Chương 27
Thời Duyệt đau đớn, Thời Duyệt gục ngã —— dù cuối cùng cậu vẫn đạt được ý đồ về sớm. Nhóm của anh Triệu đúng là quá tốt bụng khi không từ chối yêu cầu hèn mọn là ôm lương về sớm đó của cậu. Nhưng! NHƯNG!!
Dù bị loại đi chăng nữa, cậu cũng không về được như những gì mình hằng mong ước.
Sau khi Triệu Nhân và những người khác miễn cưỡng bỏ phiếu cho Thời Duyệt, đạo diễn đã kêu hai người mặc áo đen đến còng tay cậu rồi đưa đi. Lúc đó, Thời Duyệt còn khờ khạo mà tưởng rằng mình được đưa đến sân bay rồi cười thật sung sướng, thậm chí còn tưởng tổ sản xuất đã bỏ sẵn điện thoại di động và va li vào trong xe giúp mình.
Đứa trẻ-vẫn-còn-sót-lại-chút-niềm-tin-với-tổ-sản-xuất vẫy tay chào các anh em: "Tạm biệt mọi người! Em sẽ nhớ mọi người lắm! Mọi người cố gắng lên nhé!"
"Tạm biệt nhé, Tiểu Duyệt! Nhớ là em còn nợ bọn anh một bữa cơm đấy nhá!" Ngô Nguyên Minh lấy một miếng giẻ lau lên giả làm khăn tay, vừa vẫy vẫy vừa nở nụ cười hiền từ như tiễn cháu trai của mình đi nhà trẻ.
"Tiểu Duyệt, hôm sau qua nhà anh, anh nấu Phật Khiêu Tường cho ăn." Triệu Nhân có chút không nỡ khi để cậu đi.
"Thời Duyệt, về nhớ thêm Weibo của tớ!" Sự không nỡ của Từ Họa sắp được chuyển hóa thành nước mắt rồi, vất vả lắm mới có một người chơi chung và tình nguyện chơi chung cùng mình, y cảm thấy rất tiếc.
Phạm Tinh Dương thì xông lên ôm Thời Duyệt: "Về nhà có rảnh thì ghé thăm anh họ tớ giúp nhé!"
"Yên tâm đi, anh cậu cũng chính là anh tớ, huống hồ gì anh Phó lại là người tốt đến thế!" Thời Duyệt cười tủm tỉm rồi lại đẩy Phạm Tinh Dương ra một cách vô tình, cậu bắt chước theo một vở kịch mà mình đã học được khi còn đóng phim, chắp tay lại, hành lễ: "Các vị, núi xanh còn đó, sông xanh vẫn chảy, sau này ta sẽ còn gặp lại!"
Sau khi nói ra những lời đó, Thời Duyệt quay sang nói với các anh áo đen: "Giờ thì phải còng tay em lại rồi đưa em đi đúng không? Để em tự làm luôn cho."
Anh áo đen sửng sốt, còn chưa kịp phản ứng thì còng tay đã bị lấy mất, đến khi anh ta phản ứng lại thì đã thấy Thời Duyệt nheo mắt nhìn mình và nở một nụ cười tươi rói: "Đi thôi anh!"
Anh áo đen: "............" Không phải chứ, tính đạp đổ bát cơm của tôi à?!
Nhìn theo hình ảnh Thời Duyệt rời đi cùng với anh áo đen, đám Triệu Nhân không khỏi cảm thán.
"Xem ra đứa nhỏ Tiểu Duyệt này rất là hiểu chuyện, còn biết tự còng tay mình lại rồi đi để tổ sản xuất đỡ việc!"
"Tội phạm đi đầu thú còn chưa chủ động tới mức đó nữa là......"
"Nhưng sao tôi lại thấy có gì đó sai sai nhỉ, đạo diễn làm sao lại cho em ấy toại nguyện dễ như vậy chứ?"
"Thì luật này cũng do ông ấy đặt ra mà......"
Khi nói chuyện, bọn họ không hề để ý đến nụ cười tà đạo của đạo diễn Lý, y lặng lẽ trở về phòng giám sát, mở màn hình lên quan sát tình hình bên Thời Duyệt.
Bên kia, Thời Duyệt vui vui vẻ vẻ đi theo anh áo đen vào trong xe, thấy cameraman của mình cũng đi theo, cậu không khỏi thắc mắc: "Chương trình này có tâm tới vậy sau, ghi hình tới tận sân bay luôn hả?"
Anh quay phim chỉ cười cười mà không nói gì, mà đã không cười là lại càng có vấn đề, Thời Duyệt thấy da đầu mình tê rần, trong lòng bỗng dấy lên cảm xúc hoảng hốt không nói thành lời.
Mãi cho đến khi xe chay vào một công viên ở trung tâm thành phố, Thời Duyệt mới chợt nhận ra: "Hình như đây đâu phải đường đến sân bay?"
Hai anh áo đen, tài xế và cả cameraman, không ai thèm phản ứng trước câu hỏi đó.
"Đây không phải là đường đến sân bay!" Thời Duyệt hoảng sợ, câu vung vẩy đôi tay đang bị còng lại của mình rồi la lên: "Không phải, các anh định làm gì? Tính bắt cóc tôi hả?"
Vẫn không ai thèm phản ứng.
Sau khi vùng vẫy trong vô vọng vài giây, Thời Duyệt nhận ra những ai ngồi trong xe này đều đã quyết tâm cosplay người gỗ nên đành từ bỏ, cậu nằm liệt trên chỗ ngồi, đưa hai tay che mặt lại mà lải nhải: "Đều do mình quá ngây thơ! Đạo diễn Lý quỷ quyệt như vậy, sao có thể để cho mình về sớm chứ! Đều tại mình hết..."
Lúc tự còng tay mình thì vui vẻ biết bao nhiêu, lúc biết là không đi được thì thảm thương bấy nhiêu.
Trên cổ tay trắng nõn nà đầy xinh đẹp kia, chiếc còng tay màu vàng bỗng trở nên bắt mắt một cách lạ thường, và lại càng khiến Thời Duyệt buồn đến lạ.
Dáng vẻ đáng thương đó khiến anh quay phim cũng thấy không nỡ, đứa nhỏ này chỉ muốn về sớm thôi mà, nó đã làm cái gì sai đâu!
Có ai đi làm mà không mong về sớm!
Đạo diễn Lý ngồi xem được hết cảnh này thì nở một nụ cười vô cùng điếm, còn kêu luôn cả anh nhân viên Tiểu Hà qua xem chung.
Tiểu Hà - người vẫn còn lương tâm - nhìn đứa nhỏ vô cùng đáng thương trong video, nhịn không đươc mà nói với đạo diễn Lý: "Đạo diễn, ông làm như vậy hình như không hay lắm?"
"Có gì mà không hay?" Đạo diễn Lý cười đến mức mắt híp lại, trông gian không tả nổi, "Tôi chỉ nói là bị loại thì không thể chơi tiếp vòng tiếp theo, nhưng đâu có nói là không phải làm nhiệm vụ cá nhân đâu!" . Truyện Quân Sự
Tiểu Hà: "...... Đạo diễn, ông quái thật đấy!"
"Cảm ơn vì lời khen của cậu." Đạo diễn Lý cười vô cùng đắc ý, "So với Thời Duyệt thì sao?"
"...... Tôi cảm thấy lúc trước ông bị cậu ấy chơi xỏ đúng là không oan chút nào!"
......
Bên này, Thời Duyệt -còn-bị-còng-tay đang đứng trước một căn phòng và trước hai bộ cổ trang với vẻ mặt vô cảm. Cổ trang thì cũng không có vấn đề gì, nhưng vấn đề lại là —— tất cả đều là đồ nữ.
Mà cậu lại là đực, cao 1 mét 8!
"Nhiêm vụ tiếp theo, cậu phải mặc trang phục nữ vào vai NPC, hỗ trợ cho đồng đội của mình hoàn thành nhiệm vụ."
Thời Tiểu Duyệt quay đầu, tức giận nói với hai anh áo đen: "Tôi không mặc, có đánh chết cũng không mặc! Tôi nói cho hai anh biết, tôi là một người đàn ông sắt đá! Tôi sẽ không làm việc sau khi đã tan làm!"
Một anh áo đen giơ một ngón tay lên - tựa như đã đoán trước được chuyện cậu sẽ không phối hợp - tung ra con át chủ bài: "Đạo diễn nói sẽ nhân đôi tiền lương."
Nhân đôi? Tiền lương nhân đôi?! Thế thì sẽ là rất nhiều tiền!
Hai mắt Thời Duyệt sáng lên, cậu buột miệng: "Thế mặc bộ nào?"
Khoé miệng cũng mất kiểm soát mà cong lên.
Anh áo đen: "........." Thằng nhỏ này có thật là không tốt nghiệp Học viện Kinh kịch Tứ Xuyên hả?
"Ừm khụ khụ khụ," Thời Duyệt giả khụ hai tiếng để cứu vớt hình tượng cho bản thân rồi nói với vẻ nghiêm túc: "Không nhân đôi lương cũng không sao cả, chủ yếu là tôi muốn hi sinh vì nghệ thuật thôi. Diễn viên ấy mà, ai chẳng có những ngày như thế, đúng không!"
Anh áo đen cũng tiếp thu rất nhanh: "Đúng lắm, vậy tôi sẽ nói với đạo diễn là không cần nhân đôi, không thể để mùi tiền đầy trần tục làm ô uế đam mê nghệ thuật của cậu đây..."
Thời Duyệt vội ngắt lời y với vẻ mặt oán hận: "Anh đừng, nghệ thuật và tiền bạc không có mẫu thuẫn gì với nhau cả, có tiền thì mới làm nghệ thuật được!"
Ý là: Thêm tiền đê, không thêm sẽ không làm nổi!
Đạo diễn Lý ngồi ở phòng giám sát không thể ngừng cười, Tiểu Hà cũng nhíu mày: "Đạo diễn, tiền thêm có nhiều không?"
"Không nhiều lắm, mức cát-xê hiện giờ của cậu ta cũng đâu có cao mấy," Đạo diễn Lý đạo cười tủm tỉm, "Dù có nhân đôi thì Thời Duyệt cũng xứng đáng."
Làm đạo diễn, chơi xỏ khách mời là một chuyện, nhưng thực tế lại là một chuyện khác, biểu hiện của Thời Duyệt trong chương trình đúng là quá ngoài dự đoán của mọi người, nhất định là sẽ đem đến sức công phá sau khi được phát sóng, kéo được rating cho cả tập, thậm chí còn có thể đem lại thành tựu mới. So với những lợi ích mà đứa nhỏ kia đem lại, phần cát-xê đó không là gì cả.
Dù bị loại đi chăng nữa, cậu cũng không về được như những gì mình hằng mong ước.
Sau khi Triệu Nhân và những người khác miễn cưỡng bỏ phiếu cho Thời Duyệt, đạo diễn đã kêu hai người mặc áo đen đến còng tay cậu rồi đưa đi. Lúc đó, Thời Duyệt còn khờ khạo mà tưởng rằng mình được đưa đến sân bay rồi cười thật sung sướng, thậm chí còn tưởng tổ sản xuất đã bỏ sẵn điện thoại di động và va li vào trong xe giúp mình.
Đứa trẻ-vẫn-còn-sót-lại-chút-niềm-tin-với-tổ-sản-xuất vẫy tay chào các anh em: "Tạm biệt mọi người! Em sẽ nhớ mọi người lắm! Mọi người cố gắng lên nhé!"
"Tạm biệt nhé, Tiểu Duyệt! Nhớ là em còn nợ bọn anh một bữa cơm đấy nhá!" Ngô Nguyên Minh lấy một miếng giẻ lau lên giả làm khăn tay, vừa vẫy vẫy vừa nở nụ cười hiền từ như tiễn cháu trai của mình đi nhà trẻ.
"Tiểu Duyệt, hôm sau qua nhà anh, anh nấu Phật Khiêu Tường cho ăn." Triệu Nhân có chút không nỡ khi để cậu đi.
"Thời Duyệt, về nhớ thêm Weibo của tớ!" Sự không nỡ của Từ Họa sắp được chuyển hóa thành nước mắt rồi, vất vả lắm mới có một người chơi chung và tình nguyện chơi chung cùng mình, y cảm thấy rất tiếc.
Phạm Tinh Dương thì xông lên ôm Thời Duyệt: "Về nhà có rảnh thì ghé thăm anh họ tớ giúp nhé!"
"Yên tâm đi, anh cậu cũng chính là anh tớ, huống hồ gì anh Phó lại là người tốt đến thế!" Thời Duyệt cười tủm tỉm rồi lại đẩy Phạm Tinh Dương ra một cách vô tình, cậu bắt chước theo một vở kịch mà mình đã học được khi còn đóng phim, chắp tay lại, hành lễ: "Các vị, núi xanh còn đó, sông xanh vẫn chảy, sau này ta sẽ còn gặp lại!"
Sau khi nói ra những lời đó, Thời Duyệt quay sang nói với các anh áo đen: "Giờ thì phải còng tay em lại rồi đưa em đi đúng không? Để em tự làm luôn cho."
Anh áo đen sửng sốt, còn chưa kịp phản ứng thì còng tay đã bị lấy mất, đến khi anh ta phản ứng lại thì đã thấy Thời Duyệt nheo mắt nhìn mình và nở một nụ cười tươi rói: "Đi thôi anh!"
Anh áo đen: "............" Không phải chứ, tính đạp đổ bát cơm của tôi à?!
Nhìn theo hình ảnh Thời Duyệt rời đi cùng với anh áo đen, đám Triệu Nhân không khỏi cảm thán.
"Xem ra đứa nhỏ Tiểu Duyệt này rất là hiểu chuyện, còn biết tự còng tay mình lại rồi đi để tổ sản xuất đỡ việc!"
"Tội phạm đi đầu thú còn chưa chủ động tới mức đó nữa là......"
"Nhưng sao tôi lại thấy có gì đó sai sai nhỉ, đạo diễn làm sao lại cho em ấy toại nguyện dễ như vậy chứ?"
"Thì luật này cũng do ông ấy đặt ra mà......"
Khi nói chuyện, bọn họ không hề để ý đến nụ cười tà đạo của đạo diễn Lý, y lặng lẽ trở về phòng giám sát, mở màn hình lên quan sát tình hình bên Thời Duyệt.
Bên kia, Thời Duyệt vui vui vẻ vẻ đi theo anh áo đen vào trong xe, thấy cameraman của mình cũng đi theo, cậu không khỏi thắc mắc: "Chương trình này có tâm tới vậy sau, ghi hình tới tận sân bay luôn hả?"
Anh quay phim chỉ cười cười mà không nói gì, mà đã không cười là lại càng có vấn đề, Thời Duyệt thấy da đầu mình tê rần, trong lòng bỗng dấy lên cảm xúc hoảng hốt không nói thành lời.
Mãi cho đến khi xe chay vào một công viên ở trung tâm thành phố, Thời Duyệt mới chợt nhận ra: "Hình như đây đâu phải đường đến sân bay?"
Hai anh áo đen, tài xế và cả cameraman, không ai thèm phản ứng trước câu hỏi đó.
"Đây không phải là đường đến sân bay!" Thời Duyệt hoảng sợ, câu vung vẩy đôi tay đang bị còng lại của mình rồi la lên: "Không phải, các anh định làm gì? Tính bắt cóc tôi hả?"
Vẫn không ai thèm phản ứng.
Sau khi vùng vẫy trong vô vọng vài giây, Thời Duyệt nhận ra những ai ngồi trong xe này đều đã quyết tâm cosplay người gỗ nên đành từ bỏ, cậu nằm liệt trên chỗ ngồi, đưa hai tay che mặt lại mà lải nhải: "Đều do mình quá ngây thơ! Đạo diễn Lý quỷ quyệt như vậy, sao có thể để cho mình về sớm chứ! Đều tại mình hết..."
Lúc tự còng tay mình thì vui vẻ biết bao nhiêu, lúc biết là không đi được thì thảm thương bấy nhiêu.
Trên cổ tay trắng nõn nà đầy xinh đẹp kia, chiếc còng tay màu vàng bỗng trở nên bắt mắt một cách lạ thường, và lại càng khiến Thời Duyệt buồn đến lạ.
Dáng vẻ đáng thương đó khiến anh quay phim cũng thấy không nỡ, đứa nhỏ này chỉ muốn về sớm thôi mà, nó đã làm cái gì sai đâu!
Có ai đi làm mà không mong về sớm!
Đạo diễn Lý ngồi xem được hết cảnh này thì nở một nụ cười vô cùng điếm, còn kêu luôn cả anh nhân viên Tiểu Hà qua xem chung.
Tiểu Hà - người vẫn còn lương tâm - nhìn đứa nhỏ vô cùng đáng thương trong video, nhịn không đươc mà nói với đạo diễn Lý: "Đạo diễn, ông làm như vậy hình như không hay lắm?"
"Có gì mà không hay?" Đạo diễn Lý cười đến mức mắt híp lại, trông gian không tả nổi, "Tôi chỉ nói là bị loại thì không thể chơi tiếp vòng tiếp theo, nhưng đâu có nói là không phải làm nhiệm vụ cá nhân đâu!" . Truyện Quân Sự
Tiểu Hà: "...... Đạo diễn, ông quái thật đấy!"
"Cảm ơn vì lời khen của cậu." Đạo diễn Lý cười vô cùng đắc ý, "So với Thời Duyệt thì sao?"
"...... Tôi cảm thấy lúc trước ông bị cậu ấy chơi xỏ đúng là không oan chút nào!"
......
Bên này, Thời Duyệt -còn-bị-còng-tay đang đứng trước một căn phòng và trước hai bộ cổ trang với vẻ mặt vô cảm. Cổ trang thì cũng không có vấn đề gì, nhưng vấn đề lại là —— tất cả đều là đồ nữ.
Mà cậu lại là đực, cao 1 mét 8!
"Nhiêm vụ tiếp theo, cậu phải mặc trang phục nữ vào vai NPC, hỗ trợ cho đồng đội của mình hoàn thành nhiệm vụ."
Thời Tiểu Duyệt quay đầu, tức giận nói với hai anh áo đen: "Tôi không mặc, có đánh chết cũng không mặc! Tôi nói cho hai anh biết, tôi là một người đàn ông sắt đá! Tôi sẽ không làm việc sau khi đã tan làm!"
Một anh áo đen giơ một ngón tay lên - tựa như đã đoán trước được chuyện cậu sẽ không phối hợp - tung ra con át chủ bài: "Đạo diễn nói sẽ nhân đôi tiền lương."
Nhân đôi? Tiền lương nhân đôi?! Thế thì sẽ là rất nhiều tiền!
Hai mắt Thời Duyệt sáng lên, cậu buột miệng: "Thế mặc bộ nào?"
Khoé miệng cũng mất kiểm soát mà cong lên.
Anh áo đen: "........." Thằng nhỏ này có thật là không tốt nghiệp Học viện Kinh kịch Tứ Xuyên hả?
"Ừm khụ khụ khụ," Thời Duyệt giả khụ hai tiếng để cứu vớt hình tượng cho bản thân rồi nói với vẻ nghiêm túc: "Không nhân đôi lương cũng không sao cả, chủ yếu là tôi muốn hi sinh vì nghệ thuật thôi. Diễn viên ấy mà, ai chẳng có những ngày như thế, đúng không!"
Anh áo đen cũng tiếp thu rất nhanh: "Đúng lắm, vậy tôi sẽ nói với đạo diễn là không cần nhân đôi, không thể để mùi tiền đầy trần tục làm ô uế đam mê nghệ thuật của cậu đây..."
Thời Duyệt vội ngắt lời y với vẻ mặt oán hận: "Anh đừng, nghệ thuật và tiền bạc không có mẫu thuẫn gì với nhau cả, có tiền thì mới làm nghệ thuật được!"
Ý là: Thêm tiền đê, không thêm sẽ không làm nổi!
Đạo diễn Lý ngồi ở phòng giám sát không thể ngừng cười, Tiểu Hà cũng nhíu mày: "Đạo diễn, tiền thêm có nhiều không?"
"Không nhiều lắm, mức cát-xê hiện giờ của cậu ta cũng đâu có cao mấy," Đạo diễn Lý đạo cười tủm tỉm, "Dù có nhân đôi thì Thời Duyệt cũng xứng đáng."
Làm đạo diễn, chơi xỏ khách mời là một chuyện, nhưng thực tế lại là một chuyện khác, biểu hiện của Thời Duyệt trong chương trình đúng là quá ngoài dự đoán của mọi người, nhất định là sẽ đem đến sức công phá sau khi được phát sóng, kéo được rating cho cả tập, thậm chí còn có thể đem lại thành tựu mới. So với những lợi ích mà đứa nhỏ kia đem lại, phần cát-xê đó không là gì cả.