Chương 36
Lôi Kình Vũ đi lên phòng, anh định trở về phòng nhưng không hiểu tại sao lại đi qua phòng của Nhược Hy, vì cánh cửa vẫn chưa đóng nên anh có thể tự nhiên đi vào.
Lúc này cô đang ngồi ở bàn trang điểm, tay vẫn còn cầm viên kẹo mà Nhạc Thịnh Vũ tặng cô, ánh mắt dịu nhẹ cùng nụ cười trên môi, khiến anh vô cùng khó chịu.
Anh đi đến cướp viên kẹo trong tay Nhược Hy sau đó quăng vào thùng rác.
"Anh làm gì vậy?" Nhược Hy cảm thấy anh vô lí đến không thể hiểu nổi, cô cau mày, khó chịu với anh.
"Cô thích cậu ta sao?" Anh hỏi, ánh mắt hung tợn như muốn giết người.
"H... hả?" Cô không hiểu là anh đang nói gì.
"Đừng giả vờ với tôi, có phải là cô thích Nhạc Thịnh Vũ không?" Anh nhìn cô chằm chằm, tay siết chặt thành quyền, cứ như là bị phát điên vậy.
"Anh hỏi cái này làm gì? Anh mau ra ngoài đi, tôi còn phải đi ngủ." Cô đứng vậy, đẩy anh đi ra ngoài, nhưng anh đột nhiên dùng sức, đẩy cô xuống giường, chặn hết đường chạy của cô.
"Trả lời tôi!" Giọng anh vốn đã trầm, bây giờ còn trầm thấp và đáng sợ hơn.
Nhược Hy né tránh ánh mất của anh, cô cũng không thể nói Nhạc Thịnh Vũ là mẫu bạn trai lí tưởng của cô được, cứ cảm thấy có gì đó rất xấu hổ, giống như bản thân đang muốn trèo cao: "Anh ấy... là... là một người chồng quốc dân của bao cô gái, vừa tài giỏi, chu đáo, tinh tế. Chắc chắn là không có cô gái nào cưỡng lại được."
Anh nhếch mép, nụ cười dần mất nhân tính: "Ha! Quả nhiên, cô thích Nhạc Thịnh Vũ."
"Không phải, tôi không có nói như vậy." Cô vùng vẫy muốn thoát khổ anh nhưng căn bản là không đủ sức, vô cùng bất lực.
"Không có? Miệng nói không có mà ánh mắt lại thâm tình như vậy. Còn tỏ ra đáng yêu và ngoan ngoãn trước mặt ta? Xem ra là tôi đã đánh giá thấp cô rồi, chiêu trò quyến rũ đàn ông cũng không tồi đấy." Anh trừng mắt với cô sau đó đứng dậy.
Cô cũng quen với những lời nói này rồi nên cũng chẳng có ý kiến, anh muốn nói sao cũng được, tùy anh.
Cứ tưởng là anh sẽ ra ngoài nên cô yên tâm ngồi dậy, không ngờ anh lại khoá cửa lại, sau đó dùng ánh mắt biến thái nhìn cô và liếm đôi môi khô khốc.
"Anh... anh... anh muốn làm gì?" Nhược Hy sợ hãi lùi lại phía sau, gương mặt tái mét.
"Làm gì? Nếu cô đã thích quyến rũ đang ông như vậy thì đừng giả vờ ngại ngùng, ngây thơ nữa. Tới đây! Tôi sẽ thoả mãn cô." Anh cởi áo ra và dang rộng cánh tay đi đến về phía của Nhược Hy, ánh mắt nhìn cô từ khinh bỉ bỗng hoá dã thú, như muốn ăn tươi nuốt sống cô.
Cơ thể Nhược Hy không ngừng run lên, cô không muốn lại tiếp tục cùng anh làm chuyện này, cô không muốn biến bản thân thành một kẻ thảm hại nữa, cô chỉ muốn sống những ngày bình yên, thà là bị nhốt trong ngục tối còn hơn là bị sỉ nhục bằng cách này.
Nhược Hy vội chạy xuống giường, cô nhanh chân chạy vào phòng tắm, muốn khoá cửa lại, nhưng anh lại nhanh hơn cô một bước, anh chỉ dùng một tay đã có thể khiến cánh cửa phòng tắm mở toang.
"Thì ra cô thích làm ở đây à?" Anh nhướng mày, nở nụ cười biến thái, còn đáng sợ hơn cả không cười.
Rơi vào ngõ cụt, Nhược Hy vãn không cam chịu, cô vẫn muốn chạy thoát, cô chậm rãi lùi về phía sau, kinh hãi đến mức chân mềm nhũn ra, ngã xuống sàn.
Lúc này Lôi Kình Vũ mức dừng bước, anh trịch thượng nhìn người phụ nữ dưới chân bằng nửa con mắt, dáng vẻ cô vô cùng yếu đuối, cơ thể run cầm cập, mặt ướt đẫm nước mắt, hơi thở nặng nề đầy nỗi sợ hãi.
Đúng, đúng là cô rất đáng thương, nhưng lần này anh sẽ không bị lừa nữa, anh ngồi xổm xuống, khẽ nâng cầm cô lên. Người phụ nữ này khi khóc mà vẫn có thể xinh đẹp như vậy.
"Khóc đi! Cô nghĩ chỉ với những giọt nước mắt cá sâu này mà tôi có thể mềm lòng?" Anh nhìn cô đầy ghét bỏ, trong lời nói cũng không mấy nhẹ nhàng, nhưng chỉ có anh là người rõ nhất, trong lòng anh có một cảm giác gì đó rất khó chịu, rất kì lạ.
"Anh... hức... đúng là tên cầm thú, tại sao... hức... phải là tôi chứ? Ngay cả người bệnh mà anh cũng... hức... không tha sao? Anh có thể đi tìm người phụ nữ khác mà." Cô khóc lóc thảm thiết, rõ ràng là chửi nhưng lại không có tí sát thương nào.
Đúng là anh có thể tìm người phụ nữ khác, dù sao anh cũng đâu có thiếu hơi đàn bà, nhưng anh chỉ muốn cô, chỉ muốn hành hạ cô thì biết làm sao đây?
"Cao Nhược Hy, đó là do cô tự chuốt lấy, ai bảo cô dám ve vãn đàn ông trước mặt tôi? Cô giả vờ giả vịt với tôi chưa đủ hay sao mà còn muốn quyến rũ Nhạc Thịnh Vũ? Cô nghĩ mình là ai chứ? Hả? Cô không biết tự lượng sức mình à?" Lôi Kình Vũ bóp chặt lấy cằm cô ngấu nghiến từng chữ như muốn bóp chết cô.
"Tôi... tôi không hề quyến rũ ai cả, con mắt nào của anh thấy tôi quyến rũ bác sĩ Nhạc chứ? Hơn nữa cho dù tôi có thích... ưm... ưm..." Nhược Hy đang tức giận gào lên thì bị anh chiếm tiện nghi, anh gấp gáp, điên cuồng hôn cô như muốn cắn xé cô ra thành trăm mảnh.
"Hộc... hộc... hộc...! Cho dù... cho dù tôi có thật sự... thích... anh ấy thì sao chứ? Liên quan gì đến anh?" Đôi lúc cô muốn bướng bỉnh một lần, cứ nói ra những lờ chọc tức Lôi Kình Vũ, nhưng cô cũng không biết vì sao anh lại tức giận.
Lúc này cô đang ngồi ở bàn trang điểm, tay vẫn còn cầm viên kẹo mà Nhạc Thịnh Vũ tặng cô, ánh mắt dịu nhẹ cùng nụ cười trên môi, khiến anh vô cùng khó chịu.
Anh đi đến cướp viên kẹo trong tay Nhược Hy sau đó quăng vào thùng rác.
"Anh làm gì vậy?" Nhược Hy cảm thấy anh vô lí đến không thể hiểu nổi, cô cau mày, khó chịu với anh.
"Cô thích cậu ta sao?" Anh hỏi, ánh mắt hung tợn như muốn giết người.
"H... hả?" Cô không hiểu là anh đang nói gì.
"Đừng giả vờ với tôi, có phải là cô thích Nhạc Thịnh Vũ không?" Anh nhìn cô chằm chằm, tay siết chặt thành quyền, cứ như là bị phát điên vậy.
"Anh hỏi cái này làm gì? Anh mau ra ngoài đi, tôi còn phải đi ngủ." Cô đứng vậy, đẩy anh đi ra ngoài, nhưng anh đột nhiên dùng sức, đẩy cô xuống giường, chặn hết đường chạy của cô.
"Trả lời tôi!" Giọng anh vốn đã trầm, bây giờ còn trầm thấp và đáng sợ hơn.
Nhược Hy né tránh ánh mất của anh, cô cũng không thể nói Nhạc Thịnh Vũ là mẫu bạn trai lí tưởng của cô được, cứ cảm thấy có gì đó rất xấu hổ, giống như bản thân đang muốn trèo cao: "Anh ấy... là... là một người chồng quốc dân của bao cô gái, vừa tài giỏi, chu đáo, tinh tế. Chắc chắn là không có cô gái nào cưỡng lại được."
Anh nhếch mép, nụ cười dần mất nhân tính: "Ha! Quả nhiên, cô thích Nhạc Thịnh Vũ."
"Không phải, tôi không có nói như vậy." Cô vùng vẫy muốn thoát khổ anh nhưng căn bản là không đủ sức, vô cùng bất lực.
"Không có? Miệng nói không có mà ánh mắt lại thâm tình như vậy. Còn tỏ ra đáng yêu và ngoan ngoãn trước mặt ta? Xem ra là tôi đã đánh giá thấp cô rồi, chiêu trò quyến rũ đàn ông cũng không tồi đấy." Anh trừng mắt với cô sau đó đứng dậy.
Cô cũng quen với những lời nói này rồi nên cũng chẳng có ý kiến, anh muốn nói sao cũng được, tùy anh.
Cứ tưởng là anh sẽ ra ngoài nên cô yên tâm ngồi dậy, không ngờ anh lại khoá cửa lại, sau đó dùng ánh mắt biến thái nhìn cô và liếm đôi môi khô khốc.
"Anh... anh... anh muốn làm gì?" Nhược Hy sợ hãi lùi lại phía sau, gương mặt tái mét.
"Làm gì? Nếu cô đã thích quyến rũ đang ông như vậy thì đừng giả vờ ngại ngùng, ngây thơ nữa. Tới đây! Tôi sẽ thoả mãn cô." Anh cởi áo ra và dang rộng cánh tay đi đến về phía của Nhược Hy, ánh mắt nhìn cô từ khinh bỉ bỗng hoá dã thú, như muốn ăn tươi nuốt sống cô.
Cơ thể Nhược Hy không ngừng run lên, cô không muốn lại tiếp tục cùng anh làm chuyện này, cô không muốn biến bản thân thành một kẻ thảm hại nữa, cô chỉ muốn sống những ngày bình yên, thà là bị nhốt trong ngục tối còn hơn là bị sỉ nhục bằng cách này.
Nhược Hy vội chạy xuống giường, cô nhanh chân chạy vào phòng tắm, muốn khoá cửa lại, nhưng anh lại nhanh hơn cô một bước, anh chỉ dùng một tay đã có thể khiến cánh cửa phòng tắm mở toang.
"Thì ra cô thích làm ở đây à?" Anh nhướng mày, nở nụ cười biến thái, còn đáng sợ hơn cả không cười.
Rơi vào ngõ cụt, Nhược Hy vãn không cam chịu, cô vẫn muốn chạy thoát, cô chậm rãi lùi về phía sau, kinh hãi đến mức chân mềm nhũn ra, ngã xuống sàn.
Lúc này Lôi Kình Vũ mức dừng bước, anh trịch thượng nhìn người phụ nữ dưới chân bằng nửa con mắt, dáng vẻ cô vô cùng yếu đuối, cơ thể run cầm cập, mặt ướt đẫm nước mắt, hơi thở nặng nề đầy nỗi sợ hãi.
Đúng, đúng là cô rất đáng thương, nhưng lần này anh sẽ không bị lừa nữa, anh ngồi xổm xuống, khẽ nâng cầm cô lên. Người phụ nữ này khi khóc mà vẫn có thể xinh đẹp như vậy.
"Khóc đi! Cô nghĩ chỉ với những giọt nước mắt cá sâu này mà tôi có thể mềm lòng?" Anh nhìn cô đầy ghét bỏ, trong lời nói cũng không mấy nhẹ nhàng, nhưng chỉ có anh là người rõ nhất, trong lòng anh có một cảm giác gì đó rất khó chịu, rất kì lạ.
"Anh... hức... đúng là tên cầm thú, tại sao... hức... phải là tôi chứ? Ngay cả người bệnh mà anh cũng... hức... không tha sao? Anh có thể đi tìm người phụ nữ khác mà." Cô khóc lóc thảm thiết, rõ ràng là chửi nhưng lại không có tí sát thương nào.
Đúng là anh có thể tìm người phụ nữ khác, dù sao anh cũng đâu có thiếu hơi đàn bà, nhưng anh chỉ muốn cô, chỉ muốn hành hạ cô thì biết làm sao đây?
"Cao Nhược Hy, đó là do cô tự chuốt lấy, ai bảo cô dám ve vãn đàn ông trước mặt tôi? Cô giả vờ giả vịt với tôi chưa đủ hay sao mà còn muốn quyến rũ Nhạc Thịnh Vũ? Cô nghĩ mình là ai chứ? Hả? Cô không biết tự lượng sức mình à?" Lôi Kình Vũ bóp chặt lấy cằm cô ngấu nghiến từng chữ như muốn bóp chết cô.
"Tôi... tôi không hề quyến rũ ai cả, con mắt nào của anh thấy tôi quyến rũ bác sĩ Nhạc chứ? Hơn nữa cho dù tôi có thích... ưm... ưm..." Nhược Hy đang tức giận gào lên thì bị anh chiếm tiện nghi, anh gấp gáp, điên cuồng hôn cô như muốn cắn xé cô ra thành trăm mảnh.
"Hộc... hộc... hộc...! Cho dù... cho dù tôi có thật sự... thích... anh ấy thì sao chứ? Liên quan gì đến anh?" Đôi lúc cô muốn bướng bỉnh một lần, cứ nói ra những lờ chọc tức Lôi Kình Vũ, nhưng cô cũng không biết vì sao anh lại tức giận.