Chương : 13
Dịch: Laoshu
"Những mã số này không phải số phòng… Là số hiệu của người!
Cũng có khả năng là động vật! Hoặc là đồ vật! Tùy thôi! Tóm lại, đều là những thứ rất đặc biệt, ví dụ như thằng nhóc thích nghe nhạc thiếu nhi lại biết phun lửa trong lời người công nhân vệ sinh kia chẳng hạn!" - Trần Tiếu vừa nghĩ tới đây là lập tức khẳng định về khả năng này. Bởi vì suy đoán ấy đã xuất hiện vô số lần trong đầu hắn.
Tuy rằng ngay sau đây sẽ lại phải quên đi, nhưng dù ít hay nhiều nó vẫn lưu lại chút vết tích trong não bộ.
"Vậy thì mình sắp phải đối mặt với cái gì nhỉ? Đến mức mỗi ngày mình đều phải tới, hơn nữa sau mỗi lần tới đều bị xóa bỏ ký ức một lần?"
Trần Tiếu cứ suy nghĩ cho đến lúc đi tới trước một cánh cửa. Trên cánh cửa ghi: "D-391".
"Đứng yên, đừng động đậy!" - Một gã cảnh vệ nói, đồng thời đi đến trước màn hình cảm ứng cạnh cửa bấm một dãy mật mã "Tít tít tít tít---", rồi lại lôi ra một tấm thẻ từ quét một cái.
Sau đó, cửa đã được mở.
"Được rồi, bước vào đi!" - Gã cảnh vệ đứng bên cạnh Trần Tiếu nói xong bèn dùng tay đẩy hắn vào trong!
………………………
Cùng với tiếng đóng cửa, Trần Tiếu đã đứng trong gian phòng được ký hiệu là "D-391".
Nơi đây hoàn toàn không có thứ gì hiếm lạ cổ quái, không rõ nguyên nhân, không thể giải thích được như trong dự kiến của hắn. Ngược lại, trong này được cải tạo lại thành một nơi vô cùng bình thường, kiểu như căn phòng của một khu dân cư kiểu cũ. Những thiết bị gia dụng như tủ sách, ghế dựa, tủ lạnh, kệ bếp, v.v… được bày trí đầy đủ.
Chính giữa gian phòng là một bộ bàn ghế bằng gỗ. Trên bàn bấy giờ có một ấm trà, bên cạnh có một cụ ông đang ngồi.
Ông ta đang….. đọc báo!
Người này trên 60 tuổi, mập mạp, đầu tóc thưa thớt, mắt bị viễn thị, có vẻ nghiện rượu, hút thuốc trong khoảng thời gian dài, nhếch nhác, thích ăn thịt, gan không tốt, bị bệnh tiểu đường, đã gần một tuần rồi không được thấy ánh mặt trời.
Trần Tiếu chỉ cần nhìn một cái là đã biết được những thông tin này. Vì vậy, hắn càng nhíu chặt chân mày hơn. Bởi vì, kẻ trước mắt hắn căn bản chỉ là một ông lão không còn gì có thể bình thường hơn được nữa. Ông ta giống y như những cụ ông đang dừng chân nán lại nghỉ ngơi trong công viên vào buổi sớm tinh mơ.
Thế nhưng, chính cái người có vẻ ngoài nhìn như quá đỗi bình thường này lại khiến Trần Tiếu nảy sinh cảm giác hơi căng thẳng.
Đây là vì những ký ức còn sót lại đã nói cho hắn biết, ông lão trước mặt này rất nguy hiểm...
Trần Tiếu là người như thế nào chứ? Nói ví dụ, hắn có thể ồn ào rủ rê bạn chơi trò súng lục chết chóc cơ mà (chính là cái trò dùng súng lục loại có ổ quay chứa được 5 viên đạn, lấy đạn ra hết, chỉ còn chừa 1 viên, rồi mỗi người luân phiên bóp cò).
Vậy mà cái người này đến tột cùng đã làm gì với Trần Tiếu, khiến hắn nảy sinh cảm giác còn sợ hãi hơn cả cái chết đây?
Lúc này, ông lão cũng đọc báo xong, liếc mắt về phía Trần Tiếu - kẻ vẫn còn đứng ngay cửa.
"Đến rồi à?" - Ông ta nói.
Ba chữ này được nói ra nghe có vẻ rất thoải mái, cứ như người nhà đi chợ sáng mới về vậy. Thế nhưng Trần Tiếu lại thu được thông tin rất quan trọng với hắn. Đó chính là... lão già này... có thể giao lưu.
"Ừm." - Hắn thản nhiên trả lời.
Ông lão bỏ tờ báo xuống, xem xét Trần Tiếu, lại dùng ánh mắt ra hiệu về phía chỗ ngồi đối diện, ý chính là: "Mau ngồi xuống đi! Khách sáo cái gì!"
Trần Tiếu không động đậy, trong lòng dâng lên dự cảm nguy hiểm như có như không, khiến hắn đặc biệt cẩn trọng. Giờ phút này, hắn đã quan sát kỹ lưỡng hoàn cảnh xung quanh. Kết quả là, Trần Tiếu phát hiện nơi này thực sự chỉ giống như vẻ bề ngoài đã bộc lộ ra, ngoại trừ đầu camera ở góc tường là hơi không hài hòa, còn lại chỉ là một căn phòng rất bình thường.
Cụ ông nhìn dáng vẻ Trần Tiếu không hề động đậy, không khỏi tỏ ra vô cùng bất đắc dĩ.
"Ôi! Ngày nào cậu cũng như thế hết! Tiếp theo còn phải hỏi một mớ câu hỏi nữa, đúng chứ? Được thôi, được thôi, mau hỏi đi!" - Ông lão nói, sau đó lại đế thêm một câu: "Cái thiết bị giám sát kia chỉ ghi lại hình ảnh, không giám sát âm thanh đâu. Chỉ cần cậu không đánh tôi thì có thể coi như nó không tồn tại!"
Trần Tiếu sửng sốt. Thế mà lại có thể hỏi, hơn nữa xem ra ông lão này đã nói chuyện với mình khá nhiều rồi nha!
"Bình thường tôi hỏi những gì?" - Trần Tiếu nói.
Ông cụ uống một ngụm trà, đáp: "Chỉ đơn giản hỏi mấy thứ như ở đây là đâu? Tôi là ai? Tôi làm gì với cậu!". Nói đến đây, ông lão còn nhỏ giọng lẩm bẩm một câu: "Ngày nào cũng hỏi lại một lần, thật là phiền phức."
Lần này Trần Tiếu không còn sửng sốt nữa mà chuyển sang kinh ngạc rồi!
Mấy loại câu hỏi này cũng có thể hỏi ư? Ngay đến một chút thủ pháp tu từ cũng không cần luôn hả? Thẳng thắn đến không tưởng mà! Hơn nữa đều là những câu hỏi vô cùng chính yếu… Lẽ nào ông đều sẽ trả lời tôi sao? Hắn cảm giác xoắn xuýt trong lòng, có phần giống như cảm giác bạn vượt trăm cay nghìn đắng mới đến được trước mặt Boss cuối. Ấy thế mà, Boss cuối trực tiếp tự sát luôn.
Nhưng mà, từ trong câu nói này của ông ta, Trần Tiếu không chỉ thu được tin tức tốt, mà còn có một tin xấu.
Tin tốt là, hình như ông lão này không hề phản đối việc giải đáp những câu hỏi của mình. Hơn nữa, có thể hỏi một cách trực tiếp như vậy, xem ra ông ta không phải cái dạng người không được hỏi cái này, không đáp được cái kia.
Tin xấu là, trong quá trình hỏi và đáp một cách chẳng kiêng nể gì như thế, bản thân chắc sẽ biết được rất nhiều tin tức, nhưng lại chẳng thể lưu lại gì cho mình của ngày thứ hai….. Cũng tức là, biết những thứ này cũng vô dụng ư?
Bất luận như thế nào, ít ra giờ đây mình cũng có thể biết được rõ ràng chân tướng sự việc rồi.
Bởi vậy Trần Tiếu thản nhiên nói: "Thử nói nghe xem?"
Ông lão ngồi thẳng dậy, có vẻ như muốn kể chuyện xưa cho con cháu vậy.
"Trước hết, đây là đâu? Tôi cũng không biết nha! Tóm lại, tổ chức này rải người đi khắp nơi trên thế giới để tìm những thứ đồ hoặc sinh vật kỳ quái, kiểu như tôi vậy, sau đó nhốt bọn chúng lại."
Trần Tiếu không tỏ vẻ gì, chỉ yên lặng lắng nghe.
"Còn tôi, bắt đầu từ khoảng mười năm trước, tôi luôn cảm thấy bản thân rất đói, ăn không ngừng nghỉ mà chẳng có tác dụng gì."
Nói xong, ông ta vỗ vỗ vào cái bụng của bản thân, khuôn mặt lộ vẻ tiếc hận.
"Sau đó, tôi dần dần phát hiện ra, thứ mình cần ăn không phải là thức ăn….. mà là ký ức!"
Trần Tiếu vừa nghe tới đây, liền bày ra vẻ mặt "thì ra là vậy".
Mà sau khi nghe lão già này nói đến sự tình kỳ lạ là cần phải ăn "ký ức", hắn cũng chẳng tỏ ra quá kinh ngạc. Có lẽ là bởi vì trước đây hắn đã được biết đáp án rồi, chỉ là bị quên đi mà thôi.
Thêm vào đó, cơ bản là chẳng phải sau khi hắn nhìn phải cái gì hoặc làm ra việc gì đó dẫn đến người ta phải xóa sạch ký ức hắn đi. Đáp án chỉ đơn giản là hàng ngày bị dẫn tới làm bữa tối cho người ta thôi nha.
Nghĩ tới đây, hắn còn không quên chửi thề: "Ta nói cái tổ chức chết tiệt này rốt cuộc đã bắt tới một đám quái quỷ gì vậy chứ! Nào là tiểu loli cách không dời vật, nào là lão già ăn ký ức. Mấy cái thứ này đều có thể tùy tiện đặt xuất hiện như vậy sao?"
Chửi thề thì chửi thề thế chứ, Trần Tiếu vẫn cần phải hỏi một câu hỏi then chốt nữa.
"Vậy….."
"Không được!" - Hắn vừa thốt ra được một tiếng thì ông cụ kia đã trực tiếp cự tuyệt rồi.
"Ừm…. Xem ra mình thực sự đã hỏi quá nhiều lần rồi à!" - Trần Tiếu nghĩ.
Quả nhiên, ông lão mở miệng giải thích: "Mỗi lần, khi tôi ăn ký ức đều sẽ bị dò xét ra. Không biết là từ đâu mà có một cái máy, kêu đi kêu lại cái gì mà "phản ứng dị thường cấp độ D, phản ứng dị thường cấp độ D!". Bởi vậy, cơ bản là cậu không thể lừa bịp cho qua ải được đâu! Còn nữa, tôi chẳng thể nào khiến cho cái máy kia có phản ứng khi không động chạm vào ký ức của cậu được. Hơn nữa, đối với cá nhân tôi mà nói, mùi vị ký ức của cậu khá ngon nha!"
"Phản ứng dị thường cấp độ D… Mấy chữ này đã từng vang lên trong vụ Mỹ Tử lần trước. Xem chừng tổ chức này có một loại thiết bị có thể theo dõi truy lùng những thứ kỳ lạ nhỉ!" - Trần Tiếu nghĩ.
Cùng lúc đó, trong lòng hắn vẫn còn đang âm thầm chửi thề: "What? Thì ra ký ức cũng có thể nếm ra được mùi vị nữa hả.…."
Hắn bày ra vẻ mặt "Được, được, ông trâu bò, ông lợi hại!". Hắn thực muốn tán gẫu đến nơi đến chốn với lão già này coi ký ức có mùi vị gì, chỉ là hiện tại không phải lúc.
"... Thế cũng có nghĩa là, tôi vào đây rồi thì ký ức nhất định phải bị ông ăn mất mới được, đúng chứ? Vậy ông đừng ăn hết, chừa lại một chút ký ức cho tôi được không?" - Trần Tiếu hỏi.
"Tôi cũng không khống chế được nha. Hoặc là không ăn, hoặc là ăn hết!"- Ông lão bất đắc dĩ giải thích.
Lông mày của Trần Tiếu giựt giựt đôi chút. Rõ ràng ý của hắn là: "Ông già, ông giở trò à? Muốn lừa tôi phải không!"
Ông cụ vừa nhìn liền biết ý nghĩ của hắn. Dù sao thì mấy hành động như này của hắn đã diễn đi diễn lại không biết bao nhiêu lần rồi.
"Chao ôi, mỗi lần giải thích tới đây đều rất phiền phức!" - Ông lão lại tỏ ra vẻ vừa bất đắc dĩ vừa hết cách.
"Cái thứ ký ức này ấy mà, có trước có sau. Bởi vậy nhất thiết phải ăn theo trình tự, ăn xong đoạn vừa rồi, mới có thể ăn đoạn trước đó. Mà ký ức của cậu lại có hơi khác lạ. Vào khoảng năm ngày trước đây, có một đoạn ký ức vô cùng hỗn loạn, tôi không thể nào tiếp xúc tới.
Do tôi chỉ ăn thôi, chứ không thể đọc được chúng, cho nên không biết được lúc đó đã xảy ra chuyện gì. Tóm lại, đoạn ký ức đó giống như một tảng đá vậy, che chắn toàn bộ ký ức trước đây ở đằng sau mình!"
Trần Tiếu hồi tưởng lại, sau khi Mr. Trâu bước vào bên trong cô nhi viện, quả thực bản thân hắn có một đoạn tư duy trở nên vô cùng hỗn loạn. Thế nhưng bây giờ hồi tưởng lại tỉ mỉ, lại có chút nhớ không rõ nữa.
"Lúc đó mình lại phát bệnh tâm thầm rồi ư?"- Trần Tiếu nghĩ. Song rất nhanh, hắn không còn quá chú trọng đến vấn đề này nữa. Giống như có một sức mạnh nào đó không cho Trần Tiếu lún sâu vào suy xét vấn đề này quá nhiều vậy.
"Nói như vậy, những người bình thường sau khi tới chỗ này của ông, sẽ trực tiếp bị ăn thành trẻ sơ sinh ư? Vậy chẳng phải là ký ức của trẻ em cơ bản không thể làm ông no rồi. Bởi vì bọn chúng căn bản chẳng có mấy ký ức a. Mà tôi thì lại là một cái phiếu cơm dài hạn nhỉ!"
Ông cụ lại uống một hớp trà, gật gật đầu: "Ừ! Thật ra, ngày thứ hai cậu đến chỗ tôi thì đã biết những thứ này rồi."
Trần Tiếu nhăn mày, lòng thầm nghĩ: "Thì ra mình vẫn chỉ luôn dậm chân tại chỗ a!"
Vậy thì bây giờ, dấu hỏi lớn nhất trước mắt chính là, mình phải làm sao mới có thể bước ra khỏi gian phòng này mà vẫn giữ được trí nhớ đây?...
Trần Tiếu nghĩ một hồi, bèn rút ra một đáp án.
Không có cách nào!
Vậy có thể thương lượng với ông cụ một chút được không? Nhờ ông ta thuyết phục cảnh vệ, ngày mai đừng dẫn mình tới đây... Cũng không được! Thế chẳng phải là lộ ra cho người ta biết mình đang giở trò sao?
Nhất định phải có cách!
Ừm...
Ừm...
Trần Tiếu lại suy xét một hồi.
"CMN! Thật sự hết cách a!" - Trong lòng Trần Tiếu trào dâng một cảm giác bất lực.
Lúc này, ông lão nói tiếp: "Người anh em, cũng khá lâu rồi! Trước đây ngày nào cậu cũng đều ở đó suy nghĩ lâu như vậy, nhưng mà... Thời gian dài quá thì cảnh vệ sẽ vào đây đấy. Bọn họ chẳng quan tâm mấy thứ linh tinh này đâu, bọn họ chỉ đem cậu vào để hoàn thành nhiệm vụ thôi. Thế nên, nếu cần thiết thì bọn họ sẽ động tay động chân đấy!"
Nói xong, lão ta chỉ vào cánh tay của Trần Tiếu: "Mấy ngày trước cậu không thèm tin đó, kết quả là chịu một trận dùi cui..."
Trần Tiếu nhớ lại vết thâm trên cánh tay: "Thì ra là mình ở trong này giả chết mới bị quất nha!"
Thôi được rồi!
Sự việc đã đến nước này, có lẽ thật không còn cách nào nữa rồi. Trần Tiếu cảm thấy mệt mỏi. Nếu đã ở trong gian phòng này, khẳng định là mình không thể nào giữ được ký ức nữa. Vậy chỉ có thể chờ lúc khác nghĩ cách thôi.
"Ừm… Phải chăng bởi vì trí nhớ của mình cứ suy đi nghĩ lại về một vấn đề, nên đã dần hình thành nên thói quen rồi. Cũng có nghĩa là, kế hoạch hiện giờ của mình là kéo dài thời gian ư? Chờ cho đến khi mình quen thuộc hoàn toàn rồi, liệu có một ngày tỉnh dậy vào buổi sáng là lập tức nhớ lại được những chuyện này không? Đây đều là những việc không biết trước được. Hơn nữa, dù cho mình có thể nhờ vậy mà giải thoát khỏi nỗi khổ mất đi ký ức, nhưng dựa vào tính chất chó má của cái tổ chức này, muốn trốn ra khỏi đây, có khi bơi ra theo đường thoát nước bồn cầu còn dễ hơn ấy chứ! Chỉ có thể đợi chờ một cơ hội thôi…….."
Trần Tiếu vừa nghĩ, vừa ngồi xuống đối diện ông lão, tiếp tục dùng móng tay khắc lên cánh tay ký hiệu "D-391".
Nếu thế giờ đây hắn vẫn còn một câu hỏi, cũng chính là vấn đề mà hắn hiếu kỳ nhất vào giờ phút này.
Vẻ mặt hắn hoài nghi xem xét người đối diện. Vết hằn của ký ức nói cho hắn biết, câu hỏi tiếp theo sau khi được nói ra, hắn sẽ phải hối hận. Thế nhưng Trần Tiếu vẫn bật hỏi.
"Này… nói ra thì, lão ăn ký ức kiểu gì vậy?"
Ông lão có chút ngại ngần mà trại trại quai hàm: "Cậu của lúc trước mỗi ngày đều hỏi tôi câu hỏi này. Sau mỗi lần tôi nói xong, cậu đều rất hối hận. Chậc… không sao cả. Dù gì sau khi tôi ăn xong, cậu cũng sẽ quên hết thôi."
"Cho nên, rốt cuộc là ông ăn thế nào vậy?" - Trần Tiếu có một loại cảm giác vô cùng không tốt.
Ông cụ tỏ vẻ như một đứa trẻ đã làm sai chuyện gì đó, liếc Trần Tiếu một cái, sau đó lập tức cúi đầu, nói khẽ ra một chữ:
"Nuốt…"
Khoé miệng Trần Tiếu co rút: "Hả???"
Ông cụ hơi to giọng một chút:
"Tôi nuốt ấy."
Vẻ mặt Trần Tiếu rõ ràng nhức nhối.
"Nuốt thế nào chứ?"
Tuy ông lão vẫn còn hơi ngại ngùng, nhưng chuyện gì đến ắt phải đến thôi.
Chỉ thấy ông ta vươn cần cổ về phía Trần Tiếu. Sau đó…. Há to miệng ra.
Hơn nữa, càng há càng to, giống như con rắn vậy, khóe miệng đã giãn tới tận cổ, cả khoang miệng lớn tới mức có thể…. nuốt được một cái đầu!
Trần Tiếu nhìn thấy trong miệng lão ta tràn nước miếng, răng thì vàng khè vết khói thuốc, còn cả cái lưỡi đang nhúc nhích, kề bên đầu lưỡi vẫn còn chút xác lá trà.
Giờ phút này, Trần Tiếu cuối cùng cũng biết được vào thời khắc vừa bước vào căn phòng này, cảm giác căng thẳng trong lòng đến từ đâu rồi.
"Này này.... Ông sẽ không thực sự nuốt vào đấy chứ!"
Lời vừa dứt, cái miệng to tướng kia "loạt soạt", ngậm nguyên cả cái đầu của Trần Tiếu vào trong.
Sau đó, bắt đầu quá trình "nuốt", âm thanh giống như người ta dùng ống hút hút sữa đậu nành "xuýt xuýt" vậy.
"Những mã số này không phải số phòng… Là số hiệu của người!
Cũng có khả năng là động vật! Hoặc là đồ vật! Tùy thôi! Tóm lại, đều là những thứ rất đặc biệt, ví dụ như thằng nhóc thích nghe nhạc thiếu nhi lại biết phun lửa trong lời người công nhân vệ sinh kia chẳng hạn!" - Trần Tiếu vừa nghĩ tới đây là lập tức khẳng định về khả năng này. Bởi vì suy đoán ấy đã xuất hiện vô số lần trong đầu hắn.
Tuy rằng ngay sau đây sẽ lại phải quên đi, nhưng dù ít hay nhiều nó vẫn lưu lại chút vết tích trong não bộ.
"Vậy thì mình sắp phải đối mặt với cái gì nhỉ? Đến mức mỗi ngày mình đều phải tới, hơn nữa sau mỗi lần tới đều bị xóa bỏ ký ức một lần?"
Trần Tiếu cứ suy nghĩ cho đến lúc đi tới trước một cánh cửa. Trên cánh cửa ghi: "D-391".
"Đứng yên, đừng động đậy!" - Một gã cảnh vệ nói, đồng thời đi đến trước màn hình cảm ứng cạnh cửa bấm một dãy mật mã "Tít tít tít tít---", rồi lại lôi ra một tấm thẻ từ quét một cái.
Sau đó, cửa đã được mở.
"Được rồi, bước vào đi!" - Gã cảnh vệ đứng bên cạnh Trần Tiếu nói xong bèn dùng tay đẩy hắn vào trong!
………………………
Cùng với tiếng đóng cửa, Trần Tiếu đã đứng trong gian phòng được ký hiệu là "D-391".
Nơi đây hoàn toàn không có thứ gì hiếm lạ cổ quái, không rõ nguyên nhân, không thể giải thích được như trong dự kiến của hắn. Ngược lại, trong này được cải tạo lại thành một nơi vô cùng bình thường, kiểu như căn phòng của một khu dân cư kiểu cũ. Những thiết bị gia dụng như tủ sách, ghế dựa, tủ lạnh, kệ bếp, v.v… được bày trí đầy đủ.
Chính giữa gian phòng là một bộ bàn ghế bằng gỗ. Trên bàn bấy giờ có một ấm trà, bên cạnh có một cụ ông đang ngồi.
Ông ta đang….. đọc báo!
Người này trên 60 tuổi, mập mạp, đầu tóc thưa thớt, mắt bị viễn thị, có vẻ nghiện rượu, hút thuốc trong khoảng thời gian dài, nhếch nhác, thích ăn thịt, gan không tốt, bị bệnh tiểu đường, đã gần một tuần rồi không được thấy ánh mặt trời.
Trần Tiếu chỉ cần nhìn một cái là đã biết được những thông tin này. Vì vậy, hắn càng nhíu chặt chân mày hơn. Bởi vì, kẻ trước mắt hắn căn bản chỉ là một ông lão không còn gì có thể bình thường hơn được nữa. Ông ta giống y như những cụ ông đang dừng chân nán lại nghỉ ngơi trong công viên vào buổi sớm tinh mơ.
Thế nhưng, chính cái người có vẻ ngoài nhìn như quá đỗi bình thường này lại khiến Trần Tiếu nảy sinh cảm giác hơi căng thẳng.
Đây là vì những ký ức còn sót lại đã nói cho hắn biết, ông lão trước mặt này rất nguy hiểm...
Trần Tiếu là người như thế nào chứ? Nói ví dụ, hắn có thể ồn ào rủ rê bạn chơi trò súng lục chết chóc cơ mà (chính là cái trò dùng súng lục loại có ổ quay chứa được 5 viên đạn, lấy đạn ra hết, chỉ còn chừa 1 viên, rồi mỗi người luân phiên bóp cò).
Vậy mà cái người này đến tột cùng đã làm gì với Trần Tiếu, khiến hắn nảy sinh cảm giác còn sợ hãi hơn cả cái chết đây?
Lúc này, ông lão cũng đọc báo xong, liếc mắt về phía Trần Tiếu - kẻ vẫn còn đứng ngay cửa.
"Đến rồi à?" - Ông ta nói.
Ba chữ này được nói ra nghe có vẻ rất thoải mái, cứ như người nhà đi chợ sáng mới về vậy. Thế nhưng Trần Tiếu lại thu được thông tin rất quan trọng với hắn. Đó chính là... lão già này... có thể giao lưu.
"Ừm." - Hắn thản nhiên trả lời.
Ông lão bỏ tờ báo xuống, xem xét Trần Tiếu, lại dùng ánh mắt ra hiệu về phía chỗ ngồi đối diện, ý chính là: "Mau ngồi xuống đi! Khách sáo cái gì!"
Trần Tiếu không động đậy, trong lòng dâng lên dự cảm nguy hiểm như có như không, khiến hắn đặc biệt cẩn trọng. Giờ phút này, hắn đã quan sát kỹ lưỡng hoàn cảnh xung quanh. Kết quả là, Trần Tiếu phát hiện nơi này thực sự chỉ giống như vẻ bề ngoài đã bộc lộ ra, ngoại trừ đầu camera ở góc tường là hơi không hài hòa, còn lại chỉ là một căn phòng rất bình thường.
Cụ ông nhìn dáng vẻ Trần Tiếu không hề động đậy, không khỏi tỏ ra vô cùng bất đắc dĩ.
"Ôi! Ngày nào cậu cũng như thế hết! Tiếp theo còn phải hỏi một mớ câu hỏi nữa, đúng chứ? Được thôi, được thôi, mau hỏi đi!" - Ông lão nói, sau đó lại đế thêm một câu: "Cái thiết bị giám sát kia chỉ ghi lại hình ảnh, không giám sát âm thanh đâu. Chỉ cần cậu không đánh tôi thì có thể coi như nó không tồn tại!"
Trần Tiếu sửng sốt. Thế mà lại có thể hỏi, hơn nữa xem ra ông lão này đã nói chuyện với mình khá nhiều rồi nha!
"Bình thường tôi hỏi những gì?" - Trần Tiếu nói.
Ông cụ uống một ngụm trà, đáp: "Chỉ đơn giản hỏi mấy thứ như ở đây là đâu? Tôi là ai? Tôi làm gì với cậu!". Nói đến đây, ông lão còn nhỏ giọng lẩm bẩm một câu: "Ngày nào cũng hỏi lại một lần, thật là phiền phức."
Lần này Trần Tiếu không còn sửng sốt nữa mà chuyển sang kinh ngạc rồi!
Mấy loại câu hỏi này cũng có thể hỏi ư? Ngay đến một chút thủ pháp tu từ cũng không cần luôn hả? Thẳng thắn đến không tưởng mà! Hơn nữa đều là những câu hỏi vô cùng chính yếu… Lẽ nào ông đều sẽ trả lời tôi sao? Hắn cảm giác xoắn xuýt trong lòng, có phần giống như cảm giác bạn vượt trăm cay nghìn đắng mới đến được trước mặt Boss cuối. Ấy thế mà, Boss cuối trực tiếp tự sát luôn.
Nhưng mà, từ trong câu nói này của ông ta, Trần Tiếu không chỉ thu được tin tức tốt, mà còn có một tin xấu.
Tin tốt là, hình như ông lão này không hề phản đối việc giải đáp những câu hỏi của mình. Hơn nữa, có thể hỏi một cách trực tiếp như vậy, xem ra ông ta không phải cái dạng người không được hỏi cái này, không đáp được cái kia.
Tin xấu là, trong quá trình hỏi và đáp một cách chẳng kiêng nể gì như thế, bản thân chắc sẽ biết được rất nhiều tin tức, nhưng lại chẳng thể lưu lại gì cho mình của ngày thứ hai….. Cũng tức là, biết những thứ này cũng vô dụng ư?
Bất luận như thế nào, ít ra giờ đây mình cũng có thể biết được rõ ràng chân tướng sự việc rồi.
Bởi vậy Trần Tiếu thản nhiên nói: "Thử nói nghe xem?"
Ông lão ngồi thẳng dậy, có vẻ như muốn kể chuyện xưa cho con cháu vậy.
"Trước hết, đây là đâu? Tôi cũng không biết nha! Tóm lại, tổ chức này rải người đi khắp nơi trên thế giới để tìm những thứ đồ hoặc sinh vật kỳ quái, kiểu như tôi vậy, sau đó nhốt bọn chúng lại."
Trần Tiếu không tỏ vẻ gì, chỉ yên lặng lắng nghe.
"Còn tôi, bắt đầu từ khoảng mười năm trước, tôi luôn cảm thấy bản thân rất đói, ăn không ngừng nghỉ mà chẳng có tác dụng gì."
Nói xong, ông ta vỗ vỗ vào cái bụng của bản thân, khuôn mặt lộ vẻ tiếc hận.
"Sau đó, tôi dần dần phát hiện ra, thứ mình cần ăn không phải là thức ăn….. mà là ký ức!"
Trần Tiếu vừa nghe tới đây, liền bày ra vẻ mặt "thì ra là vậy".
Mà sau khi nghe lão già này nói đến sự tình kỳ lạ là cần phải ăn "ký ức", hắn cũng chẳng tỏ ra quá kinh ngạc. Có lẽ là bởi vì trước đây hắn đã được biết đáp án rồi, chỉ là bị quên đi mà thôi.
Thêm vào đó, cơ bản là chẳng phải sau khi hắn nhìn phải cái gì hoặc làm ra việc gì đó dẫn đến người ta phải xóa sạch ký ức hắn đi. Đáp án chỉ đơn giản là hàng ngày bị dẫn tới làm bữa tối cho người ta thôi nha.
Nghĩ tới đây, hắn còn không quên chửi thề: "Ta nói cái tổ chức chết tiệt này rốt cuộc đã bắt tới một đám quái quỷ gì vậy chứ! Nào là tiểu loli cách không dời vật, nào là lão già ăn ký ức. Mấy cái thứ này đều có thể tùy tiện đặt xuất hiện như vậy sao?"
Chửi thề thì chửi thề thế chứ, Trần Tiếu vẫn cần phải hỏi một câu hỏi then chốt nữa.
"Vậy….."
"Không được!" - Hắn vừa thốt ra được một tiếng thì ông cụ kia đã trực tiếp cự tuyệt rồi.
"Ừm…. Xem ra mình thực sự đã hỏi quá nhiều lần rồi à!" - Trần Tiếu nghĩ.
Quả nhiên, ông lão mở miệng giải thích: "Mỗi lần, khi tôi ăn ký ức đều sẽ bị dò xét ra. Không biết là từ đâu mà có một cái máy, kêu đi kêu lại cái gì mà "phản ứng dị thường cấp độ D, phản ứng dị thường cấp độ D!". Bởi vậy, cơ bản là cậu không thể lừa bịp cho qua ải được đâu! Còn nữa, tôi chẳng thể nào khiến cho cái máy kia có phản ứng khi không động chạm vào ký ức của cậu được. Hơn nữa, đối với cá nhân tôi mà nói, mùi vị ký ức của cậu khá ngon nha!"
"Phản ứng dị thường cấp độ D… Mấy chữ này đã từng vang lên trong vụ Mỹ Tử lần trước. Xem chừng tổ chức này có một loại thiết bị có thể theo dõi truy lùng những thứ kỳ lạ nhỉ!" - Trần Tiếu nghĩ.
Cùng lúc đó, trong lòng hắn vẫn còn đang âm thầm chửi thề: "What? Thì ra ký ức cũng có thể nếm ra được mùi vị nữa hả.…."
Hắn bày ra vẻ mặt "Được, được, ông trâu bò, ông lợi hại!". Hắn thực muốn tán gẫu đến nơi đến chốn với lão già này coi ký ức có mùi vị gì, chỉ là hiện tại không phải lúc.
"... Thế cũng có nghĩa là, tôi vào đây rồi thì ký ức nhất định phải bị ông ăn mất mới được, đúng chứ? Vậy ông đừng ăn hết, chừa lại một chút ký ức cho tôi được không?" - Trần Tiếu hỏi.
"Tôi cũng không khống chế được nha. Hoặc là không ăn, hoặc là ăn hết!"- Ông lão bất đắc dĩ giải thích.
Lông mày của Trần Tiếu giựt giựt đôi chút. Rõ ràng ý của hắn là: "Ông già, ông giở trò à? Muốn lừa tôi phải không!"
Ông cụ vừa nhìn liền biết ý nghĩ của hắn. Dù sao thì mấy hành động như này của hắn đã diễn đi diễn lại không biết bao nhiêu lần rồi.
"Chao ôi, mỗi lần giải thích tới đây đều rất phiền phức!" - Ông lão lại tỏ ra vẻ vừa bất đắc dĩ vừa hết cách.
"Cái thứ ký ức này ấy mà, có trước có sau. Bởi vậy nhất thiết phải ăn theo trình tự, ăn xong đoạn vừa rồi, mới có thể ăn đoạn trước đó. Mà ký ức của cậu lại có hơi khác lạ. Vào khoảng năm ngày trước đây, có một đoạn ký ức vô cùng hỗn loạn, tôi không thể nào tiếp xúc tới.
Do tôi chỉ ăn thôi, chứ không thể đọc được chúng, cho nên không biết được lúc đó đã xảy ra chuyện gì. Tóm lại, đoạn ký ức đó giống như một tảng đá vậy, che chắn toàn bộ ký ức trước đây ở đằng sau mình!"
Trần Tiếu hồi tưởng lại, sau khi Mr. Trâu bước vào bên trong cô nhi viện, quả thực bản thân hắn có một đoạn tư duy trở nên vô cùng hỗn loạn. Thế nhưng bây giờ hồi tưởng lại tỉ mỉ, lại có chút nhớ không rõ nữa.
"Lúc đó mình lại phát bệnh tâm thầm rồi ư?"- Trần Tiếu nghĩ. Song rất nhanh, hắn không còn quá chú trọng đến vấn đề này nữa. Giống như có một sức mạnh nào đó không cho Trần Tiếu lún sâu vào suy xét vấn đề này quá nhiều vậy.
"Nói như vậy, những người bình thường sau khi tới chỗ này của ông, sẽ trực tiếp bị ăn thành trẻ sơ sinh ư? Vậy chẳng phải là ký ức của trẻ em cơ bản không thể làm ông no rồi. Bởi vì bọn chúng căn bản chẳng có mấy ký ức a. Mà tôi thì lại là một cái phiếu cơm dài hạn nhỉ!"
Ông cụ lại uống một hớp trà, gật gật đầu: "Ừ! Thật ra, ngày thứ hai cậu đến chỗ tôi thì đã biết những thứ này rồi."
Trần Tiếu nhăn mày, lòng thầm nghĩ: "Thì ra mình vẫn chỉ luôn dậm chân tại chỗ a!"
Vậy thì bây giờ, dấu hỏi lớn nhất trước mắt chính là, mình phải làm sao mới có thể bước ra khỏi gian phòng này mà vẫn giữ được trí nhớ đây?...
Trần Tiếu nghĩ một hồi, bèn rút ra một đáp án.
Không có cách nào!
Vậy có thể thương lượng với ông cụ một chút được không? Nhờ ông ta thuyết phục cảnh vệ, ngày mai đừng dẫn mình tới đây... Cũng không được! Thế chẳng phải là lộ ra cho người ta biết mình đang giở trò sao?
Nhất định phải có cách!
Ừm...
Ừm...
Trần Tiếu lại suy xét một hồi.
"CMN! Thật sự hết cách a!" - Trong lòng Trần Tiếu trào dâng một cảm giác bất lực.
Lúc này, ông lão nói tiếp: "Người anh em, cũng khá lâu rồi! Trước đây ngày nào cậu cũng đều ở đó suy nghĩ lâu như vậy, nhưng mà... Thời gian dài quá thì cảnh vệ sẽ vào đây đấy. Bọn họ chẳng quan tâm mấy thứ linh tinh này đâu, bọn họ chỉ đem cậu vào để hoàn thành nhiệm vụ thôi. Thế nên, nếu cần thiết thì bọn họ sẽ động tay động chân đấy!"
Nói xong, lão ta chỉ vào cánh tay của Trần Tiếu: "Mấy ngày trước cậu không thèm tin đó, kết quả là chịu một trận dùi cui..."
Trần Tiếu nhớ lại vết thâm trên cánh tay: "Thì ra là mình ở trong này giả chết mới bị quất nha!"
Thôi được rồi!
Sự việc đã đến nước này, có lẽ thật không còn cách nào nữa rồi. Trần Tiếu cảm thấy mệt mỏi. Nếu đã ở trong gian phòng này, khẳng định là mình không thể nào giữ được ký ức nữa. Vậy chỉ có thể chờ lúc khác nghĩ cách thôi.
"Ừm… Phải chăng bởi vì trí nhớ của mình cứ suy đi nghĩ lại về một vấn đề, nên đã dần hình thành nên thói quen rồi. Cũng có nghĩa là, kế hoạch hiện giờ của mình là kéo dài thời gian ư? Chờ cho đến khi mình quen thuộc hoàn toàn rồi, liệu có một ngày tỉnh dậy vào buổi sáng là lập tức nhớ lại được những chuyện này không? Đây đều là những việc không biết trước được. Hơn nữa, dù cho mình có thể nhờ vậy mà giải thoát khỏi nỗi khổ mất đi ký ức, nhưng dựa vào tính chất chó má của cái tổ chức này, muốn trốn ra khỏi đây, có khi bơi ra theo đường thoát nước bồn cầu còn dễ hơn ấy chứ! Chỉ có thể đợi chờ một cơ hội thôi…….."
Trần Tiếu vừa nghĩ, vừa ngồi xuống đối diện ông lão, tiếp tục dùng móng tay khắc lên cánh tay ký hiệu "D-391".
Nếu thế giờ đây hắn vẫn còn một câu hỏi, cũng chính là vấn đề mà hắn hiếu kỳ nhất vào giờ phút này.
Vẻ mặt hắn hoài nghi xem xét người đối diện. Vết hằn của ký ức nói cho hắn biết, câu hỏi tiếp theo sau khi được nói ra, hắn sẽ phải hối hận. Thế nhưng Trần Tiếu vẫn bật hỏi.
"Này… nói ra thì, lão ăn ký ức kiểu gì vậy?"
Ông lão có chút ngại ngần mà trại trại quai hàm: "Cậu của lúc trước mỗi ngày đều hỏi tôi câu hỏi này. Sau mỗi lần tôi nói xong, cậu đều rất hối hận. Chậc… không sao cả. Dù gì sau khi tôi ăn xong, cậu cũng sẽ quên hết thôi."
"Cho nên, rốt cuộc là ông ăn thế nào vậy?" - Trần Tiếu có một loại cảm giác vô cùng không tốt.
Ông cụ tỏ vẻ như một đứa trẻ đã làm sai chuyện gì đó, liếc Trần Tiếu một cái, sau đó lập tức cúi đầu, nói khẽ ra một chữ:
"Nuốt…"
Khoé miệng Trần Tiếu co rút: "Hả???"
Ông cụ hơi to giọng một chút:
"Tôi nuốt ấy."
Vẻ mặt Trần Tiếu rõ ràng nhức nhối.
"Nuốt thế nào chứ?"
Tuy ông lão vẫn còn hơi ngại ngùng, nhưng chuyện gì đến ắt phải đến thôi.
Chỉ thấy ông ta vươn cần cổ về phía Trần Tiếu. Sau đó…. Há to miệng ra.
Hơn nữa, càng há càng to, giống như con rắn vậy, khóe miệng đã giãn tới tận cổ, cả khoang miệng lớn tới mức có thể…. nuốt được một cái đầu!
Trần Tiếu nhìn thấy trong miệng lão ta tràn nước miếng, răng thì vàng khè vết khói thuốc, còn cả cái lưỡi đang nhúc nhích, kề bên đầu lưỡi vẫn còn chút xác lá trà.
Giờ phút này, Trần Tiếu cuối cùng cũng biết được vào thời khắc vừa bước vào căn phòng này, cảm giác căng thẳng trong lòng đến từ đâu rồi.
"Này này.... Ông sẽ không thực sự nuốt vào đấy chứ!"
Lời vừa dứt, cái miệng to tướng kia "loạt soạt", ngậm nguyên cả cái đầu của Trần Tiếu vào trong.
Sau đó, bắt đầu quá trình "nuốt", âm thanh giống như người ta dùng ống hút hút sữa đậu nành "xuýt xuýt" vậy.