Chương 95
Lúc trước Bùi Tình cùng Vu gia vẫn luôn tìm cơ hội muốn hợp tác cùng Liễu thị, vì thế, Bùi Tình không tiếc mà liên tục đến gặp Liễu Hạ Huy, đánh bài tình thân.
Nhưng có lẽ Liễu Hạ Huy không có biểu tình gì, nhiều lần nói lời lạnh nhạt cùng trào phúng, cho nên trong lúc ăn tết, Bùi Tình cùng Vu gia đã kiềm chế rất nhiều.
Ít nhất không xuất hiện trước mặt Liễu Bạc Hoài cùng Liễu Hạ Huy, cho đến hôm nay ở mộ viên……
Liễu Hạ Huy không ngoài dự kiến ở trong mộ viên nhìn thấy Bùi Tình.
Anh ta đứng yên phía sau Liễu Bạc Hoài, lạnh mặt không nói gì.
Bùi Tình đơn độc tiến đến, còn biết điều không đưa Vu Tư Đống theo.
Bà ta mặc một thân đen, tóc búi lên phía sau, dùng trâm trân châu đơn giản vắt ngang, trong ngực ôm một bó hoa.
Mục đích bà ta đến đây, không cần nói cũng biết.
Bùi Tình thấy Liễu Bạc Hoài cùng Liễu Hạ Huy cũng không có gì ngoài ý muốn, bà ta lên tiếng kêu gọi.
Liễu Hạ Huy lãnh đạm nói: “Làm phiền bà nhớ rõ ngày giỗ của cha tôi rồi.”
“Nhưng đã lâu không đến, hẳn là đã sớm quên bia mộ cha tôi ở đâu rồi, có cần tôi chỉ hướng cho bà không?”
Nghe vậy, sắc mặt Bùi Tình không tốt.
Bà ta nói: “Hạ Huy, mẹ chỉ muốn đến thăm cha con, dù gì cũng đã từng là vợ chồng…… Con còn nhớ không, đây là hoa mà cha con thích nhất.”
Bà ta nói, ngón tay khẽ vuốt cánh hoa đạm bạch trong lòng.
Ánh mắt Liễu Bạc Hoài nhàn nhạt nhìn lướt qua.
Liễu Hạ Huy biểu tình cổ quái, nửa ngày mới nói: “Nhớ rõ, tôi đương nhiên phải nhớ rõ rồi.”
“Đó cũng không phải hoa cha tôi thích nhất, mà là hoa bà thích nhất.”
Bùi Tình: “Như thế nào lại…… Hạ Huy, cho dù con hận mẹ, cũng không cần nói như vậy, mẹ rõ ràng nhớ rõ.”
Còn nữa, đây cũng không phải hoa bà ta thích nhất.
Liễu Hạ Huy: “Bà nhớ rõ cái gì? Có phải từ trước đến giờ trong trí nhớ của bà chỉ tồn tại mỗi bó hoa này, cho nên làm bà nhớ nhầm, cha tôi không thích hoa gì cả.”
Nhưng thật ra, cha hắn đã từng nhắc đến loài hoa mà Bùi Tình thích.
Khi đó, Liễu Châu Hà đã ly hôn với Bùi Tình.
Liễu Hạ Huy tuổi còn nhỏ, mỗi ngày đều nháo đòi mẹ, Liễu Châu Hà vì dỗ anh ta, liền ôm anh ta vẫn đang quấy khóc vào nhà kính trồng hoa……
Liễu Hạ Huy luôn khắc sâu ký ức này.
Bùi Tình ngẩn ra, trong đầu khai quật ra hồi ức xa xôi —— khi đó hình như là Liễu Châu Hà hỏi bà ta thích hoa gì nhất, bà ta liền không kiên nhẫn.
Trùng hợp đang ở trong nhà kính trồng hoa, liền tùy ý chỉ…… hình như chính là loại hoa này.
Sau đó, dường như Liễu Châu Hà có nói từ nay về sau đây cũng là loài hoa ông ấy thích nhất……
Bùi Tình không quá để ý.
Bà ta lười nhớ lại, dẫn tới ký ức đến bây giờ đều là mơ hồ.
Bà ta nhìn ánh mắt trào phúng của Liễu Hạ Huy, hồi ức mới dần rõ ràng hơn.
—— Bà ta ôm bó hoa tay cứng đờ, biểu tình xấu hổ.
Liễu Bạc Hoài lười để ý bà ta, đến ánh mắt cũng keo kiệt không thèm nhìn, cất bước đi đến bia mộ của Liễu Châu Hà.
Liễu Hạ Huy đi theo phía sau.
Bùi Tình thoáng chần chờ, cuối cùng vẫn mặt dày đi theo.
Không có cách nào, nếu lúc này rời đi chẳng phải càng hư tình giả ý sao.
Liễu Bạc Hoài cùng Liễu Hạ Huy ở lại đây một lúc lâu.
Trước mộ của Liễu Châu Hà không ai nói chuyện, Bùi Tình lúc đầu nói vài câu, thấy không ai trả lời cũng không nói nữa.
Liễu Bạc Hoài lơ bà ta, Liễu Hạ Huy xem bà ta như không tồn tại, không lâu sau Bùi Tình liền rời khỏi mộ viên.
Liễu Hạ Huy thu hồi ánh mắt nhìn về phía bóng lưng bà ta, nói: “Chú ba, chú nói xem tại sao hôm nay bà ta lại đến đây?”
Chỉ đơn thuần thương tiếc cha hắn thôi sao?
Liễu Bạc Hoài đạm thanh nói: “Không cần phải xen vào.”
Liễu Hạ Huy gật đầu: “Con biết rồi, chú ba.”
Hai người không nói chuyện nữa.
Thật lâu sau, Liễu Bạc Hoài xoay người rời đi, để Liễu Hạ Huy đơn độc cùng Liễu Châu Hà nói chuyện.
……
Từ mộ viên ra, Liễu Bạc Hoài ngẩng đầu nhìn trời âm u một mảnh, dường như muốn trời mưa.
Thời tiết âm trầm không khỏi khiến người ta áp lực.
Liễu Hạ Huy đến bên cạnh, nói: “Chú ba, chúng ta về thôi.”
“Ừm, đi.” Liễu Bạc Hoài cùng Liễu Hạ Huy rời khỏi mộ viên.
Lúc này đã qua giữa trưa, bọn họ còn phải về công ty bận rộn.
Liễu Bạc Hoài lái xe đi trước, Liễu Hạ Huy ngồi trong xe gọi điện thoại cho Hứa Mộng Ngưng một lát.
“Mộng Ngưng, buổi tối không thể đến đón em được…… Ừm đúng, anh mới từ mộ viên ra, được, buổi tối về đến nhà nhớ nhắn tin cho anh, ngày mai gặp.”
Cúp điện thoại, Liễu Hạ Huy mới lái xe rời đi.
Anh ta biết tối nay chú ba lại mất ngủ, vì thế tính mang một hũ rượu ngon đến nhà cũ Liễu gia.
Anh ta đúng là một đứa cháu trai tri kỷ.
……
Buổi tối, Liễu Bạc Hoài đến đón Lê Khinh Chu tan tầm.
Hai người trở lại Liễu gia, Lê Khinh Chu đã sớm nhắn tin cho em trai và em gái của mình rằng đêm nay không về.
Hiển nhiên, từ khi cậu thường xuyên ở lại Liễu gia, em trai cùng em gái đều đã quen với việc câu không về nhà.
Lê Khinh Chu cảm nhận được cảm xúc của Liễu Bạc Hoài hôm nay không tốt.
Vì thế, sau khi ăn tối, lúc Liễu Bạc Hoài đang rửa chén, vòng tay ôm hắn từ phía sau, mặt dán lên lưng hắn.
“A Hoài.”
[ Ta nên dỗ A Hoài như thế nào đây.]
Liễu Bạc Hoài đặt chén đũa ngay ngắn lên kệ, dùng khăn lông thượng lau khô bọt nước, sau đó xoay người, nắm lấy đôi tay đặt bên hông hắn.
Hắn chế trụ gương mặt Lê Khinh Chu, hôn giữa mày đối phương, thấp giọng nói: “Có thể nghe anh tâm sự không?”
“Ừm.” Lê Khinh Chu gật đầu.
[ A Hoài cũng có tâm sự?]
—— Bọt khí tiểu nhân nhíu mày lại, một bộ vì người yêu mà lo lắng.
Liễu Bạc Hoài bế Lê Khinh Chu lên.
Lúc này, Lê Khinh Chu đang mặc xương chống đỡ, bị bế lên hai chân liền vờn quanh hông Liễu Bạc Hoài.
Bọn họ đi ra phòng bếp, lên lầu, đi vào thư phòng……
Giải trí Thịnh Khải.
Liễu Hạ Huy không nghĩ tới hôm nay có nhiều việc cần xử lý như vậy.
Chờ anh ta xử lý toàn bộ văn kiện cũng đã qua giờ tan tầm, trong công ty cũng không còn nhiều người.
Anh ta nhìn di động, đã sắp 9 giờ rồi.
Liễu Hạ Huy đứng lên lấy áo khoác, phân phó trợ lý lấy rượu từ quầy rượu trong phòng ngủ ra, đóng gói lại để mang đi.
Rượu này trị giá mấy chục vạn, rất là quý báu.
Khi trợ lý lấy rượu ra, động tác rất cẩn thận, sợ không cẩn thận rơi xuống đất bị vỡ, không đền nỗi.
Sau khi đóng gói cẩn thận, trợ lý xách túi đưa cho Liễu Hạ Huy, nói: “Tổng tài, tối nay ngài muốn đến chỗ của Hứa tiểu thư sao?”
Liễu Hạ Huy: “Không, về nhà cũ, anh về trước đi.”
Anh ta một mình lái xe đến Liễu gia.
Liễu Hạ Huy có chìa khóa dự phòng của nhà cũ dự, ngoại trừ chú ba, cũng chỉ anh ta có.
Đây cũng là biểu hiện chú ba coi trọng mình.
Rất nhanh, xe đã dừng lại ở trước cửa nhà cũ Liễu gia.
Chú ba không thích bị người ngoài quấy rầy, đặc biệt là nơi ở.
Cho nên, ngoài lão quản gia thường xuyên đến đây, ngẫu nhiên có thể ngủ lại, buổi tối đều không có người khác.
Liễu Hạ Huy xuống xe, mở cửa đi vào.
Anh ta vào phòng khách, vừa định đặt rượu xuống để đổi giày, lại phát hiện một thứ không nên xuất hiện ở đây —— sao Liễu gia lại có xe lăn?!
Liễu Hạ Huy không nhịn được mở to mắt, hoài nghi mình nhìn nhầm.
Nhưng anh ta đã xem qua, xác định đó chính là một chiếc xe lăn điện trí năng, còn rất quen thuộc…… “Lê, Lê Khinh Chu đi bằng xe lăn điện?” Liễu Hạ Huy khiếp sợ lẩm bẩm ra tiếng.
Không, không thể nào là của cậu ta, sao xe lặn của Lê Khinh Chu lại xuất hiện ở nhà cũ Liễu gia được?!
Nhưng khi Liễu Hạ Huy đảo mắt qua tủ giày bên cạnh, lại nhìn thấy hai đôi giày.
Một đôi rõ ràng của chú ba, đôi còn lại là của người lạ……
Là ai?
Thật sự là Lê Khinh Chu sao?!
Nhưng tại sao Lê Khinh Chu lại ở Liễu gia?
Liễu Hạ Huy nhíu mày, chẳng lẽ Lê Khinh Chu tới bàn việc với chú ba? Trừ cái này ra, anh ta không nghĩ ra khả năng khác.
Chỉ là chú ba sẽ không bao giờ đem công việc về nhà xử lý.
Liễu Hạ Huy tràn đầy khó hiểu.
Anh ta không đổi giày, cứ như vậy mà xách túi rượu vào phòng khách —— nhìn xung quanh một vòng, trên bàn trà đặt mâm đựng trái cây, hai cái cái ly, điểm tâm ngọt.
Mà chú ba với anh ta giống nhau, đều không ăn điểm tâm ngọt.
Trong lòng Liễu Hạ Huy có cảm xúc phức tạp, kỳ lạ lan tràn, không rõ là gì.
Anh ta chạy lên lầu ——
Lúc này, trong thư phòng, Lê Khinh Chu vừa mới nghe Liễu Bạc Hoài tâm sự xong.
Đó là điều khiến Liễu Bạc Hoài đáy lòng vĩnh viễn đau xót.
—— Cha của Liễu Hạ Huy, Liễu Châu Hà là vì cứu hắn mà mất mạng.
Trận tai nạn xe năm đó, Liễu Bạc Hoài được Liễu Châu Hà bảo vệ dưới thân, chân Liễu Châu Hà bị xe đằng trước đè dẹp lép không cách nào nhúc nhích, nhưng đôi tay kia lại dùng hết sức đẩy Liễu Bạc Hoài ra ngoài.
Liễu Bạc Hoài lảo đảo bò dậy, muốn tìm người cứu viện.
Nhưng hắn vừa đi chưa được bao xa, phía sau liền thổi đến một cổ hơi nóng.
Liễu Bạc Hoài ngã trên mặt đất, quay đầu lại —— Liễu Châu Hà vẫn ở trong xe, bị ngọn lửa cắn nuốt ngay trước mặt hắn.
Ngọn lửa dày đặc, cực nóng, nóng đến nỗi khiến hai tròng mắt của Liễu Bạc Hoài sinh đau, cũng từng là ác mộng của hắn trong một khoảng thời gian.
Đến bây giờ, tuy Liễu Bạc Hoài đã không còn giật mình mỗi đêm, nhưng mỗi khi đến ngày giỗ của Liễu Châu Hà, hắn vẫn sẽ thức trắng đêm.
“A Hoài……” Lê Khinh Chu đến trước mặt Liễu Bạc Hoài, sau đó liền bị hắn ôm ngồi trên đùi.
“Hửm?” Liễu Bạc Hoài trầm thấp lên tiếng.
Lê Khinh Chu dựa đầu lên vai Liễu Bạc Hoài, tay vỗ nhẹ lên ngực hắn, lập tức bị một bàn tay khác đè lại.
Tiếp theo, hắn kéo bàn tay đó đến bên miệng, khẽ hôn lên.
Lê Khinh Chu bị cái hôn này làm cho khóe mắt nổi lên một mảnh đỏ ửng, âm thanh mềm nhũn nói: “A Hoài, ôm em một cái, hôn hôn em……”
[ Ô…… A Hoài, em muốn an ủi anh.]
Liễu Bạc Hoài ôm chặt cậu, sau đó, hôn một đường từ trán, đến mũi…rồi xuống cằm.
Hắn nhấm nháp đôi môi non mềm đỏ tươi như cánh hoa, sau đó hôn xuống cổ.
Nhưng ngoài cửa bỗng truyền đến tiếng động, đánh gãy động tác của hắn.
Lê Khinh Chu cũng bị dọa.
Nhà cũ Liễu gia hẳn là chỉ có cậu cùng A Hoài mới đúng, vừa rồi ngoài cửa có người?!
—— Bọt khí tiểu nhân sợ tới mức ôm lấy chính mình.
Liễu Bạc Hoài vỗ về Lê Khinh Chu, ôm cậu đứng lên, nhíu mày, cửa thư phòng không khóa, hơn nữa còn để một khe hở, người có thể vào nhà cũ, chỉ có……
Đang nghĩ ngợi, dưới lầu lại truyền đến âm thanh chai vỡ vụn, lách cách một chút.
Lát sau, chính là tiếng đóng cửa hoang mang rối loạn.
“A Hoài?” Lê Khinh Chu muốn xuống, ra bên ngoài xem thử.
Liễu Bạc Hoài túm chặt cậu, đưa cậu đến mép giường, bên ngoài nhà cũ quả nhiên có một chiếc ô tô —— đang lo lắng, chạy trối chết……
Nhưng có lẽ Liễu Hạ Huy không có biểu tình gì, nhiều lần nói lời lạnh nhạt cùng trào phúng, cho nên trong lúc ăn tết, Bùi Tình cùng Vu gia đã kiềm chế rất nhiều.
Ít nhất không xuất hiện trước mặt Liễu Bạc Hoài cùng Liễu Hạ Huy, cho đến hôm nay ở mộ viên……
Liễu Hạ Huy không ngoài dự kiến ở trong mộ viên nhìn thấy Bùi Tình.
Anh ta đứng yên phía sau Liễu Bạc Hoài, lạnh mặt không nói gì.
Bùi Tình đơn độc tiến đến, còn biết điều không đưa Vu Tư Đống theo.
Bà ta mặc một thân đen, tóc búi lên phía sau, dùng trâm trân châu đơn giản vắt ngang, trong ngực ôm một bó hoa.
Mục đích bà ta đến đây, không cần nói cũng biết.
Bùi Tình thấy Liễu Bạc Hoài cùng Liễu Hạ Huy cũng không có gì ngoài ý muốn, bà ta lên tiếng kêu gọi.
Liễu Hạ Huy lãnh đạm nói: “Làm phiền bà nhớ rõ ngày giỗ của cha tôi rồi.”
“Nhưng đã lâu không đến, hẳn là đã sớm quên bia mộ cha tôi ở đâu rồi, có cần tôi chỉ hướng cho bà không?”
Nghe vậy, sắc mặt Bùi Tình không tốt.
Bà ta nói: “Hạ Huy, mẹ chỉ muốn đến thăm cha con, dù gì cũng đã từng là vợ chồng…… Con còn nhớ không, đây là hoa mà cha con thích nhất.”
Bà ta nói, ngón tay khẽ vuốt cánh hoa đạm bạch trong lòng.
Ánh mắt Liễu Bạc Hoài nhàn nhạt nhìn lướt qua.
Liễu Hạ Huy biểu tình cổ quái, nửa ngày mới nói: “Nhớ rõ, tôi đương nhiên phải nhớ rõ rồi.”
“Đó cũng không phải hoa cha tôi thích nhất, mà là hoa bà thích nhất.”
Bùi Tình: “Như thế nào lại…… Hạ Huy, cho dù con hận mẹ, cũng không cần nói như vậy, mẹ rõ ràng nhớ rõ.”
Còn nữa, đây cũng không phải hoa bà ta thích nhất.
Liễu Hạ Huy: “Bà nhớ rõ cái gì? Có phải từ trước đến giờ trong trí nhớ của bà chỉ tồn tại mỗi bó hoa này, cho nên làm bà nhớ nhầm, cha tôi không thích hoa gì cả.”
Nhưng thật ra, cha hắn đã từng nhắc đến loài hoa mà Bùi Tình thích.
Khi đó, Liễu Châu Hà đã ly hôn với Bùi Tình.
Liễu Hạ Huy tuổi còn nhỏ, mỗi ngày đều nháo đòi mẹ, Liễu Châu Hà vì dỗ anh ta, liền ôm anh ta vẫn đang quấy khóc vào nhà kính trồng hoa……
Liễu Hạ Huy luôn khắc sâu ký ức này.
Bùi Tình ngẩn ra, trong đầu khai quật ra hồi ức xa xôi —— khi đó hình như là Liễu Châu Hà hỏi bà ta thích hoa gì nhất, bà ta liền không kiên nhẫn.
Trùng hợp đang ở trong nhà kính trồng hoa, liền tùy ý chỉ…… hình như chính là loại hoa này.
Sau đó, dường như Liễu Châu Hà có nói từ nay về sau đây cũng là loài hoa ông ấy thích nhất……
Bùi Tình không quá để ý.
Bà ta lười nhớ lại, dẫn tới ký ức đến bây giờ đều là mơ hồ.
Bà ta nhìn ánh mắt trào phúng của Liễu Hạ Huy, hồi ức mới dần rõ ràng hơn.
—— Bà ta ôm bó hoa tay cứng đờ, biểu tình xấu hổ.
Liễu Bạc Hoài lười để ý bà ta, đến ánh mắt cũng keo kiệt không thèm nhìn, cất bước đi đến bia mộ của Liễu Châu Hà.
Liễu Hạ Huy đi theo phía sau.
Bùi Tình thoáng chần chờ, cuối cùng vẫn mặt dày đi theo.
Không có cách nào, nếu lúc này rời đi chẳng phải càng hư tình giả ý sao.
Liễu Bạc Hoài cùng Liễu Hạ Huy ở lại đây một lúc lâu.
Trước mộ của Liễu Châu Hà không ai nói chuyện, Bùi Tình lúc đầu nói vài câu, thấy không ai trả lời cũng không nói nữa.
Liễu Bạc Hoài lơ bà ta, Liễu Hạ Huy xem bà ta như không tồn tại, không lâu sau Bùi Tình liền rời khỏi mộ viên.
Liễu Hạ Huy thu hồi ánh mắt nhìn về phía bóng lưng bà ta, nói: “Chú ba, chú nói xem tại sao hôm nay bà ta lại đến đây?”
Chỉ đơn thuần thương tiếc cha hắn thôi sao?
Liễu Bạc Hoài đạm thanh nói: “Không cần phải xen vào.”
Liễu Hạ Huy gật đầu: “Con biết rồi, chú ba.”
Hai người không nói chuyện nữa.
Thật lâu sau, Liễu Bạc Hoài xoay người rời đi, để Liễu Hạ Huy đơn độc cùng Liễu Châu Hà nói chuyện.
……
Từ mộ viên ra, Liễu Bạc Hoài ngẩng đầu nhìn trời âm u một mảnh, dường như muốn trời mưa.
Thời tiết âm trầm không khỏi khiến người ta áp lực.
Liễu Hạ Huy đến bên cạnh, nói: “Chú ba, chúng ta về thôi.”
“Ừm, đi.” Liễu Bạc Hoài cùng Liễu Hạ Huy rời khỏi mộ viên.
Lúc này đã qua giữa trưa, bọn họ còn phải về công ty bận rộn.
Liễu Bạc Hoài lái xe đi trước, Liễu Hạ Huy ngồi trong xe gọi điện thoại cho Hứa Mộng Ngưng một lát.
“Mộng Ngưng, buổi tối không thể đến đón em được…… Ừm đúng, anh mới từ mộ viên ra, được, buổi tối về đến nhà nhớ nhắn tin cho anh, ngày mai gặp.”
Cúp điện thoại, Liễu Hạ Huy mới lái xe rời đi.
Anh ta biết tối nay chú ba lại mất ngủ, vì thế tính mang một hũ rượu ngon đến nhà cũ Liễu gia.
Anh ta đúng là một đứa cháu trai tri kỷ.
……
Buổi tối, Liễu Bạc Hoài đến đón Lê Khinh Chu tan tầm.
Hai người trở lại Liễu gia, Lê Khinh Chu đã sớm nhắn tin cho em trai và em gái của mình rằng đêm nay không về.
Hiển nhiên, từ khi cậu thường xuyên ở lại Liễu gia, em trai cùng em gái đều đã quen với việc câu không về nhà.
Lê Khinh Chu cảm nhận được cảm xúc của Liễu Bạc Hoài hôm nay không tốt.
Vì thế, sau khi ăn tối, lúc Liễu Bạc Hoài đang rửa chén, vòng tay ôm hắn từ phía sau, mặt dán lên lưng hắn.
“A Hoài.”
[ Ta nên dỗ A Hoài như thế nào đây.]
Liễu Bạc Hoài đặt chén đũa ngay ngắn lên kệ, dùng khăn lông thượng lau khô bọt nước, sau đó xoay người, nắm lấy đôi tay đặt bên hông hắn.
Hắn chế trụ gương mặt Lê Khinh Chu, hôn giữa mày đối phương, thấp giọng nói: “Có thể nghe anh tâm sự không?”
“Ừm.” Lê Khinh Chu gật đầu.
[ A Hoài cũng có tâm sự?]
—— Bọt khí tiểu nhân nhíu mày lại, một bộ vì người yêu mà lo lắng.
Liễu Bạc Hoài bế Lê Khinh Chu lên.
Lúc này, Lê Khinh Chu đang mặc xương chống đỡ, bị bế lên hai chân liền vờn quanh hông Liễu Bạc Hoài.
Bọn họ đi ra phòng bếp, lên lầu, đi vào thư phòng……
Giải trí Thịnh Khải.
Liễu Hạ Huy không nghĩ tới hôm nay có nhiều việc cần xử lý như vậy.
Chờ anh ta xử lý toàn bộ văn kiện cũng đã qua giờ tan tầm, trong công ty cũng không còn nhiều người.
Anh ta nhìn di động, đã sắp 9 giờ rồi.
Liễu Hạ Huy đứng lên lấy áo khoác, phân phó trợ lý lấy rượu từ quầy rượu trong phòng ngủ ra, đóng gói lại để mang đi.
Rượu này trị giá mấy chục vạn, rất là quý báu.
Khi trợ lý lấy rượu ra, động tác rất cẩn thận, sợ không cẩn thận rơi xuống đất bị vỡ, không đền nỗi.
Sau khi đóng gói cẩn thận, trợ lý xách túi đưa cho Liễu Hạ Huy, nói: “Tổng tài, tối nay ngài muốn đến chỗ của Hứa tiểu thư sao?”
Liễu Hạ Huy: “Không, về nhà cũ, anh về trước đi.”
Anh ta một mình lái xe đến Liễu gia.
Liễu Hạ Huy có chìa khóa dự phòng của nhà cũ dự, ngoại trừ chú ba, cũng chỉ anh ta có.
Đây cũng là biểu hiện chú ba coi trọng mình.
Rất nhanh, xe đã dừng lại ở trước cửa nhà cũ Liễu gia.
Chú ba không thích bị người ngoài quấy rầy, đặc biệt là nơi ở.
Cho nên, ngoài lão quản gia thường xuyên đến đây, ngẫu nhiên có thể ngủ lại, buổi tối đều không có người khác.
Liễu Hạ Huy xuống xe, mở cửa đi vào.
Anh ta vào phòng khách, vừa định đặt rượu xuống để đổi giày, lại phát hiện một thứ không nên xuất hiện ở đây —— sao Liễu gia lại có xe lăn?!
Liễu Hạ Huy không nhịn được mở to mắt, hoài nghi mình nhìn nhầm.
Nhưng anh ta đã xem qua, xác định đó chính là một chiếc xe lăn điện trí năng, còn rất quen thuộc…… “Lê, Lê Khinh Chu đi bằng xe lăn điện?” Liễu Hạ Huy khiếp sợ lẩm bẩm ra tiếng.
Không, không thể nào là của cậu ta, sao xe lặn của Lê Khinh Chu lại xuất hiện ở nhà cũ Liễu gia được?!
Nhưng khi Liễu Hạ Huy đảo mắt qua tủ giày bên cạnh, lại nhìn thấy hai đôi giày.
Một đôi rõ ràng của chú ba, đôi còn lại là của người lạ……
Là ai?
Thật sự là Lê Khinh Chu sao?!
Nhưng tại sao Lê Khinh Chu lại ở Liễu gia?
Liễu Hạ Huy nhíu mày, chẳng lẽ Lê Khinh Chu tới bàn việc với chú ba? Trừ cái này ra, anh ta không nghĩ ra khả năng khác.
Chỉ là chú ba sẽ không bao giờ đem công việc về nhà xử lý.
Liễu Hạ Huy tràn đầy khó hiểu.
Anh ta không đổi giày, cứ như vậy mà xách túi rượu vào phòng khách —— nhìn xung quanh một vòng, trên bàn trà đặt mâm đựng trái cây, hai cái cái ly, điểm tâm ngọt.
Mà chú ba với anh ta giống nhau, đều không ăn điểm tâm ngọt.
Trong lòng Liễu Hạ Huy có cảm xúc phức tạp, kỳ lạ lan tràn, không rõ là gì.
Anh ta chạy lên lầu ——
Lúc này, trong thư phòng, Lê Khinh Chu vừa mới nghe Liễu Bạc Hoài tâm sự xong.
Đó là điều khiến Liễu Bạc Hoài đáy lòng vĩnh viễn đau xót.
—— Cha của Liễu Hạ Huy, Liễu Châu Hà là vì cứu hắn mà mất mạng.
Trận tai nạn xe năm đó, Liễu Bạc Hoài được Liễu Châu Hà bảo vệ dưới thân, chân Liễu Châu Hà bị xe đằng trước đè dẹp lép không cách nào nhúc nhích, nhưng đôi tay kia lại dùng hết sức đẩy Liễu Bạc Hoài ra ngoài.
Liễu Bạc Hoài lảo đảo bò dậy, muốn tìm người cứu viện.
Nhưng hắn vừa đi chưa được bao xa, phía sau liền thổi đến một cổ hơi nóng.
Liễu Bạc Hoài ngã trên mặt đất, quay đầu lại —— Liễu Châu Hà vẫn ở trong xe, bị ngọn lửa cắn nuốt ngay trước mặt hắn.
Ngọn lửa dày đặc, cực nóng, nóng đến nỗi khiến hai tròng mắt của Liễu Bạc Hoài sinh đau, cũng từng là ác mộng của hắn trong một khoảng thời gian.
Đến bây giờ, tuy Liễu Bạc Hoài đã không còn giật mình mỗi đêm, nhưng mỗi khi đến ngày giỗ của Liễu Châu Hà, hắn vẫn sẽ thức trắng đêm.
“A Hoài……” Lê Khinh Chu đến trước mặt Liễu Bạc Hoài, sau đó liền bị hắn ôm ngồi trên đùi.
“Hửm?” Liễu Bạc Hoài trầm thấp lên tiếng.
Lê Khinh Chu dựa đầu lên vai Liễu Bạc Hoài, tay vỗ nhẹ lên ngực hắn, lập tức bị một bàn tay khác đè lại.
Tiếp theo, hắn kéo bàn tay đó đến bên miệng, khẽ hôn lên.
Lê Khinh Chu bị cái hôn này làm cho khóe mắt nổi lên một mảnh đỏ ửng, âm thanh mềm nhũn nói: “A Hoài, ôm em một cái, hôn hôn em……”
[ Ô…… A Hoài, em muốn an ủi anh.]
Liễu Bạc Hoài ôm chặt cậu, sau đó, hôn một đường từ trán, đến mũi…rồi xuống cằm.
Hắn nhấm nháp đôi môi non mềm đỏ tươi như cánh hoa, sau đó hôn xuống cổ.
Nhưng ngoài cửa bỗng truyền đến tiếng động, đánh gãy động tác của hắn.
Lê Khinh Chu cũng bị dọa.
Nhà cũ Liễu gia hẳn là chỉ có cậu cùng A Hoài mới đúng, vừa rồi ngoài cửa có người?!
—— Bọt khí tiểu nhân sợ tới mức ôm lấy chính mình.
Liễu Bạc Hoài vỗ về Lê Khinh Chu, ôm cậu đứng lên, nhíu mày, cửa thư phòng không khóa, hơn nữa còn để một khe hở, người có thể vào nhà cũ, chỉ có……
Đang nghĩ ngợi, dưới lầu lại truyền đến âm thanh chai vỡ vụn, lách cách một chút.
Lát sau, chính là tiếng đóng cửa hoang mang rối loạn.
“A Hoài?” Lê Khinh Chu muốn xuống, ra bên ngoài xem thử.
Liễu Bạc Hoài túm chặt cậu, đưa cậu đến mép giường, bên ngoài nhà cũ quả nhiên có một chiếc ô tô —— đang lo lắng, chạy trối chết……