Chương 28: Vân Hy tỉnh lại
Phó Thiên Hàn, Lưu Dịch và ba mẹ Lãnh ngồi chờ ngoài phòng cấp cứu, nhờ có ba mẹ Lãnh đến mà tâm trạng và sự áy náy của Phó Thiên Hàn cũng đỡ lên phần nào. Tuy nhiên anh vẫn còn cảm giác tự trách bản thân, điều này cũng khiến ba mẹ Lãnh bất lực. Dù sao Lãnh Vân Hy và Phó Thiên Hàn cũng đã quen nhau từ khi còn nhỏ. Từ nhỏ anh đã rất thương cô, cứ hễ là Lãnh Vân Hy bị thương, Phó Thiên Hàn sẽ đứng ngồi không yên ngay lập tức.
Hiện tại Lãnh Vân Hy bị thương nặng như vậy lại còn là do mẹ kế của mình làm, nói sao Phó Thiên Hàn cũng không thể tránh khỏi cảm giác tự trách. Hiểu được tâm lý ấy ba mẹ Lãnh cũng không ép Phó Thiên Hàn, chỉ lặng lẽ ngồi cùng anh an ủi lẫn nhau.
3 tiếng đồng hồ trôi qua, cánh cửa phòng cấp cứu bật mở. Nhìn thấy vị bác sĩ bước ra Phó Thiên Hàn lập tức chạy ù lại. Vẻ mặt anh khẩn trương và lo lắng, giọng nói run run không bình tĩnh hỏi:
- Bác sĩ, vợ tôi…
- Phó thiếu, ngài yên tâm! Phó phu nhân đã qua cơn nguy kịch. Cô ấy bị đâm trúng phần bụng, dù không trúng vào chỗ hiểm nhưng vì vết thương khá sâu nên mất máu khá nhiều. Chúng tôi đã tiến hành xử lí và khâu vết thương lại. Chờ đến sáng mai là phu nhân có thể tỉnh lại.
Nghe thấy lời ấy Phó Thiên Hàn và ba mẹ Lãnh đều thở phào nhẹ nhõm, mẹ Lãnh thậm chí còn khóc nấc lên vì con gái đã bình an vô sự. Phó Thiên Hàn thì vui mừng khôn xiết, anh nắm chặt lấy tay bác sĩ rối rít cảm ơn:
- Cảm ơn ông! Cảm ơn ông rất nhiều!.
Vị bác sĩ già không nói gì chỉ mỉm cười hiền hậu, ông đưa tay đặt nhẹ lên vai Phó Thiên Hàn vỗ vỗ vài cái rồi xoay lưng rời đi. Phó Thiên Hàn nhìn theo bóng lưng vị bác sĩ thầm cúi đầu cảm ơn.
Sau khi cấp cứu xong Lãnh Vân Hy được chuyển từ phòng cấp cứu về phòng hồi sức. Cô nằm trong ấy suốt một ngày một đêm mới tỉnh làm Phó Thiên Hàn lo sốt vó. Anh tìm gặp bác sĩ hỏi vì sao cô mãi vẫn chưa tỉnh cuối cùng biết được là do thể chất của mỗi người mỗi khác. Nhận được câu trả lời rõ ràng Phó Thiên Hàn mới thở phào nhẹ nhõm rồi rời đi.
Suốt 1 ngày 1 đêm Phó Thiên Hàn không lúc nào rời vợ, anh túc trực suốt bên cô trông từ phút giây Lãnh Vân Hy tỉnh lại. Ba mẹ Lãnh thấy vậy thì sót lắm, ông bà nhiều lần bảo anh về nghỉ ngơi rồi ăn cơm nhưng Phó Thiên Hàn vẫn nhất định không chịu. Vốn đã tin tưởng Phó Thiên Hàn sau chuyện này ba mẹ Lãnh lại càng tin tưởng hơn. Ông bà an tâm rằng Lãnh Thiên Hàn chính là sự lựa chọn đúng đắn nhất trong cuộc đời con gái họ. Nhìn tình yêu anh dành cho Lãnh Vân Hy làm ông bà không khỏi cảm động, như nhớ về ngày xưa của mình.
Qua một ngày một đêm cuối cùng Lãnh Vân Hy cũng tỉnh lại, cô mệt mỏi khó khăn mở đôi mắt nặng trĩu ra cố nhìn lấy chút ánh sáng. Cả thân người Lãnh Vân Hy lúc này cảm giác ê ẩm, nhất là vùng bụng mỗi lần cử động đều quặn đau. Nhớ lại việc mình bị thương trước khi ngất xỉu khiến cô không khỏi rùng mình, cô không nghĩ rằng Hoàng Mộc Hoa lại dám làm ra chuyện như vậy.
Nhìn xung quanh thấy Phó Thiên Hàn đang gục đầu lên giường bệnh, cô liền đưa tay vuốt nhẹ mặt anh định bụng để anh ngủ thêm một lát. Nhưng có lẽ do cảm nhận được tác động từ bên ngoài Phó Thiên Hàn giật mình thức giấc. Anh lập tức theo bản năng nắm lấy bàn tay vừa vuốt mặt mình, ngồi bật dậy. Thấy Lãnh Vân Hy đã tỉnh Phó Thiên Hàn xúc động đến mức tay chân bấn loạn, anh bối rối không biết phải làm gì chỉ biết luống cuống hỏi:
- Em tỉnh rồi! Em có thấy đau ở đâu không? Có thấy mệt lắm không? Để anh đi gọi bác sĩ.
Lãnh Vân Hy định đưa tay níu anh lại nhưng chưa kịp thì cô đã thấy Phó Thiên Hàn chạy đi mất hút. Sau khi bác sĩ đến và kiểm tra sơ qua một lượt liền nói:
- Phó thiếu, phu nhân của ngài đã không còn vấn đề gì nữa rồi. Chỉ cần nghỉ ngơi tỉnh dưỡng là được. Nhớ chú ý đừng để vết thương chạm nước. Nếu chạm nước sẽ dễ bị bung ra lắm đấy! Ngoài ra thời gian này còn cần kiêng cử thêm một số món ăn. Lát tôi sẽ ghi sẵn ra giấy cho ngài, giờ tôi xin phép.
- Cảm ơn bác sĩ!
Nói rồi bác sĩ ra ngoài để lại không gian riêng cho đôi vợ chồng trẻ, nhìn thấy Phó Thiên Hàn cứ đứng nhìn mình mãi Lãnh Vân Hy liền lên tiếng gọi:
- Thiên Hàn, em muốn ngồi dậy!
Phó Thiên Hàn nghe xong liền vội vàng đi đến, một tay anh đỡ lưng cô, tay còn lại anh với lấy chiếc gối trên giường rồi dựng lên cho Lãnh Vân Hy dựa vào:
- Em ngồi như vậy có thấy thoải mái chưa?
- Được rồi, cảm ơn anh! Anh cũng ngồi xuống đây đi!
Lãnh Vân Hy vừa vỗ vào chỗ trống trên giường vừa nói, giọng cô nhẹ nhàng cùng với ánh mắt dịu dàng làm Phó Thiên Hàn không cách nào từ chối. Vừa ngồi xuống chưa kịp nói gì đã có một vòng tay vòng qua ôm lấy cổ Phó Thiên Hàn. Giọng cô thủ thỉ:
- Em không sao! Không phải là lỗi của anh nên anh đừng tự trách. Anh mà cứ tự trách em sẽ không vui đâu.
- Anh xin lỗi!
Hiện tại Lãnh Vân Hy bị thương nặng như vậy lại còn là do mẹ kế của mình làm, nói sao Phó Thiên Hàn cũng không thể tránh khỏi cảm giác tự trách. Hiểu được tâm lý ấy ba mẹ Lãnh cũng không ép Phó Thiên Hàn, chỉ lặng lẽ ngồi cùng anh an ủi lẫn nhau.
3 tiếng đồng hồ trôi qua, cánh cửa phòng cấp cứu bật mở. Nhìn thấy vị bác sĩ bước ra Phó Thiên Hàn lập tức chạy ù lại. Vẻ mặt anh khẩn trương và lo lắng, giọng nói run run không bình tĩnh hỏi:
- Bác sĩ, vợ tôi…
- Phó thiếu, ngài yên tâm! Phó phu nhân đã qua cơn nguy kịch. Cô ấy bị đâm trúng phần bụng, dù không trúng vào chỗ hiểm nhưng vì vết thương khá sâu nên mất máu khá nhiều. Chúng tôi đã tiến hành xử lí và khâu vết thương lại. Chờ đến sáng mai là phu nhân có thể tỉnh lại.
Nghe thấy lời ấy Phó Thiên Hàn và ba mẹ Lãnh đều thở phào nhẹ nhõm, mẹ Lãnh thậm chí còn khóc nấc lên vì con gái đã bình an vô sự. Phó Thiên Hàn thì vui mừng khôn xiết, anh nắm chặt lấy tay bác sĩ rối rít cảm ơn:
- Cảm ơn ông! Cảm ơn ông rất nhiều!.
Vị bác sĩ già không nói gì chỉ mỉm cười hiền hậu, ông đưa tay đặt nhẹ lên vai Phó Thiên Hàn vỗ vỗ vài cái rồi xoay lưng rời đi. Phó Thiên Hàn nhìn theo bóng lưng vị bác sĩ thầm cúi đầu cảm ơn.
Sau khi cấp cứu xong Lãnh Vân Hy được chuyển từ phòng cấp cứu về phòng hồi sức. Cô nằm trong ấy suốt một ngày một đêm mới tỉnh làm Phó Thiên Hàn lo sốt vó. Anh tìm gặp bác sĩ hỏi vì sao cô mãi vẫn chưa tỉnh cuối cùng biết được là do thể chất của mỗi người mỗi khác. Nhận được câu trả lời rõ ràng Phó Thiên Hàn mới thở phào nhẹ nhõm rồi rời đi.
Suốt 1 ngày 1 đêm Phó Thiên Hàn không lúc nào rời vợ, anh túc trực suốt bên cô trông từ phút giây Lãnh Vân Hy tỉnh lại. Ba mẹ Lãnh thấy vậy thì sót lắm, ông bà nhiều lần bảo anh về nghỉ ngơi rồi ăn cơm nhưng Phó Thiên Hàn vẫn nhất định không chịu. Vốn đã tin tưởng Phó Thiên Hàn sau chuyện này ba mẹ Lãnh lại càng tin tưởng hơn. Ông bà an tâm rằng Lãnh Thiên Hàn chính là sự lựa chọn đúng đắn nhất trong cuộc đời con gái họ. Nhìn tình yêu anh dành cho Lãnh Vân Hy làm ông bà không khỏi cảm động, như nhớ về ngày xưa của mình.
Qua một ngày một đêm cuối cùng Lãnh Vân Hy cũng tỉnh lại, cô mệt mỏi khó khăn mở đôi mắt nặng trĩu ra cố nhìn lấy chút ánh sáng. Cả thân người Lãnh Vân Hy lúc này cảm giác ê ẩm, nhất là vùng bụng mỗi lần cử động đều quặn đau. Nhớ lại việc mình bị thương trước khi ngất xỉu khiến cô không khỏi rùng mình, cô không nghĩ rằng Hoàng Mộc Hoa lại dám làm ra chuyện như vậy.
Nhìn xung quanh thấy Phó Thiên Hàn đang gục đầu lên giường bệnh, cô liền đưa tay vuốt nhẹ mặt anh định bụng để anh ngủ thêm một lát. Nhưng có lẽ do cảm nhận được tác động từ bên ngoài Phó Thiên Hàn giật mình thức giấc. Anh lập tức theo bản năng nắm lấy bàn tay vừa vuốt mặt mình, ngồi bật dậy. Thấy Lãnh Vân Hy đã tỉnh Phó Thiên Hàn xúc động đến mức tay chân bấn loạn, anh bối rối không biết phải làm gì chỉ biết luống cuống hỏi:
- Em tỉnh rồi! Em có thấy đau ở đâu không? Có thấy mệt lắm không? Để anh đi gọi bác sĩ.
Lãnh Vân Hy định đưa tay níu anh lại nhưng chưa kịp thì cô đã thấy Phó Thiên Hàn chạy đi mất hút. Sau khi bác sĩ đến và kiểm tra sơ qua một lượt liền nói:
- Phó thiếu, phu nhân của ngài đã không còn vấn đề gì nữa rồi. Chỉ cần nghỉ ngơi tỉnh dưỡng là được. Nhớ chú ý đừng để vết thương chạm nước. Nếu chạm nước sẽ dễ bị bung ra lắm đấy! Ngoài ra thời gian này còn cần kiêng cử thêm một số món ăn. Lát tôi sẽ ghi sẵn ra giấy cho ngài, giờ tôi xin phép.
- Cảm ơn bác sĩ!
Nói rồi bác sĩ ra ngoài để lại không gian riêng cho đôi vợ chồng trẻ, nhìn thấy Phó Thiên Hàn cứ đứng nhìn mình mãi Lãnh Vân Hy liền lên tiếng gọi:
- Thiên Hàn, em muốn ngồi dậy!
Phó Thiên Hàn nghe xong liền vội vàng đi đến, một tay anh đỡ lưng cô, tay còn lại anh với lấy chiếc gối trên giường rồi dựng lên cho Lãnh Vân Hy dựa vào:
- Em ngồi như vậy có thấy thoải mái chưa?
- Được rồi, cảm ơn anh! Anh cũng ngồi xuống đây đi!
Lãnh Vân Hy vừa vỗ vào chỗ trống trên giường vừa nói, giọng cô nhẹ nhàng cùng với ánh mắt dịu dàng làm Phó Thiên Hàn không cách nào từ chối. Vừa ngồi xuống chưa kịp nói gì đã có một vòng tay vòng qua ôm lấy cổ Phó Thiên Hàn. Giọng cô thủ thỉ:
- Em không sao! Không phải là lỗi của anh nên anh đừng tự trách. Anh mà cứ tự trách em sẽ không vui đâu.
- Anh xin lỗi!