Chương 51: Ác mộng tiên tri (1)
Trạch An ngồi cạnh bàn học và đang ngước nhìn ánh trăng sáng rõ bên ngoài cửa sổ.
Đó là một cảm giác quen thuộc đến kỳ lạ mà Trạch An không thể diễn tả bằng lời.
Trạch An đứng thẳng người dậy, nhìn chăm chú vào vết nứt toả ra ánh sáng đỏ đang ngày càng mở rộng trên bầu trời đêm.
Rắc!
Khi bầu trời vỡ nát như mảnh kính vỡ, phía dưới là ánh đỏ lập loè như cánh cổng dẫn tới địa ngục.
Vô số côn trùng chui ra rồi che phủ cả bầu trời và mặt trăng, âm thanh ồn ào của chúng lan rộng khắp mọi nơi của vương quốc.
Chuyện gì đang xảy ra vậy?
Trạch An đứng bật dậy và lao ra bên ngoài, cậu đã nhìn thấy khung cảnh đáng sợ chẳng khác nào ngày tận thế.
Những người dân không có sức phản kháng đã trở thành thức ăn của đàn côn trùng ruồi bọ, vài kẻ may mắn sống sót lại giẫm đạp lên nhau để chạy trốn khỏi cơn ác mộng kinh hoàng từ bầu trời. Trên tường nhà mặt đất đổ nát nhuốm đầy màu máu, những cái tổ côn trùng lớn xuất hiện ngày càng nhiều.
Những cột khói đen bốc cao nghi ngút toả ra từ các kiến trúc đang bị đốt cháy, quân đội hoàng gia đang cố gắng phong toả thủ đô và kiểm soát tình hình hiện tại nhưng chẳng có mấy hiệu quả.
Trạch An bước đi trong sự hốt hoảng, trong tâm trí của cậu xuất hiện hình bóng của Ark đầu tiên.
‘Đúng rồi, phải đi tìm Ark! Cậu ấy chắc chắn đang biết chuyện gì đang xảy ra.’
Bước chân của Trạch An chợt khựng lại, cậu nhận ra bản thân không có cách nào để liên lạc với Ark, vì đối phương luôn là người tiếp cận cậu dù là giấc mơ hay hiện thực.
“Liam…”
Giọng nói quen thuộc vang vọng từ sau lưng, khi Trạch An quay đầu lại thì biểu cảm trở nên ngỡ ngàng.
Nam chính Ark đứng đó với biểu cảm buồn bã, toàn thân dính đầy máu tươi như vừa bước ra một trận chiến khốc liệt.
“Thật xin lỗi, tôi lại thất bại rồi.”
Trạch An lập tức suy đoán được chuyện gì đã xảy ra.
“Có phải cậu đã tới lâu đài của Ma Vương để giết chết hắn ta phải không?”
“Đúng vậy.” Ark khẽ gật đầu “Nhưng tôi không ngờ Ma Vương lại có một con bài khác chưa lật, sau khi hắn chết đi liền biến thành một cái kén rồi bắt đầu gieo rắc tai ương ra xung quanh.”
Ark ngẩng đầu lên nhìn bầu trời đen ngòm từng đám côn trùng tới từ địa ngục “Cho nên mới có cảnh tượng như hiện tại.”
“Chuyện này…” Trạch An nhíu mày, cố gắng nhớ lại nội dung của cuốn tiểu thuyết.
Rốt cuộc nam chính đã tiêu diệt Ma Vương như thế nào để không gặp phải kết cục đáng sợ như thế này?
Trạch An không cách nào nhớ ra nổi, có lẽ thời gian đã trôi qua quá lâu rồi, hoặc có một sức mạnh khác ngăn cản cậu nhớ lại.
“Xin lỗi, Liam. Tôi đã không thể thực hiện lời hứa của mình.” Ark nắm lấy tay Trạch An rồi hôn lên nó “Có lẽ thế giới này sẽ chìm vào hỗn loạn, nhưng tôi chắc chắn sẽ trở thành kẻ mạnh nhất để bảo vệ cậu.”
“…”
Ark ôm lấy Trạch An, khiến cho máu tươi vô tình vấy bẩn lên người của đối phương.
“Xin cậu hãy ở bên cạnh tôi, Liam.”
Trạch An cũng chẳng có lý do gì để rời đi nữa, vì bất kỳ nơi nào trên thế giới này đều không còn sự yên bình nữa.
Mọi thứ cứ như vậy trôi đi trên dòng sông ký ức, Ark thực sự đã đi theo con đường mà hắn từng nói.
Hắn đã không ngừng mạnh lên để đối đầu với Ma Vương Beelzebub đời thứ hai.
Cuộc chiến đó diễn ra liên tục như không có hồi kết, nơi nơi đều là giết chóc và tăm tối như địa ngục sâu thẳm.
Ark vì cắn nuốt quá nhiều sức mạnh ác ma nên cũng dần bị biến chất, ngoại trừ Trạch An thì hắn coi tất cả mọi thứ như rác rưởi.
Mà Trạch An cũng gần đi tới giới hạn.
Tại thế giới mục rữa này, việc sống sót còn đau khổ hơn cả cái chết.
“Tình yêu của ta,… phối ngẫu của ta…” Ark trong bộ dạng ác ma hoá toàn phần đang hôn lên đôi môi của Trạch An.
Lại nữa… hắn lại chìm vào cơn say của dục vọng rồi…
Trạch An nằm dưới thân của Ark, vẻ mặt có chút bất lực.
Đó là một cảm giác quen thuộc đến kỳ lạ mà Trạch An không thể diễn tả bằng lời.
Trạch An đứng thẳng người dậy, nhìn chăm chú vào vết nứt toả ra ánh sáng đỏ đang ngày càng mở rộng trên bầu trời đêm.
Rắc!
Khi bầu trời vỡ nát như mảnh kính vỡ, phía dưới là ánh đỏ lập loè như cánh cổng dẫn tới địa ngục.
Vô số côn trùng chui ra rồi che phủ cả bầu trời và mặt trăng, âm thanh ồn ào của chúng lan rộng khắp mọi nơi của vương quốc.
Chuyện gì đang xảy ra vậy?
Trạch An đứng bật dậy và lao ra bên ngoài, cậu đã nhìn thấy khung cảnh đáng sợ chẳng khác nào ngày tận thế.
Những người dân không có sức phản kháng đã trở thành thức ăn của đàn côn trùng ruồi bọ, vài kẻ may mắn sống sót lại giẫm đạp lên nhau để chạy trốn khỏi cơn ác mộng kinh hoàng từ bầu trời. Trên tường nhà mặt đất đổ nát nhuốm đầy màu máu, những cái tổ côn trùng lớn xuất hiện ngày càng nhiều.
Những cột khói đen bốc cao nghi ngút toả ra từ các kiến trúc đang bị đốt cháy, quân đội hoàng gia đang cố gắng phong toả thủ đô và kiểm soát tình hình hiện tại nhưng chẳng có mấy hiệu quả.
Trạch An bước đi trong sự hốt hoảng, trong tâm trí của cậu xuất hiện hình bóng của Ark đầu tiên.
‘Đúng rồi, phải đi tìm Ark! Cậu ấy chắc chắn đang biết chuyện gì đang xảy ra.’
Bước chân của Trạch An chợt khựng lại, cậu nhận ra bản thân không có cách nào để liên lạc với Ark, vì đối phương luôn là người tiếp cận cậu dù là giấc mơ hay hiện thực.
“Liam…”
Giọng nói quen thuộc vang vọng từ sau lưng, khi Trạch An quay đầu lại thì biểu cảm trở nên ngỡ ngàng.
Nam chính Ark đứng đó với biểu cảm buồn bã, toàn thân dính đầy máu tươi như vừa bước ra một trận chiến khốc liệt.
“Thật xin lỗi, tôi lại thất bại rồi.”
Trạch An lập tức suy đoán được chuyện gì đã xảy ra.
“Có phải cậu đã tới lâu đài của Ma Vương để giết chết hắn ta phải không?”
“Đúng vậy.” Ark khẽ gật đầu “Nhưng tôi không ngờ Ma Vương lại có một con bài khác chưa lật, sau khi hắn chết đi liền biến thành một cái kén rồi bắt đầu gieo rắc tai ương ra xung quanh.”
Ark ngẩng đầu lên nhìn bầu trời đen ngòm từng đám côn trùng tới từ địa ngục “Cho nên mới có cảnh tượng như hiện tại.”
“Chuyện này…” Trạch An nhíu mày, cố gắng nhớ lại nội dung của cuốn tiểu thuyết.
Rốt cuộc nam chính đã tiêu diệt Ma Vương như thế nào để không gặp phải kết cục đáng sợ như thế này?
Trạch An không cách nào nhớ ra nổi, có lẽ thời gian đã trôi qua quá lâu rồi, hoặc có một sức mạnh khác ngăn cản cậu nhớ lại.
“Xin lỗi, Liam. Tôi đã không thể thực hiện lời hứa của mình.” Ark nắm lấy tay Trạch An rồi hôn lên nó “Có lẽ thế giới này sẽ chìm vào hỗn loạn, nhưng tôi chắc chắn sẽ trở thành kẻ mạnh nhất để bảo vệ cậu.”
“…”
Ark ôm lấy Trạch An, khiến cho máu tươi vô tình vấy bẩn lên người của đối phương.
“Xin cậu hãy ở bên cạnh tôi, Liam.”
Trạch An cũng chẳng có lý do gì để rời đi nữa, vì bất kỳ nơi nào trên thế giới này đều không còn sự yên bình nữa.
Mọi thứ cứ như vậy trôi đi trên dòng sông ký ức, Ark thực sự đã đi theo con đường mà hắn từng nói.
Hắn đã không ngừng mạnh lên để đối đầu với Ma Vương Beelzebub đời thứ hai.
Cuộc chiến đó diễn ra liên tục như không có hồi kết, nơi nơi đều là giết chóc và tăm tối như địa ngục sâu thẳm.
Ark vì cắn nuốt quá nhiều sức mạnh ác ma nên cũng dần bị biến chất, ngoại trừ Trạch An thì hắn coi tất cả mọi thứ như rác rưởi.
Mà Trạch An cũng gần đi tới giới hạn.
Tại thế giới mục rữa này, việc sống sót còn đau khổ hơn cả cái chết.
“Tình yêu của ta,… phối ngẫu của ta…” Ark trong bộ dạng ác ma hoá toàn phần đang hôn lên đôi môi của Trạch An.
Lại nữa… hắn lại chìm vào cơn say của dục vọng rồi…
Trạch An nằm dưới thân của Ark, vẻ mặt có chút bất lực.