Chương 27: Sự kiện du thuyền (2) - Bởi vì em ngon (H+)
Thấy ánh mắt như hổ đói ông ta liền lui đi.
" Đến đây thôi! Còn lại đề anh với Chấn Phong xử lý em đi nghỉ ngơi đi." Diệp Khương Hoàng ra hiệu ánh mắt cho phục vụ đưa người đi nghỉ ngơi.
Nhận được lệnh phục vụ không dám chậm trễ liền nhanh chóng dẫn người đi.
Diệp Bạc Anh đi được một đoạn thì dừng lại không đi nữa cô đi ra ngoài hóng gió tiện thể hút thuốc vừa châm lừa thì một hình bóng mà cô không ngờ lại xuất hiện ở đây.
" Diệp tiểu thư hư ghê sao lại hút thuốc vậy? Mới rời anh có một tuần mà đã vậy rồi sao? " Nhạc Tư Nhẫn nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn ẩn hiện trong làn khói trắng.
Diệp Bạc Anh nghiêng đầu ánh mắt vô tội nhìn Nhạc Tư Nhẫn " Ngày nào tôi cũng hút thuốc mà.’’
" Bỏ đi nó không tốt cho sức khỏe của em đâu.’’
" Không bỏ được ‘’ cô dựa người vào lan can thuyền ánh mắt nhìn ra xa không thấy điểm dừng.
Chờ đến khi cô hút xong điếu thuốc mới nhìn anh ‘’ Dạo này công việc ổn chứ? "
" Ổn! "
Nhạc Tư Nhẫn cúi đầu hôn lên bờ môi mền mại của cô trong sự ngỡ ngàng. Mất mấy giây sau cô mới hoàn hồn để đáp trả nụ hôn một cách cuồng nhiệt.
Bàn tay không an phận bắt đầu lần mò dịch dần xuống phía dưới. Trước sự tấn công dồn dập cô bắt đầu đuối lý nhưng vẫn còn một tia tỉnh táo dùng hết sức để đẩy anh ra.
" Anh … Mới không gặp hai tuần đã như vậy rồi sao? "
Nhạc Tư Nhẫn ôm cô vào lòng không nói gì. Diệp Bạc Anh cứng nhắc không dám nhúc nhích. Anh ghé tai cô thì thầm " Thằng nhỏ của anh cứng rồi. Tại em đấy ‘’
A! Cứng rồi đổi tại tôi!!
" Anh yếu nhỉ? Mới hôn đã cứng rồi? " cô dùng ngón trỏ ấn nhè nhẹ vào ngực Nhạc Tư Nhẫn.
" Bởi vì em ngon! " Nhạc Tư Nhẫn thì thầm vào tai cô.
Nghe được những lời này Diệp Bạc Anh ngẩn mặt đôi mắt mở to chớp chớp vài cái dường như cô không tin vào tai của mình.
Thấy cô ngây ngốc ra như thế anh cười hai tay ôm lấy eo cô nhấc bổng lên bế vào chỗ không người.
Hơi thở của anh phả vào cổ cô khiến cô cảm thấy nhộn nhột. Chẳng biết anh cởi thắt lưng ra từ bao giờ, anh nhấc hai tay cô lên trói lại. Diệp Bạc Anh cười thuận theo ý anh phối hợp nâng chân lên.
Bàn tay không an phận luồn vào váy cô kéo chiếc quần nhỏ xuống, bàn tay còn lại thì ra sức nắm bóp một bên ngực.
Thi thoảng anh cắn nhẹ vào cổ cô. Hơi thời mỗi lúc một dồn dập. Cảm thầy dạo đầu đã đủ, anh lấy thẳng nhỏ từ từ tiến vào nơi riêng tư của cô.
a!a! ư
Nhạc Tư Nhẫn chặn tiếng rên rỉ của cô bằng một cái hôn cuồng nhiệt anh đưa đẩy hông không nhanh không chậm nhưng thi thoảng sẽ lại thúc một cái thật sâu.
" Ngoan nào! Ta đang ở ngoài đấy! Bé tiếng đi nào! " Nhạc Tư Nhẫn cắm nhẹ tai cô thì thầm.
Chẳng biết từ lúc nào anh lại không còn liền sỉ như thế này hay đây mới vốn dĩ là con người thật của anh?
" Chị Bạc Anh chạy đâu rồi nhỉ! " Diệp Chấn Phong đi ra đằng sau.
Diệp Bạc Anh giật mình thoát khỏi khoái cảm bắt đầu kháng cự. Nhạc Tư Nhẫn thấy vậy lại càm thúc mạnh, phía bên dưới lại càng siết chặt.
" Thả lỏng ra chút đi! Em muốn cắn đứt của anh à? " Nhạc Tư Nhẫn thì thầm vào tai cô.
Diệp Khương Hoàng đi cùng liến mắt về phía cuối hàng lang rồi bịt mắt Diệp Chấn Phong kéo quay ngược trở lại " Đi thôi! Chị em không có ở đây đâu? "
" Nào đừng bịt mắt em chứ " Diệp Chấn Phong kháng cự rời đi cùng anh trai.
Cảm thấy tiếng bước chân xa dần Diệp Bạc Anh mới thở phào nhẹ nhọn quay lại trừng mắt với Nhạc Tư Nhẫn.
" Anh học đâu ra vậy? "
" Em nói xem anh học ở đâu? " Nhạc Tư Nhẫn cười rồi đột ngột thúc mạnh vào cô.
A!
Càng lúc Nhạc Tư Nhẫn càng vô lại ra vào nhanh hơn khiến cô nhanh chóng đạt đến khoái cảm, *** **** ướt át chảy ra càng dễ dàng khiến anh ra vào, hô hấp mỗi lúc một gấp gáp.
" Tiều Anh! Anh sắp bắn rồi. Anh bắn vào trong nhé! "
Không đợi cô trả lời anh trực tiếp bắn thẳng vào trọng.
Cả người cô chẳng còn chút sức lực nào sau cuộc mây mưa đầy khoái cảm này. Cô dựa vào người Nhạc Tư Nhẫn.
Còn anh sau khi thưởng thức được bữa tối nay của mình thì hài lòng mặc lại đồ cho cô rồi bế cô về phòng nghỉ đêm nay của anh.
Trong lúc cô ngủ, anh nhẹ nhàng lau người rồi gọi phục vụ mang đến cho anh một đồ ngủ của nữ và váy mới cho cô.
" Đến đây thôi! Còn lại đề anh với Chấn Phong xử lý em đi nghỉ ngơi đi." Diệp Khương Hoàng ra hiệu ánh mắt cho phục vụ đưa người đi nghỉ ngơi.
Nhận được lệnh phục vụ không dám chậm trễ liền nhanh chóng dẫn người đi.
Diệp Bạc Anh đi được một đoạn thì dừng lại không đi nữa cô đi ra ngoài hóng gió tiện thể hút thuốc vừa châm lừa thì một hình bóng mà cô không ngờ lại xuất hiện ở đây.
" Diệp tiểu thư hư ghê sao lại hút thuốc vậy? Mới rời anh có một tuần mà đã vậy rồi sao? " Nhạc Tư Nhẫn nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn ẩn hiện trong làn khói trắng.
Diệp Bạc Anh nghiêng đầu ánh mắt vô tội nhìn Nhạc Tư Nhẫn " Ngày nào tôi cũng hút thuốc mà.’’
" Bỏ đi nó không tốt cho sức khỏe của em đâu.’’
" Không bỏ được ‘’ cô dựa người vào lan can thuyền ánh mắt nhìn ra xa không thấy điểm dừng.
Chờ đến khi cô hút xong điếu thuốc mới nhìn anh ‘’ Dạo này công việc ổn chứ? "
" Ổn! "
Nhạc Tư Nhẫn cúi đầu hôn lên bờ môi mền mại của cô trong sự ngỡ ngàng. Mất mấy giây sau cô mới hoàn hồn để đáp trả nụ hôn một cách cuồng nhiệt.
Bàn tay không an phận bắt đầu lần mò dịch dần xuống phía dưới. Trước sự tấn công dồn dập cô bắt đầu đuối lý nhưng vẫn còn một tia tỉnh táo dùng hết sức để đẩy anh ra.
" Anh … Mới không gặp hai tuần đã như vậy rồi sao? "
Nhạc Tư Nhẫn ôm cô vào lòng không nói gì. Diệp Bạc Anh cứng nhắc không dám nhúc nhích. Anh ghé tai cô thì thầm " Thằng nhỏ của anh cứng rồi. Tại em đấy ‘’
A! Cứng rồi đổi tại tôi!!
" Anh yếu nhỉ? Mới hôn đã cứng rồi? " cô dùng ngón trỏ ấn nhè nhẹ vào ngực Nhạc Tư Nhẫn.
" Bởi vì em ngon! " Nhạc Tư Nhẫn thì thầm vào tai cô.
Nghe được những lời này Diệp Bạc Anh ngẩn mặt đôi mắt mở to chớp chớp vài cái dường như cô không tin vào tai của mình.
Thấy cô ngây ngốc ra như thế anh cười hai tay ôm lấy eo cô nhấc bổng lên bế vào chỗ không người.
Hơi thở của anh phả vào cổ cô khiến cô cảm thấy nhộn nhột. Chẳng biết anh cởi thắt lưng ra từ bao giờ, anh nhấc hai tay cô lên trói lại. Diệp Bạc Anh cười thuận theo ý anh phối hợp nâng chân lên.
Bàn tay không an phận luồn vào váy cô kéo chiếc quần nhỏ xuống, bàn tay còn lại thì ra sức nắm bóp một bên ngực.
Thi thoảng anh cắn nhẹ vào cổ cô. Hơi thời mỗi lúc một dồn dập. Cảm thầy dạo đầu đã đủ, anh lấy thẳng nhỏ từ từ tiến vào nơi riêng tư của cô.
a!a! ư
Nhạc Tư Nhẫn chặn tiếng rên rỉ của cô bằng một cái hôn cuồng nhiệt anh đưa đẩy hông không nhanh không chậm nhưng thi thoảng sẽ lại thúc một cái thật sâu.
" Ngoan nào! Ta đang ở ngoài đấy! Bé tiếng đi nào! " Nhạc Tư Nhẫn cắm nhẹ tai cô thì thầm.
Chẳng biết từ lúc nào anh lại không còn liền sỉ như thế này hay đây mới vốn dĩ là con người thật của anh?
" Chị Bạc Anh chạy đâu rồi nhỉ! " Diệp Chấn Phong đi ra đằng sau.
Diệp Bạc Anh giật mình thoát khỏi khoái cảm bắt đầu kháng cự. Nhạc Tư Nhẫn thấy vậy lại càm thúc mạnh, phía bên dưới lại càng siết chặt.
" Thả lỏng ra chút đi! Em muốn cắn đứt của anh à? " Nhạc Tư Nhẫn thì thầm vào tai cô.
Diệp Khương Hoàng đi cùng liến mắt về phía cuối hàng lang rồi bịt mắt Diệp Chấn Phong kéo quay ngược trở lại " Đi thôi! Chị em không có ở đây đâu? "
" Nào đừng bịt mắt em chứ " Diệp Chấn Phong kháng cự rời đi cùng anh trai.
Cảm thấy tiếng bước chân xa dần Diệp Bạc Anh mới thở phào nhẹ nhọn quay lại trừng mắt với Nhạc Tư Nhẫn.
" Anh học đâu ra vậy? "
" Em nói xem anh học ở đâu? " Nhạc Tư Nhẫn cười rồi đột ngột thúc mạnh vào cô.
A!
Càng lúc Nhạc Tư Nhẫn càng vô lại ra vào nhanh hơn khiến cô nhanh chóng đạt đến khoái cảm, *** **** ướt át chảy ra càng dễ dàng khiến anh ra vào, hô hấp mỗi lúc một gấp gáp.
" Tiều Anh! Anh sắp bắn rồi. Anh bắn vào trong nhé! "
Không đợi cô trả lời anh trực tiếp bắn thẳng vào trọng.
Cả người cô chẳng còn chút sức lực nào sau cuộc mây mưa đầy khoái cảm này. Cô dựa vào người Nhạc Tư Nhẫn.
Còn anh sau khi thưởng thức được bữa tối nay của mình thì hài lòng mặc lại đồ cho cô rồi bế cô về phòng nghỉ đêm nay của anh.
Trong lúc cô ngủ, anh nhẹ nhàng lau người rồi gọi phục vụ mang đến cho anh một đồ ngủ của nữ và váy mới cho cô.