Chương 70: Ngoại truyện 18: Tôi phải đi đón bà xã đây
Editor: Kỳ Giản Niệm
Beta-er: Kỳ Giản Niệm
Buổi trưa Dương Thư ăn không nhiều, chạng vạng, Khương Bái đưa cô đi uống trà chiều.
Hai người ngồi cạnh cửa sổ, có thể nhìn thấy sóng biển qua lớp kính.
Kể từ khi biết mình mang thai, Dương Thư luôn bị thu hút bởi những đứa trẻ xung quanh.
Cô nhìn mấy cậu nhóc đang chơi trò chơi ở bên cạnh, tay chống má, ánh mắt đầy dịu dàng, cô nói với Khương Bái: “Anh có phát hiện ra không, thật ra mấy nhóc con đó rất đáng yêu.”
Khương Bái nhìn cô: “Con của chúng ta còn đáng yêu hơn chúng nhiều.”
Dương Thư cắn một miếng ô mai, nghe anh nói vậy thì bật cười: “Mong là sau này bé con không tự luyến giống anh.”
“Hai chúng ta đều rất tự luyến như vậy, chắc khả năng bé con khiêm tốn không cao đâu.”
Nghe Khương Bái phân tích, Dương Thư cẩn thận ngẫm lại, anh nói cũng có lý.
Dương Thư im lặng một lát: “So với anh thì em còn khiêm tốn chán, vậy nên hy vọng bé con sẽ giống em.”
Khương Bái lấy tay lau sữa dính trên khóe miệng cô, anh híp mắt chế nhạo: “Nói đến khiêm tốn thì ngoài lúc em giảm cân, nói mình không ăn nhiều thì khiêm tốn ở chỗ nào chứ?”
Dương Thư: “…”
Lúc này chuông điện thoại vang lên, là Khương Ngâm gọi.
Cô ấn nghe, đặt lên tai, “Alo, Khương Khương.”
“Vừa nãy anh mình vội vàng cúp điện thoại, mình liền suy nghĩ mấy chuyện xảy ra gần đây, không phải hai người có tin vui đấy chứ?”
Dương Thư và Khương Bái nhìn nhau, cô ngượng ngùng trả lời: “Ừm, cũng gần như vậy.”
Khương Ngâm rất vui: “Tốt quá, lần này bé con nhà mình có người chơi cùng rồi! Đã nói với mẹ chưa? Nhất định mẹ cũng mong lắm.”
Dương Thư suy nghĩ một lát: “Mình vẫn chưa đến bệnh viện kiểm tra, đợi đến khi có kết quả chính xác rồi nói sau vậy.”
“Cũng đúng, vẫn là cậu suy nghĩ chu đáo hơn.”
Dương Thư lại hỏi: “Đúng rồi Khương Khương, lúc cậu vừa mới mang thai phải chú ý những gì thế, gửi cho mình một bản đi.”
“Hình như tài liệu đấy ở trong điện thoại của ông xã nhà mình, hôm nào anh ấy cũng lôi ra xem, để mình bảo anh ấy gửi cho anh mình.”
Hai người lại trò chuyện thêm một lát rồi mới cúp máy.
Một lát sau, Doãn Toại gửi một tập tài liệu cho Khương Bái.
Doãn Toại: 【Thời khắc quan trọng như vậy có muốn khoe khoang với tôi không?】
Khương Bái: 【Không có, chỉ là muốn chúc mừng cậu thôi.】
Doãn Toại: 【?】
Khương Bái: 【Có khả năng cậu sắp lên chức dượng rồi.】
Doãn Toại: 【…】
—
Đối với việc chăm sóc phụ nữ mang thai, Khương Bái không có chút kinh nghiệm nào, đứa bé này tới quá đột ngột.
Ban đêm, Khương Bái ngồi dựa vào giường, nghiêm túc đọc tài liệu Doãn Toại gửi cho mình.
Để ngăn ngừa phóng xạ, anh còn in hẳn tài liệu ra để đọc.
Dương Thư cảm thấy anh làm quá, thần hồn nát thần tính, cô chỉ có thể dở khóc dở cười.
Cũng không còn sớm nữa, Dương Thư đẩy anh một cái: “Mai lại xem tiếp, mấy ngày trước lúc chưa phát hiện có thai, em vẫn hoạt động bình thường đó thôi, cũng đâu có việc gì?”
Khương Bái đã đọc gần hết, anh cầm bút đánh dấu lên tài liệu, sau đó đặt sang một bên.
Anh nằm xuống, ôm cô vào lòng: “Chờ đến lúc về Trường Hoàn, chúng ta phải thuê một chuyên gia dinh dưỡng chuyên chăm sóc phụ nữ mang thai mới được.”
Nói đến việc này, Dương Thư chợt nhớ đến một chuyện: “Sau này lúc sinh bé con rồi, nhất định phải thuê bảo mẫu, còn phải chuẩn bị phòng cho con nữa, biệt thự Chương Hoa có ở được không?”
Khương Bái nói: “Anh có một căn biệt thự bên vườn Ngự Gia, năm kia nhận nhà vẫn chưa có thời gian trang trí nhà cửa, đợi đến khi về anh sẽ sắp xếp theo phong cách em muốn, đợi đến lúc sinh con xong, chúng ta chuyển qua đó ở.”
“Vườn Ngự Gia?” Dương Thư nhướng mi nhìn anh, “Luật sư Khương, tài sản của anh phong phú thật đấy.”
“Cũng tàm tạm thôi, dư dả để nuôi em và bé con.” Anh hôn nhẹ lên trán Dương Thư, “Sáng mai du thuyền sẽ đến Trường Hoàn, anh đã đăng ký online rồi, chúng ta đi kiểm tra trước.”
Nói đến chuyện này, Dương Thư khẩn trương sờ bụng dưới: “Anh nói xem, lỡ như có vấn đề gì thì sao?”
“Nói bậy gì thế? Nhất định sẽ không sao.” Khương Bái an ủi Dương Thư, “Anh ở đây, đừng sợ, mau ngủ đi.”
—
Trở lại Trường Hoàn, Khương Bái đưa Dương Thư đến bệnh viện kiểm tra trước, tất cả đều bình thường.
Hai người vừa ra khỏi bệnh viện, Khương Bái đã không chờ nổi vội vàng báo cho Lương Văn tin vui này.
Lương Văn vui muốn chết, dặn Khương Bái chăm sóc Dương Thư thật tốt, lát nữa bà và Khương Bẩm Hoài không có tiết sẽ đến thăm.
Sau khi cúp điện thoại, trên đường trở về nhà, Dương Thư báo tin cho Giang Triệt, hai anh em trò chuyện một lúc lâu.
Về đến biệt thự Chương Hoa, Khương Bái chủ động nhận việc dọn dẹp nhà cửa, không cho cô làm gì hết.
Dương Thư ngồi trong phòng khách, nhắn WeChat cho Khương Ngâm:【Mình về rồi, có mang quà cho cậu với chị Lăng đấy, tan làm thì qua đây lấy nhé.】
Khương Ngâm: 【!!!】
【Ok!!】
Cơn buồn ngủ bắt đầu kéo đến, cô ngáp một cái, để điện thoại xuống đi lên lầu.
Khương Bái đang ở trong phòng quần áo, đồ đạc trong vali đã được anh cất gần hết.
Dường Thư thấy anh đem từng chiếc sườn xám treo vào tủ.
Khương Bái nhìn thoáng qua Dương Thư, cảm thán: “Anh phát hiện, đứa nhỏ này đột nhiên xông vào cuộc sống của hai ta đã dẫn đến một tác hại.”
Anh hất cằm về phía sườn xám treo trong tủ.
Hai người vừa mới kết hôn, Khương Bái cảm thấy thế giới riêng của hai người còn dài, nên mua rất nhiều.
Bây giờ mới kết thúc tuần trăng mật, chúng đã hết tác dụng rồi.
Dương Thư dựa vào cửa, vô tội nhún vai: “Cũng không thể trách em mà.”
Khương Bái gật đầu: “Đúng vậy, trách anh quá lợi hại.”
Dương Thư: “…” Cô không thèm đứng đây nghe anh nói khoác nữa.
—
Từ khi Dương Thư mang thai, thời gian làm việc của Khương Bái ngày càng có quy luật, anh nghiêm túc chấp hành giờ giấc, không đến sớm, không về muộn.
Chuyện gì có thể giải quyết trong giờ làm việc thì tuyệt đối không được lấn sang thời gian cá nhân, dù chỉ là một phút.
Hôm nay văn phòng luật tiếp nhận một vụ án lớn, Khương Bái đã giao cho Tiền Nhất Minh.
Sau khi tiễn khách rời đi, ba người quay lại văn phòng, Tiền Nhất Minh vẫn cảm thấy không thể tin nổi: “Anh Bái, cậu thật sự giao cho tôi vụ án này đấy à? Không phải tôi đang mơ đấy chứ?”
Khương Bái: “Hiện tại bà xã tôi đang mang thai, tiếp nhận vụ án này sẽ phải đi công tác thường xuyên, cho nên vụ án này không phù hợp với tôi, về sau nếu cậu thích vụ án nào tương tự, tôi sẽ cho cậu nhận hết.”
Anh nhìn đồng hồ, “Tới giờ tan làm rồi, tôi phải đi đón bà xã đây.”
Nói xong, Khương Bái cầm áo khoác trên lưng ghế lên rời đi.
Tiền Nhất Minh lắc đầu, nói với Phó Văn Sâm: “Trước kia tôi không ngờ anh Bái lại là thê nô đấy.”
Phó Văn Sâm cười: “Nếu cậu muốn giống cậu ấy thì không phải không thể đâu.”
Nhắc đến chuyện này, Tiền Nhất Minh vô cùng oán hận: “Gần đây nhà tôi đi công tác, bây giờ tôi về nhà cũng chỉ có một mình.”
“Vậy vụ án này thật sự rất thích hợp với cậu đấy.” Phó Văn Sâm vỗ vai anh ta, “Cậu làm việc tiếp đi, tôi cũng về đây.”
Tiền Nhất Mình nhìn đồng hồ: “Vừa mới đến giờ tan làm mà, sao cậu cũng vội vàng đi về thế?”
“Tới trường đón con.”
Tiền Nhất Minh: “…”
Không ngờ chỉ có mỗi anh ta là không có chuyện gì làm.
–
Gần đây Dương Thư không nhận đơn nào cả, mỗi ngày chỉ ngồi trong phòng làm việc chỉnh ảnh.
Vất vả lắm mới chỉnh xong một bộ, cô ôm đầu nằm xuống bàn, thật sự chỉ muốn ngủ thôi.
Giang Lăng thấy cô như vậy thì lo lắng đi tới: “Chị thấy em còn thèm ngủ hơn cả Khương Khương đấy.”
Dương Thư mở mắt ra: “Lúc chị mang thai Đồng Đồng cũng vậy sao?”
Giang Lăng lắc đầu: “Lúc đó chị không có phản ứng gì.”
Lúc hai người đang nói chuyện, Dương Thư nhận được điện thoại của Khương Bái, anh nói đang ở dưới tầng, đến đón cô về nhà.
Giang Lăng nói: “Đến giờ tan làm rồi, em về nhà nghỉ ngơi đi.”
Dương Thư tắt máy tính, nói tạm biệt với Giang Lăng.
Ra khỏi studio, cô thấy Khương Bái mặc âu phục màu đen, đứng cách đó không xa.
Dương Thư mỉm cười đi về phía anh.
Lên xe, Khương Bái nghiêng người thắt dây an toàn cho cô: “Hôm nay đi làm có mệt không em?”
“Không mệt lắm, em chỉ chỉnh ảnh thôi.”
Vừa dứt lời, cô ngáp một cái, có vẻ rất buồn ngủ.
Khương Bái xoa đầu cô: “Em chợp mắt nghỉ ngơi một lát đi.”
Dương Thư tìm một tư thế thoải mái rồi nhắm mặt lại.
Gần đây, lúc nào cô cũng thấy buồn ngủ, chỉ cần ở trong hoàn cảnh thích hợp, cô nhắm mắt lại một lát là ngủ mất luôn.
Khương Bái lái xe về biệt thự Chương Hoa, lúc đỗ xe trong gara, Dương Thư ngồi trên ghế lái phụ vẫn đang ngủ say.
Khương Bái không gọi cô dậy, anh giúp cô tháo dây an toàn ra, cẩn thận bế cô lên.
Lúc này, Dương Thư bỗng mở mắt ra, cô chăm chú nhìn anh một lát, lại nhìn xung quanh: “Ông xã, đến gara rồi ạ?”
“Ừm.” Yết hầu của Khương Bái khẽ động, “Có đói bụng không, anh gọi điện cho dì tới nấu cơm?”
Khương Bái đặc biệt thuê một dì chuyên nấu cơm cho phụ nữ mang thai, đến giờ sẽ nấu cơm cho Dương Thư ăn.
Dương Thư nghĩ một lát rồi nói: “Để lát nữa đi, bây giờ em vẫn chưa đói.”
Cô vẫn muốn ngủ thêm một lát, Khương Bái thả cô xuống, khóa xe lại, sau đó dắt cô vào thang máy.
Vào đến nhà, Dương Thư rửa mặt rồi lên giường nằm.
Khương Bái đắp chăn cho cô: “Vậy em ngủ đi, tối nay anh bảo dì tới nấu cơm.”
“Vâng.” Dương Thư đáp, cô bỗng dịch người về phía trước, hôn lên khóe miệng anh một cái.
Cảm giác mềm mại nhanh chóng biến mất, vẻ mặt Khương Bái hơi sững sờ, đôi mắt thâm trầm nhìn cô: “Em làm gì thế?”
Dương Thư thấy anh quan tâm mình như vậy, không nhịn được hôn anh một cái, chứ cũng không có ý định gì cả.
Nhưng nhìn phản ứng này của Khương Bái, cô biết anh hiểu lầm rồi.
Cô đang định giải thích thì đôi môi của người đàn ông đã phủ lên môi cô.
Có lẽ là vì đứa nhỏ trong bụng cho nên gần đây anh rất ít khi thân mật với cô. Ban đầu nụ hôn của anh rất nhẹ nhàng, có vẻ đang kiềm chế, nhưng càng lúc càng trở nên bá đạo, thậm chí còn đè lên người cô.
Dương Thư suýt không thở nổi, hoảng hốt giữ anh lại: “Bác sĩ nói, khoảng thời gian này không được.”
Dưới ánh đèn, anh nghiêng người nằm bên cạnh cô, đôi mắt sâu không thấy đáy.
Sau khi bình tĩnh lại, anh kéo cô vào lòng, giọng nói khàn khàn: “Anh biết.”
Dương Thư gối đầu lên cánh tay anh, vùi mặt trong ngực anh, có thể nghe thấy tiếng tim đập mạnh mẽ của anh, tai cô đỏ ửng, nhỏ giọng trả lời anh: “Hình nhau sau ba tháng là có thể…”
Khương Bái nhìn cô: “Thật sao?”
Anh đặt tay lên bụng Dương Thư, chăm chú nhìn thật lâu: “Vậy đến lúc đó, anh có thể gặp con ở khoảng cách gần hơn rồi.”
Dương Thư: “?”
“…”
Beta-er: Kỳ Giản Niệm
Buổi trưa Dương Thư ăn không nhiều, chạng vạng, Khương Bái đưa cô đi uống trà chiều.
Hai người ngồi cạnh cửa sổ, có thể nhìn thấy sóng biển qua lớp kính.
Kể từ khi biết mình mang thai, Dương Thư luôn bị thu hút bởi những đứa trẻ xung quanh.
Cô nhìn mấy cậu nhóc đang chơi trò chơi ở bên cạnh, tay chống má, ánh mắt đầy dịu dàng, cô nói với Khương Bái: “Anh có phát hiện ra không, thật ra mấy nhóc con đó rất đáng yêu.”
Khương Bái nhìn cô: “Con của chúng ta còn đáng yêu hơn chúng nhiều.”
Dương Thư cắn một miếng ô mai, nghe anh nói vậy thì bật cười: “Mong là sau này bé con không tự luyến giống anh.”
“Hai chúng ta đều rất tự luyến như vậy, chắc khả năng bé con khiêm tốn không cao đâu.”
Nghe Khương Bái phân tích, Dương Thư cẩn thận ngẫm lại, anh nói cũng có lý.
Dương Thư im lặng một lát: “So với anh thì em còn khiêm tốn chán, vậy nên hy vọng bé con sẽ giống em.”
Khương Bái lấy tay lau sữa dính trên khóe miệng cô, anh híp mắt chế nhạo: “Nói đến khiêm tốn thì ngoài lúc em giảm cân, nói mình không ăn nhiều thì khiêm tốn ở chỗ nào chứ?”
Dương Thư: “…”
Lúc này chuông điện thoại vang lên, là Khương Ngâm gọi.
Cô ấn nghe, đặt lên tai, “Alo, Khương Khương.”
“Vừa nãy anh mình vội vàng cúp điện thoại, mình liền suy nghĩ mấy chuyện xảy ra gần đây, không phải hai người có tin vui đấy chứ?”
Dương Thư và Khương Bái nhìn nhau, cô ngượng ngùng trả lời: “Ừm, cũng gần như vậy.”
Khương Ngâm rất vui: “Tốt quá, lần này bé con nhà mình có người chơi cùng rồi! Đã nói với mẹ chưa? Nhất định mẹ cũng mong lắm.”
Dương Thư suy nghĩ một lát: “Mình vẫn chưa đến bệnh viện kiểm tra, đợi đến khi có kết quả chính xác rồi nói sau vậy.”
“Cũng đúng, vẫn là cậu suy nghĩ chu đáo hơn.”
Dương Thư lại hỏi: “Đúng rồi Khương Khương, lúc cậu vừa mới mang thai phải chú ý những gì thế, gửi cho mình một bản đi.”
“Hình như tài liệu đấy ở trong điện thoại của ông xã nhà mình, hôm nào anh ấy cũng lôi ra xem, để mình bảo anh ấy gửi cho anh mình.”
Hai người lại trò chuyện thêm một lát rồi mới cúp máy.
Một lát sau, Doãn Toại gửi một tập tài liệu cho Khương Bái.
Doãn Toại: 【Thời khắc quan trọng như vậy có muốn khoe khoang với tôi không?】
Khương Bái: 【Không có, chỉ là muốn chúc mừng cậu thôi.】
Doãn Toại: 【?】
Khương Bái: 【Có khả năng cậu sắp lên chức dượng rồi.】
Doãn Toại: 【…】
—
Đối với việc chăm sóc phụ nữ mang thai, Khương Bái không có chút kinh nghiệm nào, đứa bé này tới quá đột ngột.
Ban đêm, Khương Bái ngồi dựa vào giường, nghiêm túc đọc tài liệu Doãn Toại gửi cho mình.
Để ngăn ngừa phóng xạ, anh còn in hẳn tài liệu ra để đọc.
Dương Thư cảm thấy anh làm quá, thần hồn nát thần tính, cô chỉ có thể dở khóc dở cười.
Cũng không còn sớm nữa, Dương Thư đẩy anh một cái: “Mai lại xem tiếp, mấy ngày trước lúc chưa phát hiện có thai, em vẫn hoạt động bình thường đó thôi, cũng đâu có việc gì?”
Khương Bái đã đọc gần hết, anh cầm bút đánh dấu lên tài liệu, sau đó đặt sang một bên.
Anh nằm xuống, ôm cô vào lòng: “Chờ đến lúc về Trường Hoàn, chúng ta phải thuê một chuyên gia dinh dưỡng chuyên chăm sóc phụ nữ mang thai mới được.”
Nói đến việc này, Dương Thư chợt nhớ đến một chuyện: “Sau này lúc sinh bé con rồi, nhất định phải thuê bảo mẫu, còn phải chuẩn bị phòng cho con nữa, biệt thự Chương Hoa có ở được không?”
Khương Bái nói: “Anh có một căn biệt thự bên vườn Ngự Gia, năm kia nhận nhà vẫn chưa có thời gian trang trí nhà cửa, đợi đến khi về anh sẽ sắp xếp theo phong cách em muốn, đợi đến lúc sinh con xong, chúng ta chuyển qua đó ở.”
“Vườn Ngự Gia?” Dương Thư nhướng mi nhìn anh, “Luật sư Khương, tài sản của anh phong phú thật đấy.”
“Cũng tàm tạm thôi, dư dả để nuôi em và bé con.” Anh hôn nhẹ lên trán Dương Thư, “Sáng mai du thuyền sẽ đến Trường Hoàn, anh đã đăng ký online rồi, chúng ta đi kiểm tra trước.”
Nói đến chuyện này, Dương Thư khẩn trương sờ bụng dưới: “Anh nói xem, lỡ như có vấn đề gì thì sao?”
“Nói bậy gì thế? Nhất định sẽ không sao.” Khương Bái an ủi Dương Thư, “Anh ở đây, đừng sợ, mau ngủ đi.”
—
Trở lại Trường Hoàn, Khương Bái đưa Dương Thư đến bệnh viện kiểm tra trước, tất cả đều bình thường.
Hai người vừa ra khỏi bệnh viện, Khương Bái đã không chờ nổi vội vàng báo cho Lương Văn tin vui này.
Lương Văn vui muốn chết, dặn Khương Bái chăm sóc Dương Thư thật tốt, lát nữa bà và Khương Bẩm Hoài không có tiết sẽ đến thăm.
Sau khi cúp điện thoại, trên đường trở về nhà, Dương Thư báo tin cho Giang Triệt, hai anh em trò chuyện một lúc lâu.
Về đến biệt thự Chương Hoa, Khương Bái chủ động nhận việc dọn dẹp nhà cửa, không cho cô làm gì hết.
Dương Thư ngồi trong phòng khách, nhắn WeChat cho Khương Ngâm:【Mình về rồi, có mang quà cho cậu với chị Lăng đấy, tan làm thì qua đây lấy nhé.】
Khương Ngâm: 【!!!】
【Ok!!】
Cơn buồn ngủ bắt đầu kéo đến, cô ngáp một cái, để điện thoại xuống đi lên lầu.
Khương Bái đang ở trong phòng quần áo, đồ đạc trong vali đã được anh cất gần hết.
Dường Thư thấy anh đem từng chiếc sườn xám treo vào tủ.
Khương Bái nhìn thoáng qua Dương Thư, cảm thán: “Anh phát hiện, đứa nhỏ này đột nhiên xông vào cuộc sống của hai ta đã dẫn đến một tác hại.”
Anh hất cằm về phía sườn xám treo trong tủ.
Hai người vừa mới kết hôn, Khương Bái cảm thấy thế giới riêng của hai người còn dài, nên mua rất nhiều.
Bây giờ mới kết thúc tuần trăng mật, chúng đã hết tác dụng rồi.
Dương Thư dựa vào cửa, vô tội nhún vai: “Cũng không thể trách em mà.”
Khương Bái gật đầu: “Đúng vậy, trách anh quá lợi hại.”
Dương Thư: “…” Cô không thèm đứng đây nghe anh nói khoác nữa.
—
Từ khi Dương Thư mang thai, thời gian làm việc của Khương Bái ngày càng có quy luật, anh nghiêm túc chấp hành giờ giấc, không đến sớm, không về muộn.
Chuyện gì có thể giải quyết trong giờ làm việc thì tuyệt đối không được lấn sang thời gian cá nhân, dù chỉ là một phút.
Hôm nay văn phòng luật tiếp nhận một vụ án lớn, Khương Bái đã giao cho Tiền Nhất Minh.
Sau khi tiễn khách rời đi, ba người quay lại văn phòng, Tiền Nhất Minh vẫn cảm thấy không thể tin nổi: “Anh Bái, cậu thật sự giao cho tôi vụ án này đấy à? Không phải tôi đang mơ đấy chứ?”
Khương Bái: “Hiện tại bà xã tôi đang mang thai, tiếp nhận vụ án này sẽ phải đi công tác thường xuyên, cho nên vụ án này không phù hợp với tôi, về sau nếu cậu thích vụ án nào tương tự, tôi sẽ cho cậu nhận hết.”
Anh nhìn đồng hồ, “Tới giờ tan làm rồi, tôi phải đi đón bà xã đây.”
Nói xong, Khương Bái cầm áo khoác trên lưng ghế lên rời đi.
Tiền Nhất Minh lắc đầu, nói với Phó Văn Sâm: “Trước kia tôi không ngờ anh Bái lại là thê nô đấy.”
Phó Văn Sâm cười: “Nếu cậu muốn giống cậu ấy thì không phải không thể đâu.”
Nhắc đến chuyện này, Tiền Nhất Minh vô cùng oán hận: “Gần đây nhà tôi đi công tác, bây giờ tôi về nhà cũng chỉ có một mình.”
“Vậy vụ án này thật sự rất thích hợp với cậu đấy.” Phó Văn Sâm vỗ vai anh ta, “Cậu làm việc tiếp đi, tôi cũng về đây.”
Tiền Nhất Mình nhìn đồng hồ: “Vừa mới đến giờ tan làm mà, sao cậu cũng vội vàng đi về thế?”
“Tới trường đón con.”
Tiền Nhất Minh: “…”
Không ngờ chỉ có mỗi anh ta là không có chuyện gì làm.
–
Gần đây Dương Thư không nhận đơn nào cả, mỗi ngày chỉ ngồi trong phòng làm việc chỉnh ảnh.
Vất vả lắm mới chỉnh xong một bộ, cô ôm đầu nằm xuống bàn, thật sự chỉ muốn ngủ thôi.
Giang Lăng thấy cô như vậy thì lo lắng đi tới: “Chị thấy em còn thèm ngủ hơn cả Khương Khương đấy.”
Dương Thư mở mắt ra: “Lúc chị mang thai Đồng Đồng cũng vậy sao?”
Giang Lăng lắc đầu: “Lúc đó chị không có phản ứng gì.”
Lúc hai người đang nói chuyện, Dương Thư nhận được điện thoại của Khương Bái, anh nói đang ở dưới tầng, đến đón cô về nhà.
Giang Lăng nói: “Đến giờ tan làm rồi, em về nhà nghỉ ngơi đi.”
Dương Thư tắt máy tính, nói tạm biệt với Giang Lăng.
Ra khỏi studio, cô thấy Khương Bái mặc âu phục màu đen, đứng cách đó không xa.
Dương Thư mỉm cười đi về phía anh.
Lên xe, Khương Bái nghiêng người thắt dây an toàn cho cô: “Hôm nay đi làm có mệt không em?”
“Không mệt lắm, em chỉ chỉnh ảnh thôi.”
Vừa dứt lời, cô ngáp một cái, có vẻ rất buồn ngủ.
Khương Bái xoa đầu cô: “Em chợp mắt nghỉ ngơi một lát đi.”
Dương Thư tìm một tư thế thoải mái rồi nhắm mặt lại.
Gần đây, lúc nào cô cũng thấy buồn ngủ, chỉ cần ở trong hoàn cảnh thích hợp, cô nhắm mắt lại một lát là ngủ mất luôn.
Khương Bái lái xe về biệt thự Chương Hoa, lúc đỗ xe trong gara, Dương Thư ngồi trên ghế lái phụ vẫn đang ngủ say.
Khương Bái không gọi cô dậy, anh giúp cô tháo dây an toàn ra, cẩn thận bế cô lên.
Lúc này, Dương Thư bỗng mở mắt ra, cô chăm chú nhìn anh một lát, lại nhìn xung quanh: “Ông xã, đến gara rồi ạ?”
“Ừm.” Yết hầu của Khương Bái khẽ động, “Có đói bụng không, anh gọi điện cho dì tới nấu cơm?”
Khương Bái đặc biệt thuê một dì chuyên nấu cơm cho phụ nữ mang thai, đến giờ sẽ nấu cơm cho Dương Thư ăn.
Dương Thư nghĩ một lát rồi nói: “Để lát nữa đi, bây giờ em vẫn chưa đói.”
Cô vẫn muốn ngủ thêm một lát, Khương Bái thả cô xuống, khóa xe lại, sau đó dắt cô vào thang máy.
Vào đến nhà, Dương Thư rửa mặt rồi lên giường nằm.
Khương Bái đắp chăn cho cô: “Vậy em ngủ đi, tối nay anh bảo dì tới nấu cơm.”
“Vâng.” Dương Thư đáp, cô bỗng dịch người về phía trước, hôn lên khóe miệng anh một cái.
Cảm giác mềm mại nhanh chóng biến mất, vẻ mặt Khương Bái hơi sững sờ, đôi mắt thâm trầm nhìn cô: “Em làm gì thế?”
Dương Thư thấy anh quan tâm mình như vậy, không nhịn được hôn anh một cái, chứ cũng không có ý định gì cả.
Nhưng nhìn phản ứng này của Khương Bái, cô biết anh hiểu lầm rồi.
Cô đang định giải thích thì đôi môi của người đàn ông đã phủ lên môi cô.
Có lẽ là vì đứa nhỏ trong bụng cho nên gần đây anh rất ít khi thân mật với cô. Ban đầu nụ hôn của anh rất nhẹ nhàng, có vẻ đang kiềm chế, nhưng càng lúc càng trở nên bá đạo, thậm chí còn đè lên người cô.
Dương Thư suýt không thở nổi, hoảng hốt giữ anh lại: “Bác sĩ nói, khoảng thời gian này không được.”
Dưới ánh đèn, anh nghiêng người nằm bên cạnh cô, đôi mắt sâu không thấy đáy.
Sau khi bình tĩnh lại, anh kéo cô vào lòng, giọng nói khàn khàn: “Anh biết.”
Dương Thư gối đầu lên cánh tay anh, vùi mặt trong ngực anh, có thể nghe thấy tiếng tim đập mạnh mẽ của anh, tai cô đỏ ửng, nhỏ giọng trả lời anh: “Hình nhau sau ba tháng là có thể…”
Khương Bái nhìn cô: “Thật sao?”
Anh đặt tay lên bụng Dương Thư, chăm chú nhìn thật lâu: “Vậy đến lúc đó, anh có thể gặp con ở khoảng cách gần hơn rồi.”
Dương Thư: “?”
“…”