Chương 10: Ngỗng Đại Bạch
Ông nội Tống Đàn là Tống Hữu Đức, một vị nông dân chính hãng, năm nay 79.
Bị bệnh về phổi, hay thở phì phò, vì thế mấy năm nay không làm việc lao lực nữa.
Mỗi ngày trừ chăm bón vườn rau ra, chỉ đánh bài cùng nhóm bạn già trong thôn. Lúc nào cũng kè kè tẩu thuốc cũ trên tay, làng trên xóm dưới mắt thèm đã lâu, mỗi năm đều có người đến mượn.
Bà nội Vương Lệ Phân thì chân cẳng còn tốt, thân thể cũng khỏe, nấu cơm ngon. Vườn rau trong nhà được chăm sóc chỉnh tề, lâu lâu lại có người sang đổi mầm giống.
Có thể xưng là trụ cột nhà họ Tống.
Tống Đàn ra sân, đi qua một mảnh vườn, liền thấy một ngôi nhà xây bằng gạch đỏ đứng im dưới chân núi, sân được lót bằng phẳng bằng xi măng, chỉ chừa một góc nhỏ trồng cây hoa quế, dưới táng lá có vài con gà đang bào đất.
Cửa sân, một con ngỗng Đại Bạch siêu hung hãn gác cổng. Vốn đang ngồi xổm một bên, thấy có người tới, ngẩng cao đầu, đung đưa chiếc mào màu vàng, cực kỳ bắt mắt.
Đôi mắt bé trợn trừng lên, bắt đầu 'cạc cạc cạc', giang rộng hai cánh, trực tiếp xông tới!
Tống Kiều phía sau cô đột nhiên giang hai tay chạy tới, miệng cũng kêu to: "Cạc cạc cạc! Đại Bạch, tôi tới rồi nè!"
Thuần thục ngồi xuống.
Ôm Đại Bạch như anh em tốt.
Bàn tay anh ôm cổ dài của em, hai cánh em ôm lưng anh, nhìn liền biết tình cảm sâu đậm!
Tống Đàn:...
Bức ảnh "người và thiên nhiên' thế này, Tống Đàn thậy sự không biết nên đánh giá thế nào mới chuẩn.
Bà nội Vương Lệ Phân bước ra từ phòng bếp, nhìn thấy Tống Đàn cũng rất vui: "Đàn Đàn về khi nào đấy?"
Lại xem Tống Kiều: "Kiều Kiều đừng để Đại Bạch làm dơ áo lông của cháu."
Kiều Kiều ngẩng đầu, đáp ứng: "Cạc!"
Vương Lệ Phân cười haha: "Đứa nhỏ này... Đàn Đàn ăn cơm chưa? Bà lấy bánh quy cho cháu."
Tống Đàn nhanh chóng chạy tới: "Cháu về tối qua, sáng mới lên phố xong, còn chưa kịp ăn."
Vương Lệ Phân nghe vậy, bước đi càng nhanh: "Bà lấy thêm nhiều đồ ăn cho cháu!"
Tống Đàn muốn hiệu quả này. Nếu đồ đã quá hạn, đương nhiên phải xử lý hết.
Cô nhìn sân nhà một lượt, ông bà đều là người cần mẫn, dọn dẹp nhà cửa sạch sẽ, trừ chỗ mấy con gà trong góc ra, không nơi nào bẩn cả.
Trong lòng đột nhiên nảy lên ý tưởng, cô ngồi xổm xuống, ngưng tụ một linh khí nhỏ bằng hạt gạo trên đầu ngón trỏ, tức khắc, anh em tốt của Kiều Kiều liền bỏ rơi cậu, giang cánh 'cạc cạc' bay lại đây.
Bàn chân dẹp đạp 'bình bịch' lên đường xi măng, đầu nhỏ đội mũ vàng duỗi ra xa, vừa nhìn liền biết gấp gáp nhường nào!
Không riêng ngỗng Đại Bạch, năm con gà đang chơi đất hoặc phơi nắng cũng giống như lên cơn điên, giơ chân chạy về phía Tống Đàn, lông trên cổ gà trống đầu đàn đều xõa tung, mào đỏ lắc qua lắc lại, tỏa ra khí thế muốn đoạt ăn.
Nhất thời, Kiều Kiều há to miệng kinh ngạc.
Tống Đàn thầm nghĩ không tốt. Cô biết linh khí có ích cho trồng trọt và chăn nuôi, nhưng không ngờ lực hấp dẫn lớn như vậy.
Nếu tất cả đều kéo đến đây, áo quần của cô sẽ hỏng mất!
Nhanh chóng gập ngón tay lại, nhưng chúng đã không phanh kịp.
Đúng lúc này, cô chợt này một cơn gió lạnh thổi qua gáy, cây chổi quét một đường song song trên đỉnh đầu, thậm chí có thể cảm giác tro bụi trên chổi rơi ruống ào ạt.
Gà ngỗng dũng mãnh bị chổi đuổi đánh kêu quanh sân, vùng vẫy một hồi mới quay về yên lặng.
Vương Lệ Phân thở dốc: "Mới băm cải trắng cho ăn xong, sao lại nổi điên nhỉ?" Vừa đau lòng: "Bị dọa chưa thế, chắc là hai ngày này không đẻ trứng được nhỉ?"
Tống Đàn chột dạ.
Nhưng Vương Lệ Phân chỉ lải nhải hai câu, quay sang nhìn cháu gái trắng nõn xinh đẹp, lại nhìn Kiều Kiều, mặt mày tràn đầy vui mừng: "Tới, tới, tới, đây là bánh quy cô cháu mua cho, cháu ăn nhiều một chút!"
Sợ cháu ăn không đủ no, trực tiếp bỏ vào bì nilon hơn nửa túi. Tống Đàn tính nhẩm, tồn kho của bà mất không tới 80% cũng phải phân nửa.
Kiều Kiều vui vẻ muốn mở túi, Tống Đàn không ngăn cản, chỉ cầm bao nilon trong tay, cho Tống Kiều một cái bánh quy nhỏ: "Kiều Kiều, cho anh em ngỗng của em nếm thử."
Con số viết chỗ hạn sử dụng thật sự quá nổi bật, rõ ràng hết hạn vào tháng 9 năm ngoái.
Kiều Kiều càng vui vẻ: "Dạ!"
Hai chị em một người vô tình một người cố ý, đều xem nhẹ vẻ mặt tiếc của của Vương Lệ Phân.
Cháu bà ngốc, Vương Lệ Phân tiếc bánh quy cũng không có biện pháp gì, nhìn Tống Đàn: "Gầy, công tác trên tỉnh vẫn tốt chứ? Lần này cháu về mấy ngày?"
Tống Đàn không gạt, nhưng không thể không nói kiểu uyển chuyển: "Bà, lần này cháu về dưỡng thân thể, có lẽ phải ở lại một thời gian. Sắp tới muốn trồng rau, bà đến giúp cháu nhé."
Vương Lệ Phân hiểu, cháu gái muốn về nhà chơi một khoảng thời gian, trồng rau ư, người trẻ tuổi mà biết à? Chỉ kiếm việc lạ chơi thôi.
Vì thế bà cười lớn: "Ui, cháu bà muốn trồng, chắc chắn bà sẽ hỗ trợ!"
Đương nhiên, qua mấy hôm nữa, bà sẽ không nói được câu này lần hai.
Tống Đàn nhìn quanh: "Ông đâu ạ?"
Vương Lệ Phân ngẫm nghĩ: "Có lẽ đang đánh bài ở quảng trường đầu thôn, trò bài đó á, bây giờ chẳng mấy ai chơi, kiếm đủ người không dễ...."
Một đám người già, mỗi ngày cược 5 nghìn, chơi chơi liền ngủ gật...
Vương Lệ Phân thích ổng đi ra ngoài.
"Đỡ phải ở nhà nói đông nói tây." Mặt bà tỏ ra ghét bỏ.
Thực tế hai người làm bạn mấy chục năm, quen biết khi Tống Hữu Đức 7,8 tuổi đang chăn bò cho nhà địa chủ, tình cảm thâm hậu.
Tống Đàn đi bộ một vòng, thấy Kiều Kiều vẫn ngồi xổm bên cạnh anh em tốt Đại Bạch: "Đại Bạch, mày ăn một miếng to.... Sao? Ngọt không? Đây là bánh quy vị sữa."
"Anh ăn miếng nhỏ..."
Tống Đàn không chú ý, cậu liền cắn một miếng.
Tống Đàn:...
Thôi thôi, nhìn sự quen thuộc này, hẳn là không phả iăn lần đầu.
Cúi đầu xem bao nilon, úi trời, bánh kẹo đủ loại kiểu dáng, không cái nào còn hạn sử dụng.
Trong đó còn có một túi bánh làm bằng yến mạch, hạn sử dụng là năm kia.
Tống Đàn lấy nó ra, im lặng thật lâu, cô thật sự không dám cho ngỗng ăn.
Nhưng mà Tống Đàn xác thật coi trọng con ngỗng Đại Bạch.
Kêu to, gan đại, còn nhạy bén. Lúc cô thu hút linh khí, con ngỗng này cách xa nhất, phản ứng lại nhanh nhất. Là cao thủ giữ nhà!
Chờ xây xong chuồng heo sau núi, cô liền mượn nó trông heo!
Cộng thêm hai con chó, có câu nói thế nào nhỉ "Tả khiên hoàng, Hữu kình thương" (*Tay trái đắt chó vàng, Tay phải giơ chim ưng xanh), chính là ý cảnh này!
Bị bệnh về phổi, hay thở phì phò, vì thế mấy năm nay không làm việc lao lực nữa.
Mỗi ngày trừ chăm bón vườn rau ra, chỉ đánh bài cùng nhóm bạn già trong thôn. Lúc nào cũng kè kè tẩu thuốc cũ trên tay, làng trên xóm dưới mắt thèm đã lâu, mỗi năm đều có người đến mượn.
Bà nội Vương Lệ Phân thì chân cẳng còn tốt, thân thể cũng khỏe, nấu cơm ngon. Vườn rau trong nhà được chăm sóc chỉnh tề, lâu lâu lại có người sang đổi mầm giống.
Có thể xưng là trụ cột nhà họ Tống.
Tống Đàn ra sân, đi qua một mảnh vườn, liền thấy một ngôi nhà xây bằng gạch đỏ đứng im dưới chân núi, sân được lót bằng phẳng bằng xi măng, chỉ chừa một góc nhỏ trồng cây hoa quế, dưới táng lá có vài con gà đang bào đất.
Cửa sân, một con ngỗng Đại Bạch siêu hung hãn gác cổng. Vốn đang ngồi xổm một bên, thấy có người tới, ngẩng cao đầu, đung đưa chiếc mào màu vàng, cực kỳ bắt mắt.
Đôi mắt bé trợn trừng lên, bắt đầu 'cạc cạc cạc', giang rộng hai cánh, trực tiếp xông tới!
Tống Kiều phía sau cô đột nhiên giang hai tay chạy tới, miệng cũng kêu to: "Cạc cạc cạc! Đại Bạch, tôi tới rồi nè!"
Thuần thục ngồi xuống.
Ôm Đại Bạch như anh em tốt.
Bàn tay anh ôm cổ dài của em, hai cánh em ôm lưng anh, nhìn liền biết tình cảm sâu đậm!
Tống Đàn:...
Bức ảnh "người và thiên nhiên' thế này, Tống Đàn thậy sự không biết nên đánh giá thế nào mới chuẩn.
Bà nội Vương Lệ Phân bước ra từ phòng bếp, nhìn thấy Tống Đàn cũng rất vui: "Đàn Đàn về khi nào đấy?"
Lại xem Tống Kiều: "Kiều Kiều đừng để Đại Bạch làm dơ áo lông của cháu."
Kiều Kiều ngẩng đầu, đáp ứng: "Cạc!"
Vương Lệ Phân cười haha: "Đứa nhỏ này... Đàn Đàn ăn cơm chưa? Bà lấy bánh quy cho cháu."
Tống Đàn nhanh chóng chạy tới: "Cháu về tối qua, sáng mới lên phố xong, còn chưa kịp ăn."
Vương Lệ Phân nghe vậy, bước đi càng nhanh: "Bà lấy thêm nhiều đồ ăn cho cháu!"
Tống Đàn muốn hiệu quả này. Nếu đồ đã quá hạn, đương nhiên phải xử lý hết.
Cô nhìn sân nhà một lượt, ông bà đều là người cần mẫn, dọn dẹp nhà cửa sạch sẽ, trừ chỗ mấy con gà trong góc ra, không nơi nào bẩn cả.
Trong lòng đột nhiên nảy lên ý tưởng, cô ngồi xổm xuống, ngưng tụ một linh khí nhỏ bằng hạt gạo trên đầu ngón trỏ, tức khắc, anh em tốt của Kiều Kiều liền bỏ rơi cậu, giang cánh 'cạc cạc' bay lại đây.
Bàn chân dẹp đạp 'bình bịch' lên đường xi măng, đầu nhỏ đội mũ vàng duỗi ra xa, vừa nhìn liền biết gấp gáp nhường nào!
Không riêng ngỗng Đại Bạch, năm con gà đang chơi đất hoặc phơi nắng cũng giống như lên cơn điên, giơ chân chạy về phía Tống Đàn, lông trên cổ gà trống đầu đàn đều xõa tung, mào đỏ lắc qua lắc lại, tỏa ra khí thế muốn đoạt ăn.
Nhất thời, Kiều Kiều há to miệng kinh ngạc.
Tống Đàn thầm nghĩ không tốt. Cô biết linh khí có ích cho trồng trọt và chăn nuôi, nhưng không ngờ lực hấp dẫn lớn như vậy.
Nếu tất cả đều kéo đến đây, áo quần của cô sẽ hỏng mất!
Nhanh chóng gập ngón tay lại, nhưng chúng đã không phanh kịp.
Đúng lúc này, cô chợt này một cơn gió lạnh thổi qua gáy, cây chổi quét một đường song song trên đỉnh đầu, thậm chí có thể cảm giác tro bụi trên chổi rơi ruống ào ạt.
Gà ngỗng dũng mãnh bị chổi đuổi đánh kêu quanh sân, vùng vẫy một hồi mới quay về yên lặng.
Vương Lệ Phân thở dốc: "Mới băm cải trắng cho ăn xong, sao lại nổi điên nhỉ?" Vừa đau lòng: "Bị dọa chưa thế, chắc là hai ngày này không đẻ trứng được nhỉ?"
Tống Đàn chột dạ.
Nhưng Vương Lệ Phân chỉ lải nhải hai câu, quay sang nhìn cháu gái trắng nõn xinh đẹp, lại nhìn Kiều Kiều, mặt mày tràn đầy vui mừng: "Tới, tới, tới, đây là bánh quy cô cháu mua cho, cháu ăn nhiều một chút!"
Sợ cháu ăn không đủ no, trực tiếp bỏ vào bì nilon hơn nửa túi. Tống Đàn tính nhẩm, tồn kho của bà mất không tới 80% cũng phải phân nửa.
Kiều Kiều vui vẻ muốn mở túi, Tống Đàn không ngăn cản, chỉ cầm bao nilon trong tay, cho Tống Kiều một cái bánh quy nhỏ: "Kiều Kiều, cho anh em ngỗng của em nếm thử."
Con số viết chỗ hạn sử dụng thật sự quá nổi bật, rõ ràng hết hạn vào tháng 9 năm ngoái.
Kiều Kiều càng vui vẻ: "Dạ!"
Hai chị em một người vô tình một người cố ý, đều xem nhẹ vẻ mặt tiếc của của Vương Lệ Phân.
Cháu bà ngốc, Vương Lệ Phân tiếc bánh quy cũng không có biện pháp gì, nhìn Tống Đàn: "Gầy, công tác trên tỉnh vẫn tốt chứ? Lần này cháu về mấy ngày?"
Tống Đàn không gạt, nhưng không thể không nói kiểu uyển chuyển: "Bà, lần này cháu về dưỡng thân thể, có lẽ phải ở lại một thời gian. Sắp tới muốn trồng rau, bà đến giúp cháu nhé."
Vương Lệ Phân hiểu, cháu gái muốn về nhà chơi một khoảng thời gian, trồng rau ư, người trẻ tuổi mà biết à? Chỉ kiếm việc lạ chơi thôi.
Vì thế bà cười lớn: "Ui, cháu bà muốn trồng, chắc chắn bà sẽ hỗ trợ!"
Đương nhiên, qua mấy hôm nữa, bà sẽ không nói được câu này lần hai.
Tống Đàn nhìn quanh: "Ông đâu ạ?"
Vương Lệ Phân ngẫm nghĩ: "Có lẽ đang đánh bài ở quảng trường đầu thôn, trò bài đó á, bây giờ chẳng mấy ai chơi, kiếm đủ người không dễ...."
Một đám người già, mỗi ngày cược 5 nghìn, chơi chơi liền ngủ gật...
Vương Lệ Phân thích ổng đi ra ngoài.
"Đỡ phải ở nhà nói đông nói tây." Mặt bà tỏ ra ghét bỏ.
Thực tế hai người làm bạn mấy chục năm, quen biết khi Tống Hữu Đức 7,8 tuổi đang chăn bò cho nhà địa chủ, tình cảm thâm hậu.
Tống Đàn đi bộ một vòng, thấy Kiều Kiều vẫn ngồi xổm bên cạnh anh em tốt Đại Bạch: "Đại Bạch, mày ăn một miếng to.... Sao? Ngọt không? Đây là bánh quy vị sữa."
"Anh ăn miếng nhỏ..."
Tống Đàn không chú ý, cậu liền cắn một miếng.
Tống Đàn:...
Thôi thôi, nhìn sự quen thuộc này, hẳn là không phả iăn lần đầu.
Cúi đầu xem bao nilon, úi trời, bánh kẹo đủ loại kiểu dáng, không cái nào còn hạn sử dụng.
Trong đó còn có một túi bánh làm bằng yến mạch, hạn sử dụng là năm kia.
Tống Đàn lấy nó ra, im lặng thật lâu, cô thật sự không dám cho ngỗng ăn.
Nhưng mà Tống Đàn xác thật coi trọng con ngỗng Đại Bạch.
Kêu to, gan đại, còn nhạy bén. Lúc cô thu hút linh khí, con ngỗng này cách xa nhất, phản ứng lại nhanh nhất. Là cao thủ giữ nhà!
Chờ xây xong chuồng heo sau núi, cô liền mượn nó trông heo!
Cộng thêm hai con chó, có câu nói thế nào nhỉ "Tả khiên hoàng, Hữu kình thương" (*Tay trái đắt chó vàng, Tay phải giơ chim ưng xanh), chính là ý cảnh này!