Chương 52: Ác mộng tiên tri(2)
Từ khi bị tha hoá, ý thức của Ark xuất hiện ngày càng ít, thay vào đó bản chất ác ma được thay thế để điều khiển cơ thể của hắn.
Có lẽ nguyên tội Dục vọng là thứ ít gây thiệt hại nhất cho nhân loại chỉ sau nguyên tội Lười biếng, nhưng với một người được đối phương đặc biệt quan tâm như Trạch An thì chẳng hề dễ chịu một chút nào.
Dưới ánh trăng đỏ tươi, Trạch An bị Ark ôm chặt trong lòng. Hắn đang dang rộng đôi cánh đen tuyền bay trên bầu trời, toàn thân ám màu của ánh trăng càng khiến hắn trông khủng bố và đáng sợ hơn.
Khi nhìn từ trên cao xuống, Trạch An đã biết Ark đang đưa cậu tới chỗ nào.
Đó là một lâu đài cổ bị bỏ hoang, không, nói chính xác hơn thì là lâu đài đã từng là nơi ở của Hoàng Thái Tử Leon và hoàng tộc Reynolds của hắn.
Nơi này có một căn phòng ngủ rất tinh xảo, khi vừa đặt chân bước vào có thể nhìn thấy một chiếc giường hình tròn màu đỏ rất lớn, rèm che buông xuống dài đến trần nhà.
Cơ thể của Ark đã to lớn hơn rất nhiều so với nhân loại trước đây, từ bả vai xuống bàn tay có một vẩy đen như rễ cây mọc ra từ da thịt trông nhưng chiếc giáp bảo hộ. Đôi tay mọc nhọn ra như quỷ hút máu, cặp sừng đen đã nhô lên trên đỉnh đầu. Chẳng ai còn có thể nhận ra trước đây đối phương từng là nhân loại.
Ark thả Trạch An xuống chiếc giường tròn lớn, hành động nóng vội xé rách lớp quần áo trên cơ thể cậu.
Đôi mắt đỏ rực của hắn mang theo dục vọng lan tràn ra bên ngoài, món đồ phía dưới thân đã dựng thẳng từ lúc nào không hay.
Cơ thể của Trạch An như bị bóng tối nhấn chìm, Ark không thể kiểm soát được sức mạnh của bản thân khiến cậu tan vỡ từng chút một.
Có lẽ trong tương lai không xa, Trạch An sẽ trở thành một cái xác không hồn vì bị cuộc sống địa ngục này giày vò.
“Ark, hãy tỉnh táo lại!!!” Trạch An cố gắng đẩy người của Ark đang đè nặng lên người mình, nhưng càng phản kháng thì Ark lại ngày càng bướng bỉnh.
Ark không đáp lại lời nói của Trạch An, hắn hôn hít rồi liếm láp làn da của cậu như một con quái vật đã bị bỏ đói lâu ngày.
Toàn thân của Trạch An trần trụi trước mặt kẻ đã bị tha hoá thành ác ma, hắn đã quen thuộc với những điểm nhạy cảm của cậu, không mất bao lâu lại khiến cậu nóng bừng trong ngọn lửa dục vọng.
Không biết nên vui hay nên buồn, dù đã mất đi ý thức nhưng Ark vẫn nhớ rằng cách để không khiến đối phương cảm thấy quá đau đớn.
Cảm giác ẩm ướt phía dưới khiến cho Trạch An chợt rùng mình.
Cậu nắm chặt ga giường, từng động tác xiên xỏ của ngón tay khiến cậu run rẩy từng trận liên hồi.
“Liam…” Ark ngẩng đầu, thì thầm cái tên của cậu, sau đó liền hôn lên môi cậu một cách cuồng nhiệt.
Phập.
Một cảm giác đau đớn truyền lên dưới thân khiến cậu giật bắn người.
“!!!”
Cơ thể của Trạch An vô thức muốn từ chối dị vật xâm nhập từ bên ngoài, nhưng chút sức lực nhỏ yếu đó chẳng thể ngăn cản được hành động của Ark.
Ark không ngừng đâm vào lại rút ra, mỗi một lần lại giống như một luồng điện lan ra khắp người của Trạch An.
Khi cơn đau dần biến mất, chỉ còn dục vọng tuôn trào mãnh liệt.
Trạch An chẳng còn có thể suy nghĩ được bất kỳ điều gì, tựa như một con rối mặc sức Ark điều khiển và chiếm hữu.
Kẻ bị tha hoá thành ác ma cùng dần mất kiểm soát khi chìm đắm vào trận cuồng hoan, hắn không ngừng đòi hỏi và quấn lấy con mồi của chính mình.
Có lẽ nguyên tội Dục vọng là thứ ít gây thiệt hại nhất cho nhân loại chỉ sau nguyên tội Lười biếng, nhưng với một người được đối phương đặc biệt quan tâm như Trạch An thì chẳng hề dễ chịu một chút nào.
Dưới ánh trăng đỏ tươi, Trạch An bị Ark ôm chặt trong lòng. Hắn đang dang rộng đôi cánh đen tuyền bay trên bầu trời, toàn thân ám màu của ánh trăng càng khiến hắn trông khủng bố và đáng sợ hơn.
Khi nhìn từ trên cao xuống, Trạch An đã biết Ark đang đưa cậu tới chỗ nào.
Đó là một lâu đài cổ bị bỏ hoang, không, nói chính xác hơn thì là lâu đài đã từng là nơi ở của Hoàng Thái Tử Leon và hoàng tộc Reynolds của hắn.
Nơi này có một căn phòng ngủ rất tinh xảo, khi vừa đặt chân bước vào có thể nhìn thấy một chiếc giường hình tròn màu đỏ rất lớn, rèm che buông xuống dài đến trần nhà.
Cơ thể của Ark đã to lớn hơn rất nhiều so với nhân loại trước đây, từ bả vai xuống bàn tay có một vẩy đen như rễ cây mọc ra từ da thịt trông nhưng chiếc giáp bảo hộ. Đôi tay mọc nhọn ra như quỷ hút máu, cặp sừng đen đã nhô lên trên đỉnh đầu. Chẳng ai còn có thể nhận ra trước đây đối phương từng là nhân loại.
Ark thả Trạch An xuống chiếc giường tròn lớn, hành động nóng vội xé rách lớp quần áo trên cơ thể cậu.
Đôi mắt đỏ rực của hắn mang theo dục vọng lan tràn ra bên ngoài, món đồ phía dưới thân đã dựng thẳng từ lúc nào không hay.
Cơ thể của Trạch An như bị bóng tối nhấn chìm, Ark không thể kiểm soát được sức mạnh của bản thân khiến cậu tan vỡ từng chút một.
Có lẽ trong tương lai không xa, Trạch An sẽ trở thành một cái xác không hồn vì bị cuộc sống địa ngục này giày vò.
“Ark, hãy tỉnh táo lại!!!” Trạch An cố gắng đẩy người của Ark đang đè nặng lên người mình, nhưng càng phản kháng thì Ark lại ngày càng bướng bỉnh.
Ark không đáp lại lời nói của Trạch An, hắn hôn hít rồi liếm láp làn da của cậu như một con quái vật đã bị bỏ đói lâu ngày.
Toàn thân của Trạch An trần trụi trước mặt kẻ đã bị tha hoá thành ác ma, hắn đã quen thuộc với những điểm nhạy cảm của cậu, không mất bao lâu lại khiến cậu nóng bừng trong ngọn lửa dục vọng.
Không biết nên vui hay nên buồn, dù đã mất đi ý thức nhưng Ark vẫn nhớ rằng cách để không khiến đối phương cảm thấy quá đau đớn.
Cảm giác ẩm ướt phía dưới khiến cho Trạch An chợt rùng mình.
Cậu nắm chặt ga giường, từng động tác xiên xỏ của ngón tay khiến cậu run rẩy từng trận liên hồi.
“Liam…” Ark ngẩng đầu, thì thầm cái tên của cậu, sau đó liền hôn lên môi cậu một cách cuồng nhiệt.
Phập.
Một cảm giác đau đớn truyền lên dưới thân khiến cậu giật bắn người.
“!!!”
Cơ thể của Trạch An vô thức muốn từ chối dị vật xâm nhập từ bên ngoài, nhưng chút sức lực nhỏ yếu đó chẳng thể ngăn cản được hành động của Ark.
Ark không ngừng đâm vào lại rút ra, mỗi một lần lại giống như một luồng điện lan ra khắp người của Trạch An.
Khi cơn đau dần biến mất, chỉ còn dục vọng tuôn trào mãnh liệt.
Trạch An chẳng còn có thể suy nghĩ được bất kỳ điều gì, tựa như một con rối mặc sức Ark điều khiển và chiếm hữu.
Kẻ bị tha hoá thành ác ma cùng dần mất kiểm soát khi chìm đắm vào trận cuồng hoan, hắn không ngừng đòi hỏi và quấn lấy con mồi của chính mình.