Chương 71: Ngoại truyện 19: Bà xã, anh nhớ em
Editor: Kỳ Giản Niệm
Beta-er: Kỳ Giản Niệm
Hè đến, không khí bên ngoài giống như một cái lò lớn, nóng đến nỗi không thở nổi.
Bởi vì nhiệt độ ngoài trời quá cao nên gần đây Dương Thư rất ít khi ra ngoài, bình thường, nhân viên công tác sẽ gửi ảnh cần chỉnh cho cô.
Bé con đã hơn bốn tháng, bụng cô cũng lộ rõ hơn.
Khương Bái không yên tâm để cô ở nhà một mình, cho nên bảo dì Phương ở nhà với cô.
Dì Phương là dì chuyên nấu ăn cho Dương Thư mà Khương Bái thuê, trước đây, bà từng chăm sóc không ít phụ nữ có thai nên có rất nhiều kinh nghiệm.
Bình thường bà rất ít nói, nhưng vừa chịu khó vừa quan tâm cô, bản thân Dương Thư cũng là người hòa đồng, vì vậy chỉ mới vài tháng, hai người đã rất thân thiết.
Chạng vạng tối hôm nay, Dương Thư đang làm việc trong phòng sách, dì Phương gõ cửa đi vào, bưng một ít trái cây cho cô: “Bà chủ, cô ngồi trước máy tính gần hai tiếng rồi, nghỉ ngơi một chút đi, ăn ít trái cây này.”
Dương Thư ngắt một quả nho: “Con thấy trên mạng có người nói, lúc mang thai mà ăn nho thì khi con sinh ra sẽ có một đôi mắt to, không biết có thật không nữa.”
Dì Phương cười: “Nho làm gì có tác dụng lớn như vậy chứ, chủ yếu là do di truyền thôi. Nhưng mà, mắt cô và tiên sinh đều to, sau này bé con sinh ra, nhất định đứa bé cũng có một đôi mắt to đẹp.”
“Đúng rồi.” Dì Phương hỏi, “Có phải hôm nay ông chủ đi công tác về không, lát nữa nấu cơm tối tôi sẽ nấu nhiều hơn một chút.”
Dương Thư gật đầu: “Vâng ạ.”
Từ khi Dương Thư mang thai, Khương Bái rất ít khi đi công tác, nhưng thỉnh thoảng vẫn không thể tránh được.
Mấy hôm trước, anh đến thành phố H công tác, nói hôm nay sẽ về.
Dì Phương thấy thời gian không còn sớm, nói: “Vậy bà chủ nghỉ ngơi một lát đi, tôi đi chuẩn bị bữa tối.”
Sau khi dì Phương rời đi, Dương Thư lại ăn trái cây, cô cầm điện thoại lên định nhắn tin hỏi Khương Bái khi nào về.
Đột nhiên phía dưới vọng lên tiếng của dì Phương: “Ông chủ đã về.”
Đáy mắt Dương Thư hiện lên vẻ vui mừng, cô đứng dậy đi ra ngoài.
Dương Thư xuống nhà, thấy Khương Bái đang đứng ở cửa đổi dép.
Anh mặc âu phục, dáng người cao lớn, lúc ngẩng đầu lên thấy cô, anh mỉm cười, cà lơ phất phơ nói: “Xem ra trong nhà có người đang mong ngóng anh về.”
Dương Thư bình tĩnh đi tới, chỉ vào bụng mình: “Vậy chắc có lẽ là bé con rồi, dù sao cũng không phải em.”
“Thật ư?” Khương Bái cười, một tay ôm eo cô, một tay xoa bụng cô: “Anh còn tưởng là mẹ bé con nhớ anh.”
Mặt Dương Thư đỏ lên, thấy trên trán anh có mồ hôi, cô đưa tay lên lau giúp anh, lúc này mới để ý anh đang mặc áo khoác.
Dương Thư nói: “Mùa hè mà anh mặc áo dày như thế làm gì, mau cởi ra đi.”
Cô nói xong, muốn giúp anh cởi áo khoác ra, nhưng Khương Bái lại nắm lấy tay cô, thấp giọng hỏi: “Làm gì thế, anh vừa mới về mà em đã không chờ nổi, muốn động tay động chân à?”
Dì Phương đang ở trong bếp, không sợ bị nghe thấy, Dương Thư lườm anh một cái, không nói gì.
Khương Bái cười: “Anh thấy hơi nóng, em ngồi ở phòng khách chờ một lúc đi, anh lên lầu tắm rửa trước, tối nay chúng ta hâm nóng tình cảm sau.”
Dừng một chút, anh bổ sung tiếp: “Đương nhiên, nếu em muốn tắm ch ung với anh thì cũng được.”
Anh vừa trở về đã trêu chọc cô rồi, Dương Thư đẩy anh về phía cầu thang: “Anh mau đi đi, cả người toàn là mồ hôi thôi!”
Khương Bái lên lâu rồi, một mình Dương Thư ngồi trên ghế sô pha trong phòng khách, cô thuận tay cầm một quyển sách nuôi dạy trẻ ở bên cạnh lên đọc.
Lần đầu làm cha mẹ, cô và Khương Bái đều không có kinh nghiệm gì, cả hai rất khẩn trương, cho nên đã mua rất nhiều sách liên quan tới nuôi dạy trẻ và phụ nữ mang thai.
Thời gian làm việc của Dương Thư không nhiều lắm, lúc rảnh rỗi sẽ lấy sách ra đọc.
Lúc lật sách, cô chợt nhớ tới vừa nãy, cảm thấy không đúng lắm.
Hôm nay Khương Bái có vẻ hơi lạ.
Thời tiết ngoài trời là 32 độ, vậy mà anh lại mặc áo khoác dày.
Cho dù trong xe bật điều hòa, nhưng anh lại đổ nhiều mồ hôi như vậy, có gì đó không bình thường.
Suy nghĩ một lát, Dương Thư bỏ sách xuống đi lên lầu.
Cô nhẹ nhàng đẩy cửa phòng ngủ ra, trong phòng không có ai.
Dương Thư nhìn về phía phòng tắm, cô chậm chạp bước tới, mở chốt cửa.
Khương Bái đã cởi áo khoác ra, anh mặc một chiếc áo thun màu đen, cánh tay phải quấn băng trắng, hình như là bị thương.
Nghe thấy tiếng mở cửa, Khương Bái quay đầu lại, thấy cô đang nheo mắt, anh tự nhiên giấu cánh tay phải ra phía sau, vẻ mặt thản nhiên nhưng giọng nói hơi miễn cưỡng: “Sao em lại vào đây?”
Dương Thư đi đến trước mặt Khương Bái, nắm lấy tay phải của anh, trên mặt đầy lo lắng: “Tay anh bị sao thế?”
Khương Bái thở dài: “Không có vấn đề gì, do bị cáo chó cùng cắn dậu, muốn hủy diệt chứng cứ, anh không để ý nên bị chém một nhát, chỉ là vết thương nhỏ thôi, tên đó bị cảnh sát đưa đi rồi.”
Dương Thư nhìn cánh tay anh, sốt ruột nói: “Sao lại gặp phải chuyện như vậy chứ, anh đã đến bệnh viện chưa, còn chỗ nào bị thương không?”
Nói xong, cô xốc áo anh lên kiểm tra những chỗ khác.
Khương Bái cười, ôm cô vào lòng: “Không có, chỉ bị cắt một vết nhỏ thôi.”
Dương Thư nhìn hộp thuốc đặt trên bồn rửa tay, thuốc và băng gạc đặt ở bên cạnh, cô không yên tâm hỏi: “Tự thay thuốc có sao không anh, hay là chúng ta đến bệnh viện đi?”
“Thật sự không sao mà, anh hỏi bác sĩ rồi, chỉ là vết thương ngoài da thôi.” Khương Bái bất đắc dĩ cười, anh dựa vào bồn rửa tay, chìa tay cho cô xem, “Không tin thì em kiểm tra đi, tiện thể thay thuốc giúp anh, sau đó băng bó lại.”
Dương Thư giúp anh tháo băng ra, trên cánh tay xuất hiện một vết cắt dài, rõ ràng là bị vật một vật sắc chém vào.
Vết thương đã được xử lý, cầm máu, nhưng thoạt nhìn vẫn cảm thấy giật mình.
Dương Thư cẩn thận thoa thuốc cho anh, sau đó dùng băng gạc quấn lại.
Toàn bộ quá trình, cô không hề nói gì, chắc chắn là đang không vui: “Lúc đi công tác còn rất tốt mà, sao lúc về lại thành ra như vậy chứ, công việc này của các anh không an toàn gì cả.”
“Đâu có đáng sợ như em nói đâu, làm luật sư hay công việc khác cũng giống nhau mà, đây là trường hợp rất hiếm gặp, cũng tại anh nhất thời chủ quan, sao em lại vì chuyện này mà nghi ngờ tính an toàn trong công việc của bọn anh chứ? Lúc các em chụp ảnh, không phải cũng tranh chấp với người mẫu và thương hiệu sao?”
Khương Bái nắm tay cô, an ủi: “Sau này anh sẽ cẩn thận hơn, anh cam đoan với em, sẽ không để xảy ra chuyện ngoài ý muốn như vậy nữa.”
Dương Thư rút tay về: “Vết thương này không được đụng vào nước, lúc tắm anh phải cẩn thận một chút. Tắm bằng vòi hoa sen dễ bị văng nước lên cánh tay, hay là anh tắm bồn đi, em đi mở nước cho anh.”
Cô đi thẳng về phía bồn tắm lớn ở bên kia, giúp anh mở nước ấm.
Lúc quay đầu, cô thấy Khương Bái vẫn đứng đấy, ánh mắt nhìn cô sáng rực, vẫn chưa c ởi quần áo xong.
Có lẽ do bị thương ở cánh tay nên hơi bất tiện, nghĩ vậy, Dương Thư bước đến cởi giúp anh.
Hiếm khi Khương Bái được cô chăm sóc như vậy, có hơi thụ sủng nhược kinh, anh khom lưng, cúi đầu phối hợp với động tác cởi áo của cô.
Trên người anh chỉ còn lại chiếc quần, đột nhiên Dương Thư bất động: “Chắc anh dùng một tay là có thể cởi được rồi.”
Khương Bái nắm tay cô, đặt lên thắt lưng của mình: “Nào có ai giúp một nửa đã bỏ đi, đã giúp thì phải giúp cho chót chứ?”
Dương Thư chỉ có thể kiên trì giúp anh.
“Được rồi, anh mau tắm đi.” Cô làm như không nhìn thấy phản ứng của cơ thể anh, quay người chuẩn bị ra ngoài nhưng lại bị Khương Bái ôm từ phía sau, “Anh đang bị thương đấy, em không tắm cho anh à?”
Cô vùng vẫy đẩy anh ra: “Em là phụ nữ mang thai, làm vậy có vẻ không thích hợp lắm.”
“Vậy chúng ta tắm cùng nhau, anh chăm sóc cho em cũng được.” Anh m*t vành tai cô, “Bà xã, anh nhớ em.”
Giọng của anh khàn khàn, lúc ôm cô, nhiệt độ trên người anh rất cao, đây là trạng thái Dương Thư rất quen thuộc.
Mặt cô nóng lên, nhắc nhở anh: “Bé con có thể nghe được đấy, anh đừng nói lung tung.”
“Tình cảm của chúng ta tốt như vậy, nếu bé con nghe được thì giờ phút này nó sẽ cảm thấy vô cùng kiêu ngạo và hạnh phúc.”
“…”
“Anh tranh thủ tắm đi, em đi xem tối nay dì Phương nấu món gì.”
Ra khỏi phòng tắm, Dương Thư vỗ vỗ khuôn mặt nóng bừng của mình, sau đó đi xuống phòng khách.
Cô vào phòng bếp trò chuyện với dì Phương mấy câu, rồi lại đi ra ghế sô pha ngồi đọc sách.
Không lâu sau, Khương Bái đi xuống, anh mặc áo thun màu đen, dáng người cao gầy, khuôn mặt sạch sẽ, mái tóc còn hơi ướt, nhìn thoải mái hơn nhiều.
Anh đi về phía Dương Thư, lúc nhìn cô, khóe miệng anh hơi nhếch lên, trông có vẻ lưu manh.
Dương Thư ngước mắt lên: “Sao anh lại gội đầu thế, vết thương trên cánh tay không sao chứ?”
“Không sao.” Khương Bái ngồi xuống bên cạnh cô, thuận thế ôm cô vào lòng.
Dương Thư kiểm tra băng gạc trên cánh tay anh, thấy không dính nước mới thở phào nhẹ nhõm: “Gần đây anh phải cẩn thận đấy, không được khinh thường đâu.”
Khương Bái “ừ” một tiếng, bàn tay anh xoa xoa bụng cô: “Dạo này ở nhà có tốt không, bé con không làm em khó chịu chứ?”
Dương Thư cười, lắc đầu: “Bé con rất ngoan, thi thoảng em còn cảm nhận được máy thai nữa, nhưng mà lạ thật, bình thường phải 20 tuần mới có máy thai, mà em mới 18 tuần thôi.”
Đúng lúc này dì Phương mang đồ ăn ra, nghe cô nói thế thì bảo: “Tùy từng người thôi, bà chủ khá gầy, cảm nhận được máy thai sớm cũng là chuyện bình thường.”
Dương Thư ngượng ngùng thoát khỏi cái ôm của Khương Bái.
Dì Phương đã quen nhìn thấy hình ảnh này, cũng không cảm thấy kinh ngạc.
Nấu ăn xong, dì Phương thu dọn đồ đạc rời đi, để lại không gian riêng cho hai vợ chồng.
Từ khi mang thai, Dương Thư làm việc và nghỉ ngơi rất đúng giờ, sau khi ăn tối, cô và Khương Bái ngồi trong phòng khách một lúc rồi về phòng nghỉ ngơi.
Mấy ngày nay anh đi công tác, hai người đã lâu không gặp, sau khi nằm xuống, Dương Thư chui vào lòng anh, dần dần cô cảm thấy hơi thở người đàn ông trở nên nặng nề.
Dương Thư không khỏi nhớ tới hình ảnh vừa rồi trong phòng tắm, cô còn chưa hoàn hồn, Khương Bái đột nhiên đè cô xuống, hôn lên môi cô.
Dương Thư “ưm” một tiếng, hai tay vòng qua cổ Khương Bái, đáp lại sự nhiệt tình của anh.
Một lát sau, Khương Bái buông cô ra, ánh mắt đen như mực, sâu không thấy đáy.
Yết hầu của anh trượt lên xuống, anh cắn nhẹ lên môi cô như thể trừng phạt, giọng nói khàn khàn: “Muộn rồi, mau ngủ đi.”
Bác sĩ nói, sau ba tháng, thai nhi ổn định rồi có thể sinh hoạt vợ chồng bình thường, chỉ cần cẩn thận một chút là được.
Khương Bái đã hỏi lại bác sĩ chuyện này.
Nhưng hiện tại bé con đã hơn bốn tháng, Khương Bái vẫn không đề cập chuyện này với Dương Thư.
Có mấy lần, Dương Thư tỉnh lại lúc nửa đêm, cô nghe thấy có tiếng nước chảy trong phòng tắm.
Dương Thư biết anh đang cố gắng kiềm chế, cô do dự một chút, cắn c ắn môi dưới, nhỏ giọng nói: “Thật ra em có thể giúp anh.”
Khương Bái nhìn cô một cái, đúng lúc Dương Thư cũng ngước lên nhìn anh.
Bốn mắt chạm nhau, cô ngượng ngùng né tránh, một lần nữa vùi mặt vào ngực anh.
Khương Bái cười, môi anh ghé sát vào tai cô, trầm giọng nói: “Gấp cái gì, sẽ có lúc anh đòi cả gốc lẫn lãi.”
Beta-er: Kỳ Giản Niệm
Hè đến, không khí bên ngoài giống như một cái lò lớn, nóng đến nỗi không thở nổi.
Bởi vì nhiệt độ ngoài trời quá cao nên gần đây Dương Thư rất ít khi ra ngoài, bình thường, nhân viên công tác sẽ gửi ảnh cần chỉnh cho cô.
Bé con đã hơn bốn tháng, bụng cô cũng lộ rõ hơn.
Khương Bái không yên tâm để cô ở nhà một mình, cho nên bảo dì Phương ở nhà với cô.
Dì Phương là dì chuyên nấu ăn cho Dương Thư mà Khương Bái thuê, trước đây, bà từng chăm sóc không ít phụ nữ có thai nên có rất nhiều kinh nghiệm.
Bình thường bà rất ít nói, nhưng vừa chịu khó vừa quan tâm cô, bản thân Dương Thư cũng là người hòa đồng, vì vậy chỉ mới vài tháng, hai người đã rất thân thiết.
Chạng vạng tối hôm nay, Dương Thư đang làm việc trong phòng sách, dì Phương gõ cửa đi vào, bưng một ít trái cây cho cô: “Bà chủ, cô ngồi trước máy tính gần hai tiếng rồi, nghỉ ngơi một chút đi, ăn ít trái cây này.”
Dương Thư ngắt một quả nho: “Con thấy trên mạng có người nói, lúc mang thai mà ăn nho thì khi con sinh ra sẽ có một đôi mắt to, không biết có thật không nữa.”
Dì Phương cười: “Nho làm gì có tác dụng lớn như vậy chứ, chủ yếu là do di truyền thôi. Nhưng mà, mắt cô và tiên sinh đều to, sau này bé con sinh ra, nhất định đứa bé cũng có một đôi mắt to đẹp.”
“Đúng rồi.” Dì Phương hỏi, “Có phải hôm nay ông chủ đi công tác về không, lát nữa nấu cơm tối tôi sẽ nấu nhiều hơn một chút.”
Dương Thư gật đầu: “Vâng ạ.”
Từ khi Dương Thư mang thai, Khương Bái rất ít khi đi công tác, nhưng thỉnh thoảng vẫn không thể tránh được.
Mấy hôm trước, anh đến thành phố H công tác, nói hôm nay sẽ về.
Dì Phương thấy thời gian không còn sớm, nói: “Vậy bà chủ nghỉ ngơi một lát đi, tôi đi chuẩn bị bữa tối.”
Sau khi dì Phương rời đi, Dương Thư lại ăn trái cây, cô cầm điện thoại lên định nhắn tin hỏi Khương Bái khi nào về.
Đột nhiên phía dưới vọng lên tiếng của dì Phương: “Ông chủ đã về.”
Đáy mắt Dương Thư hiện lên vẻ vui mừng, cô đứng dậy đi ra ngoài.
Dương Thư xuống nhà, thấy Khương Bái đang đứng ở cửa đổi dép.
Anh mặc âu phục, dáng người cao lớn, lúc ngẩng đầu lên thấy cô, anh mỉm cười, cà lơ phất phơ nói: “Xem ra trong nhà có người đang mong ngóng anh về.”
Dương Thư bình tĩnh đi tới, chỉ vào bụng mình: “Vậy chắc có lẽ là bé con rồi, dù sao cũng không phải em.”
“Thật ư?” Khương Bái cười, một tay ôm eo cô, một tay xoa bụng cô: “Anh còn tưởng là mẹ bé con nhớ anh.”
Mặt Dương Thư đỏ lên, thấy trên trán anh có mồ hôi, cô đưa tay lên lau giúp anh, lúc này mới để ý anh đang mặc áo khoác.
Dương Thư nói: “Mùa hè mà anh mặc áo dày như thế làm gì, mau cởi ra đi.”
Cô nói xong, muốn giúp anh cởi áo khoác ra, nhưng Khương Bái lại nắm lấy tay cô, thấp giọng hỏi: “Làm gì thế, anh vừa mới về mà em đã không chờ nổi, muốn động tay động chân à?”
Dì Phương đang ở trong bếp, không sợ bị nghe thấy, Dương Thư lườm anh một cái, không nói gì.
Khương Bái cười: “Anh thấy hơi nóng, em ngồi ở phòng khách chờ một lúc đi, anh lên lầu tắm rửa trước, tối nay chúng ta hâm nóng tình cảm sau.”
Dừng một chút, anh bổ sung tiếp: “Đương nhiên, nếu em muốn tắm ch ung với anh thì cũng được.”
Anh vừa trở về đã trêu chọc cô rồi, Dương Thư đẩy anh về phía cầu thang: “Anh mau đi đi, cả người toàn là mồ hôi thôi!”
Khương Bái lên lâu rồi, một mình Dương Thư ngồi trên ghế sô pha trong phòng khách, cô thuận tay cầm một quyển sách nuôi dạy trẻ ở bên cạnh lên đọc.
Lần đầu làm cha mẹ, cô và Khương Bái đều không có kinh nghiệm gì, cả hai rất khẩn trương, cho nên đã mua rất nhiều sách liên quan tới nuôi dạy trẻ và phụ nữ mang thai.
Thời gian làm việc của Dương Thư không nhiều lắm, lúc rảnh rỗi sẽ lấy sách ra đọc.
Lúc lật sách, cô chợt nhớ tới vừa nãy, cảm thấy không đúng lắm.
Hôm nay Khương Bái có vẻ hơi lạ.
Thời tiết ngoài trời là 32 độ, vậy mà anh lại mặc áo khoác dày.
Cho dù trong xe bật điều hòa, nhưng anh lại đổ nhiều mồ hôi như vậy, có gì đó không bình thường.
Suy nghĩ một lát, Dương Thư bỏ sách xuống đi lên lầu.
Cô nhẹ nhàng đẩy cửa phòng ngủ ra, trong phòng không có ai.
Dương Thư nhìn về phía phòng tắm, cô chậm chạp bước tới, mở chốt cửa.
Khương Bái đã cởi áo khoác ra, anh mặc một chiếc áo thun màu đen, cánh tay phải quấn băng trắng, hình như là bị thương.
Nghe thấy tiếng mở cửa, Khương Bái quay đầu lại, thấy cô đang nheo mắt, anh tự nhiên giấu cánh tay phải ra phía sau, vẻ mặt thản nhiên nhưng giọng nói hơi miễn cưỡng: “Sao em lại vào đây?”
Dương Thư đi đến trước mặt Khương Bái, nắm lấy tay phải của anh, trên mặt đầy lo lắng: “Tay anh bị sao thế?”
Khương Bái thở dài: “Không có vấn đề gì, do bị cáo chó cùng cắn dậu, muốn hủy diệt chứng cứ, anh không để ý nên bị chém một nhát, chỉ là vết thương nhỏ thôi, tên đó bị cảnh sát đưa đi rồi.”
Dương Thư nhìn cánh tay anh, sốt ruột nói: “Sao lại gặp phải chuyện như vậy chứ, anh đã đến bệnh viện chưa, còn chỗ nào bị thương không?”
Nói xong, cô xốc áo anh lên kiểm tra những chỗ khác.
Khương Bái cười, ôm cô vào lòng: “Không có, chỉ bị cắt một vết nhỏ thôi.”
Dương Thư nhìn hộp thuốc đặt trên bồn rửa tay, thuốc và băng gạc đặt ở bên cạnh, cô không yên tâm hỏi: “Tự thay thuốc có sao không anh, hay là chúng ta đến bệnh viện đi?”
“Thật sự không sao mà, anh hỏi bác sĩ rồi, chỉ là vết thương ngoài da thôi.” Khương Bái bất đắc dĩ cười, anh dựa vào bồn rửa tay, chìa tay cho cô xem, “Không tin thì em kiểm tra đi, tiện thể thay thuốc giúp anh, sau đó băng bó lại.”
Dương Thư giúp anh tháo băng ra, trên cánh tay xuất hiện một vết cắt dài, rõ ràng là bị vật một vật sắc chém vào.
Vết thương đã được xử lý, cầm máu, nhưng thoạt nhìn vẫn cảm thấy giật mình.
Dương Thư cẩn thận thoa thuốc cho anh, sau đó dùng băng gạc quấn lại.
Toàn bộ quá trình, cô không hề nói gì, chắc chắn là đang không vui: “Lúc đi công tác còn rất tốt mà, sao lúc về lại thành ra như vậy chứ, công việc này của các anh không an toàn gì cả.”
“Đâu có đáng sợ như em nói đâu, làm luật sư hay công việc khác cũng giống nhau mà, đây là trường hợp rất hiếm gặp, cũng tại anh nhất thời chủ quan, sao em lại vì chuyện này mà nghi ngờ tính an toàn trong công việc của bọn anh chứ? Lúc các em chụp ảnh, không phải cũng tranh chấp với người mẫu và thương hiệu sao?”
Khương Bái nắm tay cô, an ủi: “Sau này anh sẽ cẩn thận hơn, anh cam đoan với em, sẽ không để xảy ra chuyện ngoài ý muốn như vậy nữa.”
Dương Thư rút tay về: “Vết thương này không được đụng vào nước, lúc tắm anh phải cẩn thận một chút. Tắm bằng vòi hoa sen dễ bị văng nước lên cánh tay, hay là anh tắm bồn đi, em đi mở nước cho anh.”
Cô đi thẳng về phía bồn tắm lớn ở bên kia, giúp anh mở nước ấm.
Lúc quay đầu, cô thấy Khương Bái vẫn đứng đấy, ánh mắt nhìn cô sáng rực, vẫn chưa c ởi quần áo xong.
Có lẽ do bị thương ở cánh tay nên hơi bất tiện, nghĩ vậy, Dương Thư bước đến cởi giúp anh.
Hiếm khi Khương Bái được cô chăm sóc như vậy, có hơi thụ sủng nhược kinh, anh khom lưng, cúi đầu phối hợp với động tác cởi áo của cô.
Trên người anh chỉ còn lại chiếc quần, đột nhiên Dương Thư bất động: “Chắc anh dùng một tay là có thể cởi được rồi.”
Khương Bái nắm tay cô, đặt lên thắt lưng của mình: “Nào có ai giúp một nửa đã bỏ đi, đã giúp thì phải giúp cho chót chứ?”
Dương Thư chỉ có thể kiên trì giúp anh.
“Được rồi, anh mau tắm đi.” Cô làm như không nhìn thấy phản ứng của cơ thể anh, quay người chuẩn bị ra ngoài nhưng lại bị Khương Bái ôm từ phía sau, “Anh đang bị thương đấy, em không tắm cho anh à?”
Cô vùng vẫy đẩy anh ra: “Em là phụ nữ mang thai, làm vậy có vẻ không thích hợp lắm.”
“Vậy chúng ta tắm cùng nhau, anh chăm sóc cho em cũng được.” Anh m*t vành tai cô, “Bà xã, anh nhớ em.”
Giọng của anh khàn khàn, lúc ôm cô, nhiệt độ trên người anh rất cao, đây là trạng thái Dương Thư rất quen thuộc.
Mặt cô nóng lên, nhắc nhở anh: “Bé con có thể nghe được đấy, anh đừng nói lung tung.”
“Tình cảm của chúng ta tốt như vậy, nếu bé con nghe được thì giờ phút này nó sẽ cảm thấy vô cùng kiêu ngạo và hạnh phúc.”
“…”
“Anh tranh thủ tắm đi, em đi xem tối nay dì Phương nấu món gì.”
Ra khỏi phòng tắm, Dương Thư vỗ vỗ khuôn mặt nóng bừng của mình, sau đó đi xuống phòng khách.
Cô vào phòng bếp trò chuyện với dì Phương mấy câu, rồi lại đi ra ghế sô pha ngồi đọc sách.
Không lâu sau, Khương Bái đi xuống, anh mặc áo thun màu đen, dáng người cao gầy, khuôn mặt sạch sẽ, mái tóc còn hơi ướt, nhìn thoải mái hơn nhiều.
Anh đi về phía Dương Thư, lúc nhìn cô, khóe miệng anh hơi nhếch lên, trông có vẻ lưu manh.
Dương Thư ngước mắt lên: “Sao anh lại gội đầu thế, vết thương trên cánh tay không sao chứ?”
“Không sao.” Khương Bái ngồi xuống bên cạnh cô, thuận thế ôm cô vào lòng.
Dương Thư kiểm tra băng gạc trên cánh tay anh, thấy không dính nước mới thở phào nhẹ nhõm: “Gần đây anh phải cẩn thận đấy, không được khinh thường đâu.”
Khương Bái “ừ” một tiếng, bàn tay anh xoa xoa bụng cô: “Dạo này ở nhà có tốt không, bé con không làm em khó chịu chứ?”
Dương Thư cười, lắc đầu: “Bé con rất ngoan, thi thoảng em còn cảm nhận được máy thai nữa, nhưng mà lạ thật, bình thường phải 20 tuần mới có máy thai, mà em mới 18 tuần thôi.”
Đúng lúc này dì Phương mang đồ ăn ra, nghe cô nói thế thì bảo: “Tùy từng người thôi, bà chủ khá gầy, cảm nhận được máy thai sớm cũng là chuyện bình thường.”
Dương Thư ngượng ngùng thoát khỏi cái ôm của Khương Bái.
Dì Phương đã quen nhìn thấy hình ảnh này, cũng không cảm thấy kinh ngạc.
Nấu ăn xong, dì Phương thu dọn đồ đạc rời đi, để lại không gian riêng cho hai vợ chồng.
Từ khi mang thai, Dương Thư làm việc và nghỉ ngơi rất đúng giờ, sau khi ăn tối, cô và Khương Bái ngồi trong phòng khách một lúc rồi về phòng nghỉ ngơi.
Mấy ngày nay anh đi công tác, hai người đã lâu không gặp, sau khi nằm xuống, Dương Thư chui vào lòng anh, dần dần cô cảm thấy hơi thở người đàn ông trở nên nặng nề.
Dương Thư không khỏi nhớ tới hình ảnh vừa rồi trong phòng tắm, cô còn chưa hoàn hồn, Khương Bái đột nhiên đè cô xuống, hôn lên môi cô.
Dương Thư “ưm” một tiếng, hai tay vòng qua cổ Khương Bái, đáp lại sự nhiệt tình của anh.
Một lát sau, Khương Bái buông cô ra, ánh mắt đen như mực, sâu không thấy đáy.
Yết hầu của anh trượt lên xuống, anh cắn nhẹ lên môi cô như thể trừng phạt, giọng nói khàn khàn: “Muộn rồi, mau ngủ đi.”
Bác sĩ nói, sau ba tháng, thai nhi ổn định rồi có thể sinh hoạt vợ chồng bình thường, chỉ cần cẩn thận một chút là được.
Khương Bái đã hỏi lại bác sĩ chuyện này.
Nhưng hiện tại bé con đã hơn bốn tháng, Khương Bái vẫn không đề cập chuyện này với Dương Thư.
Có mấy lần, Dương Thư tỉnh lại lúc nửa đêm, cô nghe thấy có tiếng nước chảy trong phòng tắm.
Dương Thư biết anh đang cố gắng kiềm chế, cô do dự một chút, cắn c ắn môi dưới, nhỏ giọng nói: “Thật ra em có thể giúp anh.”
Khương Bái nhìn cô một cái, đúng lúc Dương Thư cũng ngước lên nhìn anh.
Bốn mắt chạm nhau, cô ngượng ngùng né tránh, một lần nữa vùi mặt vào ngực anh.
Khương Bái cười, môi anh ghé sát vào tai cô, trầm giọng nói: “Gấp cái gì, sẽ có lúc anh đòi cả gốc lẫn lãi.”