Chương 20
Chương 20: Sờ tay nhỏ Trừng phạt như vậy là muốn đem người làm cho tàn phế đi. Tốc độ của anh đã rất nhanh, ngày thứ hai liền sắp xếp người của mình vào. Nhưng mà anh không nghĩ tới có người tốc độ còn nhanh hơn cả anh. Rốt cuộc là ai muốn hại Noãn Noãn của anh? Hơi thở của Xích Dương đã hoàn toàn lạnh xuống dưới, trong xe tràn ngập một cỗ cuồng bạo vòng xoáy. Chung Noãn Noãn đã từng không thích nhất chính là khí chất mạnh mẽ trên thân Xích Dương khiến cô cảm thấy u ám. Không phải quân nhân đều là ánh nắng ấm áp, giống như hoa hướng dương sao? Nhưng Xích Dương lại không phải. Trên người anh có một loại khí chất quân phiệt thời cận đại rất dày đặc, đây là một loại hơi thở của người ở địa vị cao, thuận ta thì sống nghịch ta thì chết. Vì vậy nên mặc kệ là binh lính hay kẻ thù đều xưng hô anh là Tử Thần. Tuy nhiên, sau đó, vào ngày anh qua đời cô mới biết được, hóa ra anh độc đoán như vậy, tính tình nóng nảy như thế, thật ra là bởi vì chứng bệnh tình cảm tính tinh thần chướng ngại. Trước khi anh chết, bệnh này đã vô cùng nghiêm trọng. Cảm xúc của anh không được kiểm soát, đa nghi, cố chấp, mất ngủ, đau đầu, cảm xúc nóng nảy, kén ăn, thậm chí còn gây ra những biến chứng của bệnh khác. Hiện tại bệnh tình của anh không tính quá nghiêm trọng, còn chưa đến trình độ mất kiểm soát đến mức không thể nào cứu chữa và ảnh hưởng đến tính mạng. Nhưng Chung Noãn Noãn biết, nghe được chuyện cô bị bắt nạt đã thật sự kích thích anh phát bệnh. Cô không cách nào tưởng tượng được cảm xúc mất khống chế tại sao lại nghiêm trọng đến mức ảnh hưởng đến tính mạng, nhưng anh chính là bởi vì cô mới ảnh hưởng đến tính mạng. Cảm thụ được không khí trong xe càng lúc càng lạnh, cùng với hơi thở càng lúc càng cuồng bạo, tim Chung Noãn Noãn thắt lại. Cô không biết đối với Xích Dương như bây giờ, cô nên làm cái gì. Trong lúc nôn nóng, Chung Noãn Noãn đã duỗi tay cầm thật chặt tay đang cầm tay lái của Xích Dương, hy vọng có thể dùng sự ấm áp của lòng bàn tay đổi lấy lý trí của anh. Một đời này, cô còn có một mục tiêu quan trọng nhất, đó chính là chữa khỏi bệnh cho anh! Để anh được sống một cuộc sống lâu dài, thật vui vẻ, bình an, không bị ốm đau! Bởi vì đang cố gắng kiềm chế cảm xúc cuồng bạo, giờ phút này, khớp xương rõ ràng trên tay Xích Dương đã trắng bệch. "Anh đừng tức giận, em thật sự không có việc gì. Một chút trừng phạt nhỏ đó đối với em mà nói không đáng kể chút nào, thắt lưng cùng đầu gối của em đều rất tốt. Đừng nói mười tiếng đồng hồ, thậm chí là một trăm tiếng đồng hồ em cũng sẽ không có việc gì. Mấy nữ tù phạm kia cũng không chiếm được của em một chút chỗ tốt nào. Hơn nữa trừ ngày đầu tiên ra, những ngày còn lại em đều trôi qua rất tốt, không tin anh véo mặt em xem, ở trại tạm giam em ăn không uống không suốt một tháng, em đều béo lên rồi!" Cô không biết bệnh này sau khi phát tác có cần uống thuốc ngay hay không? Nếu Xích Dương không chính miệng nói cho cô về bệnh tình của anh thì cô cũng không thể hỏi anh được. Cho nên cô hy vọng sau khi biết cô trôi qua tốt, có thể bình ổn sự tức giận cuồng bạo trong anh. "Ai ai ai.. Xe lệch hướng rồi!" Chung Noãn Noãn vẫn luôn một mực chú ý đến bệnh tình của Xích Dương, chờ cô lấy lại tinh thần mới phát hiện xe bị lệch hướng. Xe hướng về phía đối diện làn xe đi ngược chiều thẳng tắp lao tới.. Mà Xích Dương, ở Chung Noãn Noãn kêu lên phía trước cũng đã chú ý tới xe lao về phía đối diện làn xe đi ngược chiều, nhưng mà.. Tay của anh cứng đờ. Bởi vì.. Noãn Noãn của anh sờ tay anh! Chủ động sờ! Những xe ô tô ở làn xe đối diện nhao nhao dồn sức đánh tay lái để né tránh, đồng thời điên cuồng ấn loa, cho đến khi "Phanh- -" một tiếng vang lớn, Land Rover lao ra khỏi làn xe đối diện và đâm vào một cây đại thụ với tốc độ rất nhanh, xe lúc này mới dừng lại. Nhìn an toàn túi khí bị bung ra, Chung Noãn Noãn: .