạnh mẽ, từng tán lá chà xát lên mái nhà tạo nên âm thanh rèn rẹt, tiếng mưa rơi lộp độp càng tạo thêm phần rùn rợn như trên các bộ phim kinh dị. Tùng Bách níu chặt cánh tay nhỏ bạn, run rẩy không dám mở mắt lên nhìn. Tú Anh nuốt một ngụm nước bọt, hai tay nó cũng đã ướt đẫm mồ hôi rồi nhưng vẫn không dám tỏ ra sợ hãi quá mức.
- Tú Anh, liệu có con ma nhảy ra không vậy? - Tùng Bách từng bước rón rén đi theo sau nhỏ bạn.
- Cậu điên à, không có đâu, tin tớ, nhanh đi về phòng thôi. - Con bé càng thêm phần sợ hãi sau câu hỏi của Tùng Bách.
Đùng, tiếng sấm vang lên thật to vang trời cùng với một tia sét sáng rực đánh thẳng xuống bụi chuối ngoài hiên xẹt lên một tia lửa nhỏ, hai đứa nó giựt mình rợ hãi nép vào nhau mà tim đập mạnh liên hồi, mồ hôi tầng tầng lớp lớp tuôn ra, hai đôi tay đan vào nhau run rẩy.
Hình ảnh trước mặt chúng bây giờ là một nguời đàn ông đen thui không nhìn rõ mặt mũi, cái đầu xù xì, tóc tai rậm rạp che khuất cả gương mặt nhưng vẫn đủ nhìn rõ cái miệng hắn đang nhếch lên như một kẻ sát nhân. Quần áo hắn ướt nhem rách rưới, mái tóc nhỏ từng giọt nước mưa xuống thềm đất trông thật dơ bẩn nhếch nhác, tay phỉa cầm một cây củi to chảng đập đập vào lòng tay trái, hắn dần dần đi về phía chúng.
Một bên tiến, một bên lùi, từng bước từng bước một trong sự sợ hãi tột cùng, cho đến khi hai đứa áp sát tường không còn đường lui. Hắn ta đột nhiên vung mạnh bàn tay lướt ngang mặt Tú Anh, con bé nhìn rõ cái bàn tay đó to lớn, ướt nhem dơ dáy, ống tay áo rách một đường to, hình như có thêm một ít máu. Tùng Bách thấy thế sợ hãi hét lên một tiếng kinh hoàng rồi ngã xuống đất. Tú Anh cũng không ngoại lệ, con bé ngã bệch xuống đất, lưng tựa sát vào góc tường, miệng lải nhải gì đó rồi òa khóc nức nở.
Tách, ánh đèn điện được gã mở lên chiếu sáng cả căn phòng, lấn át đi cái bóng đêm đáng sợ. Hắn ta nửa ngồi quỳ, hai tay nắm vai Tú Anh lay lay.
- Cô bé, cô bé.
- Ma, ma. - Tú Anh nhắm nghiền mắt, hai tay chắp lại run rẩy khóc.
- Cô bé, chú không phải là ma. - Hắn buông tay đang nắm lấy vai con nhỏ ra.
- Lạy ông tha cho con, con còn nhỏ lắm, con không muốn chết đừng bắt hồn con. - Tú Anh cui gằm mặt xuống đất, lắp bắp van xin.
- Mở mắt ra, nhìn chú nè, chú không phải là ma, chú là người. - Hắn đi qua đi lại trước mặt cô bé, từng giọt nước trên người rớt xuống đất trúng vào tay làm cho con bé càng thêm phần sợ hãi.
- Ông đừng dọa con, án ma ni bắt ni hồng, mô Phật, lạy Chúa, Thần linh ơi, lạy thánh Ala, xin phù hộ con.
- Mở mắt ra nếu không ta bắt hồn ngươi đi, hú hú. - Hắn ta có vẻ như khá mệt mỏi vì một con nhóc cứng đầu nên ra lời hăm dọa.
- Dạ, dạ. - Tú Anh mở mắt ra, run rẩy khóc.
- Ngước mắt lên nhìn chú. - Tên đàn ông đó ra lệnh.
Tú Anh lắc đầu sợ hãi, hai tay chống xuống đất hòng nâng đỡ cái cơ thể yếu ớt run lẩy bẩy như muốn ngất đi này. Bực bội vì một con nhóc ranh cứng đầu, tên sát nhân trong trí tưởng tượng của lũ trẻ ngồi chồm hổm xuống trước mặt con bé, nắm vai nó ép ngước mặt lên nhìn. Tú Anh bị ép buộc mở mắt ra nhìn, gương mặt lấm lem bùn đất, nước mưa nhỉu xuống đất, râu ria lỉa chỉa, cô bé sợ hãi mà hét lên inh ỏi.
- A, a, a, a…
- Đừng la mà, cô bé, chú xin lỗi, con đừng la mà. - Hắn ta buông cô bé ra, lắp bắp sợ hãi, tay ra dấu hiệu hòng con bé im lặng nhưng không như ý hắn, âm thanh của Tú Anh vang lên càng lúc càng to.
Bỗng đằng sau lưng hắn, Minh Hảo, Kim Chi cùng với Thiên Vân rón rén xuất hiện, trên tay lũ trẻ đều trang bị đầy đủ vũ khí, nào là chổi, ki hốt rác và một thanh củi sù xì. Chúng nhẹ nhàng từng chút tiến lại gần gã kì lạ đó rồi dồn dập đánh túi bụi vào người đàn ông.
- Đừng đánh, đừng đánh nữa, chú là người mà. - Hắn dùng tay che đầu mà la lên.
Thiên Vân dừng tay lại, đứng im một chỗ chiêm nghiệm điều gì đó, con bé la lên.
- Dừng lại đi.
Hai đứa còn lại đang đánh hăng máu nhưng cũng phải dừng lại, lùi ra sau đỡ lấy Tú Anh và thằng nhóc Tùng Bách đang nằm một đống. Trong khi đó, Thiên Vân tiến tới gần người đàn ông, nó nghiêng nghiêng đầu nhìn kỹ sau đó sợ hãi gọi lớn.
- Cậu út.