Chương 4
Lúc mẹ Tô hỏi Ân Húc khi nào có thể sắp xếp cho hai nhà gặp mặt, anh trả lời lúc nào cũng được, Tô Ân Kỳ mới ý thức được rằng trò đùa này quá trớn rồi. Vì vậy cô hẹn gặp Ân Húc, hy vọng anh có thể đứng ra kết thúc “Trò đùa lớn” này.
Ân Húc nghiền ngẫm nhìn cô, đồng thời hỏi một câu: “Vì sao?”
Cô bị hỏi đến ngẩn ngơ: “Chúng ta không phải bạn bè sao?” Bàn chuyện cưới hỏi với bạn bè?
Anh cười cười, tiếp tục hỏi: “Bạn bè sẽ hôn nhau, sẽ ngủ với nhau à?”
“Đó chỉ là ngoài ý muốn…”
“Có thể ngày đó là em uống say, nhưng hôm ăn lẩu thì sao? Chúng ta đều không uống rượu đúng không?”
Nói đến đây Tô Ân Kỳ như có thêm động lực hỏi tội, hùng hổ nói: “Tại sao hôm đó anh lại hôn em?”
Ân Húc buồn cười nhìn cô, hỏi ngược lại: “Con trai hôn con gái, em nói là vì sao?” Anh hỏi xong nhìn lại nét mặt của cô như đang thách thức chỉ số thông minh của mình.
Tô Ân Kỳ cẩn thận cân nhắc một lúc rồi hỏi lại: “Anh đã bao giờ nói về tình yêu chưa?”
Anh nhíu mày, cũng không trả lời ngay.
Quả nhiên, cô cố nén tò mò hỏi: “Nhà anh… Hối thúc anh kết hôn rồi hả?”
” …” Anh dường như hiểu được suy đoán trong lòng cô, đơn giản là cảm thấy anh bị người nhà thúc giục lấy vợ nên muốn tìm đại một người kết hôn báo cáo kết quả, mà mấy năm nay, phụ nữ bên cạnh anh chỉ có mình cô, không có lựa chọn nào khác. Anh thở dài, “Trí tưởng tượng của em về vấn đề này quá khác người rồi.”
“Ồ?” Cô còn chưa nói gì hết, sao nhìn anh lại như đã hiểu hết rồi vậy?
“Hỏi em một chuyện…” Anh nhìn thẳng vào mắt cô, “Hôm đó em không uống rượu, sao cũng không cự tuyệt anh?”
” … ” Tô Ân Kỳ nghẹn lời.
Thật ra chuyện này cô cũng đã tự hỏi mình.
Cô không phải là không giỏi từ chối.
Lúc đi công tác ở thành phố A với Ân Húc, người yêu cũ liên tục gọi điện nói sẽ vì cô mà ly hôn, cô không chút do dự cúp máy.
“Mặc kệ anh có ly hôn hay không, chuyện này không liên quan gì đến em, em từ chối đổ vỏ cho anh.” Hắn đã muốn ngoại tình…, không phải vì cô thì cũng là người khác, nhưng nếu như lừa dối, khiến tình yêu của cô trở thành nguyên nhân phá vỡ hôn nhân người khác, cô không thể chấp nhận. Cho nên sau khi cô phát hiện mình “trở thành tiểu tam” thì dứt khoát chia tay.
Người yêu cũ bắt đầu gọi điện kêu gào, nói cô không thương hắn, bởi vì chẳng có ai yêu mà lại có thể lý trí và tỉnh táo như thế cả.
Tô Ân Kỳ nghiêm túc nghĩ lại, có vẻ thật sự là vây. Mỗi lần trước khi bắt đầu một mối quan hệ, cô có thói quen suy nghĩ làm sao để chấm dứt. Cho nên một khi người đó đã làm tổn thương cô, lý trí sẽ nhắc nhở cô dù đối phương có dùng thủ đoạn gì để níu kéo cô đều từ chối không do dự.
Nên lúc người yêu cũ bỏ cô vì cô nàng xinh đẹp nhà giàu kia, cô đã nói: “Thật ra em cũng không cảm thấy anh thật sự yêu em.”
Đại khái cũng vì nguyên nhân này nên tới bây giờ cô chưa từng nghĩ rằng cô và Ân Húc có khả năng, vì như vậy có nghĩa là cơ hội cô lùi bước được là rất nhỏ.
Chỉ làm bạn bè cũng rất tốt. Nhất là bên cạnh anh không có cô gái nào khác, chỉ có cô.
Vì sao lúc anh hôn cô lại không cự tuyệt? Có lẽ là vì ngay từ đầu sự tồn tại của anh và người khác đã không giống nhau, chẳng qua cô một mực không chịu thừa nhận, sợ đến cuối cùng bạn bè cũng không thể làm.
Nhưng mà Ân Húc, chỉ trong một đêm đã dễ dàng đánh đổ bức tường thành trong lòng cô, buộc cô phải đối mặt với vấn đề sớm bị cô chôn dưới đáy lòng.
Không hiểu sao cô bỗng nhiên cảm thấy sợ hãi.
“Anh… Thật sự muốn kết hôn với em?” Cô vô lực hỏi.
Anh cười nhìn cô: “Em có bằng lòng không?”
“Nghe nói cách duy trì mối quan hệ nam nữ trong sáng tốt nhất chính là kết hôn…” Cô thì thào tự nói, thất vọng nhận ra mình không thể đoán được trong lòng anh nghĩ gì.
Nhưng vào lúc này, anh bỗng nhiên đứng dậy, trước mặt bao nhiêu người quỳ một gối xuống, lấy một cái hộp gấm nhung, mở ra, bên trong là một cái nhẫn kim cương vô cùng đặc biệt, anh hỏi cô: “Tô Ân Kỳ, em có nguyện ý gả cho anh không?”
Anh hiển nhiên đã có chuẩn bị từ trước.
Tô Ân Kỳ đột nhiên được cầu hôn giật nảy mình, mở to mắt, nhất thời không biết phản ứng thế nào.
Lúc này vừa đúng vào giờ ăn trưa, hai người lại hẹn ở nhà hàng cạnh công ty của anh, khó tránh khỏi gặp người quen… Tô Ân Kỳ còn đang nghĩ ngợi thì đã nghe có người hô một tiếng: “Đây không phải sếp sao? Sếp đang cầu hôn kìa!”
Có khéo không cơ chứ, người bên kia là mấy đồng nghiệp trong tổ của anh, lúc trước đều đã gặp Tô Ân Kỳ, bọn họ kinh ngạc tán thán lão đại núi băng ngàn năm hôm nay lại chơi trò cầu hôn, nhao nhao thán phục, có người còn lấy điện thoại ra chụp ảnh nói “Đây có thể là lần duy nhất trong đời được thấy sếp quỳ, phải chụp lại làm kỉ niệm!”
Lông mày Ân Húc hình như đã bắt đầu co giật.
Tô Ân Kỳ vốn đang lúng túng và bối rối, bây giờ lại thấy thú vị, quen biết bao nhiêu năm có bao giờ thấy anh bị động như thế này chưa? Đây tuyệt đối là ngàn năm có một! Nhưng ngược lại, ở đây nhiều người quen như vậy, nếu nói “Không đồng ý” dường như làm mất mặt anh quá?
Cô còn chưa suy nghĩ kĩ đã thấy anh kéo tay trái của cô, không nói hai lời đeo nhẫn kim cương vào ngón áp út rồi nhẹ nhàng đặt một nụ hôn lên mu bàn tay cô, sau đó đứng dậy đảo mắt qua từng người phía sau, mấy đồng nghiệp kia lập tức chạy mất dép.
Tô Ân Kỳ nhìn nhẫn kim cương trên ngón tay, cả người ngốc trệ ra.
Tuy rằng cô không muốn từ chối… nhưng “Bị đồng ý” thì vẫn khác nhau lắm! Cô nhíu mày, trừng mắt với Ân Húc: “Anh…”
Nói thì chậm nhưng xảy ra lại rất nhanh, anh cúi đầu dùng nụ hôn chặn lại lời trách cứ của cô.
“A……” Anh gần đây quá phận rất nhiều lần!
Nhưng, vì sao cô lại không cự tuyệt?
Bên tại vang lên tiếng chúc phúc của những người xa lạ, âm thanh tuy ồn ào nhưng lại tràn đầy ấm áp.
Ân Húc nghiền ngẫm nhìn cô, đồng thời hỏi một câu: “Vì sao?”
Cô bị hỏi đến ngẩn ngơ: “Chúng ta không phải bạn bè sao?” Bàn chuyện cưới hỏi với bạn bè?
Anh cười cười, tiếp tục hỏi: “Bạn bè sẽ hôn nhau, sẽ ngủ với nhau à?”
“Đó chỉ là ngoài ý muốn…”
“Có thể ngày đó là em uống say, nhưng hôm ăn lẩu thì sao? Chúng ta đều không uống rượu đúng không?”
Nói đến đây Tô Ân Kỳ như có thêm động lực hỏi tội, hùng hổ nói: “Tại sao hôm đó anh lại hôn em?”
Ân Húc buồn cười nhìn cô, hỏi ngược lại: “Con trai hôn con gái, em nói là vì sao?” Anh hỏi xong nhìn lại nét mặt của cô như đang thách thức chỉ số thông minh của mình.
Tô Ân Kỳ cẩn thận cân nhắc một lúc rồi hỏi lại: “Anh đã bao giờ nói về tình yêu chưa?”
Anh nhíu mày, cũng không trả lời ngay.
Quả nhiên, cô cố nén tò mò hỏi: “Nhà anh… Hối thúc anh kết hôn rồi hả?”
” …” Anh dường như hiểu được suy đoán trong lòng cô, đơn giản là cảm thấy anh bị người nhà thúc giục lấy vợ nên muốn tìm đại một người kết hôn báo cáo kết quả, mà mấy năm nay, phụ nữ bên cạnh anh chỉ có mình cô, không có lựa chọn nào khác. Anh thở dài, “Trí tưởng tượng của em về vấn đề này quá khác người rồi.”
“Ồ?” Cô còn chưa nói gì hết, sao nhìn anh lại như đã hiểu hết rồi vậy?
“Hỏi em một chuyện…” Anh nhìn thẳng vào mắt cô, “Hôm đó em không uống rượu, sao cũng không cự tuyệt anh?”
” … ” Tô Ân Kỳ nghẹn lời.
Thật ra chuyện này cô cũng đã tự hỏi mình.
Cô không phải là không giỏi từ chối.
Lúc đi công tác ở thành phố A với Ân Húc, người yêu cũ liên tục gọi điện nói sẽ vì cô mà ly hôn, cô không chút do dự cúp máy.
“Mặc kệ anh có ly hôn hay không, chuyện này không liên quan gì đến em, em từ chối đổ vỏ cho anh.” Hắn đã muốn ngoại tình…, không phải vì cô thì cũng là người khác, nhưng nếu như lừa dối, khiến tình yêu của cô trở thành nguyên nhân phá vỡ hôn nhân người khác, cô không thể chấp nhận. Cho nên sau khi cô phát hiện mình “trở thành tiểu tam” thì dứt khoát chia tay.
Người yêu cũ bắt đầu gọi điện kêu gào, nói cô không thương hắn, bởi vì chẳng có ai yêu mà lại có thể lý trí và tỉnh táo như thế cả.
Tô Ân Kỳ nghiêm túc nghĩ lại, có vẻ thật sự là vây. Mỗi lần trước khi bắt đầu một mối quan hệ, cô có thói quen suy nghĩ làm sao để chấm dứt. Cho nên một khi người đó đã làm tổn thương cô, lý trí sẽ nhắc nhở cô dù đối phương có dùng thủ đoạn gì để níu kéo cô đều từ chối không do dự.
Nên lúc người yêu cũ bỏ cô vì cô nàng xinh đẹp nhà giàu kia, cô đã nói: “Thật ra em cũng không cảm thấy anh thật sự yêu em.”
Đại khái cũng vì nguyên nhân này nên tới bây giờ cô chưa từng nghĩ rằng cô và Ân Húc có khả năng, vì như vậy có nghĩa là cơ hội cô lùi bước được là rất nhỏ.
Chỉ làm bạn bè cũng rất tốt. Nhất là bên cạnh anh không có cô gái nào khác, chỉ có cô.
Vì sao lúc anh hôn cô lại không cự tuyệt? Có lẽ là vì ngay từ đầu sự tồn tại của anh và người khác đã không giống nhau, chẳng qua cô một mực không chịu thừa nhận, sợ đến cuối cùng bạn bè cũng không thể làm.
Nhưng mà Ân Húc, chỉ trong một đêm đã dễ dàng đánh đổ bức tường thành trong lòng cô, buộc cô phải đối mặt với vấn đề sớm bị cô chôn dưới đáy lòng.
Không hiểu sao cô bỗng nhiên cảm thấy sợ hãi.
“Anh… Thật sự muốn kết hôn với em?” Cô vô lực hỏi.
Anh cười nhìn cô: “Em có bằng lòng không?”
“Nghe nói cách duy trì mối quan hệ nam nữ trong sáng tốt nhất chính là kết hôn…” Cô thì thào tự nói, thất vọng nhận ra mình không thể đoán được trong lòng anh nghĩ gì.
Nhưng vào lúc này, anh bỗng nhiên đứng dậy, trước mặt bao nhiêu người quỳ một gối xuống, lấy một cái hộp gấm nhung, mở ra, bên trong là một cái nhẫn kim cương vô cùng đặc biệt, anh hỏi cô: “Tô Ân Kỳ, em có nguyện ý gả cho anh không?”
Anh hiển nhiên đã có chuẩn bị từ trước.
Tô Ân Kỳ đột nhiên được cầu hôn giật nảy mình, mở to mắt, nhất thời không biết phản ứng thế nào.
Lúc này vừa đúng vào giờ ăn trưa, hai người lại hẹn ở nhà hàng cạnh công ty của anh, khó tránh khỏi gặp người quen… Tô Ân Kỳ còn đang nghĩ ngợi thì đã nghe có người hô một tiếng: “Đây không phải sếp sao? Sếp đang cầu hôn kìa!”
Có khéo không cơ chứ, người bên kia là mấy đồng nghiệp trong tổ của anh, lúc trước đều đã gặp Tô Ân Kỳ, bọn họ kinh ngạc tán thán lão đại núi băng ngàn năm hôm nay lại chơi trò cầu hôn, nhao nhao thán phục, có người còn lấy điện thoại ra chụp ảnh nói “Đây có thể là lần duy nhất trong đời được thấy sếp quỳ, phải chụp lại làm kỉ niệm!”
Lông mày Ân Húc hình như đã bắt đầu co giật.
Tô Ân Kỳ vốn đang lúng túng và bối rối, bây giờ lại thấy thú vị, quen biết bao nhiêu năm có bao giờ thấy anh bị động như thế này chưa? Đây tuyệt đối là ngàn năm có một! Nhưng ngược lại, ở đây nhiều người quen như vậy, nếu nói “Không đồng ý” dường như làm mất mặt anh quá?
Cô còn chưa suy nghĩ kĩ đã thấy anh kéo tay trái của cô, không nói hai lời đeo nhẫn kim cương vào ngón áp út rồi nhẹ nhàng đặt một nụ hôn lên mu bàn tay cô, sau đó đứng dậy đảo mắt qua từng người phía sau, mấy đồng nghiệp kia lập tức chạy mất dép.
Tô Ân Kỳ nhìn nhẫn kim cương trên ngón tay, cả người ngốc trệ ra.
Tuy rằng cô không muốn từ chối… nhưng “Bị đồng ý” thì vẫn khác nhau lắm! Cô nhíu mày, trừng mắt với Ân Húc: “Anh…”
Nói thì chậm nhưng xảy ra lại rất nhanh, anh cúi đầu dùng nụ hôn chặn lại lời trách cứ của cô.
“A……” Anh gần đây quá phận rất nhiều lần!
Nhưng, vì sao cô lại không cự tuyệt?
Bên tại vang lên tiếng chúc phúc của những người xa lạ, âm thanh tuy ồn ào nhưng lại tràn đầy ấm áp.