Chương : 82
“Vậy Ninh Ninh thì sao?” Hạ Đình Vãn vẫn hơi lo lắng.
Tô Ngôn nhìn y chăm chú, sau đó bình tĩnh nói: “Đình Đình, tôi sẽ thẳng thắn nói với em. Tôi không có tình cảm gì về mặt cá nhân với Doãn Ninh cả, tuy đã ở chung với nhau hơn nửa năm, nhưng với tôi, từ đầu đến cuối thằng bé đều là trách nhiệm.”
“Đây không phải là vấn đề trẻ con. Thằng bé chỉ là một đứa trẻ rất bình thường, không vô cùng thông minh, có chút khuyết điểm, nhưng cũng không quá hư hỏng. Nội tâm thằng bé nhạy cảm, phẫn nộ với rất nhiều thứ, cũng có nhiều chuyện không cam lòng. Những điều đó tôi hiểu cả, nhưng tôi chẳng có cách nào xây dựng quan hệ thân mật với một đứa bé xa lạ. Tôi có thể đảm bảo cho Doãn Ninh không phải lo lắng về cơm áo, cho nó giáo dục tốt nhất, thật ra đối với cá nhân tôi làm đến bước này đã đủ rồi. Nhưng tôi hiểu em, Đình Đình à, dù ban đầu có lừa em thì tôi vẫn hiểu — Nếu là em, nếu em là người xử lý chuyện này, nhất định em sẽ cho đứa trẻ đáng thương này nhiều bảo vệ và tình cảm hơn, hoặc có lẽ em sẽ cho thằng bé một mái nhà, dù chỉ là một mái nhà tạm thời.”
“Đình Đình, tôi vẫn dựa theo ý nghĩ của em là dùng cách em sẽ làm để xử lý chuyện Doãn Ninh. Nhưng cho đến bây giờ tôi vẫn phải thừa nhận một điểm — Xử lý như vậy quá mức lý tưởng hóa, cũng quá mức mong muốn đơn phương. Tôi biết em vì hổ thẹn nên đương nhiên sẽ muốn dùng cách cảm tính nhất cũng như hoàn toàn tập trung để bù đắp. Có điều cho đến bây giờ tôi cho rằng chúng ta cần cân nhắc lại, liệu có phải không quan tâm một chút mới là cách tốt hơn? Mặt khác, Doãn Ninh đã làm em bị thương, bất luận lý do của thằng bé là gì thì tôi cũng rất phẫn nộ, tôi hi vọng tuyệt đối sẽ không xảy ra chuyện như vậy thêm lần nữa.”
“Tô Ngôn…. Ý của anh là?” Từ giọng điệu bình tĩnh của Tô Ngôn, Hạ Đình Vãn nghe được ý khác.
“Ý cuả tôi là sẽ bỏ thân phận người giám hộ của Doãn Ninh. Tôi có thể thuê một người chăm sóc trẻ em và quản gia chuyên nghiệp để họ thuê một căn nhà cạnh Hương Sơn và chăm sóc Doãn Ninh một đến hai năm, mãi cho đến khi mẹ thằng bé cai nghiện được và ra trại.”
“Tô Ngôn, anh, anh đã quyết định rồi sao?”
Hạ Đình Vãn cố ngồi dậy, y khá là bối rối, trong lòng cũng như tơ vò.
Mỗi một câu của Tô Ngôn đều chuẩn xác như dao phẫu thuật, một khi hạ xuống là nhắm đúng ổ bệnh.
Nhưng y không thể lạnh lùng đến vậy.
Y nhớ ngày đó ở trong sân với Doãn Ninh, cậu bé sợ hãi tiến lại gần hỏi y thương thế sao rồi, nhớ đến cảnh y kéo bàn tay nho nhỏ của đứa trẻ đi ăn McDonald. Trong lòng y cảm thấy thật trống vắng, hình như chẳng bắt được cái gì.
Hạ Đình Vãn luống cuống giơ tay kéo góc áo Tô Ngôn, nhỏ giọng nói: “Suy nghĩ lại một chút được không anh?”
Tô Ngôn mím chặt môi nhìn y, im lặng hồi lâu. Cuối cùng, anh vẫn ôm lấy Hạ Đình Vãn, nhẹ giọng thở dài: “Đình Đình, tôi xử lý như vậy khiến em khó chịu đúng không?”
Hạ Đình Vãn cảm thấy giọng người đàn ông này đã mềm đi. Y đau đớn xót xa, chỉ biết ôm cổ Tô Ngôn thật chặt: “Chúng ta cứ để Ninh Ninh tự lựa chọn được không? Không nên võ đoán rồi quyết định thay thằng bé như thế, em sợ… Em sợ thằng bé sẽ nghĩ chúng ta không cần mình nữa. Tô Ngôn, anh không hiểu đâu, anh nói trong lòng Ninh Ninh có rất nhiều thứ phẫn nộ, em cảm thấy đúng là vậy, nhưng trên cả phẫn nộ là thằng bé còn thấy sợ. Doãn Ninh mới mười một tuổi, mẹ hút ma túy, cho đến nay phải lang thang đi ở nhờ nhà người thân. Nhất định những người đó sẽ không thật lòng giúp đỡ thằng bé, giờ mẹ thằng bé không ở đây nữa, nhất định Ninh Ninh sẽ rất sợ bị vứt bỏ… Ninh Ninh rất sợ anh không cần mình, nên ngay từ đầu mới không dám thừa nhận. Em hiểu cảm giác đó, Tô Ngôn, lúc này chúng ta để thằng bé ra ngoài ở, nó sẽ đau lòng đến mức nào cơ chứ.”
Tô Ngôn không nói gì, anh duỗi ngón tay nhẹ nhàng nâng cằm Hạ Đình Vãn lên, ánh mắt vừa chăm chú vừa có vẻ áp bức.
“Tiên sinh.” Hạ Đình Vãn ngoan ngoãn ngẩng mặt lên.
Lâu lắm rồi y không gọi Tô Ngôn là tiên sinh, hai chữ này vừa thốt ra, giọng điệu thoáng cái mềm hẳn đi.
Ánh mắt Tô Ngôn tối lại, anh chậm rãi nói: “Đình Đình, tôi sẽ đi nói chuyện nghiêm túc lần nữa với Doãn Ninh, để thằng bé ngẫm lại xem mình muốn lựa chọn thế nào. Tôi sẽ tìm từ thích hợp để thằng bé không cảm thấy chúng ta vứt bỏ mình. Nhưng, nếu như tiếp đó em và thằng bé vẫn không thể ở chung hòa thuận với nhau, tôi sẽ không nghe lời em nữa.”
Rốt cuộc Hạ Đình Vãn cũng thở dài một hơi.
“Được, được.” Y khá hài lòng, sau đó không kìm được mà tiến tới hôn nhẹ lên hai má Tô Ngôn như một con thú nhỏ.
Nét mặt Tô Ngôn hơi bất đắc dĩ, nhưng rốt cuộc anh vẫn quay đầu lại đặt một nụ hôn cưng chiều lên thái dương Hạ Đình Vãn.
Hạ Đình Vãn thở hổn hển, y vẫn trần truồng, lúc da chạm vào áo sơ mi của Tô Ngôn, y bỗng thẹn thùng hơi trốn về phía sau.
HÌnh như Tô Ngôn cũng lập tức nhận ra được điểm này, anh nhấn eo y kéo người trở về.
Hai người họ nhìn nhau, gần như có thể thấy được tình dục đang cuộn trào trong mắt người kia tựa như mạch nước ngầm sùng sục bị kìm nén không bùng nổ được.
Môi Hạ Đình Vãn hơi hé, y muốn hỏi Tô Ngôn, khẩu giao nữa không.
Nhưng chẳng hiểu sao khi mở miệng y lại thốt lên một câu hoàn toàn khác: “Tô Ngôn, Ôn Tử Thần từng khẩu giao cho anh à?”
Ngay khi vừa nói ra câu nói đó, y bỗng cảm thấy mình rơi vào một khoảng không trống rỗng.
Thân thể nóng hừng hực thoắt cái lạnh ngắt, thay vào đó là nỗi cô đơn đột nhiên xuất hiện.
Tô Ngôn sững sờ nhìn y. Vành mắt Hạ Đình Vãn đỏ hoe, nhưng lại bỗng không nói ra được lời nào.
Đúng thế, hết thảy đều đã kết thúc, tại sao y lại còn muốn hỏi cơ chứ?
Nhưng trái tim của y rất đau.
Y vẫn cho là mình có thể mãi mãi không hỏi, thậm chí mỗi lần nghĩ trong lòng cũng đều bị chính y lặng lẽ ngăn lại.
Nhưng, hóa ra là không được.
Thật ra y rất đau lòng. Chỉ cần vừa nghĩ đến việc có một người khác cũng đã làm chuyện thân mật thế này với Tô Ngôn, y lại đau đến nỗi không thể thở được.
Tô Ngôn nhìn y chăm chú, sau đó bình tĩnh nói: “Đình Đình, tôi sẽ thẳng thắn nói với em. Tôi không có tình cảm gì về mặt cá nhân với Doãn Ninh cả, tuy đã ở chung với nhau hơn nửa năm, nhưng với tôi, từ đầu đến cuối thằng bé đều là trách nhiệm.”
“Đây không phải là vấn đề trẻ con. Thằng bé chỉ là một đứa trẻ rất bình thường, không vô cùng thông minh, có chút khuyết điểm, nhưng cũng không quá hư hỏng. Nội tâm thằng bé nhạy cảm, phẫn nộ với rất nhiều thứ, cũng có nhiều chuyện không cam lòng. Những điều đó tôi hiểu cả, nhưng tôi chẳng có cách nào xây dựng quan hệ thân mật với một đứa bé xa lạ. Tôi có thể đảm bảo cho Doãn Ninh không phải lo lắng về cơm áo, cho nó giáo dục tốt nhất, thật ra đối với cá nhân tôi làm đến bước này đã đủ rồi. Nhưng tôi hiểu em, Đình Đình à, dù ban đầu có lừa em thì tôi vẫn hiểu — Nếu là em, nếu em là người xử lý chuyện này, nhất định em sẽ cho đứa trẻ đáng thương này nhiều bảo vệ và tình cảm hơn, hoặc có lẽ em sẽ cho thằng bé một mái nhà, dù chỉ là một mái nhà tạm thời.”
“Đình Đình, tôi vẫn dựa theo ý nghĩ của em là dùng cách em sẽ làm để xử lý chuyện Doãn Ninh. Nhưng cho đến bây giờ tôi vẫn phải thừa nhận một điểm — Xử lý như vậy quá mức lý tưởng hóa, cũng quá mức mong muốn đơn phương. Tôi biết em vì hổ thẹn nên đương nhiên sẽ muốn dùng cách cảm tính nhất cũng như hoàn toàn tập trung để bù đắp. Có điều cho đến bây giờ tôi cho rằng chúng ta cần cân nhắc lại, liệu có phải không quan tâm một chút mới là cách tốt hơn? Mặt khác, Doãn Ninh đã làm em bị thương, bất luận lý do của thằng bé là gì thì tôi cũng rất phẫn nộ, tôi hi vọng tuyệt đối sẽ không xảy ra chuyện như vậy thêm lần nữa.”
“Tô Ngôn…. Ý của anh là?” Từ giọng điệu bình tĩnh của Tô Ngôn, Hạ Đình Vãn nghe được ý khác.
“Ý cuả tôi là sẽ bỏ thân phận người giám hộ của Doãn Ninh. Tôi có thể thuê một người chăm sóc trẻ em và quản gia chuyên nghiệp để họ thuê một căn nhà cạnh Hương Sơn và chăm sóc Doãn Ninh một đến hai năm, mãi cho đến khi mẹ thằng bé cai nghiện được và ra trại.”
“Tô Ngôn, anh, anh đã quyết định rồi sao?”
Hạ Đình Vãn cố ngồi dậy, y khá là bối rối, trong lòng cũng như tơ vò.
Mỗi một câu của Tô Ngôn đều chuẩn xác như dao phẫu thuật, một khi hạ xuống là nhắm đúng ổ bệnh.
Nhưng y không thể lạnh lùng đến vậy.
Y nhớ ngày đó ở trong sân với Doãn Ninh, cậu bé sợ hãi tiến lại gần hỏi y thương thế sao rồi, nhớ đến cảnh y kéo bàn tay nho nhỏ của đứa trẻ đi ăn McDonald. Trong lòng y cảm thấy thật trống vắng, hình như chẳng bắt được cái gì.
Hạ Đình Vãn luống cuống giơ tay kéo góc áo Tô Ngôn, nhỏ giọng nói: “Suy nghĩ lại một chút được không anh?”
Tô Ngôn mím chặt môi nhìn y, im lặng hồi lâu. Cuối cùng, anh vẫn ôm lấy Hạ Đình Vãn, nhẹ giọng thở dài: “Đình Đình, tôi xử lý như vậy khiến em khó chịu đúng không?”
Hạ Đình Vãn cảm thấy giọng người đàn ông này đã mềm đi. Y đau đớn xót xa, chỉ biết ôm cổ Tô Ngôn thật chặt: “Chúng ta cứ để Ninh Ninh tự lựa chọn được không? Không nên võ đoán rồi quyết định thay thằng bé như thế, em sợ… Em sợ thằng bé sẽ nghĩ chúng ta không cần mình nữa. Tô Ngôn, anh không hiểu đâu, anh nói trong lòng Ninh Ninh có rất nhiều thứ phẫn nộ, em cảm thấy đúng là vậy, nhưng trên cả phẫn nộ là thằng bé còn thấy sợ. Doãn Ninh mới mười một tuổi, mẹ hút ma túy, cho đến nay phải lang thang đi ở nhờ nhà người thân. Nhất định những người đó sẽ không thật lòng giúp đỡ thằng bé, giờ mẹ thằng bé không ở đây nữa, nhất định Ninh Ninh sẽ rất sợ bị vứt bỏ… Ninh Ninh rất sợ anh không cần mình, nên ngay từ đầu mới không dám thừa nhận. Em hiểu cảm giác đó, Tô Ngôn, lúc này chúng ta để thằng bé ra ngoài ở, nó sẽ đau lòng đến mức nào cơ chứ.”
Tô Ngôn không nói gì, anh duỗi ngón tay nhẹ nhàng nâng cằm Hạ Đình Vãn lên, ánh mắt vừa chăm chú vừa có vẻ áp bức.
“Tiên sinh.” Hạ Đình Vãn ngoan ngoãn ngẩng mặt lên.
Lâu lắm rồi y không gọi Tô Ngôn là tiên sinh, hai chữ này vừa thốt ra, giọng điệu thoáng cái mềm hẳn đi.
Ánh mắt Tô Ngôn tối lại, anh chậm rãi nói: “Đình Đình, tôi sẽ đi nói chuyện nghiêm túc lần nữa với Doãn Ninh, để thằng bé ngẫm lại xem mình muốn lựa chọn thế nào. Tôi sẽ tìm từ thích hợp để thằng bé không cảm thấy chúng ta vứt bỏ mình. Nhưng, nếu như tiếp đó em và thằng bé vẫn không thể ở chung hòa thuận với nhau, tôi sẽ không nghe lời em nữa.”
Rốt cuộc Hạ Đình Vãn cũng thở dài một hơi.
“Được, được.” Y khá hài lòng, sau đó không kìm được mà tiến tới hôn nhẹ lên hai má Tô Ngôn như một con thú nhỏ.
Nét mặt Tô Ngôn hơi bất đắc dĩ, nhưng rốt cuộc anh vẫn quay đầu lại đặt một nụ hôn cưng chiều lên thái dương Hạ Đình Vãn.
Hạ Đình Vãn thở hổn hển, y vẫn trần truồng, lúc da chạm vào áo sơ mi của Tô Ngôn, y bỗng thẹn thùng hơi trốn về phía sau.
HÌnh như Tô Ngôn cũng lập tức nhận ra được điểm này, anh nhấn eo y kéo người trở về.
Hai người họ nhìn nhau, gần như có thể thấy được tình dục đang cuộn trào trong mắt người kia tựa như mạch nước ngầm sùng sục bị kìm nén không bùng nổ được.
Môi Hạ Đình Vãn hơi hé, y muốn hỏi Tô Ngôn, khẩu giao nữa không.
Nhưng chẳng hiểu sao khi mở miệng y lại thốt lên một câu hoàn toàn khác: “Tô Ngôn, Ôn Tử Thần từng khẩu giao cho anh à?”
Ngay khi vừa nói ra câu nói đó, y bỗng cảm thấy mình rơi vào một khoảng không trống rỗng.
Thân thể nóng hừng hực thoắt cái lạnh ngắt, thay vào đó là nỗi cô đơn đột nhiên xuất hiện.
Tô Ngôn sững sờ nhìn y. Vành mắt Hạ Đình Vãn đỏ hoe, nhưng lại bỗng không nói ra được lời nào.
Đúng thế, hết thảy đều đã kết thúc, tại sao y lại còn muốn hỏi cơ chứ?
Nhưng trái tim của y rất đau.
Y vẫn cho là mình có thể mãi mãi không hỏi, thậm chí mỗi lần nghĩ trong lòng cũng đều bị chính y lặng lẽ ngăn lại.
Nhưng, hóa ra là không được.
Thật ra y rất đau lòng. Chỉ cần vừa nghĩ đến việc có một người khác cũng đã làm chuyện thân mật thế này với Tô Ngôn, y lại đau đến nỗi không thể thở được.