Chương 37
"Ha! Không liên quan đến tôi? Đêm nay tôi sẽ cho cô biết là có liên quan hay không." Anh trực tiếp đè cô xuống sàn phòng tắm lạnh ngắt, hôn cô tới tắp như sắp phát cuồng, không thể dừng lại.
"Ưm... ưm..."
Anh điên cuồng mút đầu lưỡi của cô, gấp gáp đến mức xé toạt cả chiếc váy ngủ của cô ra, ngấu nghiến nụ hoa ửng hồng và bầu ngực căng tròn.
"Ư... đừng... mau dừng lại đi mà!"
Lôi Kình Vũ không cho cô giãy dụa, nắm chặt tay trái của cô đưa lên đỉnh đầu và vùi đầu vào cổ của cô, để lại những vết đỏ như đang đánh dấu chủ quyền.
Đột ngột, anh xốc cô dậu, để cô ngồi trên đùi mình và tiếp tục hưởng thức hương vị tuyệt vời trong khoang miệng cô, ép cô phải phối hợp.
Chợt, Nhược Hy cảm nhận được có thứ gì đó đang nhô lên, chọc vào nơi nhạy cảm của cô, vô cùng khó chịu, khiến mặt cô đỏ ửng cả lên.
"Ha! Cảm nhận được rồi phải không? Nó đang muốn đang cô âu yếm đấy." Anh thở hổn hển, nhìn cô bằng đôi mắt đầy dục vọng và khoái chí.
"Tôi... tôi không cảm thấy gì cả." Cô né tránh ánh mắt của anh, hơi thở khó nhọc.
Anh đột nhiên ôm chặt lấy eo cô, khiến da thịt của cả hai dính sát vào nhau, có thể cảm nhận được nhịp tim và hơi ấm của đối phương: "Thật sự không cảm nhận được?"
Anh công khoé môi, nhẹ cắn vành tai của cô và hổn hển nói: "Vậy để tôi cho cô cảm nhận rõ hơn."
Vừa dứt lời anh đã cởi hết những thướt vải cuối cùng lên cơ thể ra, để lộ một thứ vừa to vừa dài ở hai chân.
Nhược Hy vội ngoảnh mặt đi nơi khác nhưng anh lại nắm lấy cằm cô bắt cô phải nhìn: "Có thích nó không?"
"Không... không thích." Cô khẽ giọng.
"Không thích?" Anh nắm lays tay phải của cô, cưỡng chế cô phải sờ vào thứ đó của anh, bàn tay ấm nóng của cô vừa sờ vào đã khiến anh không chịu nổi mà rùng mình.
Nhược Hy vừa ấm ức vừa sợ hãi, vội rụt tay lại nhưng lại bị anh nắm chặt không buông. Anh ôm lấy eo cô, bắt cô cúi người xuống: "Ngậm nó đi!"
"Tôi... tôi không muốn." Hai hàng nước mắt cô chảy xuống, cảm xúc hiện tại rất lạ.
"Nếu cô không muốn, tôi sẽ lập tức cho nó vào trong cô. Chắc là cô thích vậy hơn hả?" Anh nhẹ nhàng sờ vào nơi nhạy cảm của cô, miết nhẹ vào yếu điểm khiến cô vô cùng khó chịu và ngứa ngáy.
"Đừng, đừng mà!"
"Hửm? Vậy thì...?"
Nhược Hy vén mái tóc ra sau tai, cô quỳ trên sàn lạnh, cúi người xuống, chậm rãi cho thứ kia vào miệng, vì đây là lần đầu tiên cô làm, nên... cảm giác vô cùng xấu hổ, cũng không biết là mình làm có đúng không.
"A! Hóp miệng lại, dùng lưỡi liếm xung quanh... hự... chính là như vậy." Anh ngửa đầu về sau, khoái cảm dần dần chiếm lấy cơ thể, không thể nào chịu nổi.
"Ưm."
Anh nhẹ nhàng xoa đầu cô, vuốt ve má của cô, ánh mắt như sắp rực lửa: "Thế nào? Cây kem nóng ba mươi bảy độ này cô có thích không?"
Nhược Hy không trả lời, cô đột nhiên làm nhanh hơn, cô chính là muốn trả thù anh, muốn anh cũng phải khó chịu như mình.
"A... a... cô làm nhanh như vậy làm gì? Muốn giết người sao?" Anh sướng đến mức run người, không ngừng phát ra những âm thanh rên rỉ của đàn ông, bầu không khí dần trở nên ám muội và bấn loạn.
Đột nhiên, anh túm lấy tóc cô, ấn đầu cô vào nơi đó, ép cô phải nuốt hết cây kem nóng đó vào trong miệng, nhưng nó lại quá dài khiến cô cảm thấy nghẹt thở, không thể nào thở nổi.
"Ưm... ưm..." Cô dùng tay trái liên tục vỗ mạnh vào đùi anh xin tha, nhưng anh như đang phát điên, không thể khống chế được bản thân.
"A... hự..." Chỉ vài giây sau, một dòng sữa trắng phụt sâu vào trong miệng cô, khiến cô bất ngờ, còn chưa cảm nhận được vị thì đã nuốt xuống bụng.
"Hộc...hộc..." Sau khi anh rút ra khỏi miệng cô, Nhược Hy thở hổn hển, gấp gáp đến mức không kịp thở.
"Ngoan thật! Rất biết nghe lời." Anh nở nụ cười lưu manh, lại đè cô xuống sàn.
"Anh... anh lại muốn làm gì? Không phải đã kết thúc rồi sao?" Cô sợ hãi, cứ nghĩ như vạy là xong rồi.
"Cô nói lời ngu ngốc gì vậy chứ? Cô nghĩ nhiêu đó đã đủ sao? Hửm?" Anh chiếm lấy bờ môi căng mọng của cô, điên cuồng gặm nhấm, đồng thời bàn tay hư hỏng không ngừng sờ loạn, từ ngực rồi lại đến nơi bí mạt của cô, nhẹ nhàng cho ngón tay vào thăm dò.
"Chậc! Chậc! Cô đúng là d.â.m đ.ã.n.g, cô làm cho tôi mà bản thân lại ướt át như thế này. Có phải là muốn lắm rồi không? Hửm?"
"Tôi... tôi không biết. Anh mau bỏ tay ra đi."
"Không biết? Hay là giả vờ không biết?" Anh mỉm cười gian tà: "Đã vậy thì tôi sẽ cho cô biết cảm giác hưởng thụ là thế nào. Mau! Dạng chân ra đi!"
"Anh... tại sao anh lại như vậy chứ? Không phải... không phải anh ghét tôi lắm sao? Tại sao anh cứ làm điều này với tôi? Cô đỏ mắt nhìn anh, thật sự không thích bị hành hạ bằng cách như thế này.
"Ha! Ghét hay không đối với tôi không quan trọng. Chỉ cần sướng là được. Mau dạng chân ra đi! Ngoan ngoãn một chút, nếu không tôi sẽ không nương tay đâu." Anh kéo lấy chân cô về phía mình, sau đó gác chân của cô lên cổ, vùi đầu vào nơi bí ẩn, không ngừng khiến đó rò rỉ nước ra ngoài. Điên cuồn chiếm lấy tất cả.
"Ưm... ưm..."
Anh điên cuồng mút đầu lưỡi của cô, gấp gáp đến mức xé toạt cả chiếc váy ngủ của cô ra, ngấu nghiến nụ hoa ửng hồng và bầu ngực căng tròn.
"Ư... đừng... mau dừng lại đi mà!"
Lôi Kình Vũ không cho cô giãy dụa, nắm chặt tay trái của cô đưa lên đỉnh đầu và vùi đầu vào cổ của cô, để lại những vết đỏ như đang đánh dấu chủ quyền.
Đột ngột, anh xốc cô dậu, để cô ngồi trên đùi mình và tiếp tục hưởng thức hương vị tuyệt vời trong khoang miệng cô, ép cô phải phối hợp.
Chợt, Nhược Hy cảm nhận được có thứ gì đó đang nhô lên, chọc vào nơi nhạy cảm của cô, vô cùng khó chịu, khiến mặt cô đỏ ửng cả lên.
"Ha! Cảm nhận được rồi phải không? Nó đang muốn đang cô âu yếm đấy." Anh thở hổn hển, nhìn cô bằng đôi mắt đầy dục vọng và khoái chí.
"Tôi... tôi không cảm thấy gì cả." Cô né tránh ánh mắt của anh, hơi thở khó nhọc.
Anh đột nhiên ôm chặt lấy eo cô, khiến da thịt của cả hai dính sát vào nhau, có thể cảm nhận được nhịp tim và hơi ấm của đối phương: "Thật sự không cảm nhận được?"
Anh công khoé môi, nhẹ cắn vành tai của cô và hổn hển nói: "Vậy để tôi cho cô cảm nhận rõ hơn."
Vừa dứt lời anh đã cởi hết những thướt vải cuối cùng lên cơ thể ra, để lộ một thứ vừa to vừa dài ở hai chân.
Nhược Hy vội ngoảnh mặt đi nơi khác nhưng anh lại nắm lấy cằm cô bắt cô phải nhìn: "Có thích nó không?"
"Không... không thích." Cô khẽ giọng.
"Không thích?" Anh nắm lays tay phải của cô, cưỡng chế cô phải sờ vào thứ đó của anh, bàn tay ấm nóng của cô vừa sờ vào đã khiến anh không chịu nổi mà rùng mình.
Nhược Hy vừa ấm ức vừa sợ hãi, vội rụt tay lại nhưng lại bị anh nắm chặt không buông. Anh ôm lấy eo cô, bắt cô cúi người xuống: "Ngậm nó đi!"
"Tôi... tôi không muốn." Hai hàng nước mắt cô chảy xuống, cảm xúc hiện tại rất lạ.
"Nếu cô không muốn, tôi sẽ lập tức cho nó vào trong cô. Chắc là cô thích vậy hơn hả?" Anh nhẹ nhàng sờ vào nơi nhạy cảm của cô, miết nhẹ vào yếu điểm khiến cô vô cùng khó chịu và ngứa ngáy.
"Đừng, đừng mà!"
"Hửm? Vậy thì...?"
Nhược Hy vén mái tóc ra sau tai, cô quỳ trên sàn lạnh, cúi người xuống, chậm rãi cho thứ kia vào miệng, vì đây là lần đầu tiên cô làm, nên... cảm giác vô cùng xấu hổ, cũng không biết là mình làm có đúng không.
"A! Hóp miệng lại, dùng lưỡi liếm xung quanh... hự... chính là như vậy." Anh ngửa đầu về sau, khoái cảm dần dần chiếm lấy cơ thể, không thể nào chịu nổi.
"Ưm."
Anh nhẹ nhàng xoa đầu cô, vuốt ve má của cô, ánh mắt như sắp rực lửa: "Thế nào? Cây kem nóng ba mươi bảy độ này cô có thích không?"
Nhược Hy không trả lời, cô đột nhiên làm nhanh hơn, cô chính là muốn trả thù anh, muốn anh cũng phải khó chịu như mình.
"A... a... cô làm nhanh như vậy làm gì? Muốn giết người sao?" Anh sướng đến mức run người, không ngừng phát ra những âm thanh rên rỉ của đàn ông, bầu không khí dần trở nên ám muội và bấn loạn.
Đột nhiên, anh túm lấy tóc cô, ấn đầu cô vào nơi đó, ép cô phải nuốt hết cây kem nóng đó vào trong miệng, nhưng nó lại quá dài khiến cô cảm thấy nghẹt thở, không thể nào thở nổi.
"Ưm... ưm..." Cô dùng tay trái liên tục vỗ mạnh vào đùi anh xin tha, nhưng anh như đang phát điên, không thể khống chế được bản thân.
"A... hự..." Chỉ vài giây sau, một dòng sữa trắng phụt sâu vào trong miệng cô, khiến cô bất ngờ, còn chưa cảm nhận được vị thì đã nuốt xuống bụng.
"Hộc...hộc..." Sau khi anh rút ra khỏi miệng cô, Nhược Hy thở hổn hển, gấp gáp đến mức không kịp thở.
"Ngoan thật! Rất biết nghe lời." Anh nở nụ cười lưu manh, lại đè cô xuống sàn.
"Anh... anh lại muốn làm gì? Không phải đã kết thúc rồi sao?" Cô sợ hãi, cứ nghĩ như vạy là xong rồi.
"Cô nói lời ngu ngốc gì vậy chứ? Cô nghĩ nhiêu đó đã đủ sao? Hửm?" Anh chiếm lấy bờ môi căng mọng của cô, điên cuồng gặm nhấm, đồng thời bàn tay hư hỏng không ngừng sờ loạn, từ ngực rồi lại đến nơi bí mạt của cô, nhẹ nhàng cho ngón tay vào thăm dò.
"Chậc! Chậc! Cô đúng là d.â.m đ.ã.n.g, cô làm cho tôi mà bản thân lại ướt át như thế này. Có phải là muốn lắm rồi không? Hửm?"
"Tôi... tôi không biết. Anh mau bỏ tay ra đi."
"Không biết? Hay là giả vờ không biết?" Anh mỉm cười gian tà: "Đã vậy thì tôi sẽ cho cô biết cảm giác hưởng thụ là thế nào. Mau! Dạng chân ra đi!"
"Anh... tại sao anh lại như vậy chứ? Không phải... không phải anh ghét tôi lắm sao? Tại sao anh cứ làm điều này với tôi? Cô đỏ mắt nhìn anh, thật sự không thích bị hành hạ bằng cách như thế này.
"Ha! Ghét hay không đối với tôi không quan trọng. Chỉ cần sướng là được. Mau dạng chân ra đi! Ngoan ngoãn một chút, nếu không tôi sẽ không nương tay đâu." Anh kéo lấy chân cô về phía mình, sau đó gác chân của cô lên cổ, vùi đầu vào nơi bí ẩn, không ngừng khiến đó rò rỉ nước ra ngoài. Điên cuồn chiếm lấy tất cả.