Chương 13
20.
Hôm đó, tôi cuối cùng cũng gặp lại Lâm Giang Dã.
Anh ta đã không còn ánh hào quang như trước kia, cả người ủ rũ, chán chường.
Hơn nữa, Lâm Giang Dã trước đây không biết kiêng nể ai, đắc tội với một số người, cho nên cuộc sống hiện tại cũng không tốt.
Thật ra tôi cũng không có ý định nói thêm chuyện gì với anh ta.
Nhưng anh ta lại nhanh chóng đi đến chỗ tôi, hốc mắt lập tức đỏ lên.
"Xin lỗi em, xin lỗi em…”
Lâm Giang Dã không ngừng nói mấy lời này, giống như nghĩ rằng chỉ cần anh ta nói một câu "Xin lỗi em", tôi liền có thể tha thứ cho anh ta.
"Đều là lỗi của tôi, tôi không dám mong được em tha thứ, chỉ mong em về sau có thể hạnh phúc."
Giọng nói của anh ta nghẹn ngào: "Tôi đúng là một kẻ khốn nạn, là một thằng rách nát, thật sự xin lỗi em."
Tôi lại nghĩ đến Lâm Giang Dã của lúc trước.
Trong nháy mắt, anh ta cùng hình ảnh thiếu niên trong trí nhớ tôi hòa lại với nhau.
Người từng đưa tôi đi ngắm sông, ngắm núi, từng cùng tôi khám phá thế giới.
Người từng có nụ cười rạng rỡ hệt như ánh mặt trời, sự sôi nổi nhiệt huyết luôn ngập tràn nơi đáy mắt.
Chúng tôi cùng nằm trên bãi cỏ, cùng ngắm sao trên đỉnh núi.
Anh ta nói: "Nghiên Nghiên, cả đời này chúng ta phải ở bên nhau, rồi sinh thật nhiều đứa trẻ."
Anh ta nói: "Thanh xuân của anh chính là em, quãng đời còn lại, hy vọng cũng là em."
Anh từng vì tôi mà xuống sân thi đấu đoạt giải, tràn trề hăng hái nhiệt huyết.
Cũng vì sợ tôi lo lắng, từ đó không bao giờ tham gia thi đấu nữa.
Anh ta cũng từng vuốt tóc ra dáng người trưởng thành, giúp tôi đỡ một ly rượu không có ý tốt.
Mà Lâm Giang Dã của hiện tại, chỉ biết lặp đi lặp lại một câu nói: "Thật xin lỗi."
Rốt cuộc điều gì đã làm mờ mắt anh ta?
À không, lúc còn trẻ, chúng tôi chỉ có mỗi nhau.
Mà sau khi lớn lên, lại gặp phải biết bao cám dỗ.
Anh ta không cưỡng lại được sự say đắm, kích thích của thế gian.
"Lâm Giang Dã, chúng ta đừng bao giờ gặp lại nhau nữa."
Bây giờ mới biết hối hận thì có tác dụng gì chứ?
Trước đây, anh ta đã có vô số cơ hội, nhưng anh ta chưa bao giờ biết quý trọng.
Ở rất nhiều lần phải chọn lựa giữa một trong hai, anh ta chọn người khác, bỏ rơi tôi.
Anh ta chưa từng tin tôi.
Anh ta có tính cách cực đoan. Trong mắt anh ta chẳng thể chứa nổi một hạt cát.
Còn tôi chưa từng cho Tống Tự Sâm hy vọng.
Ở bên cạnh Lâm Giang Dã từ năm mười tám tuổi đến hai mươi sáu tuổi, cũng đã được bảy năm.
Trong thế giới của tôi chỉ có anh ta.
Tương lai vốn cũng chỉ có hai người chúng tôi.
Anh ta gán cho tôi những tội danh "có lẽ có", rồi lấy cái cớ này ra để có thể yên tâm cùng người khác lên giường.
Anh ta mới là người ích kỷ, là người ghê tởm nhất.
Tôi đã yêu sai người rồi.
Lúc chuẩn bị rời đi, tôi nói với anh ta một câu cuối cùng: "Thật sự chỉ thiếu một chút nữa."
"Thiếu một chút nữa, chúng ta đã thật sự kết hôn."
Anh ta hoàn toàn suy sụp.
Tôi cũng thừa nhận, tôi có yêu anh ta.
Chỉ có điều, tất cả đều là quá khứ rồi.
Tống Tự Sâm tới đón tôi, cũng không hỏi gì về chuyện Lâm Giang Dã.
Đối với tôi, anh vẫn luôn giữ bộ dáng thản nhiên giống như trước kia: "Tôi không vội, quyền lựa chọn vẫn như trước đây, thuộc về em."
"Tôi chỉ hy vọng em có thể vui vẻ, hạnh phúc."
"Giống như cô gái trước kia đã sưởi ấm thanh xuân của tôi, luôn luôn mỉm cười."
Tôi gật đầu.
Buông bỏ quá khứ, tôi vẫn sẽ tiến tục lên phía trước.
Về việc có thể ở bên Tống Tự Sâm hay không, đành chờ thời gian cho chúng ta đáp án vậy.
(HOÀN CHÍNH VĂN)
Hôm đó, tôi cuối cùng cũng gặp lại Lâm Giang Dã.
Anh ta đã không còn ánh hào quang như trước kia, cả người ủ rũ, chán chường.
Hơn nữa, Lâm Giang Dã trước đây không biết kiêng nể ai, đắc tội với một số người, cho nên cuộc sống hiện tại cũng không tốt.
Thật ra tôi cũng không có ý định nói thêm chuyện gì với anh ta.
Nhưng anh ta lại nhanh chóng đi đến chỗ tôi, hốc mắt lập tức đỏ lên.
"Xin lỗi em, xin lỗi em…”
Lâm Giang Dã không ngừng nói mấy lời này, giống như nghĩ rằng chỉ cần anh ta nói một câu "Xin lỗi em", tôi liền có thể tha thứ cho anh ta.
"Đều là lỗi của tôi, tôi không dám mong được em tha thứ, chỉ mong em về sau có thể hạnh phúc."
Giọng nói của anh ta nghẹn ngào: "Tôi đúng là một kẻ khốn nạn, là một thằng rách nát, thật sự xin lỗi em."
Tôi lại nghĩ đến Lâm Giang Dã của lúc trước.
Trong nháy mắt, anh ta cùng hình ảnh thiếu niên trong trí nhớ tôi hòa lại với nhau.
Người từng đưa tôi đi ngắm sông, ngắm núi, từng cùng tôi khám phá thế giới.
Người từng có nụ cười rạng rỡ hệt như ánh mặt trời, sự sôi nổi nhiệt huyết luôn ngập tràn nơi đáy mắt.
Chúng tôi cùng nằm trên bãi cỏ, cùng ngắm sao trên đỉnh núi.
Anh ta nói: "Nghiên Nghiên, cả đời này chúng ta phải ở bên nhau, rồi sinh thật nhiều đứa trẻ."
Anh ta nói: "Thanh xuân của anh chính là em, quãng đời còn lại, hy vọng cũng là em."
Anh từng vì tôi mà xuống sân thi đấu đoạt giải, tràn trề hăng hái nhiệt huyết.
Cũng vì sợ tôi lo lắng, từ đó không bao giờ tham gia thi đấu nữa.
Anh ta cũng từng vuốt tóc ra dáng người trưởng thành, giúp tôi đỡ một ly rượu không có ý tốt.
Mà Lâm Giang Dã của hiện tại, chỉ biết lặp đi lặp lại một câu nói: "Thật xin lỗi."
Rốt cuộc điều gì đã làm mờ mắt anh ta?
À không, lúc còn trẻ, chúng tôi chỉ có mỗi nhau.
Mà sau khi lớn lên, lại gặp phải biết bao cám dỗ.
Anh ta không cưỡng lại được sự say đắm, kích thích của thế gian.
"Lâm Giang Dã, chúng ta đừng bao giờ gặp lại nhau nữa."
Bây giờ mới biết hối hận thì có tác dụng gì chứ?
Trước đây, anh ta đã có vô số cơ hội, nhưng anh ta chưa bao giờ biết quý trọng.
Ở rất nhiều lần phải chọn lựa giữa một trong hai, anh ta chọn người khác, bỏ rơi tôi.
Anh ta chưa từng tin tôi.
Anh ta có tính cách cực đoan. Trong mắt anh ta chẳng thể chứa nổi một hạt cát.
Còn tôi chưa từng cho Tống Tự Sâm hy vọng.
Ở bên cạnh Lâm Giang Dã từ năm mười tám tuổi đến hai mươi sáu tuổi, cũng đã được bảy năm.
Trong thế giới của tôi chỉ có anh ta.
Tương lai vốn cũng chỉ có hai người chúng tôi.
Anh ta gán cho tôi những tội danh "có lẽ có", rồi lấy cái cớ này ra để có thể yên tâm cùng người khác lên giường.
Anh ta mới là người ích kỷ, là người ghê tởm nhất.
Tôi đã yêu sai người rồi.
Lúc chuẩn bị rời đi, tôi nói với anh ta một câu cuối cùng: "Thật sự chỉ thiếu một chút nữa."
"Thiếu một chút nữa, chúng ta đã thật sự kết hôn."
Anh ta hoàn toàn suy sụp.
Tôi cũng thừa nhận, tôi có yêu anh ta.
Chỉ có điều, tất cả đều là quá khứ rồi.
Tống Tự Sâm tới đón tôi, cũng không hỏi gì về chuyện Lâm Giang Dã.
Đối với tôi, anh vẫn luôn giữ bộ dáng thản nhiên giống như trước kia: "Tôi không vội, quyền lựa chọn vẫn như trước đây, thuộc về em."
"Tôi chỉ hy vọng em có thể vui vẻ, hạnh phúc."
"Giống như cô gái trước kia đã sưởi ấm thanh xuân của tôi, luôn luôn mỉm cười."
Tôi gật đầu.
Buông bỏ quá khứ, tôi vẫn sẽ tiến tục lên phía trước.
Về việc có thể ở bên Tống Tự Sâm hay không, đành chờ thời gian cho chúng ta đáp án vậy.
(HOÀN CHÍNH VĂN)