Chương 5
Dưới sự đốc thúc của cha mẹ hai nhà và phối hợp của Ân Húc, hôn lễ nhanh chóng trở thành chuyện trọng đại. Ngoại trừ chọn áo cưới và đồ trang sức, những việc chuẩn bị cho hôn lễ còn lại Ân Húc hầu như không để Tô Ân Kỳ phải đụng tay vào, cha mẹ Tô năm lần bảy lượt tỏ vẻ “Hôn lễ đơn giản” là được, Tô Ân Kỳ thầm nghĩ, Ân Húc bận rộn như vậy làm gì có thời gian chuẩn bị hôn lễ “long trọng”, cha mẹ cô lo xa quá rồi.
Nhân lúc không có việc gì, Tô Ân Kỳ tìm cho mình một công việc mới, sắp xếp lại quy tắc sinh hoạt của mình, điều duy nhất không tuân theo quy luật, đại khái là Ân Húc chỉ cần rảnh rỗi sẽ không mời mà tới, lấy danh nghĩa tới “bồi dưỡng tình cảm”, mà thường thường bồi dưỡng đến phòng ngủ luôn…
Thỉnh thoảng, trong lòng Tô Ân Kỳ vẫn sẽ có một chút lo sợ nghi ngờ và bất an. Cô suy nghĩ cẩn thận, mình và Ân Húc sao bỗng nhiên lại tiến triển đến mức này rồi? Lý do anh lựa chọn kết hôn với cô, là vì tình cảm sao? Mà rõ ràng cô có vô số cơ hội từ chối… Nhưng vì sao một chữ “Không” cũng chưa từng nói ra? Ngược lại hết lần này đến lần khác thuận theo tự nhiên?
Đáp án không thể ngờ được
Đối với cô mà nói Ân Húc chưa từng giống với bất kỳ ai.
Chỉ cần có thể giữ anh lại bên cạnh, bất kể là dùng thân phận nào, hình như cô cũng đồng ý —– dù là bạn bè, hay là người yêu… hoặc là, vợ chồng.
Tô Ân Kỳ nhất thời nhận ra cô chưa bao giờ phiền muộn, cô chưa từng nghĩ tới đối với vấn đề của Ân Húc, cô rõ ràng… nhỏ bé đến vậy, vẫn hồn nhiên không biết.
Ân Húc đến, đúng lúc thấy cô dâu của anh đang lau nước mắt, tim anh hơi nhói, rút khăn tay ngồi xổm xuống lau nước mắt cho cô: “Sao lại khóc? Là vì nghĩ đến hôn lễ ngày mai nên kích động sao?”
Nhìn thấy anh cô khóc lớn hơn, vừa khóc vừa thút thít đáp: “Em, em không muốn kết hôn… Em sợ!”
“Sợ cái gì?” Anh lại lau nước mũi cho cô rồi nhẹ nhàng dỗ dành.
“Em sợ… Em sợ anh kết hôn với em không phải vì anh yêu em…” Cô cho rằng cô có thể không để ý, cùng lắm thì diễn một màn kịch hôn nhân trước mặt người khác, nhưng thì ra cô cũng không nghĩ thoáng được như cô tưởng.
Anh nghe vậy, khóe môi hơi cong lên, thở dài hỏi cô: “Bây giờ mới bắt đầu cân nhắc vấn đề này có phải hơi muộn rồi không?”
Ân Húc ngồi đối diện cô, nói muốn hỏi cô vài vấn đề.
“Em nghĩ lại đi, lần nào em kể về mỗi đời bạn trai, trừ lúc chia tay, anh chưa từng trả lời đúng không?”
Chuyện xa như Trái Đất ai mà nhớ được? Nhưng lần gần đây nhất, chính là lần ở thành phố A, anh quả thật không trả lời mà chỉ hỏi cô có muốn đi ăn quán hay không, đến nỗi nửa câu cuối “Em từ chối ” trực tiếp bị bóp chết trong trứng nước, không có cơ hội nói ra.
“Em nghĩ lại xem, lần đầu tiên em nói với anh em có người yêu rồi là lúc nào?”
Tô Ân Kỳ ngu ngơ, vấn đề này có thể so với thi năng lực cuối kỳ đấy! Cô làm sao nhớ được nhiều chuyện lông gà vỏ tỏi thế?
Lần này, Ân Húc thay cô trả lời: “Là một tuần sau khi có người đùa hỏi em ‘Có phải có tình ý với Ân Húc không’. “
“Sao anh lại nói nhiều chuyện về bạn trai vậy, lại còn biết rõ về người yêu đầu của em? Ngày say rượu đó chúng ta không nói, sau đó thì sao? Đừng nói bởi vì gạo đã thành cơm mới không từ chối em.”
Cô bưng mặt, cảm giác mình không còn mặt mũi gặp người khác nữa nhưng vẫn cậy mạnh: “Anh toàn hỏi mấy câu gì đâu, em có quyền im lặng không nói!”
Ân Húc mỉm cười: “Được, không hỏi nữa, anh nói thẳng với em vài chuyện.”
“Thứ nhất, ngày đó ở thành phố A anh cố tình chuốc say em đấy. Nói cách khác, nếu như đêm đó em uống say không ra tay với anh anh cũng sẽ không bỏ qua cho em.”
Cô lập tức bỏ hai tay che mặt ra, hai mắt trừng to như chuông đồng: “Anh nói cái gì?”‘
“Thứ hai, em có lẽ đã quên, em đã từng nói với anh mẹ em mỗi thứ hai sẽ đến nhà em dọn dẹp, cho nên ngày đó anh cố ý muốn đến nhà em nấu lẩu, mong là mẹ có thể thấy giữa chúng ta có “cái gì đó”. Nếu không có nhiều quán ăn phục vụ như vậy anh cần gì phải tốn công tốn sức?
“Cho nên anh cũng cố ý để mẹ hỏi em như vậy, cũng đoán được em sẽ chột dạ mà khai hết mọi chuyện ra?”
Anh cười không đáp, nói tiếp: “Thứ ba, anh không bị ép hôn, là có người làm anh muốn kết hôn.”
Số lương tin tức quá lớn, Tô Ân Kỳ cảm thấy đầu mình không chứa nổi nữa.
Cô cố gắng bình tĩnh: “Cho nên gần đây xảy ra nhiều chuyện như vậy đều là anh thận trọng từng bước tính kế em?”
“Anh hy vọng em có thể nghĩ thoáng, ở cùng một chỗ với người mình không thương thì có ý nghĩa gì chứ?” Mới đầu anh cũng thật sự không để trong lòng. Anh biết điều kiện của mình không tệ, người để ý đến anh không phải chỉ mình cô, nhưng ngu ngốc đến nỗi dùng người mình không yêu để che mắt đến giấu đầu hở đuôi cũng chỉ có mình cô.
Có lẽ là cuộc sống quá đơn điệu hoặc gần nhau lâu sinh tình cảm, anh chẳng muốn tìm hiểu nguyên nhân, chỉ biết là thời gian trôi qua mình càng ngày càng để ý. Anh thậm chí bắt đầu lo lắng, lỡ như một ngày nào đó cô thật sự yêu người khác thì làm sao bây giờ?
Anh không có thói quen lảng tránh vấn đề, cũng lo lắng nếu thật sự không ra tay sẽ không kịp nữa.
“Chuyện đó thì liên quan gì đến chuyện chúng ta kết hôn?”
“Anh không thích nói chuyện yêu đương nhưng lại thích một người, đương nhiên là phải kết hôn rồi.” Sao anh có thể cùng vạch xuất phát với mấy tên tình địch giả kia.
Tô Ân Kỳ thở dài: “Lý do không chính đáng mà anh còn nói như đương nhiên vậy! Anh không sợ em không chịu kết hôn sao?”
Anh bỗng nhiên cười xấu xa: “Trường hợp xấu nhất là dùng con cái để ép hôn.”
Cô nghe mà trợn mắt há hốc mồm.
“Nói nhiều vấn đề như vậy, em cảm thấy anh hao tốn nhiều tâm tư là vì cái gì?”
Vì sao? Tô Ân Kỳ cũng thất thần. Cô bỗng nhiên nghĩ nữ chính trong tiểu thuyết sẽ phản ứng thế nào vào lúc này? Đầu tiên là nổi trận lôi đình, lòng đầy căm phẫn, tình yêu là phải trong sáng và đẹp đẽ, sao có thể đầy toan tính lừa gạt như vậy!
Nhưng sao cô lại cảm thấy rất hạnh phúc vậy? Cô nhớ tới anh vì một tin nhắn mà xông tới tìm cô, bình thường thì giả bộ nhã nhặn, hôm đó lại một cước đạp đổ cửa nhà cô, cô không phải không thấy hốc mắt anh đỏ lên.
Nhớ tới trong khách sạn, lúc nhìn thấy vệt máu đỏ trong mắt anh đều là hoang mang và tự trách, sự nghiêm túc trong đôi mắt khi anh nói “Anh sẽ chịu trách nhiệm với em”, đó là lời hứa hẹn anh dành cho cô.
Còn hôm ăn lẩu đó, anh ở trước mặt cô và mẹ nói “Được, anh gả”, cô cũng không phải không nhìn thấy, cách một màn khói, đáy mắt anh chứa đầy nhu tình.
Không phải không mong đợi, chỉ là thấp thỏm.
Không phải là hoàn toàn không biết gì cả, chẳng qua là lo được lo mất.
Mà hôm nay, anh đem hết thảy phá bỏ rồi, thừa nhận cũng để ý cô, hơn nữa cũng bởi vì để ý mà người ngạo kiều như anh cũng bắt đầu biết dùng thủ đoạn đùa giỡn rồi.
Cô thừa nhận mình thật không có khí phách, không chỉ không để tâm mà còn rất vui vẻ.
Thấy cô cả buổi không phản ứng gì, biểu hiện trên mặt lại biết hóa thất thường, Ân Húc bỗng nhiên thấy bất an, cho rằng cô tức giận nên cẩn thận hạ mặt mũi: “Anh cam đoan sau này sẽ không vậy nữa.”
Thấy cô vẫn không nói chuyện, anh khẽ lắc ngón tay cô: “Em phạt anh thế nào cũng được, đừng nóng giận, được không?”
Thoắt cái đã biến thành một chú chó nhỏ tỏ vẻ đáng yêu xin cô tha thứ.
Tô Ân Kỳ nhìn anh, chỉ cảm thấy trong lòng lấp đầy kẹo đường, mềm mại ngọt ngào, trái tim nóng lên, vươn tay kéo thấp đầu anh xuống, chạm vào đôi môi đỏ mọng.
Hồi kết
Hôn lễ lại long trọng và đẹp đẽ ngoài sức tưởng tượng.
Tô Ân Kỳ nghẹn họng nhìn trân trối, khó mà tưởng tượng anh bận như chóng chóng vậy làm thế nào mà bỏ được thời gian chuẩn bị những thứ này.
Đồng nghiệp của Ân Húc đều đã đến, từng cái miệng như thoa mật cứ mở miệng là gọi “Chị dâu”, trong lòng Tô Ân Kỳ cười khổ, sao kết hôn lại như già đi vài tuổi thế này?
Ân Húc còn thảm hơn, ngày thường làm mưa làm gió hôm nay bị bắt được cơ hội, mấy người đem đủ loại trò đùa bình thường không dám làm ra thử hết một lần, từ đầu đến cuối Ân Húc đều cười phối hợp, chỉ có Tô Ân Kỳ biết, sau tuần trăng mật, đám khỉ nhỏ này đều sẽ bị lột một lớp da.
Trong lễ đường xuất hiện một bóng người quen mắt hấp dẫn sự chú ý của Tô Ân Kỳ, cô nghĩ ngợi hồi lâu rốt cuộc nhớ ra, người đó không phải là cô nàng vừa đẹp vừa giàu cướp đi người yêu cũ của cô sao?
“Chúc mừng anh họ!” Cô nàng xinh đẹp thấy Tô Ân Kỳ cũng sững sờ, sau đó như hiểu ra, thâm thuý cười.
Em gái xinh đẹp giàu có tung hoành tình trường nhiều năm, đánh khắp tình trường không đối thủ. Sau đó có một ngày, anh họ đột nhiên hỏi cô có muốn khiêu chiến khẩu vị mới không, dù nhìn thanh đạm, nói không chừng lại khó tiêu đấy. Không ngờ đối phương đã có bạn gái vẫn vì cô ta mà chia tay bạn gái ban đầu. Em gái xinh đẹp cảm thấy mình bị anh họ tính kế, ai ngờ anh lại ngụy biện: “Chân tình nếu cứng như kim cương, em làm sao ra tay được?”
Hôm nay gặp được chị dâu, cô ta cuối cùng đã hiểu.
Người yêu của tên thanh đạm kia thật ra là đại nhân nhà anh họ cô.
Tô Ân Kỳ cũng hiểu ra, híp mắt hỏi anh: “Anh còn chuyện gì chưa nói cho em biết?”
Ân Húc chột dạ nói: “Đơn giản là.. Để em phát hiện ra người yêu cũ kia đã kết hôn, nếu không với trí thông minh của em…”
Cô liền trừng mắt: “Thì sao?”
Anh ghé sát vào tai cô, dùng âm thanh chỉ cô có thể nghe được dời đi chủ đề: “Sau này dù em có đái dầm thật anh cũng không chê em.”
Dứt lời liền nghiêng đầu ngậm lấy đôi môi bĩu lên vì giận dỗi của cô.
“Anh yêu em.” Anh đem những lời này ngậm giữa môi, ôn nhu nhấm nháp thành mật đút cho cô.
Từ nay về sau, anh nguyện vì em vượt qua mọi chông gai, đánh đâu thắng đó, không gì cản nối.
Nhân lúc không có việc gì, Tô Ân Kỳ tìm cho mình một công việc mới, sắp xếp lại quy tắc sinh hoạt của mình, điều duy nhất không tuân theo quy luật, đại khái là Ân Húc chỉ cần rảnh rỗi sẽ không mời mà tới, lấy danh nghĩa tới “bồi dưỡng tình cảm”, mà thường thường bồi dưỡng đến phòng ngủ luôn…
Thỉnh thoảng, trong lòng Tô Ân Kỳ vẫn sẽ có một chút lo sợ nghi ngờ và bất an. Cô suy nghĩ cẩn thận, mình và Ân Húc sao bỗng nhiên lại tiến triển đến mức này rồi? Lý do anh lựa chọn kết hôn với cô, là vì tình cảm sao? Mà rõ ràng cô có vô số cơ hội từ chối… Nhưng vì sao một chữ “Không” cũng chưa từng nói ra? Ngược lại hết lần này đến lần khác thuận theo tự nhiên?
Đáp án không thể ngờ được
Đối với cô mà nói Ân Húc chưa từng giống với bất kỳ ai.
Chỉ cần có thể giữ anh lại bên cạnh, bất kể là dùng thân phận nào, hình như cô cũng đồng ý —– dù là bạn bè, hay là người yêu… hoặc là, vợ chồng.
Tô Ân Kỳ nhất thời nhận ra cô chưa bao giờ phiền muộn, cô chưa từng nghĩ tới đối với vấn đề của Ân Húc, cô rõ ràng… nhỏ bé đến vậy, vẫn hồn nhiên không biết.
Ân Húc đến, đúng lúc thấy cô dâu của anh đang lau nước mắt, tim anh hơi nhói, rút khăn tay ngồi xổm xuống lau nước mắt cho cô: “Sao lại khóc? Là vì nghĩ đến hôn lễ ngày mai nên kích động sao?”
Nhìn thấy anh cô khóc lớn hơn, vừa khóc vừa thút thít đáp: “Em, em không muốn kết hôn… Em sợ!”
“Sợ cái gì?” Anh lại lau nước mũi cho cô rồi nhẹ nhàng dỗ dành.
“Em sợ… Em sợ anh kết hôn với em không phải vì anh yêu em…” Cô cho rằng cô có thể không để ý, cùng lắm thì diễn một màn kịch hôn nhân trước mặt người khác, nhưng thì ra cô cũng không nghĩ thoáng được như cô tưởng.
Anh nghe vậy, khóe môi hơi cong lên, thở dài hỏi cô: “Bây giờ mới bắt đầu cân nhắc vấn đề này có phải hơi muộn rồi không?”
Ân Húc ngồi đối diện cô, nói muốn hỏi cô vài vấn đề.
“Em nghĩ lại đi, lần nào em kể về mỗi đời bạn trai, trừ lúc chia tay, anh chưa từng trả lời đúng không?”
Chuyện xa như Trái Đất ai mà nhớ được? Nhưng lần gần đây nhất, chính là lần ở thành phố A, anh quả thật không trả lời mà chỉ hỏi cô có muốn đi ăn quán hay không, đến nỗi nửa câu cuối “Em từ chối ” trực tiếp bị bóp chết trong trứng nước, không có cơ hội nói ra.
“Em nghĩ lại xem, lần đầu tiên em nói với anh em có người yêu rồi là lúc nào?”
Tô Ân Kỳ ngu ngơ, vấn đề này có thể so với thi năng lực cuối kỳ đấy! Cô làm sao nhớ được nhiều chuyện lông gà vỏ tỏi thế?
Lần này, Ân Húc thay cô trả lời: “Là một tuần sau khi có người đùa hỏi em ‘Có phải có tình ý với Ân Húc không’. “
“Sao anh lại nói nhiều chuyện về bạn trai vậy, lại còn biết rõ về người yêu đầu của em? Ngày say rượu đó chúng ta không nói, sau đó thì sao? Đừng nói bởi vì gạo đã thành cơm mới không từ chối em.”
Cô bưng mặt, cảm giác mình không còn mặt mũi gặp người khác nữa nhưng vẫn cậy mạnh: “Anh toàn hỏi mấy câu gì đâu, em có quyền im lặng không nói!”
Ân Húc mỉm cười: “Được, không hỏi nữa, anh nói thẳng với em vài chuyện.”
“Thứ nhất, ngày đó ở thành phố A anh cố tình chuốc say em đấy. Nói cách khác, nếu như đêm đó em uống say không ra tay với anh anh cũng sẽ không bỏ qua cho em.”
Cô lập tức bỏ hai tay che mặt ra, hai mắt trừng to như chuông đồng: “Anh nói cái gì?”‘
“Thứ hai, em có lẽ đã quên, em đã từng nói với anh mẹ em mỗi thứ hai sẽ đến nhà em dọn dẹp, cho nên ngày đó anh cố ý muốn đến nhà em nấu lẩu, mong là mẹ có thể thấy giữa chúng ta có “cái gì đó”. Nếu không có nhiều quán ăn phục vụ như vậy anh cần gì phải tốn công tốn sức?
“Cho nên anh cũng cố ý để mẹ hỏi em như vậy, cũng đoán được em sẽ chột dạ mà khai hết mọi chuyện ra?”
Anh cười không đáp, nói tiếp: “Thứ ba, anh không bị ép hôn, là có người làm anh muốn kết hôn.”
Số lương tin tức quá lớn, Tô Ân Kỳ cảm thấy đầu mình không chứa nổi nữa.
Cô cố gắng bình tĩnh: “Cho nên gần đây xảy ra nhiều chuyện như vậy đều là anh thận trọng từng bước tính kế em?”
“Anh hy vọng em có thể nghĩ thoáng, ở cùng một chỗ với người mình không thương thì có ý nghĩa gì chứ?” Mới đầu anh cũng thật sự không để trong lòng. Anh biết điều kiện của mình không tệ, người để ý đến anh không phải chỉ mình cô, nhưng ngu ngốc đến nỗi dùng người mình không yêu để che mắt đến giấu đầu hở đuôi cũng chỉ có mình cô.
Có lẽ là cuộc sống quá đơn điệu hoặc gần nhau lâu sinh tình cảm, anh chẳng muốn tìm hiểu nguyên nhân, chỉ biết là thời gian trôi qua mình càng ngày càng để ý. Anh thậm chí bắt đầu lo lắng, lỡ như một ngày nào đó cô thật sự yêu người khác thì làm sao bây giờ?
Anh không có thói quen lảng tránh vấn đề, cũng lo lắng nếu thật sự không ra tay sẽ không kịp nữa.
“Chuyện đó thì liên quan gì đến chuyện chúng ta kết hôn?”
“Anh không thích nói chuyện yêu đương nhưng lại thích một người, đương nhiên là phải kết hôn rồi.” Sao anh có thể cùng vạch xuất phát với mấy tên tình địch giả kia.
Tô Ân Kỳ thở dài: “Lý do không chính đáng mà anh còn nói như đương nhiên vậy! Anh không sợ em không chịu kết hôn sao?”
Anh bỗng nhiên cười xấu xa: “Trường hợp xấu nhất là dùng con cái để ép hôn.”
Cô nghe mà trợn mắt há hốc mồm.
“Nói nhiều vấn đề như vậy, em cảm thấy anh hao tốn nhiều tâm tư là vì cái gì?”
Vì sao? Tô Ân Kỳ cũng thất thần. Cô bỗng nhiên nghĩ nữ chính trong tiểu thuyết sẽ phản ứng thế nào vào lúc này? Đầu tiên là nổi trận lôi đình, lòng đầy căm phẫn, tình yêu là phải trong sáng và đẹp đẽ, sao có thể đầy toan tính lừa gạt như vậy!
Nhưng sao cô lại cảm thấy rất hạnh phúc vậy? Cô nhớ tới anh vì một tin nhắn mà xông tới tìm cô, bình thường thì giả bộ nhã nhặn, hôm đó lại một cước đạp đổ cửa nhà cô, cô không phải không thấy hốc mắt anh đỏ lên.
Nhớ tới trong khách sạn, lúc nhìn thấy vệt máu đỏ trong mắt anh đều là hoang mang và tự trách, sự nghiêm túc trong đôi mắt khi anh nói “Anh sẽ chịu trách nhiệm với em”, đó là lời hứa hẹn anh dành cho cô.
Còn hôm ăn lẩu đó, anh ở trước mặt cô và mẹ nói “Được, anh gả”, cô cũng không phải không nhìn thấy, cách một màn khói, đáy mắt anh chứa đầy nhu tình.
Không phải không mong đợi, chỉ là thấp thỏm.
Không phải là hoàn toàn không biết gì cả, chẳng qua là lo được lo mất.
Mà hôm nay, anh đem hết thảy phá bỏ rồi, thừa nhận cũng để ý cô, hơn nữa cũng bởi vì để ý mà người ngạo kiều như anh cũng bắt đầu biết dùng thủ đoạn đùa giỡn rồi.
Cô thừa nhận mình thật không có khí phách, không chỉ không để tâm mà còn rất vui vẻ.
Thấy cô cả buổi không phản ứng gì, biểu hiện trên mặt lại biết hóa thất thường, Ân Húc bỗng nhiên thấy bất an, cho rằng cô tức giận nên cẩn thận hạ mặt mũi: “Anh cam đoan sau này sẽ không vậy nữa.”
Thấy cô vẫn không nói chuyện, anh khẽ lắc ngón tay cô: “Em phạt anh thế nào cũng được, đừng nóng giận, được không?”
Thoắt cái đã biến thành một chú chó nhỏ tỏ vẻ đáng yêu xin cô tha thứ.
Tô Ân Kỳ nhìn anh, chỉ cảm thấy trong lòng lấp đầy kẹo đường, mềm mại ngọt ngào, trái tim nóng lên, vươn tay kéo thấp đầu anh xuống, chạm vào đôi môi đỏ mọng.
Hồi kết
Hôn lễ lại long trọng và đẹp đẽ ngoài sức tưởng tượng.
Tô Ân Kỳ nghẹn họng nhìn trân trối, khó mà tưởng tượng anh bận như chóng chóng vậy làm thế nào mà bỏ được thời gian chuẩn bị những thứ này.
Đồng nghiệp của Ân Húc đều đã đến, từng cái miệng như thoa mật cứ mở miệng là gọi “Chị dâu”, trong lòng Tô Ân Kỳ cười khổ, sao kết hôn lại như già đi vài tuổi thế này?
Ân Húc còn thảm hơn, ngày thường làm mưa làm gió hôm nay bị bắt được cơ hội, mấy người đem đủ loại trò đùa bình thường không dám làm ra thử hết một lần, từ đầu đến cuối Ân Húc đều cười phối hợp, chỉ có Tô Ân Kỳ biết, sau tuần trăng mật, đám khỉ nhỏ này đều sẽ bị lột một lớp da.
Trong lễ đường xuất hiện một bóng người quen mắt hấp dẫn sự chú ý của Tô Ân Kỳ, cô nghĩ ngợi hồi lâu rốt cuộc nhớ ra, người đó không phải là cô nàng vừa đẹp vừa giàu cướp đi người yêu cũ của cô sao?
“Chúc mừng anh họ!” Cô nàng xinh đẹp thấy Tô Ân Kỳ cũng sững sờ, sau đó như hiểu ra, thâm thuý cười.
Em gái xinh đẹp giàu có tung hoành tình trường nhiều năm, đánh khắp tình trường không đối thủ. Sau đó có một ngày, anh họ đột nhiên hỏi cô có muốn khiêu chiến khẩu vị mới không, dù nhìn thanh đạm, nói không chừng lại khó tiêu đấy. Không ngờ đối phương đã có bạn gái vẫn vì cô ta mà chia tay bạn gái ban đầu. Em gái xinh đẹp cảm thấy mình bị anh họ tính kế, ai ngờ anh lại ngụy biện: “Chân tình nếu cứng như kim cương, em làm sao ra tay được?”
Hôm nay gặp được chị dâu, cô ta cuối cùng đã hiểu.
Người yêu của tên thanh đạm kia thật ra là đại nhân nhà anh họ cô.
Tô Ân Kỳ cũng hiểu ra, híp mắt hỏi anh: “Anh còn chuyện gì chưa nói cho em biết?”
Ân Húc chột dạ nói: “Đơn giản là.. Để em phát hiện ra người yêu cũ kia đã kết hôn, nếu không với trí thông minh của em…”
Cô liền trừng mắt: “Thì sao?”
Anh ghé sát vào tai cô, dùng âm thanh chỉ cô có thể nghe được dời đi chủ đề: “Sau này dù em có đái dầm thật anh cũng không chê em.”
Dứt lời liền nghiêng đầu ngậm lấy đôi môi bĩu lên vì giận dỗi của cô.
“Anh yêu em.” Anh đem những lời này ngậm giữa môi, ôn nhu nhấm nháp thành mật đút cho cô.
Từ nay về sau, anh nguyện vì em vượt qua mọi chông gai, đánh đâu thắng đó, không gì cản nối.