Chương 94
Hôm sau, Lê Khinh Chu xụi lơ trên giường, không thể ngồi dậy, eo cậu đau, mông cũng đau……
Tối qua được "yêu thương" hết sức lợi hại, dù cậu nói đủ rồi, dừng lại, thì A Hoài vẫn không buông tha……
Lê Khinh Chu ghé vào trên giường, một tay nắm lấy gối nằm, một tay chậm rãi dời xuống, xoa xoa mông trái……
Nói như vậy, hẳn là phía trên còn lưu lại dấu vết hồng hồng.
“Ôi……sao A Hoài lại đánh mình chứ.” Lê Khinh Chu uể oải lẩm bẩm.
Người không biết còn tưởng rằng cậu đang ủy khuất.
Lê Khinh Chu nghĩ không ra, cậu nhớ đêm qua ở công ty —— rõ ràng đã nghiêm túc “nhận sai”, sau đó ngẩng đầu biểu cảm có chút phức tạp, khó hiểu của A Hoài.
Liễu Bạc Hoài muốn xuống tay nhưng lại không nỡ, không biết nên làm thế nào cho phải, vig thế, buổi tối sau khi về nhà liền dùng cách “yêu” để giáo dục.
Giáo dục sâu khắc, lệnh người khó quên.
Lê Khinh Chu đỏ mặt kết thúc hồi ức, tối qua bị giáo dục lâu lắm, hẳn đến hơn nửa đêm mới ngủ, sáng nay không ngoài dự kiến dậy trễ.
Sau khi thức dậy, Liễu Bạc Hoài hôn cậu một chút liền ra ngoài làm bữa sáng.
Lát sau, hắn bưng mâm đồ ăn vào phòng ngủ.
Lê Khinh Chu liếc hắn một cái, sau đó quay đầu, nghiêng mặt vào gối bất động, tự thể nghiệm mà biểu hiện ra cái gọi là làm lơ.
[ Hừ, còn không nhanh lại dỗ dành ta, A Hoài thối.]
—— Bọt khí tiểu nhân tay chống nạnh, chu miệng, mắt to chớp chớp, rõ ràng là làm nũng muốn người dỗ dành.
Liễu Bạc Hoài câu khóe miệng lên, tìm chỗ đặt mâm đồ ăn xuống, sau đó đến bên mép giường, ôm người trên giường lên, cười nói: “Ngoan, dậy ăn cơm.”
“Không đói.” Lê Khinh Chu mặt không biểu tình nói.
Cậu vừa nói xong, bụng liền vang lên một trận ục ục.
Lê Khinh Chu: “……”
[ Sao, sao lại không chừa cho ta chút mặt mũi nào hết vậy!]
—— Bọt khí tiểu nhân mặt đỏ bừng, giơ nắm tay nhỏ muốn đấm bụng của mình, xấu hổ đến sắp bốc khói.
Biểu cảm trên mặt Lê Khinh Chu cũng không khác gì, tai hơi đỏ, cổ cũng hiện lên một tầng đỏ ửng.
Liễu Bạc Hoài không dám cười ra tiếng, hắn sợ phát ra một chút thanh âm, thì hôm nay sẽ không dỗ được bảo bối.
Hắn ho khan một tiếng, làm bộ không nghe thấy, tiếp tục ôm Lê Khinh Chu: “Đêm qua đều là anh sai, là anh bắt nạt em.”
“Ngoan, đừng để bản thân bị đói, ăn chút gì nha?”
Lê Khinh Chu không có trả lời, nhưng biểu tình đã hơi mềm hơn, theo bậc thang đó mà xuống, kỳ thật cậu cũng đói bụng.
[ Anh biết sai rồi thì tốt, hừ, vậy ăn một chút.]
—— Bọt khí tiểu nhân khoanh chân ngồi xuống, xoa bụng nhỏ nhìn chằm chằm đồ ăn trên mâm, liếm miệng.
Liễu Bạc Hoài dỗ cậu xong, liền dựng cái bàn nhỏ bên mép giường lên, bưng mâm đồ ăn tới: “Bảo bối, anh đút em ăn?”
Lê Khinh Chu nhấp môi: “Tự em làm được.”
Mới không cần anh đút đâu.
Vừa rồi cậu chính là xấu hổ, không dám nhìn thẳng Liễu Bạc Hoài, nói xong liền cúi đầu ăn cơm.
Liễu Bạc Hoài ngồi đối diện nhìn cậu, Lê Khinh Chu biệt nữu hỏi: “Anh không ăn sao?”
Liễu Bạc Hoài: “Lát nữa anh ăn, bảo bối ăn trước đi.”
Vừa dứt lời, bên miệng hắn liền đưa tới một muỗng cháo gạo kê thơm ngào ngạt, bên tai vang lên tiếng của Lê Khinh Chu: “A Hoài, cùng ăn đi.”
[Ta quá thiện lương, không nỡ để A Hoài đói bụng.]
—— Bọt khí tiểu nhân nheo mắt to, hắc hắc cười hai tiếng.
Đầu quả tim của Liễu Bạc Hoài mềm mại một mảnh, há mồm muốn ăn, nhưng cái muỗng để ở bên miệng lại ngoài ý muốn dời đi.
Liễu Bạc Hoài há mồm ăn một ngụm không khí.
“……”
Mặt Lê Khinh Chu nhiễm lên ý cười xấu xa.
[ Aizz, liền không cho anh ăn, không cho ăn ha ha ha ——]
—— Bọt khí tiểu nhân thấy Liễu Bạc Hoài mắc mưu, không nhịn được ôm bụng cười, ngã chổng vó lên trên vách.
Lê Khinh Chu còn di di cái muỗng để trước mặt hắn, nói: “A Hoài, em tưởng là anh không ăn nên mới lấy muỗng đi, không phải cố ý đâu.”
[ Hắc hắc, ta cố ý đó.]
—— Bọt khí tiểu nhân bò dậy, mắt to bừng bừng hứng thú, chằm chằm nhìn Liễu Bạc Hoài, giống như chờ mong hắn há miệng lần nữa.
“……”
Liễu Bạc Hoài bỗng nhiên cười, nhẹ giọng nói: “Ừm, Khinh Chu của anh đương nhiên không phải cố ý rồi, anh không đói bụng, em ăn đi.”
Lê Khinh Chu mẫn cảm nhận thấy một tia nguy hiểm: “Thật sự không ăn sao?”
“Không ăn, bảo bối ăn đi.”
“A Hoài, không ăn thật sao?”
“Ừm.”
Thấy Liễu Bạc Hoài ý chí kiên định, Lê Khinh Chu đành phải chuyển cái muỗng đến miệng mình, nhưng đồ ăn vừa mới đi vào đã bị đoạt.
Lê Khinh Chu giơ cái muỗng ngốc lăng, gương mặt ửng đỏ.
—— Bọt khí tiểu nhân như bị đứng máy.
“Anh, anh……” Sau khi lấy lại tinh thần, Lê Khinh Chu xấu hổ nói không ra lời.
Liễu Bạc Hoài dù bận vẫn ung dung: “Anh như thế nào? Bảo bối còn muốn ăn sao, anh đút em.”
“…… Không cần, em tự ăn.”
Lê Khinh Chu thành thật ăn sáng.
Không lâu sau, chị em Lê Hạm Ngữ và Lê Húc Sanh ở Trang gia một đêm trở về, Lê Khinh Chu bồi bọn họ trong chốc lát, liền cùng Liễu Bạc Hoài đến công ty.
…………
Quý Phong xin nghỉ phép ở đoàn phim.
Vì thế, sau khi ký kết hợp đồng xong, phải khẩn trương quay chụp quảng cáo, chờ quay xong sẽ về đoàn phim lại.
Sau khi Liễu Hạ Huy biết Lê Khinh Chu chọn Quý Phong, lại tới Lê thị yêu cầu gặp mặt, cuối cùng Quý Phong chỉ ký hợp đồng quay chụp quảng cáo, cũng không ký đại ngôn.
Nhưng Lê Khinh Chu lại nói sau này đại ngôn sẽ ưu tiên suy xét Quý Phong, lời nói không hợp nhau, nửa câu cũng ngại nhiều, không lâu sau, Liễu Hạ Huy liền lạnh mặt rời đi.
Buổi tối, vì Hứa Mộng Ngưng muốn ở bệnh viện theo bác sỹ mang cô ta thực tập đi phẫu thuật, Liễu Hạ Huy không tìm được người ăn cơm, liền tìm Khúc Quân Phàm cùng Kỳ Hạo uống rượu.
Nhưng Khúc Quân Phàm là bác sĩ cũng rất bận rộn, chỉ có Kỳ Hạo là rảnh.
Hai người đến một quán bar tương đối thanh tĩnh.
Kỳ Hạo rót đầy một ly rượu, nhìn về phía Liễu Hạ Huy nói: “Cậu muốn hợp tác với Lê thị, nhưng không thành?”
“Ừm.” Liễu Hạ Huy uống một ngụm rượu nói.
Kỳ Hạo: “Lê Khinh Chu vì cái gì mà không chịu hợp tác cùng giải trí Thịnh Khải? Chu Yết cũng không kém Quý Phong bao nhiêu, huống chi, hợp tác với một minh tinh chỉ có phòng làm việc chẳng lẽ so được với công ty giải trí sao?”
Liễu Hạ Huy: “Ai biết hắn nghĩ thế nào, tôi đã nói rõ giải trí Thịnh Khải có thể phóng khoáng điều kiện hợp tác, nhưng Lê Khinh Chu vẫn cự tuyệt.”
Dứt lời, Liễu Hạ Huy lạnh mặt, uống một ngụm rượu.
Kỳ Hạo như suy tư, nhìn về phía bạn tốt, nói: “Hạ Huy, cậu muốn giải hòa với Lê Khinh Chu sao?”
Nếu không cũng sẽ không vì một cái đại ngôn mà tự mình ra mặt, còn phóng khoáng điều kiện.
Liễu Hạ Huy nghe vậy nhíu mày, nhưng cũng không phủ nhận: “Lúc trước Mộng Ngưng có nói với tôi…… Nếu cô ấy xem Lê Khinh Chu là bạn tốt, thì về sau ít nhiều gì cũng muốn gặp mặt.”
“Hơn nữa, hiện tại quan hệ của Lê Khinh Chu với chú ba tôi rất bền chặt, tôi cũng nên hòa hoãn một chút, đối với việc Lê thị cùng Liễu thị tiếp tục hợp tác cũng có lợi.”
Ấn tượng của Liễu Hạ Huy với mối quan hệ giữa hai người Lê Khinh Chu và Liễu Bạc Hoài vẫn còn dừng lại ở trước kia.
Trong lúc Lê Khinh Chu tham gia cuộc thi robot trí tuệ nhân tạo, anh ta vẫn luôn bận rộn việc kinh doanh của giải trí Thịnh Khải, còn theo đuổi Hứa Mộng Ngưng, không có quá nhiều tinh lực để quan tâm chuyện khác.
Cho nên, không biết hầu như mỗi ngày tan tầm, Liễu Bạc Hoài đều sẽ đến Lê thị đón Lê Khinh Chu về nhà.
Anh ta không biết, nên ấn tượng tự nhiên còn dừng lại ở trước kia —— cho rằng chú ba cũng giống mình, đối xử với Lê Khinh Chu như những đối tác bình thường.
Kỳ Hạo nói: “Sau này, cậu muốn cùng Hứa Mộng Ngưng ở bên nhau, muốn giải hòa với Lê Khinh Chu, nhưng cậu ta không tiếp nhận ý của cậu nha.”
“Đúng rồi, nói đến đây, Hạ Huy, cậu với Hứa Mộng Ngưng tiến triển thế nào rồi?”
Vẻ mặt Liễu Hạ Huy nhu hòa lại.
Kỳ Hạo vừa nhìn liền hiểu, cười ha ha nâng chén nói: “Xem ra là sắp thành thôi, anh em chúc cậu theo đuổi thành công trước, tới uống một ly nào.”
Liễu Hạ Huy cùng cậu ta chạm cốc.
Sau khi uống hết một ly, Kỳ Hạo nói: “Cậu cũng đừng vội hòa hoãn quan hệ với Lê Khinh Chu.”
“Chờ cậu cùng Hứa Mộng Ngưng ở bên nhau, có cô ấy làm trung gian, dù quan hệ không tốt cũng sẽ giữ thể diện.”
“Ừm.” Liễu Hạ Huy đáp.
Anh ta cũng không quá để ý chuyện mình với Lê Khinh Chu có hòa giải hay không.
Nếu không phải vì Mộng Ngưng…… Anh làm gì vội chạy đi nhìn sắc mặt Lê Khinh Chu.
Nhớ lần thứ hai đến Lê thị, Lê Khinh Chu lời nói lạnh nhạt với anh ta, lại thêm âm dương quái khí, Liễu Hạ Huy lại bực mình một trận.
……
Một tuần sau, Quý Phong quay chụp xong quảng cáo quay về đoàn phim, mà quảng cáo cũng sắp được phát trên TV cùng các kênh truyền thông lớn.
—— Trước chế tạo ra, chỉ có mấy robot trí tuệ nhân tạo được đặt ở Yến Kinh Ô Tô Thành, một khi phát quảng cáo, hưởng ứng rất lớn, hiệu quả tuyên truyền cũng đạt tới mục tiêu mong muốn.
Công ty tổ chức một buổi tiệc chúc mừng nhỏ cho đến tận khuya.
Lê Khinh Chu trước đó đã gọi điện cho em trai, em gái của mình, để họ nghỉ ngơi trước.
Chờ tiệc chúc mừng kết thúc, Liễu Bạc Hoài đưa Lê Khinh Chu có chút say về Liễu gia ở một đêm.
Có lần một thì sẽ có lần hai.
Liễu Bạc Hoài muốn thời thời khắc khắc ở bên cạnh Lê Khinh Chu, hưởng thụ thế giới của hai người.
Mà biệt thự của Lê Khinh Chu còn có em trai cùng em gái, làm gì cũng không tiện.
Lê Khinh Chu ở lại Liễu gia vài đêm, quần áo, giày dép đến cả đồ dùng thường ngày đều bắt đầu có đôi có cặp.
Lê Khinh Chu bị hôn đến tỉnh lại, Liễu Bạc Hoài ôm cậu ngồi dậy nhẹ giọng nói: “Khinh Chu, trưa nay không thể ăn cơm cùng em được rồi.”
“Hửm? Vì sao cơ?”
Lê Khinh Chu đang dụi mắt, nghe vậy liền buông tay nhìn Liễu Bạc Hoài, biểu tình nghi hoặc.
Liễu Bạc Hoài: “Bởi vì hôm nay là ngày giỗ của anh cả, buổi trưa có lẽ không quay về được.”
[ A……]
—— Bọt khí tiểu nhân che miệng, một bộ không nên hỏi.
Liễu Bạc Hoài hôn lên trán Lê Khinh Chu, nói: “Ngoan, buổi tối đến đón em, hôm nay…… Có thể ở đây với anh không?”
Lê Khinh Chu ở Liễu gia hai ngày liền trở về bồi em trai, em gái.
Nếu Liễu Bạc Hoài không nói, hôm nay cậu phải về biệt thự rồi.
Thấy vẻ mặt Liễu Bạc Hoài có chút tối tăm, Lê Khinh Chu nói: “Được, em chờ anh đến đón.”
Liễu Bạc Hoài đưa Lê Khinh Chu đi làm, sau đó liền đến mộ viên ở ngoại ô Yến Kinh, Liễu Hạ Huy đang chờ ở đó, thấy chú ba đã đến liền tiến lên……
Tối qua được "yêu thương" hết sức lợi hại, dù cậu nói đủ rồi, dừng lại, thì A Hoài vẫn không buông tha……
Lê Khinh Chu ghé vào trên giường, một tay nắm lấy gối nằm, một tay chậm rãi dời xuống, xoa xoa mông trái……
Nói như vậy, hẳn là phía trên còn lưu lại dấu vết hồng hồng.
“Ôi……sao A Hoài lại đánh mình chứ.” Lê Khinh Chu uể oải lẩm bẩm.
Người không biết còn tưởng rằng cậu đang ủy khuất.
Lê Khinh Chu nghĩ không ra, cậu nhớ đêm qua ở công ty —— rõ ràng đã nghiêm túc “nhận sai”, sau đó ngẩng đầu biểu cảm có chút phức tạp, khó hiểu của A Hoài.
Liễu Bạc Hoài muốn xuống tay nhưng lại không nỡ, không biết nên làm thế nào cho phải, vig thế, buổi tối sau khi về nhà liền dùng cách “yêu” để giáo dục.
Giáo dục sâu khắc, lệnh người khó quên.
Lê Khinh Chu đỏ mặt kết thúc hồi ức, tối qua bị giáo dục lâu lắm, hẳn đến hơn nửa đêm mới ngủ, sáng nay không ngoài dự kiến dậy trễ.
Sau khi thức dậy, Liễu Bạc Hoài hôn cậu một chút liền ra ngoài làm bữa sáng.
Lát sau, hắn bưng mâm đồ ăn vào phòng ngủ.
Lê Khinh Chu liếc hắn một cái, sau đó quay đầu, nghiêng mặt vào gối bất động, tự thể nghiệm mà biểu hiện ra cái gọi là làm lơ.
[ Hừ, còn không nhanh lại dỗ dành ta, A Hoài thối.]
—— Bọt khí tiểu nhân tay chống nạnh, chu miệng, mắt to chớp chớp, rõ ràng là làm nũng muốn người dỗ dành.
Liễu Bạc Hoài câu khóe miệng lên, tìm chỗ đặt mâm đồ ăn xuống, sau đó đến bên mép giường, ôm người trên giường lên, cười nói: “Ngoan, dậy ăn cơm.”
“Không đói.” Lê Khinh Chu mặt không biểu tình nói.
Cậu vừa nói xong, bụng liền vang lên một trận ục ục.
Lê Khinh Chu: “……”
[ Sao, sao lại không chừa cho ta chút mặt mũi nào hết vậy!]
—— Bọt khí tiểu nhân mặt đỏ bừng, giơ nắm tay nhỏ muốn đấm bụng của mình, xấu hổ đến sắp bốc khói.
Biểu cảm trên mặt Lê Khinh Chu cũng không khác gì, tai hơi đỏ, cổ cũng hiện lên một tầng đỏ ửng.
Liễu Bạc Hoài không dám cười ra tiếng, hắn sợ phát ra một chút thanh âm, thì hôm nay sẽ không dỗ được bảo bối.
Hắn ho khan một tiếng, làm bộ không nghe thấy, tiếp tục ôm Lê Khinh Chu: “Đêm qua đều là anh sai, là anh bắt nạt em.”
“Ngoan, đừng để bản thân bị đói, ăn chút gì nha?”
Lê Khinh Chu không có trả lời, nhưng biểu tình đã hơi mềm hơn, theo bậc thang đó mà xuống, kỳ thật cậu cũng đói bụng.
[ Anh biết sai rồi thì tốt, hừ, vậy ăn một chút.]
—— Bọt khí tiểu nhân khoanh chân ngồi xuống, xoa bụng nhỏ nhìn chằm chằm đồ ăn trên mâm, liếm miệng.
Liễu Bạc Hoài dỗ cậu xong, liền dựng cái bàn nhỏ bên mép giường lên, bưng mâm đồ ăn tới: “Bảo bối, anh đút em ăn?”
Lê Khinh Chu nhấp môi: “Tự em làm được.”
Mới không cần anh đút đâu.
Vừa rồi cậu chính là xấu hổ, không dám nhìn thẳng Liễu Bạc Hoài, nói xong liền cúi đầu ăn cơm.
Liễu Bạc Hoài ngồi đối diện nhìn cậu, Lê Khinh Chu biệt nữu hỏi: “Anh không ăn sao?”
Liễu Bạc Hoài: “Lát nữa anh ăn, bảo bối ăn trước đi.”
Vừa dứt lời, bên miệng hắn liền đưa tới một muỗng cháo gạo kê thơm ngào ngạt, bên tai vang lên tiếng của Lê Khinh Chu: “A Hoài, cùng ăn đi.”
[Ta quá thiện lương, không nỡ để A Hoài đói bụng.]
—— Bọt khí tiểu nhân nheo mắt to, hắc hắc cười hai tiếng.
Đầu quả tim của Liễu Bạc Hoài mềm mại một mảnh, há mồm muốn ăn, nhưng cái muỗng để ở bên miệng lại ngoài ý muốn dời đi.
Liễu Bạc Hoài há mồm ăn một ngụm không khí.
“……”
Mặt Lê Khinh Chu nhiễm lên ý cười xấu xa.
[ Aizz, liền không cho anh ăn, không cho ăn ha ha ha ——]
—— Bọt khí tiểu nhân thấy Liễu Bạc Hoài mắc mưu, không nhịn được ôm bụng cười, ngã chổng vó lên trên vách.
Lê Khinh Chu còn di di cái muỗng để trước mặt hắn, nói: “A Hoài, em tưởng là anh không ăn nên mới lấy muỗng đi, không phải cố ý đâu.”
[ Hắc hắc, ta cố ý đó.]
—— Bọt khí tiểu nhân bò dậy, mắt to bừng bừng hứng thú, chằm chằm nhìn Liễu Bạc Hoài, giống như chờ mong hắn há miệng lần nữa.
“……”
Liễu Bạc Hoài bỗng nhiên cười, nhẹ giọng nói: “Ừm, Khinh Chu của anh đương nhiên không phải cố ý rồi, anh không đói bụng, em ăn đi.”
Lê Khinh Chu mẫn cảm nhận thấy một tia nguy hiểm: “Thật sự không ăn sao?”
“Không ăn, bảo bối ăn đi.”
“A Hoài, không ăn thật sao?”
“Ừm.”
Thấy Liễu Bạc Hoài ý chí kiên định, Lê Khinh Chu đành phải chuyển cái muỗng đến miệng mình, nhưng đồ ăn vừa mới đi vào đã bị đoạt.
Lê Khinh Chu giơ cái muỗng ngốc lăng, gương mặt ửng đỏ.
—— Bọt khí tiểu nhân như bị đứng máy.
“Anh, anh……” Sau khi lấy lại tinh thần, Lê Khinh Chu xấu hổ nói không ra lời.
Liễu Bạc Hoài dù bận vẫn ung dung: “Anh như thế nào? Bảo bối còn muốn ăn sao, anh đút em.”
“…… Không cần, em tự ăn.”
Lê Khinh Chu thành thật ăn sáng.
Không lâu sau, chị em Lê Hạm Ngữ và Lê Húc Sanh ở Trang gia một đêm trở về, Lê Khinh Chu bồi bọn họ trong chốc lát, liền cùng Liễu Bạc Hoài đến công ty.
…………
Quý Phong xin nghỉ phép ở đoàn phim.
Vì thế, sau khi ký kết hợp đồng xong, phải khẩn trương quay chụp quảng cáo, chờ quay xong sẽ về đoàn phim lại.
Sau khi Liễu Hạ Huy biết Lê Khinh Chu chọn Quý Phong, lại tới Lê thị yêu cầu gặp mặt, cuối cùng Quý Phong chỉ ký hợp đồng quay chụp quảng cáo, cũng không ký đại ngôn.
Nhưng Lê Khinh Chu lại nói sau này đại ngôn sẽ ưu tiên suy xét Quý Phong, lời nói không hợp nhau, nửa câu cũng ngại nhiều, không lâu sau, Liễu Hạ Huy liền lạnh mặt rời đi.
Buổi tối, vì Hứa Mộng Ngưng muốn ở bệnh viện theo bác sỹ mang cô ta thực tập đi phẫu thuật, Liễu Hạ Huy không tìm được người ăn cơm, liền tìm Khúc Quân Phàm cùng Kỳ Hạo uống rượu.
Nhưng Khúc Quân Phàm là bác sĩ cũng rất bận rộn, chỉ có Kỳ Hạo là rảnh.
Hai người đến một quán bar tương đối thanh tĩnh.
Kỳ Hạo rót đầy một ly rượu, nhìn về phía Liễu Hạ Huy nói: “Cậu muốn hợp tác với Lê thị, nhưng không thành?”
“Ừm.” Liễu Hạ Huy uống một ngụm rượu nói.
Kỳ Hạo: “Lê Khinh Chu vì cái gì mà không chịu hợp tác cùng giải trí Thịnh Khải? Chu Yết cũng không kém Quý Phong bao nhiêu, huống chi, hợp tác với một minh tinh chỉ có phòng làm việc chẳng lẽ so được với công ty giải trí sao?”
Liễu Hạ Huy: “Ai biết hắn nghĩ thế nào, tôi đã nói rõ giải trí Thịnh Khải có thể phóng khoáng điều kiện hợp tác, nhưng Lê Khinh Chu vẫn cự tuyệt.”
Dứt lời, Liễu Hạ Huy lạnh mặt, uống một ngụm rượu.
Kỳ Hạo như suy tư, nhìn về phía bạn tốt, nói: “Hạ Huy, cậu muốn giải hòa với Lê Khinh Chu sao?”
Nếu không cũng sẽ không vì một cái đại ngôn mà tự mình ra mặt, còn phóng khoáng điều kiện.
Liễu Hạ Huy nghe vậy nhíu mày, nhưng cũng không phủ nhận: “Lúc trước Mộng Ngưng có nói với tôi…… Nếu cô ấy xem Lê Khinh Chu là bạn tốt, thì về sau ít nhiều gì cũng muốn gặp mặt.”
“Hơn nữa, hiện tại quan hệ của Lê Khinh Chu với chú ba tôi rất bền chặt, tôi cũng nên hòa hoãn một chút, đối với việc Lê thị cùng Liễu thị tiếp tục hợp tác cũng có lợi.”
Ấn tượng của Liễu Hạ Huy với mối quan hệ giữa hai người Lê Khinh Chu và Liễu Bạc Hoài vẫn còn dừng lại ở trước kia.
Trong lúc Lê Khinh Chu tham gia cuộc thi robot trí tuệ nhân tạo, anh ta vẫn luôn bận rộn việc kinh doanh của giải trí Thịnh Khải, còn theo đuổi Hứa Mộng Ngưng, không có quá nhiều tinh lực để quan tâm chuyện khác.
Cho nên, không biết hầu như mỗi ngày tan tầm, Liễu Bạc Hoài đều sẽ đến Lê thị đón Lê Khinh Chu về nhà.
Anh ta không biết, nên ấn tượng tự nhiên còn dừng lại ở trước kia —— cho rằng chú ba cũng giống mình, đối xử với Lê Khinh Chu như những đối tác bình thường.
Kỳ Hạo nói: “Sau này, cậu muốn cùng Hứa Mộng Ngưng ở bên nhau, muốn giải hòa với Lê Khinh Chu, nhưng cậu ta không tiếp nhận ý của cậu nha.”
“Đúng rồi, nói đến đây, Hạ Huy, cậu với Hứa Mộng Ngưng tiến triển thế nào rồi?”
Vẻ mặt Liễu Hạ Huy nhu hòa lại.
Kỳ Hạo vừa nhìn liền hiểu, cười ha ha nâng chén nói: “Xem ra là sắp thành thôi, anh em chúc cậu theo đuổi thành công trước, tới uống một ly nào.”
Liễu Hạ Huy cùng cậu ta chạm cốc.
Sau khi uống hết một ly, Kỳ Hạo nói: “Cậu cũng đừng vội hòa hoãn quan hệ với Lê Khinh Chu.”
“Chờ cậu cùng Hứa Mộng Ngưng ở bên nhau, có cô ấy làm trung gian, dù quan hệ không tốt cũng sẽ giữ thể diện.”
“Ừm.” Liễu Hạ Huy đáp.
Anh ta cũng không quá để ý chuyện mình với Lê Khinh Chu có hòa giải hay không.
Nếu không phải vì Mộng Ngưng…… Anh làm gì vội chạy đi nhìn sắc mặt Lê Khinh Chu.
Nhớ lần thứ hai đến Lê thị, Lê Khinh Chu lời nói lạnh nhạt với anh ta, lại thêm âm dương quái khí, Liễu Hạ Huy lại bực mình một trận.
……
Một tuần sau, Quý Phong quay chụp xong quảng cáo quay về đoàn phim, mà quảng cáo cũng sắp được phát trên TV cùng các kênh truyền thông lớn.
—— Trước chế tạo ra, chỉ có mấy robot trí tuệ nhân tạo được đặt ở Yến Kinh Ô Tô Thành, một khi phát quảng cáo, hưởng ứng rất lớn, hiệu quả tuyên truyền cũng đạt tới mục tiêu mong muốn.
Công ty tổ chức một buổi tiệc chúc mừng nhỏ cho đến tận khuya.
Lê Khinh Chu trước đó đã gọi điện cho em trai, em gái của mình, để họ nghỉ ngơi trước.
Chờ tiệc chúc mừng kết thúc, Liễu Bạc Hoài đưa Lê Khinh Chu có chút say về Liễu gia ở một đêm.
Có lần một thì sẽ có lần hai.
Liễu Bạc Hoài muốn thời thời khắc khắc ở bên cạnh Lê Khinh Chu, hưởng thụ thế giới của hai người.
Mà biệt thự của Lê Khinh Chu còn có em trai cùng em gái, làm gì cũng không tiện.
Lê Khinh Chu ở lại Liễu gia vài đêm, quần áo, giày dép đến cả đồ dùng thường ngày đều bắt đầu có đôi có cặp.
Lê Khinh Chu bị hôn đến tỉnh lại, Liễu Bạc Hoài ôm cậu ngồi dậy nhẹ giọng nói: “Khinh Chu, trưa nay không thể ăn cơm cùng em được rồi.”
“Hửm? Vì sao cơ?”
Lê Khinh Chu đang dụi mắt, nghe vậy liền buông tay nhìn Liễu Bạc Hoài, biểu tình nghi hoặc.
Liễu Bạc Hoài: “Bởi vì hôm nay là ngày giỗ của anh cả, buổi trưa có lẽ không quay về được.”
[ A……]
—— Bọt khí tiểu nhân che miệng, một bộ không nên hỏi.
Liễu Bạc Hoài hôn lên trán Lê Khinh Chu, nói: “Ngoan, buổi tối đến đón em, hôm nay…… Có thể ở đây với anh không?”
Lê Khinh Chu ở Liễu gia hai ngày liền trở về bồi em trai, em gái.
Nếu Liễu Bạc Hoài không nói, hôm nay cậu phải về biệt thự rồi.
Thấy vẻ mặt Liễu Bạc Hoài có chút tối tăm, Lê Khinh Chu nói: “Được, em chờ anh đến đón.”
Liễu Bạc Hoài đưa Lê Khinh Chu đi làm, sau đó liền đến mộ viên ở ngoại ô Yến Kinh, Liễu Hạ Huy đang chờ ở đó, thấy chú ba đã đến liền tiến lên……