Chương : 46
Anh chàng đeo kính cận vẫn tiếp tục duy trì tư thế của riêng mình, chỉ là ngón tay trỏ đang gõ vào gọng kính lập tức khựng lại.
Gã ta xoay đầu qua, "ngó" Trần Tiếu một cái.
Tuy gã vẫn híp mắt như cũ, song Trần Tiếu lại cảm nhận được một ánh mắt lành lạnh rơi trên người mình, cứ như bản thân đang đứng ngay dưới ánh mặt trời ấm áp, bỗng có một giọt nước lạnh lẽo đến thấu xương rơi rớt lên cơ thể.
Từ đầu tới giờ, đây là "cái nhìn chăm chú" đầu tiên của "anh chàng mắt kính" đối với một người, đến như lúc nãy Trần Tiếu trở chứng phát bệnh thần kinh mà gã cũng không thèm ngó lấy một cái nữa.
"Tao sẽ lừa mày đấy!"- Gã mắt kính nhàn nhạt nói.
Trần Tiếu nhếch khóe môi, gật đầu nói đúng một chữ:
"Được!"
Khóe môi gã mắt kính khẽ giương lên. Nếu như nói vẻ ôn hòa nho nhã của gã lúc trước chỉ là vẻ bề ngoài, vậy thì giờ đây gã đã thực sự nở một nụ cười.
"Màu đen". Cậu ta nói xong lại cúi đầu xuống, bắt đầu gõ vào gọng kính theo thói quen.
Vốn dĩ gã ta luôn nghĩ dù với bất kỳ sự việc gì, bao gồm cả lần chơi "Elite game" này cũng không thể nào khiến gã phân tâm.
Mà lúc này, thời gian tính đến lượt Trần Tiếu lựa chọn màu sắc vẫn còn 40 giây.
Vậy mà hắn ta chẳng cần nghĩ ngợi gì, thậm chí không dành thời gian cho những người khác nói thêm lời nào mà trực tiếp bấm chọn ngay.
Hắn chọn vào mục "Màu trắng".
[Hệ thống hiển thị: Chúc mừng bạn, lựa chọn chính xác.]
Cả đám người đều lấy làm kinh ngạc.
"Này, thằng nhóc này đoán mò phải không, làm sao mà nó có thể lựa chọn một cách tự tin như vậy chứ?"- Vương Billy hô lên.
"Cây cột điện" cũng không hiểu ra sao, cứ chớp mắt mấy lần: "Ầy… Chắc là do chúng ta không hiểu được thế giới của những kẻ tâm thần."
"Bà chị cơ bắp" cũng bĩu môi một cách khinh thường. Trong mắt bà ta, dù là gã mắt kính hay Trần Tiếu đều là những con hàng chơi không có chiến thuật, điều này chẳng khác gì là chơi đoán mò. Cho nên hai kẻ liên tiếp gặp vận may này mới không bị loại ra khỏi trò chơi. Chính vì điểm này mà bà ta có hơi khó chịu.
Bỏ bớt mấy lời nói nhảm ở đây.
Lúc này, đã tới phiên hình ảnh chân dung của Vương Billy hiển thị trên màn hình.
Mà màu sắc của gã là "màu đen".
Bởi "phương án hòa bình" của bà chị thô kệch kia đã bị phá hoại bởi ông chú lôi thôi ngay từ màn thứ hai, cho nên hiện giờ đã không còn ai tin tưởng vào lời nói của người khác nữa.
Vương Billy nhìn quanh mấy người còn lại một lượt, cuối cùng dừng ánh mắt trên người "chị cơ bắp".
Gã nói với chị ta:
"Giờ chị đang rất buồn phiền, đúng chứ."
"Chị cơ bắp" khinh khỉnh bắn ánh mắt về phía gã, tỏ vẻ: "Biết rồi còn hỏi!"
Hiện giờ, trong những người có mặt tại đương trường, bà chị này đích thực là người não nề nhất. Bởi vì thời gian cho mỗi lần lựa chọn là 5 phút, có nghĩa là, sau khi hết lượt của Vương Billy thì sẽ tới lượt thứ hai của chị ta. Dù chị ta có đoán đúng đi chăng nữa thì cũng sẽ phải đối mặt với lần lựa chọn thứ ba. Điều này khiến chị ta có nhiều khả năng bị loại hơn so với những người khác.
Mười ngón tay của Vương Billy đan vào nhau, ánh mắt giảo hoạt liếc nhìn bà chị nọ rồi lại nhìn "cây cột điện".
"Vậy thì chúng ta hãy đổi cách chơi cho game này đi."
Gã khẽ mở hé hai tay, ánh mắt lại quét qua từng người có mặt.
"Cây cột điện" nhướn mắt ngó gã ta, tựa như đã biết gã sẽ nói điều gì.
Vương Billy giơ bốn ngón tay rồi nói:
"Tao dám bảo đảm 100% cho bốn người đều có phần quà!"
"Nói nghe thử xem!"- Bà chị cơ bắp nhàn nhạt nói. Thế nhưng biểu hiện của chị ta thì rõ là đã biết gã này sẽ nói gì.
Vương Billy đan ngón tay vào nhau, hơi khẽ ma sát lòng bàn tay: "Kỳ thực trò chơi này không phải là một loại game lừa gạt lẫn nhau, mà là để chúng ta lựa chọn ra đội chơi của mình! Chỉ cần bốn người chúng ta đều đứng cùng một phe, vậy thì cả tất cả đều sẽ thắng tuyệt đối!"
Mọi người ở đây đều không phải kẻ ngốc, mấy thứ này bọn họ đã sớm nghĩ tới rồi. Bởi vì nếu 4 người đều cùng chung một đội, bất luận thế nào, chỉ cần lựa chọn vào hạng mục mà đa số mọi người đều chọn thì nhất định sẽ chính xác.
Có điều tại sao lại không nói ra sớm chứ?
Bởi vì ai cũng đang chờ có 1 người bị loại khỏi cuộc chơi, dù là ai cũng được.
Nếu số lượng người chơi là 6 người mà có 4 người ở cùng một đội thì sẽ xuất hiện tình huống có tỉ lệ chọn lựa là 3:2. Lúc ấy, chỉ cần có 1 người nào đó muốn giở trò qua việc chọn sai đáp án, thế thì có thể loại bỏ được đồng đội của mình ngay lập tức, và thế là cả một đội sẽ sụp đổ. Nhưng khi còn 5 người thì sẽ không như vậy, bởi ai cũng không muốn phá hủy đội ngũ. Vì nếu hủy hoại đội ngũ rồi thì sẽ không còn khả năng có thể lập tổ đội lại nữa.
Thế cho nên mọi người đều vô tình hay cố ý loại bỏ bớt ông chú lôi thôi kia ngay từ vòng đầu tiên. Nhưng 2 người ngay sau ông chú lôi thôi có vẻ cũng không muốn nói ra lời đề nghị này.
Thật ra trong con mắt mọi người ở đây, hai kẻ này đoán chừng căn bản không hề nghĩ tới.
Vì vậy mới tới phiên Vương Billy nói ra câu này.
"Tao gia nhập"- Cây cột điện không cần suy nghĩ nhiều đã trực tiếp giơ tay tán đồng. Trên thực tế, gã luôn chờ đợi giờ phút này,
Bà chị cơ bắp nhún nhún vai, chị ta biết dù cho bản thân có không tỏ thái độ thì những người khác cũng sẽ mời mình gia nhập.
Giống như những gì Vương Billy đã nói, bản thân chị ta là người sắp phải đối mặt với vòng thứ ba, cho nên bất luận thế nào cũng sẽ không dám giở trò.
Quả nhiên, Vương Billy cười cợt nhìn chị ta: "Chấp nhận đi, đâu cần giả bộ làm gì nữa, trò chơi này đã kết thúc rồi."
Bà chị cơ bắp nhàn nhạt "ừm" một tiếng, tỏ vẻ quả đúng như thế.
Vậy thì tại sao sau khi Vương Billy nói ra đề nghị kia, gã ta không sợ những người khác liên thủ đá mình out khỏi game chứ?
Nguyên nhân ở đây thực ra rất đơn giản, mọi người đều đã có người được chọn tốt nhất của mình.
Chính là Trần Tiếu!!!
Bởi vì thằng nhóc này… quả thực khiến cho người ta không thể yên tâm cho được. Ai mà biết liệu hắn có thể bị động kinh mà chọn bừa, khiến cho cả trận game bị phá hủy hay không? Còn cái gã đeo mắt kính kia, tuy rằng vẫn một mực không chịu nói gì, song hình như từ đầu tới cuối gã đều không hề có hành vi gây rối nào cả.
……………
……………
Vậy nên đề nghị "4 người tất thắng" này đã được thành lập rồi.
"Vương Billy", "Bà chị cơ bắp", "Cây cột điện" và "Cậu bốn mắt" đều thuận lý thành chương được kéo vào chung một đội.
Còn riêng Trần Tiếu thì bị cô lập ở bên ngoài, trở thành một kẻ chỉ có thể dựa vào vận may để sống sót.
Chỉ có điều… khiến cho mọi người phải kinh ngạc chính là… có vẻ như hắn hoàn toàn không quá để ý đến kết cục cuả bản thân, còn vểnh cái chân bắt chéo lên, còn nhỏ giọng lẩm bẩm một bài hát thiếu nhi chẳng rõ học từ đâu ra nữa.
Rất nhanh, thời gian gã Vương Billy phải lựa chọn màu sắc đã tới rồi.
"Vậy thì… Đến lượt tôi rồi! Hãy để 4 người chúng ta chơi cho xong trò chơi vô vị này đi!"- Vương Billy nói rồi nhìn vào di động của bản thân.
Kết quả lựa chọn được hiển thị là:
"Đen": 4 người.
"Trắng": 0 người.
……………..
Vương Billy cười một cái, nhìn sang Trần Tiếu: "Sao rồi, đến cả giãy giụa cũng không có hứng rồi ư?"
Tiếp theo đó, gã bấm vào lựa chọn.
[Hệ thống hiển thị: Chúc mừng bạn, lựa chọn chính xác.]
Vương Billy giương khóe môi, tỏ điệu bộ ta đắc thắng, tựa như đã nắm được chiến thắng trong lòng bàn tay vậy.
Trần Tiếu chẳng thèm để ý đến gã, dáng vẻ không cần quan tâm, bởi vì hắn cũng chỉ tùy tiện bấm chọn một đáp án mà thôi. Thậm chí đến cả màu sắc chính xác của gã Vương Billy nọ là gì hắn cũng chưa nhìn qua.
Tâm tư của hắn không đặt tại mấy phương án này. Dù cho có là phương án "4 người tất thắng" hay vấn đề bản thân bị cô lập bên ngoài cũng thế, đối với hắn mà nói đều không quan trọng.
Trong con mắt hắn lúc này, điều khiến hắn mãi chú ý thì chỉ có một mình "cậu bốn mắt" kia mà thôi.
Cho nên hắn đang chờ đợi vòng hai bắt đầu.
Khi ấy mới thực sự có dáng dấp đích thực của trò chơi này.
……………..
Gã ta xoay đầu qua, "ngó" Trần Tiếu một cái.
Tuy gã vẫn híp mắt như cũ, song Trần Tiếu lại cảm nhận được một ánh mắt lành lạnh rơi trên người mình, cứ như bản thân đang đứng ngay dưới ánh mặt trời ấm áp, bỗng có một giọt nước lạnh lẽo đến thấu xương rơi rớt lên cơ thể.
Từ đầu tới giờ, đây là "cái nhìn chăm chú" đầu tiên của "anh chàng mắt kính" đối với một người, đến như lúc nãy Trần Tiếu trở chứng phát bệnh thần kinh mà gã cũng không thèm ngó lấy một cái nữa.
"Tao sẽ lừa mày đấy!"- Gã mắt kính nhàn nhạt nói.
Trần Tiếu nhếch khóe môi, gật đầu nói đúng một chữ:
"Được!"
Khóe môi gã mắt kính khẽ giương lên. Nếu như nói vẻ ôn hòa nho nhã của gã lúc trước chỉ là vẻ bề ngoài, vậy thì giờ đây gã đã thực sự nở một nụ cười.
"Màu đen". Cậu ta nói xong lại cúi đầu xuống, bắt đầu gõ vào gọng kính theo thói quen.
Vốn dĩ gã ta luôn nghĩ dù với bất kỳ sự việc gì, bao gồm cả lần chơi "Elite game" này cũng không thể nào khiến gã phân tâm.
Mà lúc này, thời gian tính đến lượt Trần Tiếu lựa chọn màu sắc vẫn còn 40 giây.
Vậy mà hắn ta chẳng cần nghĩ ngợi gì, thậm chí không dành thời gian cho những người khác nói thêm lời nào mà trực tiếp bấm chọn ngay.
Hắn chọn vào mục "Màu trắng".
[Hệ thống hiển thị: Chúc mừng bạn, lựa chọn chính xác.]
Cả đám người đều lấy làm kinh ngạc.
"Này, thằng nhóc này đoán mò phải không, làm sao mà nó có thể lựa chọn một cách tự tin như vậy chứ?"- Vương Billy hô lên.
"Cây cột điện" cũng không hiểu ra sao, cứ chớp mắt mấy lần: "Ầy… Chắc là do chúng ta không hiểu được thế giới của những kẻ tâm thần."
"Bà chị cơ bắp" cũng bĩu môi một cách khinh thường. Trong mắt bà ta, dù là gã mắt kính hay Trần Tiếu đều là những con hàng chơi không có chiến thuật, điều này chẳng khác gì là chơi đoán mò. Cho nên hai kẻ liên tiếp gặp vận may này mới không bị loại ra khỏi trò chơi. Chính vì điểm này mà bà ta có hơi khó chịu.
Bỏ bớt mấy lời nói nhảm ở đây.
Lúc này, đã tới phiên hình ảnh chân dung của Vương Billy hiển thị trên màn hình.
Mà màu sắc của gã là "màu đen".
Bởi "phương án hòa bình" của bà chị thô kệch kia đã bị phá hoại bởi ông chú lôi thôi ngay từ màn thứ hai, cho nên hiện giờ đã không còn ai tin tưởng vào lời nói của người khác nữa.
Vương Billy nhìn quanh mấy người còn lại một lượt, cuối cùng dừng ánh mắt trên người "chị cơ bắp".
Gã nói với chị ta:
"Giờ chị đang rất buồn phiền, đúng chứ."
"Chị cơ bắp" khinh khỉnh bắn ánh mắt về phía gã, tỏ vẻ: "Biết rồi còn hỏi!"
Hiện giờ, trong những người có mặt tại đương trường, bà chị này đích thực là người não nề nhất. Bởi vì thời gian cho mỗi lần lựa chọn là 5 phút, có nghĩa là, sau khi hết lượt của Vương Billy thì sẽ tới lượt thứ hai của chị ta. Dù chị ta có đoán đúng đi chăng nữa thì cũng sẽ phải đối mặt với lần lựa chọn thứ ba. Điều này khiến chị ta có nhiều khả năng bị loại hơn so với những người khác.
Mười ngón tay của Vương Billy đan vào nhau, ánh mắt giảo hoạt liếc nhìn bà chị nọ rồi lại nhìn "cây cột điện".
"Vậy thì chúng ta hãy đổi cách chơi cho game này đi."
Gã khẽ mở hé hai tay, ánh mắt lại quét qua từng người có mặt.
"Cây cột điện" nhướn mắt ngó gã ta, tựa như đã biết gã sẽ nói điều gì.
Vương Billy giơ bốn ngón tay rồi nói:
"Tao dám bảo đảm 100% cho bốn người đều có phần quà!"
"Nói nghe thử xem!"- Bà chị cơ bắp nhàn nhạt nói. Thế nhưng biểu hiện của chị ta thì rõ là đã biết gã này sẽ nói gì.
Vương Billy đan ngón tay vào nhau, hơi khẽ ma sát lòng bàn tay: "Kỳ thực trò chơi này không phải là một loại game lừa gạt lẫn nhau, mà là để chúng ta lựa chọn ra đội chơi của mình! Chỉ cần bốn người chúng ta đều đứng cùng một phe, vậy thì cả tất cả đều sẽ thắng tuyệt đối!"
Mọi người ở đây đều không phải kẻ ngốc, mấy thứ này bọn họ đã sớm nghĩ tới rồi. Bởi vì nếu 4 người đều cùng chung một đội, bất luận thế nào, chỉ cần lựa chọn vào hạng mục mà đa số mọi người đều chọn thì nhất định sẽ chính xác.
Có điều tại sao lại không nói ra sớm chứ?
Bởi vì ai cũng đang chờ có 1 người bị loại khỏi cuộc chơi, dù là ai cũng được.
Nếu số lượng người chơi là 6 người mà có 4 người ở cùng một đội thì sẽ xuất hiện tình huống có tỉ lệ chọn lựa là 3:2. Lúc ấy, chỉ cần có 1 người nào đó muốn giở trò qua việc chọn sai đáp án, thế thì có thể loại bỏ được đồng đội của mình ngay lập tức, và thế là cả một đội sẽ sụp đổ. Nhưng khi còn 5 người thì sẽ không như vậy, bởi ai cũng không muốn phá hủy đội ngũ. Vì nếu hủy hoại đội ngũ rồi thì sẽ không còn khả năng có thể lập tổ đội lại nữa.
Thế cho nên mọi người đều vô tình hay cố ý loại bỏ bớt ông chú lôi thôi kia ngay từ vòng đầu tiên. Nhưng 2 người ngay sau ông chú lôi thôi có vẻ cũng không muốn nói ra lời đề nghị này.
Thật ra trong con mắt mọi người ở đây, hai kẻ này đoán chừng căn bản không hề nghĩ tới.
Vì vậy mới tới phiên Vương Billy nói ra câu này.
"Tao gia nhập"- Cây cột điện không cần suy nghĩ nhiều đã trực tiếp giơ tay tán đồng. Trên thực tế, gã luôn chờ đợi giờ phút này,
Bà chị cơ bắp nhún nhún vai, chị ta biết dù cho bản thân có không tỏ thái độ thì những người khác cũng sẽ mời mình gia nhập.
Giống như những gì Vương Billy đã nói, bản thân chị ta là người sắp phải đối mặt với vòng thứ ba, cho nên bất luận thế nào cũng sẽ không dám giở trò.
Quả nhiên, Vương Billy cười cợt nhìn chị ta: "Chấp nhận đi, đâu cần giả bộ làm gì nữa, trò chơi này đã kết thúc rồi."
Bà chị cơ bắp nhàn nhạt "ừm" một tiếng, tỏ vẻ quả đúng như thế.
Vậy thì tại sao sau khi Vương Billy nói ra đề nghị kia, gã ta không sợ những người khác liên thủ đá mình out khỏi game chứ?
Nguyên nhân ở đây thực ra rất đơn giản, mọi người đều đã có người được chọn tốt nhất của mình.
Chính là Trần Tiếu!!!
Bởi vì thằng nhóc này… quả thực khiến cho người ta không thể yên tâm cho được. Ai mà biết liệu hắn có thể bị động kinh mà chọn bừa, khiến cho cả trận game bị phá hủy hay không? Còn cái gã đeo mắt kính kia, tuy rằng vẫn một mực không chịu nói gì, song hình như từ đầu tới cuối gã đều không hề có hành vi gây rối nào cả.
……………
……………
Vậy nên đề nghị "4 người tất thắng" này đã được thành lập rồi.
"Vương Billy", "Bà chị cơ bắp", "Cây cột điện" và "Cậu bốn mắt" đều thuận lý thành chương được kéo vào chung một đội.
Còn riêng Trần Tiếu thì bị cô lập ở bên ngoài, trở thành một kẻ chỉ có thể dựa vào vận may để sống sót.
Chỉ có điều… khiến cho mọi người phải kinh ngạc chính là… có vẻ như hắn hoàn toàn không quá để ý đến kết cục cuả bản thân, còn vểnh cái chân bắt chéo lên, còn nhỏ giọng lẩm bẩm một bài hát thiếu nhi chẳng rõ học từ đâu ra nữa.
Rất nhanh, thời gian gã Vương Billy phải lựa chọn màu sắc đã tới rồi.
"Vậy thì… Đến lượt tôi rồi! Hãy để 4 người chúng ta chơi cho xong trò chơi vô vị này đi!"- Vương Billy nói rồi nhìn vào di động của bản thân.
Kết quả lựa chọn được hiển thị là:
"Đen": 4 người.
"Trắng": 0 người.
……………..
Vương Billy cười một cái, nhìn sang Trần Tiếu: "Sao rồi, đến cả giãy giụa cũng không có hứng rồi ư?"
Tiếp theo đó, gã bấm vào lựa chọn.
[Hệ thống hiển thị: Chúc mừng bạn, lựa chọn chính xác.]
Vương Billy giương khóe môi, tỏ điệu bộ ta đắc thắng, tựa như đã nắm được chiến thắng trong lòng bàn tay vậy.
Trần Tiếu chẳng thèm để ý đến gã, dáng vẻ không cần quan tâm, bởi vì hắn cũng chỉ tùy tiện bấm chọn một đáp án mà thôi. Thậm chí đến cả màu sắc chính xác của gã Vương Billy nọ là gì hắn cũng chưa nhìn qua.
Tâm tư của hắn không đặt tại mấy phương án này. Dù cho có là phương án "4 người tất thắng" hay vấn đề bản thân bị cô lập bên ngoài cũng thế, đối với hắn mà nói đều không quan trọng.
Trong con mắt hắn lúc này, điều khiến hắn mãi chú ý thì chỉ có một mình "cậu bốn mắt" kia mà thôi.
Cho nên hắn đang chờ đợi vòng hai bắt đầu.
Khi ấy mới thực sự có dáng dấp đích thực của trò chơi này.
……………..