Chương : 83
Tô Ngôn im lặng.
Hạ Đình Vãn nhìn anh, khóe mắt hoe đỏ.
Tô Ngôn không nói lời nào, y cũng lặng im.
Đây là một cuộc đấu không có tiếng động.
Rốt cuộc Tô Ngôn cũng chậm rãi lên tiếng phá vỡ sự im lặng khiến người ta không thở nổi: “Tôi không muốn trả lời.”
Giọng anh lạnh lẽo khôn cùng, đôi môi cũng mím chặt đầy nghiêm túc.
Đây là một nét mặt rất quen thuộc. Lúc không vui, Tô Ngôn không thích nói ra, nhưng chỉ cần một biểu hiện nhỏ bé của anh thôi là Hạ Đình Vãn có thể lập tức cảm nhận được như một con vật nhỏ nhạy cảm.
Cưới nhau năm năm, rất ít khi y tiếp tục chống đối Tô Ngôn vào thời điểm này.
Nhưng bây giờ thì khác.
“Tô Ngôn, nếu em muốn anh trả lời thì sao?” Hạ Đình Vãn gằn từng chữ một.
Tô Ngôn đột nhiên quay đầu đi, tiếng hít thở cũng dần nặng nề.
Không khí như ngưng trệ.
Hạ Đình Vãn rất căng thẳng, căng thẳng đến nỗi đầu ngón tay cũng hơi cuộn lại, nhưng y vẫn ngang bướng không chịu lùi bước, vẫn nhìn thẳng vào mắt Tô Ngôn.
“Vậy sau khi trả lời thì sao?”
Tô Ngôn thấp giọng đáp: “Có phải sau khi trả lời em sẽ lại tiếp tục hỏi tiếp, liệu có làm những chuyện khác, làm như thế nào ư? Em muốn biết rõ ràng tất cả mọi chi tiết. Nhưng Đình Đình, biết rồi, lẽ nào em sẽ thấy dễ chịu ư?”
“Em không dễ chịu.”
Hạ Đình Vãn nói một cách run rẩy, nhưng vẫn lặp lại lần nữa: “Đương nhiên là em không dễ chịu.”
Y ngẩng đầu bất lực nhìn về phía Tô Ngôn, thì thào: “Tô Ngôn, thật sự cái suy nghĩ hỏi anh vấn đề này nó xuất hiện rất đột ngột, rõ ràng một giây trước còn không có, thế mà không hiểu sao lại hỏi thành lời. Nhưng mà, hình như nó lại ẩn giấu trong đầu em từ rất lâu rồi. Ôn Tử Thần đã từng khẩu giao cho anh sao? Hai người đã từng làm mấy lần? Anh nói đúng, em có rất nhiều vấn đề muốn hỏi, lúc hỏi rồi bản thân cũng thấy đau khổ. Nhưng có đau nữa cũng được, hãy nói cho em biết đi, em muốn anh nói cho em biết…”
Tô Ngôn nhìn Hạ Đình Vãn đang run lẩy bẩy, trong đôi mắt sâu thẳm của anh dần nhuốm vẻ đau đớn.
Anh vươn tay ra như muốn xoa mặt Hạ Đình Vãn, nhưng lại lập tức chán nản buông xuống. Qua một hồi lâu, anh mới rũ mắt, nói: “Tôi và Ôn Tử Thần đã làm một lần.”
Tô Ngôn hơi ngừng lại một chút như đang xoắn xuýt, sau đó lại như ngừng giãy giụa, tiếp tục chậm rãi nói: “Cậu ta có khẩu giao cho tôi một lần, sau đó thì không tiếp tục làm nữa. Phía dưới của Ôn Tử Thần có thương tích, mà hình như cũng rất sợ. Bỗng nhiên tôi lại nhớ đến em, vì thế không muốn làm nữa. Sau đó thì không còn gì khác.”
Hạ Đình Vãn nghe thấy thế đột nhiên cảm thấy mình rất muốn khóc: “Vậy anh cũng thương cậu ta như thương em sao?”
“Không phải.” Tô Ngôn ngây ra một lúc rồi lập tức lắc đầu: “Không phải.”
Hai người họ chỉ làm một lần không trọn vẹn.
Đây coi như là một đáp án tốt sao.
Hạ Đình Vãn không biết, nhưng y vẫn hiểu rõ không có đáp án nào khiến mình có thể chịu đựng được.
Dù Tô Ngôn có nói gì thì y vẫn đau đến phát điên, quả thật có một giây phút y đã không kìm được mà hận Tô Ngôn khôn cùng.
“Tô Ngôn, em thật sự rất khó chịu.”
Hạ Đình Vãn mở miệng, y che mặt lại, run rẩy nói: “Trước đây em cảm thấy, cảm thấy mình là hoàng tử bé của mỗi mình anh. Em thích làm tình với anh, em cảm thấy dáng vẻ đáng yêu nhất đẹp đẽ nhất đều chỉ dành cho mỗi anh. Em không biết dùng miệng, trên giường cũng chẳng có kỹ xảo gì, nhưng em vẫn nghĩ nhất định anh cũng cho rằng em là người hấp dẫn nhất, chẳng cần so sánh, mà cũng chẳng có người có thể sánh được với em. Anh biết không, khi đó, khi đó làm tình với anh xong, hôm sau lúc đi bộ em đều thấy mình như đang bay lên, thật tốt đẹp.”
“Nhưng bây giờ mọi thứ không còn giống khi trước nữa. Em…. Em, em sẽ không kìm được mà nghĩ, đã ân ái với nhau năm năm, anh đã chán rồi ư, liệu anh có nghĩ em không còn hấp dẫn nữa. Bây giờ em muốn dùng miệng phục vụ anh, liệu anh có nghĩ em thật ngốc không? Đã có người để so sánh với em, em, em thật sự rất khó chịu…. Tô Ngôn, tại sao phải đối xử với em như thế? Tại sao?”
Lúc nghe thấy tiếng của mình, Hạ Đình Vãn mới nhận ra hóa ra mình đã khóc không thành tiếng.
“Đình Đình…” Tô Ngôn hít một hơi thật sâu: “Không phải đâu, không thể nào so với em được, cũng chẳng ai có thể so với em cả.”
“Tô Ngôn, vậy thì vì cái gì? Anh biết rõ mình lên giường với người khác, cảm giác của em nào chỉ là khó chịu mà thôi. Em đau đớn đến nhường nào, em khổ sở biết bao nhiêu, thật ra anh hiểu hết mà… Vậy tại sao anh vẫn muốn làm?”
Rốt cuộc Hạ Đình Vãn cũng hỏi vấn đề mà bấy lâu nay y vẫn giấu trong lòng, vấn đề ngày đêm nhức nhối giày vò con tim y.
Y vẫn luôn nhẫn nhịn, vẫn luôn nhẫn nhịn.
Nhịn đến giờ phút này, bỗng mọi thứ sụp đổ vỡ tan không hề có điềm báo.
Dù Tô Ngôn đã rời bỏ y, đã xảy ra quan hệ với người khác, nhưng vẫn đang cai quản toàn bộ dục vọng của y.
Y không chỉ không quan hệ được với Kỷ Triển, mà trong mấy tháng này thậm chí y còn cảm thấy kháng cự với việc tự an ủi.
Chuyện này bất công xiết bao.
Hạ Đình Vãn lúng túng dùng ngón tay thô bạo gạt đi nước mắt nơi khóe mắt của mình, sau đó nhìn Tô Ngôn bằng đôi mắt đỏ ngầu: “Cái đêm em cưới anh, lúc anh đi sâu vào trong em đã từng nói phải để em vĩnh viễn nhớ ký cảm giác này — cả đời này, chỉ anh mới có thể cho em mà thôi. Vì thế em chưa từng nghĩ đến việc thân mật với người khác, chưa từng nghĩ đến việc muốn biết mùi vị trần truồng quấn quýt lấy người khác triền miên trong chăn, chưa từng nghĩ đến việc cho một người đàn ông khác xông vào thân thể mình. Sau khi ly hôn với anh, em đã từng có cơ hội trải qua một cuộc đời mới, lúc tham gia show thực tế em và Kỷ Triển cũng từng có chút qua lại với nhau. Nếu như muốn, em có thể làm như trước đây đã nói — đi tìm người khác, trẻ tuổi hơn, cũng đơn giản hơn.”
Nghe đến đó, đôi mắt Tô Ngôn dường như đậm hơn một chút.
Nhưng Hạ Đình Vãn không để ý đến, y túm chặt lấy cổ áo sơ mi của Tô Ngôn, nghẹn ngào hỏi: “Tô Ngôn, nếu em ở bên người khác thì sao? Nếu em lên giường với người khác, liệu anh có thể dễ dàng tha thứ không?”
Mặt Tô Ngôn đanh lại, mắt nheo nheo.
Trong bóng đêm, người anh toát ra tư thế ngập tràn công kích của động vật họ mèo.
“Em và Kỷ Triển làm sao vậy?” Giọng Tô Ngôn khàn khàn, hỏi rất chậm.
Hạ Đình Vãn run lên, y cảm nhận được hơi thở nguy hiểm của người đàn ông trước mặt một cách rõ ràng.
Y như một con chim hoàng yến, luôn có cảm giác sợ hãi bẩm sinh với kiểu đàn ông họ nhà mèo như Tô Ngôn.
Nhưng lúc này ngoài việc sợ hãi thì y vẫn có cảm giác phẫn nộ đến cực hạn.
Y cắn chặt môi nhìn thẳng vào Tô Ngôn, gằn từng chữ lặp lại lần nữa như đang khiêu khích: “Anh có thể dễ dàng tha thứ không?”
“Tôi không thể.”
Tô Ngôn giằng mạnh tránh khỏi tay Hạ Đình Vãn. Anh đứng lên, thân hình cao to đứng bên giường mang đến cảm giác áp lực khiến người khác hít thở không thông.
Thật ra gương mặt Tô Ngôn rất sắc sảo, mũi cao thẳng, cằm hếch lên một cách cao ngạo.
Những lúc nổi giận, khóe mắt lẫn đôi môi anh đều đanh lại, tuy không dùng sức trừng người khác, nhưng lại khiến người ta cảm thấy anh đang giận thật sự, cảm thấy anh có lực uy hiếp và hung hãn một cách vô hình.
“Chuyện trong quá khứ tôi không có cách nào giải thích. Nhưng nếu vì muốn trả thù tôi mà em lên giường với người khác, Đình Đình, em sẽ không vui, mà tôi tuyệt đối cũng không thể dễ dàng tha thứ. Tôi không có gì muốn nói cả, muộn rồi, em đi ngủ đi.”
Tô Ngôn không nói thêm gì nữa, chỉ xoay người ra khỏi phòng ngủ.
Môi Hạ Đình Vãn vẫn còn đang run rẩy.
Cho dù Tô Ngôn là người đầu tiên quyết định phát sinh quan hệ với người khác, người đàn ông này vẫn duy trì ham muốn sở hữu y một cách tuyệt đối, không cho phép bất cứ ai khiêu khích.
Dù trước kia anh từng nói để y đi tìm một người đàn ông trẻ hơn, nhưng đó không phải suy nghĩ thật sự của Tô Ngôn.
Lúc này anh mới là Tô Ngôn thật.
Độc tài đến mức không nói đạo lý.
Hạ Đình Vãn ngồi trên giường, cảm giác chua chát ngập tràn trong lòng khiến y không nhúc nhích được cả ngón tay.
Khi còn bé, y từng trốn trên giường mình đọc “Nàng tiên cá”, mỗi lần đến phần cuối đều cảm thấy cực kỳ lo lắng…
Nàng tiên cá vì muốn được ở bên hoàng tử mà dứt khoát uống thuốc của mụ phù thủy, để có thể đi bằng hai chân trên đất liền. Nhưng mỗi bước đi nàng đều như đang đi trên mũi dao.
Câu chuyện này khiến y rất đau khổ.
Bởi nỗi đau nàng tiên cá phải chịu đâu chỉ là đau có một lần, mà là mỗi một bước tiến về phía trước đều là đau đớn mãi mãi khảm trong số mệnh của nàng, mãi mãi không dứt.
Khoảng thời gian này y thường nhớ đến câu chuyện này.
Chuyện của Tô Ngôn và Ôn Tử Thần như một cây đinh thật dài chui vào tim y. Không làm y mất mạng, nhưng lại làm y đớn đau khôn cùng.
Hít thở sẽ đau, đi lại cũng đau, lúc dùng trái tim ấy nhớ nhung Tô Ngôn cũng sẽ đau.
Hạ Đình Vãn che mặt cuộn mình chui vào chăn, cuối cùng vẫn không kìm được mà khóc òa.
Y quá nhớ Tô Ngôn.
Nên y giống như nàng tiên cá trong truyện cổ tích xa xưa, dù đi bước nào đau bước đấy cũng muốn nghiến chặt răng chạy về phía anh.
Khát khao khôn cùng của một người, không thể phân rõ rốt cuộc là hèn mọn hay là dũng cảm si khờ nữa.
Y vẫn không dám hỏi, y sợ Tô Ngôn không muốn nói, nhưng nhiều hơn là sợ chính mình khó chịu đựng được.
Y vẫn nhịn đến khi xác nhận Tô Ngôn vẫn còn yêu mình mới dám mở miệng.
Y chỉ muốn để Tô Ngôn nói cho mình biết, rốt cuộc là tại sao.
Y chỉ muốn để Tô Ngôn nhìn vết thương của mình, ôm lấy y, hôn hôn y.
Lẽ nào chỉ như thế cũng là hi vọng xa xôi ư.
Hạ Đình Vãn lặng lẽ khóc, cũng không biết là đã khóc bao lâu. Có lẽ là một tiếng, cũng có lẽ là hai tiếng, thậm chí đến sức lực để liếc nhìn đồng hồ y cũng không có.
Miệng y đắng nghét, nước mắt khô dính dính trên mặt, chua chát đến khó chịu.
Tô Ngôn vẫn không quay về, trong phòng cũng chẳng bật đèn.
Hạ Đình Vãn chợt nhớ đến khi còn bé mỗi lần Trương Tuyết Kiều nổi giận sẽ nhốt y ngoài hành lang tăm tối lạnh lẽo, dù y có kêu khóc thế nào, cánh cửa kia vẫn không mở ra
Y chỉ biết co rúm ở góc tường, giống như bây giờ.
Lúc đó, không hiểu sao y vẫn luôn tin rằng ở chỗ quẹo hành lang có một quái vật ăn thịt người đang ẩn núp, đang từng bước từng bước đi về phía y.
Y sẽ run lẩy bẩy nhắm mắt lại đếm đến một trăm, sau đó mở mắt.
Mỗi lần trước khi mở mắt y đều cho rằng có thể đột nhiên thấy cửa nhà mở ra, bên trong là ánh đèn ấm áp
Một lần không có, lại thêm lần nữa, thêm lần nữa.
Y khóc không ngừng, cố gắng mở to đôi mắt sưng húp ra, nhưng lần nào cửa cũng đóng chặt.
Hạ Đình Vãn nghĩ, sau đó ngốc nghếch nhắm mắt lại.
Một, hai, ba, bốn…..
Y lặng lẽ thầm đếm trong lòng.
Y vẫn đếm, vẫn đếm, có lẽ trong lòng y cũng thấy sợ hãi nên càng đếm càng chậm.
Tám mươi bảy, tám mươi tám,…
Sắp đến chín mươi rồi, y quạnh hiu nghĩ, có lẽ sẽ chẳng có ai đến cả.
Đúng lúc đó, y nghe thấy tiếng cửa bị người đẩy ra cái “Rầm”.
Sau đó y cảm thấy chăn mình bị xốc mạnh lên, rồi y được nằm trong một vòng ôm quen thuộc, mùi nước hoa thanh thanh quanh quẩn bên người y.
Tô Ngôn ôm lấy y.
Ôm rất chặt, ôm đến mức ngực y đau nhói, giống như muốn ấn y vào trong ngực mình.
“Xin lỗi.” Giọng Tô Ngôn vì đau khổ mà lạc đi, anh liên tục hôn lên vành tai Hạ Đình Vãn: “Xin lỗi bảo bối của tôi. Xin lỗi, tôi đã làm em bị thương. Tôi biết, xin lỗi, xin em hãy tha thứ cho tôi, em là bảo bối mà tôi quý trọng nhất trên thế giới này, không có ai có thể sánh với em.”
“Tôi quá đau đớn, Đình Đình à, tôi không biết nên giải thích thế nào. Sau khi ly hôn với em — nỗi đau ấy, nỗi đau ấy sắp xé nát tôi. Tôi chưa bao giờ biết hóa ra trên thế giới này lại có nỗi đau cùng cực đến thế. Tôi không biết chống cự thế nào cả, mỗi ngày đều như cái xác không hồn, ăn không vào, cũng chẳng uống được là bao. Tôi quá tuyệt vọng, không còn em nữa, tôi cũng chẳng tự mình sống được. Tôi chỉ muốn đấu tranh, muốn giãy giụa một chút. Ôn Tử Thần nói có thể ở bên tôi, nói mọi chuyện đều sẽ qua. Trong giây phút ấy tôi chỉ muốn nghe được câu nói kia — Tất cả rồi sẽ qua, tôi chỉ muốn vượt qua mà thôi.”
Hạ Đình Vãn nhìn anh, khóe mắt hoe đỏ.
Tô Ngôn không nói lời nào, y cũng lặng im.
Đây là một cuộc đấu không có tiếng động.
Rốt cuộc Tô Ngôn cũng chậm rãi lên tiếng phá vỡ sự im lặng khiến người ta không thở nổi: “Tôi không muốn trả lời.”
Giọng anh lạnh lẽo khôn cùng, đôi môi cũng mím chặt đầy nghiêm túc.
Đây là một nét mặt rất quen thuộc. Lúc không vui, Tô Ngôn không thích nói ra, nhưng chỉ cần một biểu hiện nhỏ bé của anh thôi là Hạ Đình Vãn có thể lập tức cảm nhận được như một con vật nhỏ nhạy cảm.
Cưới nhau năm năm, rất ít khi y tiếp tục chống đối Tô Ngôn vào thời điểm này.
Nhưng bây giờ thì khác.
“Tô Ngôn, nếu em muốn anh trả lời thì sao?” Hạ Đình Vãn gằn từng chữ một.
Tô Ngôn đột nhiên quay đầu đi, tiếng hít thở cũng dần nặng nề.
Không khí như ngưng trệ.
Hạ Đình Vãn rất căng thẳng, căng thẳng đến nỗi đầu ngón tay cũng hơi cuộn lại, nhưng y vẫn ngang bướng không chịu lùi bước, vẫn nhìn thẳng vào mắt Tô Ngôn.
“Vậy sau khi trả lời thì sao?”
Tô Ngôn thấp giọng đáp: “Có phải sau khi trả lời em sẽ lại tiếp tục hỏi tiếp, liệu có làm những chuyện khác, làm như thế nào ư? Em muốn biết rõ ràng tất cả mọi chi tiết. Nhưng Đình Đình, biết rồi, lẽ nào em sẽ thấy dễ chịu ư?”
“Em không dễ chịu.”
Hạ Đình Vãn nói một cách run rẩy, nhưng vẫn lặp lại lần nữa: “Đương nhiên là em không dễ chịu.”
Y ngẩng đầu bất lực nhìn về phía Tô Ngôn, thì thào: “Tô Ngôn, thật sự cái suy nghĩ hỏi anh vấn đề này nó xuất hiện rất đột ngột, rõ ràng một giây trước còn không có, thế mà không hiểu sao lại hỏi thành lời. Nhưng mà, hình như nó lại ẩn giấu trong đầu em từ rất lâu rồi. Ôn Tử Thần đã từng khẩu giao cho anh sao? Hai người đã từng làm mấy lần? Anh nói đúng, em có rất nhiều vấn đề muốn hỏi, lúc hỏi rồi bản thân cũng thấy đau khổ. Nhưng có đau nữa cũng được, hãy nói cho em biết đi, em muốn anh nói cho em biết…”
Tô Ngôn nhìn Hạ Đình Vãn đang run lẩy bẩy, trong đôi mắt sâu thẳm của anh dần nhuốm vẻ đau đớn.
Anh vươn tay ra như muốn xoa mặt Hạ Đình Vãn, nhưng lại lập tức chán nản buông xuống. Qua một hồi lâu, anh mới rũ mắt, nói: “Tôi và Ôn Tử Thần đã làm một lần.”
Tô Ngôn hơi ngừng lại một chút như đang xoắn xuýt, sau đó lại như ngừng giãy giụa, tiếp tục chậm rãi nói: “Cậu ta có khẩu giao cho tôi một lần, sau đó thì không tiếp tục làm nữa. Phía dưới của Ôn Tử Thần có thương tích, mà hình như cũng rất sợ. Bỗng nhiên tôi lại nhớ đến em, vì thế không muốn làm nữa. Sau đó thì không còn gì khác.”
Hạ Đình Vãn nghe thấy thế đột nhiên cảm thấy mình rất muốn khóc: “Vậy anh cũng thương cậu ta như thương em sao?”
“Không phải.” Tô Ngôn ngây ra một lúc rồi lập tức lắc đầu: “Không phải.”
Hai người họ chỉ làm một lần không trọn vẹn.
Đây coi như là một đáp án tốt sao.
Hạ Đình Vãn không biết, nhưng y vẫn hiểu rõ không có đáp án nào khiến mình có thể chịu đựng được.
Dù Tô Ngôn có nói gì thì y vẫn đau đến phát điên, quả thật có một giây phút y đã không kìm được mà hận Tô Ngôn khôn cùng.
“Tô Ngôn, em thật sự rất khó chịu.”
Hạ Đình Vãn mở miệng, y che mặt lại, run rẩy nói: “Trước đây em cảm thấy, cảm thấy mình là hoàng tử bé của mỗi mình anh. Em thích làm tình với anh, em cảm thấy dáng vẻ đáng yêu nhất đẹp đẽ nhất đều chỉ dành cho mỗi anh. Em không biết dùng miệng, trên giường cũng chẳng có kỹ xảo gì, nhưng em vẫn nghĩ nhất định anh cũng cho rằng em là người hấp dẫn nhất, chẳng cần so sánh, mà cũng chẳng có người có thể sánh được với em. Anh biết không, khi đó, khi đó làm tình với anh xong, hôm sau lúc đi bộ em đều thấy mình như đang bay lên, thật tốt đẹp.”
“Nhưng bây giờ mọi thứ không còn giống khi trước nữa. Em…. Em, em sẽ không kìm được mà nghĩ, đã ân ái với nhau năm năm, anh đã chán rồi ư, liệu anh có nghĩ em không còn hấp dẫn nữa. Bây giờ em muốn dùng miệng phục vụ anh, liệu anh có nghĩ em thật ngốc không? Đã có người để so sánh với em, em, em thật sự rất khó chịu…. Tô Ngôn, tại sao phải đối xử với em như thế? Tại sao?”
Lúc nghe thấy tiếng của mình, Hạ Đình Vãn mới nhận ra hóa ra mình đã khóc không thành tiếng.
“Đình Đình…” Tô Ngôn hít một hơi thật sâu: “Không phải đâu, không thể nào so với em được, cũng chẳng ai có thể so với em cả.”
“Tô Ngôn, vậy thì vì cái gì? Anh biết rõ mình lên giường với người khác, cảm giác của em nào chỉ là khó chịu mà thôi. Em đau đớn đến nhường nào, em khổ sở biết bao nhiêu, thật ra anh hiểu hết mà… Vậy tại sao anh vẫn muốn làm?”
Rốt cuộc Hạ Đình Vãn cũng hỏi vấn đề mà bấy lâu nay y vẫn giấu trong lòng, vấn đề ngày đêm nhức nhối giày vò con tim y.
Y vẫn luôn nhẫn nhịn, vẫn luôn nhẫn nhịn.
Nhịn đến giờ phút này, bỗng mọi thứ sụp đổ vỡ tan không hề có điềm báo.
Dù Tô Ngôn đã rời bỏ y, đã xảy ra quan hệ với người khác, nhưng vẫn đang cai quản toàn bộ dục vọng của y.
Y không chỉ không quan hệ được với Kỷ Triển, mà trong mấy tháng này thậm chí y còn cảm thấy kháng cự với việc tự an ủi.
Chuyện này bất công xiết bao.
Hạ Đình Vãn lúng túng dùng ngón tay thô bạo gạt đi nước mắt nơi khóe mắt của mình, sau đó nhìn Tô Ngôn bằng đôi mắt đỏ ngầu: “Cái đêm em cưới anh, lúc anh đi sâu vào trong em đã từng nói phải để em vĩnh viễn nhớ ký cảm giác này — cả đời này, chỉ anh mới có thể cho em mà thôi. Vì thế em chưa từng nghĩ đến việc thân mật với người khác, chưa từng nghĩ đến việc muốn biết mùi vị trần truồng quấn quýt lấy người khác triền miên trong chăn, chưa từng nghĩ đến việc cho một người đàn ông khác xông vào thân thể mình. Sau khi ly hôn với anh, em đã từng có cơ hội trải qua một cuộc đời mới, lúc tham gia show thực tế em và Kỷ Triển cũng từng có chút qua lại với nhau. Nếu như muốn, em có thể làm như trước đây đã nói — đi tìm người khác, trẻ tuổi hơn, cũng đơn giản hơn.”
Nghe đến đó, đôi mắt Tô Ngôn dường như đậm hơn một chút.
Nhưng Hạ Đình Vãn không để ý đến, y túm chặt lấy cổ áo sơ mi của Tô Ngôn, nghẹn ngào hỏi: “Tô Ngôn, nếu em ở bên người khác thì sao? Nếu em lên giường với người khác, liệu anh có thể dễ dàng tha thứ không?”
Mặt Tô Ngôn đanh lại, mắt nheo nheo.
Trong bóng đêm, người anh toát ra tư thế ngập tràn công kích của động vật họ mèo.
“Em và Kỷ Triển làm sao vậy?” Giọng Tô Ngôn khàn khàn, hỏi rất chậm.
Hạ Đình Vãn run lên, y cảm nhận được hơi thở nguy hiểm của người đàn ông trước mặt một cách rõ ràng.
Y như một con chim hoàng yến, luôn có cảm giác sợ hãi bẩm sinh với kiểu đàn ông họ nhà mèo như Tô Ngôn.
Nhưng lúc này ngoài việc sợ hãi thì y vẫn có cảm giác phẫn nộ đến cực hạn.
Y cắn chặt môi nhìn thẳng vào Tô Ngôn, gằn từng chữ lặp lại lần nữa như đang khiêu khích: “Anh có thể dễ dàng tha thứ không?”
“Tôi không thể.”
Tô Ngôn giằng mạnh tránh khỏi tay Hạ Đình Vãn. Anh đứng lên, thân hình cao to đứng bên giường mang đến cảm giác áp lực khiến người khác hít thở không thông.
Thật ra gương mặt Tô Ngôn rất sắc sảo, mũi cao thẳng, cằm hếch lên một cách cao ngạo.
Những lúc nổi giận, khóe mắt lẫn đôi môi anh đều đanh lại, tuy không dùng sức trừng người khác, nhưng lại khiến người ta cảm thấy anh đang giận thật sự, cảm thấy anh có lực uy hiếp và hung hãn một cách vô hình.
“Chuyện trong quá khứ tôi không có cách nào giải thích. Nhưng nếu vì muốn trả thù tôi mà em lên giường với người khác, Đình Đình, em sẽ không vui, mà tôi tuyệt đối cũng không thể dễ dàng tha thứ. Tôi không có gì muốn nói cả, muộn rồi, em đi ngủ đi.”
Tô Ngôn không nói thêm gì nữa, chỉ xoay người ra khỏi phòng ngủ.
Môi Hạ Đình Vãn vẫn còn đang run rẩy.
Cho dù Tô Ngôn là người đầu tiên quyết định phát sinh quan hệ với người khác, người đàn ông này vẫn duy trì ham muốn sở hữu y một cách tuyệt đối, không cho phép bất cứ ai khiêu khích.
Dù trước kia anh từng nói để y đi tìm một người đàn ông trẻ hơn, nhưng đó không phải suy nghĩ thật sự của Tô Ngôn.
Lúc này anh mới là Tô Ngôn thật.
Độc tài đến mức không nói đạo lý.
Hạ Đình Vãn ngồi trên giường, cảm giác chua chát ngập tràn trong lòng khiến y không nhúc nhích được cả ngón tay.
Khi còn bé, y từng trốn trên giường mình đọc “Nàng tiên cá”, mỗi lần đến phần cuối đều cảm thấy cực kỳ lo lắng…
Nàng tiên cá vì muốn được ở bên hoàng tử mà dứt khoát uống thuốc của mụ phù thủy, để có thể đi bằng hai chân trên đất liền. Nhưng mỗi bước đi nàng đều như đang đi trên mũi dao.
Câu chuyện này khiến y rất đau khổ.
Bởi nỗi đau nàng tiên cá phải chịu đâu chỉ là đau có một lần, mà là mỗi một bước tiến về phía trước đều là đau đớn mãi mãi khảm trong số mệnh của nàng, mãi mãi không dứt.
Khoảng thời gian này y thường nhớ đến câu chuyện này.
Chuyện của Tô Ngôn và Ôn Tử Thần như một cây đinh thật dài chui vào tim y. Không làm y mất mạng, nhưng lại làm y đớn đau khôn cùng.
Hít thở sẽ đau, đi lại cũng đau, lúc dùng trái tim ấy nhớ nhung Tô Ngôn cũng sẽ đau.
Hạ Đình Vãn che mặt cuộn mình chui vào chăn, cuối cùng vẫn không kìm được mà khóc òa.
Y quá nhớ Tô Ngôn.
Nên y giống như nàng tiên cá trong truyện cổ tích xa xưa, dù đi bước nào đau bước đấy cũng muốn nghiến chặt răng chạy về phía anh.
Khát khao khôn cùng của một người, không thể phân rõ rốt cuộc là hèn mọn hay là dũng cảm si khờ nữa.
Y vẫn không dám hỏi, y sợ Tô Ngôn không muốn nói, nhưng nhiều hơn là sợ chính mình khó chịu đựng được.
Y vẫn nhịn đến khi xác nhận Tô Ngôn vẫn còn yêu mình mới dám mở miệng.
Y chỉ muốn để Tô Ngôn nói cho mình biết, rốt cuộc là tại sao.
Y chỉ muốn để Tô Ngôn nhìn vết thương của mình, ôm lấy y, hôn hôn y.
Lẽ nào chỉ như thế cũng là hi vọng xa xôi ư.
Hạ Đình Vãn lặng lẽ khóc, cũng không biết là đã khóc bao lâu. Có lẽ là một tiếng, cũng có lẽ là hai tiếng, thậm chí đến sức lực để liếc nhìn đồng hồ y cũng không có.
Miệng y đắng nghét, nước mắt khô dính dính trên mặt, chua chát đến khó chịu.
Tô Ngôn vẫn không quay về, trong phòng cũng chẳng bật đèn.
Hạ Đình Vãn chợt nhớ đến khi còn bé mỗi lần Trương Tuyết Kiều nổi giận sẽ nhốt y ngoài hành lang tăm tối lạnh lẽo, dù y có kêu khóc thế nào, cánh cửa kia vẫn không mở ra
Y chỉ biết co rúm ở góc tường, giống như bây giờ.
Lúc đó, không hiểu sao y vẫn luôn tin rằng ở chỗ quẹo hành lang có một quái vật ăn thịt người đang ẩn núp, đang từng bước từng bước đi về phía y.
Y sẽ run lẩy bẩy nhắm mắt lại đếm đến một trăm, sau đó mở mắt.
Mỗi lần trước khi mở mắt y đều cho rằng có thể đột nhiên thấy cửa nhà mở ra, bên trong là ánh đèn ấm áp
Một lần không có, lại thêm lần nữa, thêm lần nữa.
Y khóc không ngừng, cố gắng mở to đôi mắt sưng húp ra, nhưng lần nào cửa cũng đóng chặt.
Hạ Đình Vãn nghĩ, sau đó ngốc nghếch nhắm mắt lại.
Một, hai, ba, bốn…..
Y lặng lẽ thầm đếm trong lòng.
Y vẫn đếm, vẫn đếm, có lẽ trong lòng y cũng thấy sợ hãi nên càng đếm càng chậm.
Tám mươi bảy, tám mươi tám,…
Sắp đến chín mươi rồi, y quạnh hiu nghĩ, có lẽ sẽ chẳng có ai đến cả.
Đúng lúc đó, y nghe thấy tiếng cửa bị người đẩy ra cái “Rầm”.
Sau đó y cảm thấy chăn mình bị xốc mạnh lên, rồi y được nằm trong một vòng ôm quen thuộc, mùi nước hoa thanh thanh quanh quẩn bên người y.
Tô Ngôn ôm lấy y.
Ôm rất chặt, ôm đến mức ngực y đau nhói, giống như muốn ấn y vào trong ngực mình.
“Xin lỗi.” Giọng Tô Ngôn vì đau khổ mà lạc đi, anh liên tục hôn lên vành tai Hạ Đình Vãn: “Xin lỗi bảo bối của tôi. Xin lỗi, tôi đã làm em bị thương. Tôi biết, xin lỗi, xin em hãy tha thứ cho tôi, em là bảo bối mà tôi quý trọng nhất trên thế giới này, không có ai có thể sánh với em.”
“Tôi quá đau đớn, Đình Đình à, tôi không biết nên giải thích thế nào. Sau khi ly hôn với em — nỗi đau ấy, nỗi đau ấy sắp xé nát tôi. Tôi chưa bao giờ biết hóa ra trên thế giới này lại có nỗi đau cùng cực đến thế. Tôi không biết chống cự thế nào cả, mỗi ngày đều như cái xác không hồn, ăn không vào, cũng chẳng uống được là bao. Tôi quá tuyệt vọng, không còn em nữa, tôi cũng chẳng tự mình sống được. Tôi chỉ muốn đấu tranh, muốn giãy giụa một chút. Ôn Tử Thần nói có thể ở bên tôi, nói mọi chuyện đều sẽ qua. Trong giây phút ấy tôi chỉ muốn nghe được câu nói kia — Tất cả rồi sẽ qua, tôi chỉ muốn vượt qua mà thôi.”