Chương 19
Chương 19: Xích Dương bảo hộ "Anh đừng hiểu lầm cảnh sát Trần, cô ấy là một cảnh sát rất tốt, cô ấy chưa nói với em cái gì cả. Chuyện cô ấy là người của anh chỉ là suy đoán của em thôi." Thấy anh không tin, sợ cảnh sát Trần gặp xui xẻo, Chung Noãn Noãn nói: "Người nhà của em như thế nào anh cũng biết đấy, ngay cả việc em ra tù cũng không nhớ mang cho em một bộ quần áo. Ở trong tù một tháng, họ không đến thăm em một lần nào, em còn có thể trông cậy họ chuẩn bị cảnh ngục cho em sao? Cho nên chuyện này không cần đoán cũng biết người là anh an bài." Xích Dương nhíu mày: "Bọn họ không đến thăm em sao?" "Không có." Xích Dương nắm chặt tay lái, cố nén cơn giận đang trào dâng trong lòng. Một tháng! Suốt một tháng thời gian! Anh rất muốn đến xem cô một chút, nhưng vì quy định thăm hỏi, mỗi tháng chỉ được phép thăm hỏi một lần. Mà anh sợ mình làm chậm trễ thời gian cô và người nhà gặp nhau, sợ cô phiền anh, cho nên anh đã cố nén không đến. Nếu biết vợ chồng Chung Khuê Quân không tới, anh nhất định đã sớm tới. "Xích Dương, cảm ơn anh." Cảm ơn vì tất cả những gì anh đã làm cho em! Cảm ơn những nỗ lực của anh trong sáu năm qua! Cảm ơn anh đã vì em thậm chí nguyện hy sinh cả tính mạng của mình! "Em là vợ chưa cưới của anh, về sau chính là vợ anh, là người thân thiết nhất của anh trên thế giới này, chuyện của em cũng là chuyện của anh." Đúng vậy, chuyện của cô chính là chuyện của anh. Đây mới là người nhà! Người nhà họ Chung chỗ nào là người nhà của cô! Ở kiếp trước khi cô ra tù, ba cô đem tất cả công lao ôm hết ở trên người mình. Mãi cho đến về sau, lúc cô bị hại chết, cô mới nhận ra. Suốt một tháng thời gian, người nhà cô đều không đến thăm cô lấy một lần, lại sao có thể tốn tâm tư vì cô làm những chuyện này? Chỉ sợ bọn họ còn ước gì cô chết ở trong tù đâu? "Cô ấy nói em ở trong ngục giam không bị bắt nạt, là thật sao?" Xích Dương nói, là cảnh sát Trần hội báo tình huống với anh. Chung Noãn Noãn gật đầu: "Từ sau khi cảnh sát Trần đến, em đúng là không còn bị bắt nạt nữa." Xích Dương nheo mắt, một tia ánh sáng lạnh bắn ra: "Nói cách khác, trước khi cô ấy đến, em bị bắt nạt?" Chung Noãn Noãn không sao cả cười: "Cũng không hẳn là như vậy, cảnh sát Trần đến rất đúng lúc, ngày thứ hai em vào ngục giam cô ấy liền đến." "Vậy còn ngày đầu tiên? Ai bắt nạt em?". Chung Noãn Noãn khóe môi giơ lên một vòng không dễ phát hiện trào phúng: "Mọi chuyện đều đã qua." "Anh muốn nghe." Xích Dương vẻ mặt trầm xuống, đối với chuyện này tỏ vẻ cố chấp kiên trì. "Chỉ là lúc mới tới trại tạm giam, em bị côn điện đánh cho bất tỉnh, người trong ngục giam dùng đá nện vào đầu em khiến cho đầu em bị đập vỡ. Sau đó, lúc em tỉnh lại, em liền đánh lại bọn họ. Anh cũng biết đấy, từ nhỏ em đã sống ở nông thôn, sức lực rất lớn, cho nên em đem tất cả bọn họ đều đánh. Sau đó cảnh ngục phạt em ngồi xổm ở cọc lùn tự kiểm điểm mười tiếng đồng hồ. Ngày thứ hai, cảnh sát Trần đến, cảnh ngục đó liền bị điều đi trông coi tù phạm khác." Đầu bị đập vỡ! Ngồi xổm ở cọc lùn tự kiểm điểm! Đối với cọc lùn ở trong trại tạm giam, Xích Dương có một chút hiểu biết. Cọc lùn chỉ cao đến một nửa đầu gối người. Người làm chuyện sai, để tránh cho trên người họ có vết thương, cảnh ngục liền dùng còng tay đem tay họ khóa ở phía trên cọc lùn. Bởi vì cọc lùn quá thấp, lại có cảnh ngục trông giữ nên không thể ngồi xuống được. Tất cả những người bị phạt đều phải cong lưng hoặc quỳ xuống mặt đất mới được. Trừng phạt như vậy, mười mấy phút nửa giờ, có thể tổn thương không lớn. Nhưng nếu như từ một tiếng trở lên, nó sẽ gây ra những tổn thương nghiêm trọng cho thắt lưng và đầu gối. Vậy mà Noãn Noãn của anh lại bị tên cảnh ngục đáng chết không phân tốt xấu trừng phạt suốt mười tiếng đồng hồ!