Chương 11: Xử lý hạt giống
Nguồn: Tấn Giang
Dịch: Nấm (namnhatongdan)
Đăng duy nhất tại wattpad, cấm reup dưới mọi hình thức.
Sáng sớm hôm sau, Tống Tam Thành vừa rời giường, trước tiên sửng sốt một chút.
Không khí... trong lành quá.
Ngọn núi phía xa được bao phủ bởi lớp sương mù lượn lờ, bị tia nắng ánh kim nhuộm màu, đẹp như danh lam thắng cảnh.
Mặt nước lơ lửng sương khói mờ ảo, dày, đặc sệt, gần như che phủ toàn bộ bên trên hồ. Sương mù tản cực thấp, tựa như đang bơi lội.
Mà cây mai trong sân nhà, Tống Tam Thành nhớ rõ tháng trước đã héo rồi, sao hôm nay lại nở hoa nhỉ? Hình tròn màu vàng nhạt, nửa nở nửa không, không chỉ đáng yêu, còn tỏa hương thơm thoang thoảng.
Ông nông dân già khó lắm mới tìm được cảm giác thưởng thức cái đẹp, nhưng bên cạnh đó lại cảm thấy không đúng, hình như ông cũng đang bị ngắm...
Ông lập tức quay đầu nhìn.
Chỉ thấy 7,8 con sóc màu xám ngồi trên tường, nhìn sân chăm chăm. Lại nhìn sườn núi, rõ ràng là cảnh tượng mùa đông hiu quạnh, ấy thế mà lộ ra cảm giác sinh sôi nảy nở.
Cứ như... cứ như thành tinh!
Tống Tam Thành ngây người nửa ngày, bị trí tưởng tượng của ông chọc cười: "Hắt xì!"
Sáng sớm quá lạnh.
Ông vội vàng quăng hết suy nghĩ lung tung, ôm củi lửa đi nhóm lửa bếp sưởi.
Haizz, có tuổi liền vất vả, ai cũng sợ lạnh, cố tình người nhóm lửa là ông.
...
Trong phòng.
Tống Đàn chậm rãi thu hồi thần thức, linh khí xung quanh được công pháp Thủy Mộc chuyển hóa, hiện giờ biến thành sinh cơ nồng đậm tràn ra ngoài.
Trong lẫn ngoài phòng, không khí thật tươi mát.
Cô cảm nhận linh khí tràn đầy trong cơ thể, thở phào nhẹ nhỏm. Xem ra thân thể đã gần khỏi hẳn.
Tống Đàn ra khỏi phòng, lấy hai cành cây trong đống củi, cột thành chữ thập (* số 10), sau đó ngồi trong vườn rau trống trải, nắm lấy số mười ấy trong lòng bàn tay, cuối cùng đặt xuống đất.
Tiếp đó nhắm hai mắt lại, nói nhỏ: "Ân nhân cứu mạng bây giờ có khỏe không?"
Đây là bói bằng chữ.
Dùng phương thức bói toán cổ xưa như bát quái Dịch Kinh, yêu cầu ít linh khí, người thường biết chút linh pháp cũng có thể làm được, cũng là biện pháp duy nhất Tống Đàn còn tại luyện khí có thể thi triển.
Đương nhiên, cửa nhập môn thấp, kết quả bói ra... sơ sài.
...
Chàng trai cứu cô trong đợt tai nạn xe cộ, nếu không nhờ anh ấy, cho dù cô dùng linh khí cứu trị cơ thể đi nữa, gặp nổ mạnh, cũng khó bảo toàn tính mạng.
Ký ức hỗn loạn, linh khí và vết thương trên cơ thể xung đột nhau, Tống Đàn chỉ nhớ được đôi mắt nâu đen của đối phương, còn có hàng lông mi dày...
Ở bệnh viện cô hỏi không ra, hiện giờ khôi phục đôi chút nhờ linh khí, tất nhiên phải điều tra.
Người tu chân coi trọng nhân quả, mà cô, coi trọng ân đức.
Cái khác không được, nhưng có thể gửi chút đặc sản quê nhà.
Bác sĩ Trương Nguyên nói kiểu qua loa, khiến cô cảm thấy không ổn.
Dẫn dắt linh khí, chiếc bút đơn giản trong tay dần chuyển động, Tống Đàn hé mắt, thấy trên đó xuất hiện một hàng chữ nghuệch ngoạc: "Không chết!"
Tống Đàn:...
Cô nứt ra rồi.
Đây là câu trả lời gì đấy? Khó trách ở Thương Huyền Giới không ai dùng biện pháp này!
Cô không cam tâm, nhắm mắt hỏi lại lần nữa: "Ân nhân cứu mạng đang ở đâu?"
Linh khí lại hội tụ, cuối cùng hiện ra dòng chữ nghuệch ngoạc khác: "Ở nhà."
Tống Đàn càng tức!
Ném phăng số 10 trên tay, lần đầu cảm thấy huyền học phế. Cô ngẫm nghĩ, dứt khoát gửi tin tức cho vị bác sĩ ở bệnh viện tỉnh Ninh Hải: "Bác sĩ Trương, phiền toái anh, xin hỏi chàng trai đã cứu mạng tôi thế nào rồi? Nguyên nhân chuyển viện vì bệnh tình chuyển nặng ạ? Nếu được, cho tôi xin số liên lạc của đối phương nhé?"
"Ơn cứu mạng, cho dù người ta không cần tôi báo đáp, tôi cũng phải tự gửi lời cảm ơn."
Qua hồi lâu mới có tin nhắn trả lời: "Tôi giúp cô hỏi lại."
...
Sáng sớm mùa đông, rửa rau trong phòng bếp cũng lạnh cóng tay, Ô Lan dứt khoát nấu một sủi cảo lớn. Xem Kiều Kiều xoay như chong chóng, chốc lát bưng sủi cảo cho chị gái, chốc lát sau lại bưng canh.
Hai vợ chồng ông bà người nhóm lửa người nấu ăn, tự múc tự ăn, tự thân vận động!
Tống Đàn ư?
Ngồi trên ghế như đại gia, dùng miệng dỗ người ta: "Kiều Kiều thật tốt!"
"Kiều Kiều ngoan quá!"
"Canh sủi cảo Kiều Kiều bưng, chị uống một hơi hết luôn rồi!"
Ô Lan và Tống Tam Thành đều trầm mặc.
Con trai ngốc, làm sao giờ?
Nhắm mắt làm ngơ, Tống Tam Thành "hừ" một tiếng, nói sang chuyện khác: "À... Sáng nay có người tới cày ruộng, nhà mình nhớ nấu thêm cơm trưa."
Tống Đàn tò mò: "Máy kéo chở tới đây ạ?"
Hiện tại ở đâu có máy kéo?
"Dùng xe ba bánh."
Tống Đàn:!!!
Máy cày ruộng nhỏ, nhưng dùng xe ba bánh hình như có phải hơi coi thường nó hay không? Hơn nữa, xe ba bánh có thể trèo đèo lội suối á?
Cô chưa kịp cân nhắc xong vấn đề này, liền nghe tiếng xe vang lên ở bên ngoài, đi ra vừa thấy, ế!
Quả nhiên là chiếc xe ba bánh cũ màu mận chín, cực kỳ giống xe ba bánh tư nhân chuyên vận chuyển đồ gia dụng ở Ninh Thành.
Chỗ phía sau không lớn nhưng lại hệt cực kỳ lớn, chở máy cày không còn mới cũng màu mận chín, hiển nhiên đã dự tính bắt đầu làm việc.
"Anh em, ruộng ở đâu? Tôi đi nhá!"
"Tới sớm vậy à? Ăn cơm chưa?"
Hai người đàn ông vừa trò chuyện, vừa đi ra ruộng theo tiếng xe ba bánh nổ vang.
Bên này, Ô Lan tính toán lượng thức ăn cho bữa trưa, không quên dặn dò con gái: "Chặt cây sau núi cũng nhờ không ít người, nhân tiện cưa hết mấy cây sồi mọc rậm rạp quá, để có chỗ xây chuồng heo. Mặt khác, không phải con muốn trồng nấm mộc nhĩ đen với nấm tuyết à? Vừa hay dùng thân cây đó."
Tiền đã quăng ra ngoài, Ô Lan đành cam chịu quy hoạch như vậy, lúc này đã bình tĩnh nói chuyện: "Mẹ lại đi hỏi, tìm thêm người nhổ cỏ bên triền núi chỗ rừng hạt dẻ. Nếu không đến lúc đó ảnh hưởng trồng nấm tuyết."
Vừa nói thầm: "Nhờ người nhổ cỏ còn đắc hơn thuốc diệt cỏ nhiều..."
Tống Đàn làm bộ không nghe thấy, dù sao tuyệt đối không có chuyện phun thuốc diệt cỏ.
Nhưng giả vờ không thành công, vì Ô Lan lại nhìn cô chằm chằm: "Chính con muốn trồng trọt, vậy không được lười biếng. Đi xử lý hạt giống cho mẹ."
Tống Đàn vội vàng gật đầu.
Kiều Kiều bưng chén của cậu, mới vừa lấy đũa chọc vào sủi cảo, gì cũng chưa nghe hiểu, còn dám đáp: "Chị! Em giúp chị!"
Ô Lan nhìn càng tức.
...
Xử lý hạt giống Tử Vân Anh rất đơn giản.
Tống Đàn dẫn Kiều Kiều ra ngoài sạn hạt cát, trộn lẫn cùng hạt giống Tử Vân Anh, dùng sức xoa. Như vậy có thể chà mỏng lớp vỏ dày dặn bên ngoài, càng mau nảy mầm.
Cho vào trong túi xoa, cách này yêu cầu dùng ít sức lực, còn có một loại thú vị riêng, Tống Kiều vừa xoa vừa cười, hiển nhiên có thiên phú của người làm nông.
Xoa xong, đem phơi.
Phơi mấy tiếng đồng hồ, lại chơi thủy --- À không, là ngâm hạt giống.
Chờ tới giữa trưa, lọc bỏ những hạt giống chất lượng kém.
Xem như xử lý tốt hạt giống.
Dù sao cũng là bón phì cho ruộng, nhiều năm qua mọi người đều dùng phương pháp gieo trồng thô sơ như vậy. Chuyện khác duy nhất là, lúc ngâm, Tống Đàn hòa tan một ít linh khí vào nước.
Kiều Kiều nhìn hạt giống ở nửa bên sân, đắc ý cực kỳ: "Chị, chơi trồng đồ vui ghê nha!"
Chỉ là cánh tay hơi mỏi.
Dịch: Nấm (namnhatongdan)
Đăng duy nhất tại wattpad, cấm reup dưới mọi hình thức.
Sáng sớm hôm sau, Tống Tam Thành vừa rời giường, trước tiên sửng sốt một chút.
Không khí... trong lành quá.
Ngọn núi phía xa được bao phủ bởi lớp sương mù lượn lờ, bị tia nắng ánh kim nhuộm màu, đẹp như danh lam thắng cảnh.
Mặt nước lơ lửng sương khói mờ ảo, dày, đặc sệt, gần như che phủ toàn bộ bên trên hồ. Sương mù tản cực thấp, tựa như đang bơi lội.
Mà cây mai trong sân nhà, Tống Tam Thành nhớ rõ tháng trước đã héo rồi, sao hôm nay lại nở hoa nhỉ? Hình tròn màu vàng nhạt, nửa nở nửa không, không chỉ đáng yêu, còn tỏa hương thơm thoang thoảng.
Ông nông dân già khó lắm mới tìm được cảm giác thưởng thức cái đẹp, nhưng bên cạnh đó lại cảm thấy không đúng, hình như ông cũng đang bị ngắm...
Ông lập tức quay đầu nhìn.
Chỉ thấy 7,8 con sóc màu xám ngồi trên tường, nhìn sân chăm chăm. Lại nhìn sườn núi, rõ ràng là cảnh tượng mùa đông hiu quạnh, ấy thế mà lộ ra cảm giác sinh sôi nảy nở.
Cứ như... cứ như thành tinh!
Tống Tam Thành ngây người nửa ngày, bị trí tưởng tượng của ông chọc cười: "Hắt xì!"
Sáng sớm quá lạnh.
Ông vội vàng quăng hết suy nghĩ lung tung, ôm củi lửa đi nhóm lửa bếp sưởi.
Haizz, có tuổi liền vất vả, ai cũng sợ lạnh, cố tình người nhóm lửa là ông.
...
Trong phòng.
Tống Đàn chậm rãi thu hồi thần thức, linh khí xung quanh được công pháp Thủy Mộc chuyển hóa, hiện giờ biến thành sinh cơ nồng đậm tràn ra ngoài.
Trong lẫn ngoài phòng, không khí thật tươi mát.
Cô cảm nhận linh khí tràn đầy trong cơ thể, thở phào nhẹ nhỏm. Xem ra thân thể đã gần khỏi hẳn.
Tống Đàn ra khỏi phòng, lấy hai cành cây trong đống củi, cột thành chữ thập (* số 10), sau đó ngồi trong vườn rau trống trải, nắm lấy số mười ấy trong lòng bàn tay, cuối cùng đặt xuống đất.
Tiếp đó nhắm hai mắt lại, nói nhỏ: "Ân nhân cứu mạng bây giờ có khỏe không?"
Đây là bói bằng chữ.
Dùng phương thức bói toán cổ xưa như bát quái Dịch Kinh, yêu cầu ít linh khí, người thường biết chút linh pháp cũng có thể làm được, cũng là biện pháp duy nhất Tống Đàn còn tại luyện khí có thể thi triển.
Đương nhiên, cửa nhập môn thấp, kết quả bói ra... sơ sài.
...
Chàng trai cứu cô trong đợt tai nạn xe cộ, nếu không nhờ anh ấy, cho dù cô dùng linh khí cứu trị cơ thể đi nữa, gặp nổ mạnh, cũng khó bảo toàn tính mạng.
Ký ức hỗn loạn, linh khí và vết thương trên cơ thể xung đột nhau, Tống Đàn chỉ nhớ được đôi mắt nâu đen của đối phương, còn có hàng lông mi dày...
Ở bệnh viện cô hỏi không ra, hiện giờ khôi phục đôi chút nhờ linh khí, tất nhiên phải điều tra.
Người tu chân coi trọng nhân quả, mà cô, coi trọng ân đức.
Cái khác không được, nhưng có thể gửi chút đặc sản quê nhà.
Bác sĩ Trương Nguyên nói kiểu qua loa, khiến cô cảm thấy không ổn.
Dẫn dắt linh khí, chiếc bút đơn giản trong tay dần chuyển động, Tống Đàn hé mắt, thấy trên đó xuất hiện một hàng chữ nghuệch ngoạc: "Không chết!"
Tống Đàn:...
Cô nứt ra rồi.
Đây là câu trả lời gì đấy? Khó trách ở Thương Huyền Giới không ai dùng biện pháp này!
Cô không cam tâm, nhắm mắt hỏi lại lần nữa: "Ân nhân cứu mạng đang ở đâu?"
Linh khí lại hội tụ, cuối cùng hiện ra dòng chữ nghuệch ngoạc khác: "Ở nhà."
Tống Đàn càng tức!
Ném phăng số 10 trên tay, lần đầu cảm thấy huyền học phế. Cô ngẫm nghĩ, dứt khoát gửi tin tức cho vị bác sĩ ở bệnh viện tỉnh Ninh Hải: "Bác sĩ Trương, phiền toái anh, xin hỏi chàng trai đã cứu mạng tôi thế nào rồi? Nguyên nhân chuyển viện vì bệnh tình chuyển nặng ạ? Nếu được, cho tôi xin số liên lạc của đối phương nhé?"
"Ơn cứu mạng, cho dù người ta không cần tôi báo đáp, tôi cũng phải tự gửi lời cảm ơn."
Qua hồi lâu mới có tin nhắn trả lời: "Tôi giúp cô hỏi lại."
...
Sáng sớm mùa đông, rửa rau trong phòng bếp cũng lạnh cóng tay, Ô Lan dứt khoát nấu một sủi cảo lớn. Xem Kiều Kiều xoay như chong chóng, chốc lát bưng sủi cảo cho chị gái, chốc lát sau lại bưng canh.
Hai vợ chồng ông bà người nhóm lửa người nấu ăn, tự múc tự ăn, tự thân vận động!
Tống Đàn ư?
Ngồi trên ghế như đại gia, dùng miệng dỗ người ta: "Kiều Kiều thật tốt!"
"Kiều Kiều ngoan quá!"
"Canh sủi cảo Kiều Kiều bưng, chị uống một hơi hết luôn rồi!"
Ô Lan và Tống Tam Thành đều trầm mặc.
Con trai ngốc, làm sao giờ?
Nhắm mắt làm ngơ, Tống Tam Thành "hừ" một tiếng, nói sang chuyện khác: "À... Sáng nay có người tới cày ruộng, nhà mình nhớ nấu thêm cơm trưa."
Tống Đàn tò mò: "Máy kéo chở tới đây ạ?"
Hiện tại ở đâu có máy kéo?
"Dùng xe ba bánh."
Tống Đàn:!!!
Máy cày ruộng nhỏ, nhưng dùng xe ba bánh hình như có phải hơi coi thường nó hay không? Hơn nữa, xe ba bánh có thể trèo đèo lội suối á?
Cô chưa kịp cân nhắc xong vấn đề này, liền nghe tiếng xe vang lên ở bên ngoài, đi ra vừa thấy, ế!
Quả nhiên là chiếc xe ba bánh cũ màu mận chín, cực kỳ giống xe ba bánh tư nhân chuyên vận chuyển đồ gia dụng ở Ninh Thành.
Chỗ phía sau không lớn nhưng lại hệt cực kỳ lớn, chở máy cày không còn mới cũng màu mận chín, hiển nhiên đã dự tính bắt đầu làm việc.
"Anh em, ruộng ở đâu? Tôi đi nhá!"
"Tới sớm vậy à? Ăn cơm chưa?"
Hai người đàn ông vừa trò chuyện, vừa đi ra ruộng theo tiếng xe ba bánh nổ vang.
Bên này, Ô Lan tính toán lượng thức ăn cho bữa trưa, không quên dặn dò con gái: "Chặt cây sau núi cũng nhờ không ít người, nhân tiện cưa hết mấy cây sồi mọc rậm rạp quá, để có chỗ xây chuồng heo. Mặt khác, không phải con muốn trồng nấm mộc nhĩ đen với nấm tuyết à? Vừa hay dùng thân cây đó."
Tiền đã quăng ra ngoài, Ô Lan đành cam chịu quy hoạch như vậy, lúc này đã bình tĩnh nói chuyện: "Mẹ lại đi hỏi, tìm thêm người nhổ cỏ bên triền núi chỗ rừng hạt dẻ. Nếu không đến lúc đó ảnh hưởng trồng nấm tuyết."
Vừa nói thầm: "Nhờ người nhổ cỏ còn đắc hơn thuốc diệt cỏ nhiều..."
Tống Đàn làm bộ không nghe thấy, dù sao tuyệt đối không có chuyện phun thuốc diệt cỏ.
Nhưng giả vờ không thành công, vì Ô Lan lại nhìn cô chằm chằm: "Chính con muốn trồng trọt, vậy không được lười biếng. Đi xử lý hạt giống cho mẹ."
Tống Đàn vội vàng gật đầu.
Kiều Kiều bưng chén của cậu, mới vừa lấy đũa chọc vào sủi cảo, gì cũng chưa nghe hiểu, còn dám đáp: "Chị! Em giúp chị!"
Ô Lan nhìn càng tức.
...
Xử lý hạt giống Tử Vân Anh rất đơn giản.
Tống Đàn dẫn Kiều Kiều ra ngoài sạn hạt cát, trộn lẫn cùng hạt giống Tử Vân Anh, dùng sức xoa. Như vậy có thể chà mỏng lớp vỏ dày dặn bên ngoài, càng mau nảy mầm.
Cho vào trong túi xoa, cách này yêu cầu dùng ít sức lực, còn có một loại thú vị riêng, Tống Kiều vừa xoa vừa cười, hiển nhiên có thiên phú của người làm nông.
Xoa xong, đem phơi.
Phơi mấy tiếng đồng hồ, lại chơi thủy --- À không, là ngâm hạt giống.
Chờ tới giữa trưa, lọc bỏ những hạt giống chất lượng kém.
Xem như xử lý tốt hạt giống.
Dù sao cũng là bón phì cho ruộng, nhiều năm qua mọi người đều dùng phương pháp gieo trồng thô sơ như vậy. Chuyện khác duy nhất là, lúc ngâm, Tống Đàn hòa tan một ít linh khí vào nước.
Kiều Kiều nhìn hạt giống ở nửa bên sân, đắc ý cực kỳ: "Chị, chơi trồng đồ vui ghê nha!"
Chỉ là cánh tay hơi mỏi.