Chương 10: Buổi học đầu tiên
Sau một lúc ngồi ăn sáng cho no bụng, đúng 6 giờ đúng. Cả ba khối học của trường Trung học phổ thông Thanh Hoa tập trung, xếp hàng ngay ngắn ở khu bãi đất trống.Trường bên cạnh xếp đối diện một khoảng cách dài tầm 700m.Thầy giáo Lưu Chiến đi xoay quanh đường thẳng phía trên thảm cỏ, tay cầm cây thước dài chừng 40 cm.Ba lớp trưởng đứng phía trên đầu hàng. Thời tiết hôm nay, vì là mới buổi sáng sớm nên không quá nắng gắt, mặt trời mới nhú lên nhấp nhô trên những ngọn đồi thấp,những giọt sương buổi sớm còn vương vấn lại trên từng chiếc lá.Từ xa đã có thể nghe thấy tiếng hô to:"Rõ" của các học sinh ưu tú đến từ ngôi trường danh giá Trung học phổ thông Thanh Hoa.Từng lớp trưởng lên báo cáo quân số, tư trang của đội viên trong nhóm.Bộ quân phục có màu chủ đạo là màu xanh lục.Một tiếng hô to đùng đến từ phía chỉ huy trưởng:"Nghiêm"
***
"Trước hết, phần đầu tiên trong chương trình học của chúng ta là hoàn cảnh ra đời quân sự trong nước"
Các bạn học sinh được thầy giáo cho ngồi xuống khoanh tròn chân. Hạo Thiên lui xuống phía cạnh Ngọc Hy ngồi, các bạn nam đằng sau lùi lại một bậc hàng.Thầy giáo, chỉ huy Lưu Chiến nói chuyện rất hay, ôn tồn giảng giải cho mọi người hiểu hơn.
Bên phía lớp học, Mạnh Lan quay qua nhìn chỗ Hạo Thiên đanh ngồi, ánh mắt cô không giống như người bạn xa lạ nhìn nhau một cảm giác vừa bất ngờ xen lẫn cảm động kèm theo đó còn có một chút gì đó nuối tiếc. Rồi cô lại nhìn sang người ngồi bên cạnh Hạo Thiên-Ngọc Hy, ánh mắt ấy chuyển sang hơi chút ghen tỵ bởi hành động hai người đối xử với nhau.Ngọc Hy hơi nheo mắt lại, Hạo Thiên liền lấy sách cộng thêm bóng lưng của mình che chắn ánh nắng cho Ngọc Hy. Đây là biểu cảm bình thường trong mắt hai người, nhưng trong mắt người khác liệu đây có thể là một tình bạn bình thường được không? Hay đây là tình yêu chớm nở từ rất lâu rồi nhưng họ không nhận ra? Mạnh Lan nhìn chằm hai người lâu rất lâu, ánh mắt ấy dần chuyển sang đượm buồn rồi mỉm cười nhìn hai người.
Lưu Chiến ngồi xuống chiếc ghế thấp, ân cần giảng giải từng chút một cho các bạn học sinh hiểu, giải thích tại sao áo quân phục lại là màu xanh lục,...Một bạn học sinh nam giơ tay đứng dậy phát biểu ý kiến:"Thầy giáo ơi! Thầy kể chuyện về lí do tại sao thầy lại chọn đến với cái nghề này đi ạ"
Lưu Chiến cũng khá bất ngờ bởi câu hỏi này, ông đứng dậy:"Được rồi, coi như câu chuyện này cũng để cho các bạn giải lao một chút nhé!"
"Vâng ạ" Tiếng đồng thanh phía dưới reo lên.
"Ở đây có bạn nào có mơ ước sau này làm quân nhân giống thầy không?"
"Có ạ"Vài tiếng nói vang vọng lên.
"Vậy thì các em phải cố gắng thật nhiều lên nhé, có bạn nữ nào ước mơ làm quân nhân không?" Thầy Lưu Chiến gật đầu.
"Có ạ"
"Vậy các bạn nữ cần phải cố gắng nhiều hơn nữa, nghề này phù hợp cho nam là nhiều nhưng không có nghĩa các bạn nữ không được vào nghề.Bên cạnh đó các bạn nữ phải chú ý điều sau, khi thi vào cộng với vào nghề rất là khó khăn ở trường đại học quân sự gần đây nhất tuyển duy nhất 10 nữ thôi. Như vậy sức cạnh tranh của các em rất lớn, với lại các em sẽ vất vả rất nhiều khi đi theo con đường này kể cả nam lẫn nữ.Thứ nhất phải chịu trong khuôn khổ cứng rắn, không được phép tự ý làm theo ý mình, chấp nhận dậy từ sáng sớm, ngày nào cũng vận động nâng cao thể hình, chịu cách thức huấn luyện cực khổ"
"Và tại sao tôi lại có ước mơ với ngành nghề này sao? Lí do bắt nguồn từ năm tôi lên 10 tuổi,nhà tôi nghèo lắm, nghèo vô cùng luôn. Năm đó khu tôi sống,một vùng nông thôn nghèo tại thị trấn nhỏ. Ra ngoài cổng nhìn các chú quân nhân rất là oai hùng đang đi tuần ở các đường làng ngõ xóm. Lúc đó tôi thích lắm, và kể từ thời gian đó ước mơ trong tôi ngày một lớn dần. Ngày nhận giấy trúng tuyển đại học tôi vui mừng vô cùng, đã đến ngày được cống hiến công lao bé nhỏ của mình cho đất nước. Nhưng tôi lại gặp phải một trở ngại lớn trên cuộc hành trình chinh phục bộ đồng phục quân nhân của mình, bố tôi ốm nặng. Một mình mẹ gồng gánh nuôi nấng hai anh em tôi ăn học, còn phải nuôi cả bố đang nằm liệt giường. Lúc đó nhìn mẹ mà tôi thương vô cùng, đôi chân bà đã bị mài mòn bởi từng mẫu ruộng, những công việc làm thêm như nhặt ve chai, bán vé số. Mảnh lưng gầy ốm dần cong lại,ghì mạnh xuống khiến dáng mẹ tôi khom khom, lúc đó nhìn bà như già đi cả chục tuổi. Không lâu sau thời gian đó, bố tôi không thể chống chọi lại căn bệnh và qua đời. Có nhiều lúc tôi muốn bỏ học lắm chứ, nhưng mẹ lại nói là mẹ mất công nuôi con ăn học từ bé đến lớn bây giờ là lúc con cố gắng hết sức để báo hiếu cho mẹ....Nhưng tôi chưa kịp báo hiếu gì thì người mẹ yêu dấu của tôi đã sang thế giới bên kia rồi....nhiều lúc nghĩ lại tôi cảm thấy tôi thật là một người con bất hiếu"Nói đến đây mắt chàng quân nhân oai hùng đã rớm nước mắt, Lưu Chiến khẽ lấy khăn tay lau đi giọt nước mắt. Khi nghe được câu chuyện nhà vị Quân nhân, nhiều học sinh nữ cũng đã thút thít khóc vì cảm động bởi hoàn cảnh cực khổ, tình mẫu tử thiêng liêng xen lẫn phần đáng thương.
Một vị quân nhân nữ đứng bên cạnh khẽ đặt tay lên vai Lưu Chiến An ủi.Lưu Chiến nói tiếp:"Kể từ ngày đó tôi luôn cố gắng hết sức để trở thành người có ích cho xã hội. Quân nhân không chỉ là ước muốn của mình tôi mà còn là ước mơ của người bố vĩ đại nhất cuộc đời tôi...và giờ đây tôi đã thay bố thực hiện ước mơ này."
"Vậy còn em gái thầy thì sao rồi ạ?"
"Em gái tôi hiện đang theo học trường quân y, tương lai nó mong muốn trở thành bác sĩ có thể cứu chữa được nhiều bênh nhân, mang đến tiếng cười cho mọi người. Hiện tại tôi vẫn đang lo cho em gái được học hành đầy đủ, mang hết tình yêu thương dành cho em gái"
Thầy Lưu Chiến đứng dậy nhường ghế cho cô quân nhân:"Cô ngồi đi, các bạn học sinh ở đây chắc cũng rất muốn được biết thêm về quân nhân nữ"
Vị quân nhân nữ gật đầu ngồi xuống:"Lời đầu tiên cho tôi xin phép được giới thiệu.Tôi tên là Thập Nhất.Ước mơ từ nhỏ của tôi là có thể trở thành một cô quân nhân dũng cảm cống hiến thật nhiều cho đất nước, mang đến niềm vinh quang cho nước nhà, đầu tiên khi mới bắt đầu theo đuổi niềm ước mơ này đã có rất nhiều khó khăn thử thách ập đến với tôi,những điều ấy là cú sốc rất lớn nhiều lúc tôi không thể vượt qua được. Đầu tiên là bố mẹ ngăn cấm không cho phép học nghề này, các bạn cũng biết công việc này rất nguy hiểm. Mỗi một bố mẹ nào cũng không dám đưa con ra cả, tôi đã cố chấp nộp đơn vào trường học mặc cho bị ngăn cấm như thế nào đi chăng nữa và rồi cả về xét tuyển, con gái không được coi trọng trong ngành. Tôi còn nhớ tôi vào học một lớp có mình tôi là gái, bị các bạn nam xem thường, chết giễu vì thể lực yếu,...vân vân. Nhưng rồi tôi vẫn vượt qua tất cả đấy thôi, ra trường với tấm bằng giỏi, vượt hơn hẳn so với nhiều bạn nam cùng lớp."
"Tôi muốn khuyên các bạn hãy mạnh dạn theo đuổi ước mơ của mình, dù nó có khó khăn thế nào. Hãy dũng cảm nên vì tương lai tươi đẹp phía trước đang chờ chúng ta. Hãy trở thành một người có ích cho xã hội. Đừng nghe ai phán xét một thứ gì đó xấu, nên để ngoài tai những lời nói đó. Hãy có một tinh thần sắt đá vượt qua mọi chông gai,thử thách."
Tiếng vỗ tay rào rào vang lên kèm theo tiếng hú hét, quả cô giáo Thập Nhất và thầy Lưu Chiến đã dũng cảm hết sức mình, vượt qua rào cản để đi đến ước mơ là một người quân nhân. Các bạn cũng dũng cảm, luôn giữ một tâm hồn cháy bỏng, nhiệt huyết nhé!
***
"Trước hết, phần đầu tiên trong chương trình học của chúng ta là hoàn cảnh ra đời quân sự trong nước"
Các bạn học sinh được thầy giáo cho ngồi xuống khoanh tròn chân. Hạo Thiên lui xuống phía cạnh Ngọc Hy ngồi, các bạn nam đằng sau lùi lại một bậc hàng.Thầy giáo, chỉ huy Lưu Chiến nói chuyện rất hay, ôn tồn giảng giải cho mọi người hiểu hơn.
Bên phía lớp học, Mạnh Lan quay qua nhìn chỗ Hạo Thiên đanh ngồi, ánh mắt cô không giống như người bạn xa lạ nhìn nhau một cảm giác vừa bất ngờ xen lẫn cảm động kèm theo đó còn có một chút gì đó nuối tiếc. Rồi cô lại nhìn sang người ngồi bên cạnh Hạo Thiên-Ngọc Hy, ánh mắt ấy chuyển sang hơi chút ghen tỵ bởi hành động hai người đối xử với nhau.Ngọc Hy hơi nheo mắt lại, Hạo Thiên liền lấy sách cộng thêm bóng lưng của mình che chắn ánh nắng cho Ngọc Hy. Đây là biểu cảm bình thường trong mắt hai người, nhưng trong mắt người khác liệu đây có thể là một tình bạn bình thường được không? Hay đây là tình yêu chớm nở từ rất lâu rồi nhưng họ không nhận ra? Mạnh Lan nhìn chằm hai người lâu rất lâu, ánh mắt ấy dần chuyển sang đượm buồn rồi mỉm cười nhìn hai người.
Lưu Chiến ngồi xuống chiếc ghế thấp, ân cần giảng giải từng chút một cho các bạn học sinh hiểu, giải thích tại sao áo quân phục lại là màu xanh lục,...Một bạn học sinh nam giơ tay đứng dậy phát biểu ý kiến:"Thầy giáo ơi! Thầy kể chuyện về lí do tại sao thầy lại chọn đến với cái nghề này đi ạ"
Lưu Chiến cũng khá bất ngờ bởi câu hỏi này, ông đứng dậy:"Được rồi, coi như câu chuyện này cũng để cho các bạn giải lao một chút nhé!"
"Vâng ạ" Tiếng đồng thanh phía dưới reo lên.
"Ở đây có bạn nào có mơ ước sau này làm quân nhân giống thầy không?"
"Có ạ"Vài tiếng nói vang vọng lên.
"Vậy thì các em phải cố gắng thật nhiều lên nhé, có bạn nữ nào ước mơ làm quân nhân không?" Thầy Lưu Chiến gật đầu.
"Có ạ"
"Vậy các bạn nữ cần phải cố gắng nhiều hơn nữa, nghề này phù hợp cho nam là nhiều nhưng không có nghĩa các bạn nữ không được vào nghề.Bên cạnh đó các bạn nữ phải chú ý điều sau, khi thi vào cộng với vào nghề rất là khó khăn ở trường đại học quân sự gần đây nhất tuyển duy nhất 10 nữ thôi. Như vậy sức cạnh tranh của các em rất lớn, với lại các em sẽ vất vả rất nhiều khi đi theo con đường này kể cả nam lẫn nữ.Thứ nhất phải chịu trong khuôn khổ cứng rắn, không được phép tự ý làm theo ý mình, chấp nhận dậy từ sáng sớm, ngày nào cũng vận động nâng cao thể hình, chịu cách thức huấn luyện cực khổ"
"Và tại sao tôi lại có ước mơ với ngành nghề này sao? Lí do bắt nguồn từ năm tôi lên 10 tuổi,nhà tôi nghèo lắm, nghèo vô cùng luôn. Năm đó khu tôi sống,một vùng nông thôn nghèo tại thị trấn nhỏ. Ra ngoài cổng nhìn các chú quân nhân rất là oai hùng đang đi tuần ở các đường làng ngõ xóm. Lúc đó tôi thích lắm, và kể từ thời gian đó ước mơ trong tôi ngày một lớn dần. Ngày nhận giấy trúng tuyển đại học tôi vui mừng vô cùng, đã đến ngày được cống hiến công lao bé nhỏ của mình cho đất nước. Nhưng tôi lại gặp phải một trở ngại lớn trên cuộc hành trình chinh phục bộ đồng phục quân nhân của mình, bố tôi ốm nặng. Một mình mẹ gồng gánh nuôi nấng hai anh em tôi ăn học, còn phải nuôi cả bố đang nằm liệt giường. Lúc đó nhìn mẹ mà tôi thương vô cùng, đôi chân bà đã bị mài mòn bởi từng mẫu ruộng, những công việc làm thêm như nhặt ve chai, bán vé số. Mảnh lưng gầy ốm dần cong lại,ghì mạnh xuống khiến dáng mẹ tôi khom khom, lúc đó nhìn bà như già đi cả chục tuổi. Không lâu sau thời gian đó, bố tôi không thể chống chọi lại căn bệnh và qua đời. Có nhiều lúc tôi muốn bỏ học lắm chứ, nhưng mẹ lại nói là mẹ mất công nuôi con ăn học từ bé đến lớn bây giờ là lúc con cố gắng hết sức để báo hiếu cho mẹ....Nhưng tôi chưa kịp báo hiếu gì thì người mẹ yêu dấu của tôi đã sang thế giới bên kia rồi....nhiều lúc nghĩ lại tôi cảm thấy tôi thật là một người con bất hiếu"Nói đến đây mắt chàng quân nhân oai hùng đã rớm nước mắt, Lưu Chiến khẽ lấy khăn tay lau đi giọt nước mắt. Khi nghe được câu chuyện nhà vị Quân nhân, nhiều học sinh nữ cũng đã thút thít khóc vì cảm động bởi hoàn cảnh cực khổ, tình mẫu tử thiêng liêng xen lẫn phần đáng thương.
Một vị quân nhân nữ đứng bên cạnh khẽ đặt tay lên vai Lưu Chiến An ủi.Lưu Chiến nói tiếp:"Kể từ ngày đó tôi luôn cố gắng hết sức để trở thành người có ích cho xã hội. Quân nhân không chỉ là ước muốn của mình tôi mà còn là ước mơ của người bố vĩ đại nhất cuộc đời tôi...và giờ đây tôi đã thay bố thực hiện ước mơ này."
"Vậy còn em gái thầy thì sao rồi ạ?"
"Em gái tôi hiện đang theo học trường quân y, tương lai nó mong muốn trở thành bác sĩ có thể cứu chữa được nhiều bênh nhân, mang đến tiếng cười cho mọi người. Hiện tại tôi vẫn đang lo cho em gái được học hành đầy đủ, mang hết tình yêu thương dành cho em gái"
Thầy Lưu Chiến đứng dậy nhường ghế cho cô quân nhân:"Cô ngồi đi, các bạn học sinh ở đây chắc cũng rất muốn được biết thêm về quân nhân nữ"
Vị quân nhân nữ gật đầu ngồi xuống:"Lời đầu tiên cho tôi xin phép được giới thiệu.Tôi tên là Thập Nhất.Ước mơ từ nhỏ của tôi là có thể trở thành một cô quân nhân dũng cảm cống hiến thật nhiều cho đất nước, mang đến niềm vinh quang cho nước nhà, đầu tiên khi mới bắt đầu theo đuổi niềm ước mơ này đã có rất nhiều khó khăn thử thách ập đến với tôi,những điều ấy là cú sốc rất lớn nhiều lúc tôi không thể vượt qua được. Đầu tiên là bố mẹ ngăn cấm không cho phép học nghề này, các bạn cũng biết công việc này rất nguy hiểm. Mỗi một bố mẹ nào cũng không dám đưa con ra cả, tôi đã cố chấp nộp đơn vào trường học mặc cho bị ngăn cấm như thế nào đi chăng nữa và rồi cả về xét tuyển, con gái không được coi trọng trong ngành. Tôi còn nhớ tôi vào học một lớp có mình tôi là gái, bị các bạn nam xem thường, chết giễu vì thể lực yếu,...vân vân. Nhưng rồi tôi vẫn vượt qua tất cả đấy thôi, ra trường với tấm bằng giỏi, vượt hơn hẳn so với nhiều bạn nam cùng lớp."
"Tôi muốn khuyên các bạn hãy mạnh dạn theo đuổi ước mơ của mình, dù nó có khó khăn thế nào. Hãy dũng cảm nên vì tương lai tươi đẹp phía trước đang chờ chúng ta. Hãy trở thành một người có ích cho xã hội. Đừng nghe ai phán xét một thứ gì đó xấu, nên để ngoài tai những lời nói đó. Hãy có một tinh thần sắt đá vượt qua mọi chông gai,thử thách."
Tiếng vỗ tay rào rào vang lên kèm theo tiếng hú hét, quả cô giáo Thập Nhất và thầy Lưu Chiến đã dũng cảm hết sức mình, vượt qua rào cản để đi đến ước mơ là một người quân nhân. Các bạn cũng dũng cảm, luôn giữ một tâm hồn cháy bỏng, nhiệt huyết nhé!