Chương 26
Dịch: Bánh
- ----
Nhóm người của đạo diễn Lý vừa chạy khuất, ba con "quỷ" trong nhà ma lập tức trở về với hình dáng con người.
Từ Họa vừa lau "máu" trên chiếc áo của mình, vừa cúi xuống cười điên cuồng bất chấp luôn cả hình tượng: "Ha ha ha ha ha......"
Phạm Tinh Dương lại càng lố hơn, hắn đập đầu vào tường cứ như một tên ngốc, "máu me" trên mặt cứ thế mà bị bôi lên tường, kèm theo đó là một điệu cười khó đỡ: "Khặc khặc khặc...."
"Đừng cười!" Thời Duyệt dở khóc dở cười, cậu nằm xuống, kêu hai tên kia: "Chân của ông đây bị kẹt rồi, mau qua đây gỡ ra giúp tớ!"
Ban đầu cậu chỉ muốn làm động tác bọ cạp vẫy đuôi mà Phạm Tinh Dương đã từng cho mình xem mà thôi, cứ tưởng rằng động tác này sẽ tăng thêm phần đặc sắc cho trang phục của mình, ai ngờ vừa mới giơ chân lên, còn chưa kịp lật người lại thì chân đã bị kẹt vào bức tường bên trái, không thể lật qua được, mà cũng không trở người được nốt. Cũng may là cậu phản xạ nhanh, đưa tay về phía trước rồi gào thêm một tiếng nên mới dọa đám người kia chạy mất dép được, nếu chậm thêm vài giây nữa chắc là bị lộ luôn quá!
Phạm Tinh Dương và Từ Họa vội vàng nín cười mà chạy tới giải cứu cho ngài Thời.
"Cái thằng này, chân dài rồi eo còn mềm nữa, tsk!" Phạm Tinh Dương vừa ghen tị lại vừa hâm mộ mà vỗ đùi Thời Duyệt rồi mới cẩn thận giúp bạn mình gỡ chân ra, hắn còn nhân cơ hội đó mà vỗ vào bắp chân của người kia hai lần. Từ Họa không có cơ hội nhúng tay vào, chỉ có thể ở bên cạnh mà nói: "Chậm chậm thôi, nè, cậu đánh cậu ấy làm gì, cậu ấy sẽ bị đau..."
Mãi cho đến khi chân mình hạ cánh an toàn rồi, Thời Duyệt mới nhảy dựng lên, vỗ vào mông Phạm Tinh Dương để trả đũa, vỗ xong, cậu quay qua nhìn Từ Họa đang trưng ra vẻ đầy lo lắng: "Không sao đâu, ai cũng lớn, cũng cứng cáp cả rồi."
Cậu vặn bả vai rồi lại vặn cổ, vừa thay lớp áo trắng cùng gỡ đầu tóc dài ra vừa khen hai tên đồng bọn của mình: "Hai cậu giả giống thật đấy, Từ Họa còn nghĩ ra được chuyện làm tay dính máu nữa! Phạm Tinh Dương, cậu cũng giỏi lắm, y hệt như thây ma trên phim vậy, quá đỉnh!"
Từ Họa cởi bỏ lớp áo màu đỏ, cười hiền: "Không có đâu, tớ nghĩ rằng đã giả thì phải giả cho giống một chút. Cậu mới giỏi ấy, tiếng gào đó khiến tớ cũng phải sợ nữa là."
Phạm Tinh Dương vừa lau mặt vừa cười: "Tớ cũng cảm thấy cậu mới là giỏi nhất đó Thời Duyệt! Tớ chưa bao giờ nghĩ tới rằng sẽ có ngày mình có thể dọa được đạo diễn và những người khác tới mức bỏ chạy, quá đã! Tớ cảm thấy sau lần giả ma này, lần sau tớ đã có thể đi một mạch thông qua nhà ma rồi!"
"Đúng vậy đúng vậy, tớ thấy có lẽ tớ cũng không sợ ma đến thế......"
Trong căn phòng nhỏ, ba chàng trai khen ngợi lẫn nhau, trông thân thiết vô cùng!
Khi cả ba đã thu dọn xong, Thời Duyệt ôm lấy ba bộ đồ rồi bước ra khỏi phòng. Cậu nhóc kia đã đứng chờ ở ngoài được một lúc lâu, vừa nhìn thấy Thời Duyệt, cậu ta lập tức bước tới.
Thời Duyệt đưa quần áo cho cậu nhóc rồi lại lấy lọ thuốc màu đỏ mà Từ Họa đang cầm để trả nốt, cậu nở một nụ cười thật tươi: "Anh dùng xong rồi, cám ơn em nha!"
Đứa nhỏ như bị nụ cười tươi rói không hợp chút nào với không khí lạnh lẽo của nhà ma kia làm cho lóa mắt, phải mất một lúc lâu sau mới đáp lại được: "Không có gì ạ."
Phạm Tinh Dương và Từ Họa cũng nói tiếng cám ơn với câu nhóc nhưng đều âm thầm giữ khoảng cách với người kia, có vẻ như cả hai vẫn có chút sợ hãi lớp hóa trang ma quỷ trên mặt cậu ta. Lúc sau, cả hai lại chia ra ôm hai bên tay của Thời Duyệt và cùng đồng thanh: "Đi thôi!"
Trên đầu Thời Duyệt tràn ngập dấu chấm hỏi: "Khoan đã, các cậu vừa mới nói là sau này sẽ không còn sợ ma nữa mà?"
"Uầy tớ chỉ nói là không sợ ba người chúng ta giả làm ma thôi, vì tớ biết đó là người của mình rồi!"
"Tớ cũng vậy, người một nhà giả làm ma thì chắc chắn là không sợ, nhưng người ngoài thì có..."
Vì thế, trong chặng đường còn lại, Thời Duyệt như được quay về với trạng thái như lúc ban đầu vừa bước vào nhà ma —— bên trái là giọng nam cao, bên phải là giọng ma nữ than khóc. Có muốn chạy nhanh cũng chạy không được, vì hai tên quỷ bên cạnh thường bị dọa tới mức không đi nổi, phải tựa vào cậu để đi.
Thời Duyệt mệt mỏi-ing: "......" Vậy nên cuối cùng dù cậu tốn thời gian kéo hai tên này làm trò một phen như vậy, ngoại trừ việc dọa cho nhóm người của đạo diễn bỏ chạy, thì đâu vẫn hoàn đấy?!
Phí hết cả công cậu phải đi thuyết phục hai người bọn họ tham gia cùng mình, vừa giật camera lại còn phải giả quỷ. Phải biết rằng trước khi bỏ chạy, vì sợ nhìn thấy ma, hai cái tên này đi còn không dám nhìn đường mà cứ quờ quạng, kết quả là Thời Duyệt hết bị đụng trúng lại bị giẫm lên chân.
Sau đó, vất vả lắm bọn họ mới tìm được căn phòng nhỏ kia, hai cái tên này lại không dám ra ngoài tìm đạo cụ, thế là Thời Duyệt lại phải đi ra ngoài tìm một mình. Để mượn được đồ, cậu đã đụng phải sáu con ma, nhưng tất cả đều từ chối không cho mượn. Mãi cho đến cuối cùng, khi gặp được cậu nhóc nọ, Thời Duyệt phải khen vài câu mới mượn được đồ của người ta, sẵn tiện nhờ những người đang đợi bên ngoài dẫn lối cho nhóm của đạo diễn vào tới.
Sau khi mượn đồ xong và trở về trong phòng thì đã là lúc tổ sản xuất bắt đầu cử người đi tìm bọn họ, cả ba lại vội vàng thay quần áo và hóa trang. Lúc đang giúp Thời Duyệt đội tóc giả, Từ Họa còn chưa kịp lo cho bản thân thì đã nghe được tiếng động từ bên ngoài, cậu ta đã phải giấu phần thân trên của mình vào trong bóng tối. Cũng may là tay cậu ta đủ tái nhợt, móng tay cũng dài, động tác giật giật sau khi dính thuốc màu đỏ không khác gì bàn tay của ma nữ trong phim ma.
Thời Duyệt không chắc liệu bọn họ có thể thu hút được sự chú ý của đạo diễn khi cướp máy quay rồi bỏ chạy hay không nhưng ít nhất thì điều đó cũng sẽ khiến các nhân viên khác trong tổ sản xuất phải đến đây.
Cậu làm nhiều chuyện như thế cũng chỉ vì muốn dời đi sự chú ý của hai tên đồng bọn, để hai người họ buông tha cho mình, dù sao thì con đường về sau cũng còn rất dài, Thời Duyệt không mong sẽ nhìn thấy hình ảnh mình bị điếc, hay là bị điên khi bước chân ra khỏi căn nhà ma này.
Chuyện dọa tổ sản xuất và đạo diễn, báo thù thay cho hai tên nhóc đáng thương như Phạm Tinh Dương và Từ Họa cũng đều là chuyện tình cờ mà thôi.
Giờ thì hay rồi, đạo diễn thì sợ tới mức chạy biến, hai cái tên này vẫn tiếp tục làm của nợ.
Vất vả đến như vậy, cuối cùng là vì cái gì đây...... Cùng với tiếng gào ma chê quỷ hờn luôn văng vẳng bên tai, Thời Duyệt đi về phía trước với những bước chân như sên bò trong cơn thất thần.
Vào khoảnh khắc nhìn thấy ánh nắng mặt trời mà mình đã thật lâu không được nhìn thấy, Thời Duyệt còn chưa kịp chảy những giọt nước mắt nghẹn ngào thì tiếng nghiến răng nghiến lợi của đạo diễn Lý đã truyền tới: "Thời! Tiểu! Duyệt!"
Tất nhiên là đạo diễn Lý đã nhận ra mình bị ba tên quỷ nhỏ này dọa cho tới mức sợ tè ra quần rồi bỏ chạy trối chết.
Thời Duyệt lập tức ném Phạm Tinh Dương và Từ Họa vẫn đang còn ôm tay mình ra: "Là ý của hai người bọn họ, không liên quan tới tôi!"
Phạm Tinh Dương và Từ Họa: "????"
"Không phải, cậu đúng là không có nghĩa khí đó Thời Tiểu Duyệt, đã bảo là cùng sống cùng chết rồi mà?"
"Đúng vậy, đó là ý tưởng của cậu mà, cậu còn chạy đi mượn đồ......"
"Đâu ra, hai cậu mới chính là thủ phạm, tớ chỉ là đồng phạm mà thôi......"
Triệu Nhân và Ngô Nguyên Minh - những người đã đi ra từ sớm - nhìn những tên lớn đầu mà cãi như học sinh tiểu học với vẻ không hiểu mô tê gì cả.
Đạo diễn Lý - người bị phớt lờ - cảm giác tóc như muốn rụng thêm vài sợi, răng cũng sắp bị mài mòn, thế mà cái đám nít ranh này vẫn không nể nang gì y cả.
Y có thể tưởng tượng đến cảnh mình hùng hổ kể tội bọn họ rồi nhận được câu trả lời của Thời Tiểu Duyệt: Luật chơi chỉ bắt bọn tôi đi ra khỏi nhà ma, chứ đâu có nói là không được dọa đạo diễn đâu!
Ờ, nghĩ là thấy cay rồi.
Y quay đầu, nhìn thấy ánh mắt oán giận của nhân viên tên Tiểu Hà, ánh mắt kia như thể đang nói: Đạo diễn, ông nói là ông sẽ trút giận cho chúng tôi mà? Rốt cuộc là ông làm khó Thời Tiểu Duyệt hay là Thời Tiểu Duyệt làm khó ông vậy?
Thế là đạo diễn Lý chột dạ, nhìn trời rồi nhìn đất nhưng không dám nhìn Tiểu Hà.
Đi một chuyến qua nhà ma mà trời cũng đã dần chuyển tối. Thấy hai khách mời là Ngô Nguyên Minh và Triệu Nhân cũng không còn trẻ, hơn nữa bọn họ cũng đã vận động quá mức tiêu chuẩn trong ngày hôm nay, thế là đạo diễn quyết định để bọn họ về khách sạn nghỉ ngơi.
Trên đường về, Phạm Tinh Dương và Từ Họa không chịu ngồi vào những chiếc xe còn rộng rãi khác mà một hai phải chen vào ngồi chung với Thời Duyệt trên ghế sau, cứ như thể cậu là bánh trái thơm ngọt không bằng.
Thời Duyệt - kẻ đã phải chịu đựng sự khốn khổ thật lâu trong nhà ma - vừa thấy thế đã vội lấy cớ để xuống xe rồi phóng qua xe của Triệu Nhân.
Hai người còn lại trong xe bắt đầu thi nhau đổ lỗi cho người kia.
"Do cậu hết đó, Phạm Tinh Dương, cậu làm cho Tiểu Duyệt giận nên cậu ấy mới bỏ đi!"
"Nè cậu làm ơn có lý lẽ chút đi, chứ không phải cậu cứ khóc nhè nên cậu ấy mới thấy phiền rồi bỏ đi à! Tôi nói cho mà biết, tôi biết cậu ấy sớm hơn cậu, tôi còn có WeChat của cậu ấy, hai người bọn tôi còn từng kết hợp nữa....."
"Thế thì có gì mà đặc biệt cơ, sáng nay Tiểu Duyệt còn đút hạt cho tôi ăn trong phòng tạm giam kìa!"
"Vậy thì cũng đâu thân bằng hai người bọn tôi, cậu chỉ là kẻ chen vào giữa đường thôi. Tôi còn nhận cậu ấy làm sư phụ, cậu ấy còn muốn làm ba tôi, tôi thân với cậu ấy hơn cậu...."
............
Tài xế và nhân viên quay phim đang ngồi ở hàng ghế trước phải cố gắng hết sức để nhịn cười, ai cũng không khỏi cảm thán sức ảnh hưởng của Thời Duyệt thật lớn! Mới có một ngày thôi mà đã khiến hình tượng thỏ con nhỏ yếu của Từ Họa biến thành người đàn bà chua ngoa đanh đá. Phạm Tinh Dương cũng vậy, trước giờ, hắn chưa bao giờ nói nổi một câu với Từ Họa, giờ lại vì chuyện tranh nhau làm người thân thiết của Thời Duyệt mà cãi nhau một trận với người kia. Đoạn này mà được lên sóng thì chắc sẽ có rất nhiều người phải chết cười.
Tối hôm đó, vì tổ sản xuất đã từng có lịch sử đen gọi người chơi dậy đi làm nhiệm vụ trước khi mặt trời mọc, mọi người ai cũng đi ngủ sớm theo lời đề nghị của Triệu Nhân.
Hôm sau, y như rằng, trời còn chưa sáng thì tổ sản xuất đã gọi bọn họ dậy rồi, mọi người đi đến sảnh trong cơn ngái ngủ, vừa thấy họ, đạo diễn đã tuyên bố luôn: "Giờ đây, tôi sẽ mời mọi người bỏ phiếu nội bộ để chọn ra một người, người bị bỏ phiếu sẽ không được tham gia các nhiệm vụ tiếp theo nữa."
Ai cũng lên tiếng than thở, Triệu Nhân thì mắng luôn: "Lý Vi ơi là Lý Vi, ông làm người đi!"
Ngô Nguyên Minh cũng thêm vào: "Người ta lặn lội đường xa tới đây ghi hình, còn chưa quay được bao lâu thì ông đã bảo chúng tôi phải loại họ ra?!"
Đao diễn Lý vẫn rất kiên định mà không có chút lung lay nào: "Cho mọi người một phút, nếu sau một phút mà không chọn được thì chúng tôi sẽ chọn ngẫu nhiên."
Y vừa dứt lời, Thời Duyệt đã giơ cao một tay với một nụ cười ấm áp: "Các anh đừng rối làm gì, chọn em đi."
- ----
Nhóm người của đạo diễn Lý vừa chạy khuất, ba con "quỷ" trong nhà ma lập tức trở về với hình dáng con người.
Từ Họa vừa lau "máu" trên chiếc áo của mình, vừa cúi xuống cười điên cuồng bất chấp luôn cả hình tượng: "Ha ha ha ha ha......"
Phạm Tinh Dương lại càng lố hơn, hắn đập đầu vào tường cứ như một tên ngốc, "máu me" trên mặt cứ thế mà bị bôi lên tường, kèm theo đó là một điệu cười khó đỡ: "Khặc khặc khặc...."
"Đừng cười!" Thời Duyệt dở khóc dở cười, cậu nằm xuống, kêu hai tên kia: "Chân của ông đây bị kẹt rồi, mau qua đây gỡ ra giúp tớ!"
Ban đầu cậu chỉ muốn làm động tác bọ cạp vẫy đuôi mà Phạm Tinh Dương đã từng cho mình xem mà thôi, cứ tưởng rằng động tác này sẽ tăng thêm phần đặc sắc cho trang phục của mình, ai ngờ vừa mới giơ chân lên, còn chưa kịp lật người lại thì chân đã bị kẹt vào bức tường bên trái, không thể lật qua được, mà cũng không trở người được nốt. Cũng may là cậu phản xạ nhanh, đưa tay về phía trước rồi gào thêm một tiếng nên mới dọa đám người kia chạy mất dép được, nếu chậm thêm vài giây nữa chắc là bị lộ luôn quá!
Phạm Tinh Dương và Từ Họa vội vàng nín cười mà chạy tới giải cứu cho ngài Thời.
"Cái thằng này, chân dài rồi eo còn mềm nữa, tsk!" Phạm Tinh Dương vừa ghen tị lại vừa hâm mộ mà vỗ đùi Thời Duyệt rồi mới cẩn thận giúp bạn mình gỡ chân ra, hắn còn nhân cơ hội đó mà vỗ vào bắp chân của người kia hai lần. Từ Họa không có cơ hội nhúng tay vào, chỉ có thể ở bên cạnh mà nói: "Chậm chậm thôi, nè, cậu đánh cậu ấy làm gì, cậu ấy sẽ bị đau..."
Mãi cho đến khi chân mình hạ cánh an toàn rồi, Thời Duyệt mới nhảy dựng lên, vỗ vào mông Phạm Tinh Dương để trả đũa, vỗ xong, cậu quay qua nhìn Từ Họa đang trưng ra vẻ đầy lo lắng: "Không sao đâu, ai cũng lớn, cũng cứng cáp cả rồi."
Cậu vặn bả vai rồi lại vặn cổ, vừa thay lớp áo trắng cùng gỡ đầu tóc dài ra vừa khen hai tên đồng bọn của mình: "Hai cậu giả giống thật đấy, Từ Họa còn nghĩ ra được chuyện làm tay dính máu nữa! Phạm Tinh Dương, cậu cũng giỏi lắm, y hệt như thây ma trên phim vậy, quá đỉnh!"
Từ Họa cởi bỏ lớp áo màu đỏ, cười hiền: "Không có đâu, tớ nghĩ rằng đã giả thì phải giả cho giống một chút. Cậu mới giỏi ấy, tiếng gào đó khiến tớ cũng phải sợ nữa là."
Phạm Tinh Dương vừa lau mặt vừa cười: "Tớ cũng cảm thấy cậu mới là giỏi nhất đó Thời Duyệt! Tớ chưa bao giờ nghĩ tới rằng sẽ có ngày mình có thể dọa được đạo diễn và những người khác tới mức bỏ chạy, quá đã! Tớ cảm thấy sau lần giả ma này, lần sau tớ đã có thể đi một mạch thông qua nhà ma rồi!"
"Đúng vậy đúng vậy, tớ thấy có lẽ tớ cũng không sợ ma đến thế......"
Trong căn phòng nhỏ, ba chàng trai khen ngợi lẫn nhau, trông thân thiết vô cùng!
Khi cả ba đã thu dọn xong, Thời Duyệt ôm lấy ba bộ đồ rồi bước ra khỏi phòng. Cậu nhóc kia đã đứng chờ ở ngoài được một lúc lâu, vừa nhìn thấy Thời Duyệt, cậu ta lập tức bước tới.
Thời Duyệt đưa quần áo cho cậu nhóc rồi lại lấy lọ thuốc màu đỏ mà Từ Họa đang cầm để trả nốt, cậu nở một nụ cười thật tươi: "Anh dùng xong rồi, cám ơn em nha!"
Đứa nhỏ như bị nụ cười tươi rói không hợp chút nào với không khí lạnh lẽo của nhà ma kia làm cho lóa mắt, phải mất một lúc lâu sau mới đáp lại được: "Không có gì ạ."
Phạm Tinh Dương và Từ Họa cũng nói tiếng cám ơn với câu nhóc nhưng đều âm thầm giữ khoảng cách với người kia, có vẻ như cả hai vẫn có chút sợ hãi lớp hóa trang ma quỷ trên mặt cậu ta. Lúc sau, cả hai lại chia ra ôm hai bên tay của Thời Duyệt và cùng đồng thanh: "Đi thôi!"
Trên đầu Thời Duyệt tràn ngập dấu chấm hỏi: "Khoan đã, các cậu vừa mới nói là sau này sẽ không còn sợ ma nữa mà?"
"Uầy tớ chỉ nói là không sợ ba người chúng ta giả làm ma thôi, vì tớ biết đó là người của mình rồi!"
"Tớ cũng vậy, người một nhà giả làm ma thì chắc chắn là không sợ, nhưng người ngoài thì có..."
Vì thế, trong chặng đường còn lại, Thời Duyệt như được quay về với trạng thái như lúc ban đầu vừa bước vào nhà ma —— bên trái là giọng nam cao, bên phải là giọng ma nữ than khóc. Có muốn chạy nhanh cũng chạy không được, vì hai tên quỷ bên cạnh thường bị dọa tới mức không đi nổi, phải tựa vào cậu để đi.
Thời Duyệt mệt mỏi-ing: "......" Vậy nên cuối cùng dù cậu tốn thời gian kéo hai tên này làm trò một phen như vậy, ngoại trừ việc dọa cho nhóm người của đạo diễn bỏ chạy, thì đâu vẫn hoàn đấy?!
Phí hết cả công cậu phải đi thuyết phục hai người bọn họ tham gia cùng mình, vừa giật camera lại còn phải giả quỷ. Phải biết rằng trước khi bỏ chạy, vì sợ nhìn thấy ma, hai cái tên này đi còn không dám nhìn đường mà cứ quờ quạng, kết quả là Thời Duyệt hết bị đụng trúng lại bị giẫm lên chân.
Sau đó, vất vả lắm bọn họ mới tìm được căn phòng nhỏ kia, hai cái tên này lại không dám ra ngoài tìm đạo cụ, thế là Thời Duyệt lại phải đi ra ngoài tìm một mình. Để mượn được đồ, cậu đã đụng phải sáu con ma, nhưng tất cả đều từ chối không cho mượn. Mãi cho đến cuối cùng, khi gặp được cậu nhóc nọ, Thời Duyệt phải khen vài câu mới mượn được đồ của người ta, sẵn tiện nhờ những người đang đợi bên ngoài dẫn lối cho nhóm của đạo diễn vào tới.
Sau khi mượn đồ xong và trở về trong phòng thì đã là lúc tổ sản xuất bắt đầu cử người đi tìm bọn họ, cả ba lại vội vàng thay quần áo và hóa trang. Lúc đang giúp Thời Duyệt đội tóc giả, Từ Họa còn chưa kịp lo cho bản thân thì đã nghe được tiếng động từ bên ngoài, cậu ta đã phải giấu phần thân trên của mình vào trong bóng tối. Cũng may là tay cậu ta đủ tái nhợt, móng tay cũng dài, động tác giật giật sau khi dính thuốc màu đỏ không khác gì bàn tay của ma nữ trong phim ma.
Thời Duyệt không chắc liệu bọn họ có thể thu hút được sự chú ý của đạo diễn khi cướp máy quay rồi bỏ chạy hay không nhưng ít nhất thì điều đó cũng sẽ khiến các nhân viên khác trong tổ sản xuất phải đến đây.
Cậu làm nhiều chuyện như thế cũng chỉ vì muốn dời đi sự chú ý của hai tên đồng bọn, để hai người họ buông tha cho mình, dù sao thì con đường về sau cũng còn rất dài, Thời Duyệt không mong sẽ nhìn thấy hình ảnh mình bị điếc, hay là bị điên khi bước chân ra khỏi căn nhà ma này.
Chuyện dọa tổ sản xuất và đạo diễn, báo thù thay cho hai tên nhóc đáng thương như Phạm Tinh Dương và Từ Họa cũng đều là chuyện tình cờ mà thôi.
Giờ thì hay rồi, đạo diễn thì sợ tới mức chạy biến, hai cái tên này vẫn tiếp tục làm của nợ.
Vất vả đến như vậy, cuối cùng là vì cái gì đây...... Cùng với tiếng gào ma chê quỷ hờn luôn văng vẳng bên tai, Thời Duyệt đi về phía trước với những bước chân như sên bò trong cơn thất thần.
Vào khoảnh khắc nhìn thấy ánh nắng mặt trời mà mình đã thật lâu không được nhìn thấy, Thời Duyệt còn chưa kịp chảy những giọt nước mắt nghẹn ngào thì tiếng nghiến răng nghiến lợi của đạo diễn Lý đã truyền tới: "Thời! Tiểu! Duyệt!"
Tất nhiên là đạo diễn Lý đã nhận ra mình bị ba tên quỷ nhỏ này dọa cho tới mức sợ tè ra quần rồi bỏ chạy trối chết.
Thời Duyệt lập tức ném Phạm Tinh Dương và Từ Họa vẫn đang còn ôm tay mình ra: "Là ý của hai người bọn họ, không liên quan tới tôi!"
Phạm Tinh Dương và Từ Họa: "????"
"Không phải, cậu đúng là không có nghĩa khí đó Thời Tiểu Duyệt, đã bảo là cùng sống cùng chết rồi mà?"
"Đúng vậy, đó là ý tưởng của cậu mà, cậu còn chạy đi mượn đồ......"
"Đâu ra, hai cậu mới chính là thủ phạm, tớ chỉ là đồng phạm mà thôi......"
Triệu Nhân và Ngô Nguyên Minh - những người đã đi ra từ sớm - nhìn những tên lớn đầu mà cãi như học sinh tiểu học với vẻ không hiểu mô tê gì cả.
Đạo diễn Lý - người bị phớt lờ - cảm giác tóc như muốn rụng thêm vài sợi, răng cũng sắp bị mài mòn, thế mà cái đám nít ranh này vẫn không nể nang gì y cả.
Y có thể tưởng tượng đến cảnh mình hùng hổ kể tội bọn họ rồi nhận được câu trả lời của Thời Tiểu Duyệt: Luật chơi chỉ bắt bọn tôi đi ra khỏi nhà ma, chứ đâu có nói là không được dọa đạo diễn đâu!
Ờ, nghĩ là thấy cay rồi.
Y quay đầu, nhìn thấy ánh mắt oán giận của nhân viên tên Tiểu Hà, ánh mắt kia như thể đang nói: Đạo diễn, ông nói là ông sẽ trút giận cho chúng tôi mà? Rốt cuộc là ông làm khó Thời Tiểu Duyệt hay là Thời Tiểu Duyệt làm khó ông vậy?
Thế là đạo diễn Lý chột dạ, nhìn trời rồi nhìn đất nhưng không dám nhìn Tiểu Hà.
Đi một chuyến qua nhà ma mà trời cũng đã dần chuyển tối. Thấy hai khách mời là Ngô Nguyên Minh và Triệu Nhân cũng không còn trẻ, hơn nữa bọn họ cũng đã vận động quá mức tiêu chuẩn trong ngày hôm nay, thế là đạo diễn quyết định để bọn họ về khách sạn nghỉ ngơi.
Trên đường về, Phạm Tinh Dương và Từ Họa không chịu ngồi vào những chiếc xe còn rộng rãi khác mà một hai phải chen vào ngồi chung với Thời Duyệt trên ghế sau, cứ như thể cậu là bánh trái thơm ngọt không bằng.
Thời Duyệt - kẻ đã phải chịu đựng sự khốn khổ thật lâu trong nhà ma - vừa thấy thế đã vội lấy cớ để xuống xe rồi phóng qua xe của Triệu Nhân.
Hai người còn lại trong xe bắt đầu thi nhau đổ lỗi cho người kia.
"Do cậu hết đó, Phạm Tinh Dương, cậu làm cho Tiểu Duyệt giận nên cậu ấy mới bỏ đi!"
"Nè cậu làm ơn có lý lẽ chút đi, chứ không phải cậu cứ khóc nhè nên cậu ấy mới thấy phiền rồi bỏ đi à! Tôi nói cho mà biết, tôi biết cậu ấy sớm hơn cậu, tôi còn có WeChat của cậu ấy, hai người bọn tôi còn từng kết hợp nữa....."
"Thế thì có gì mà đặc biệt cơ, sáng nay Tiểu Duyệt còn đút hạt cho tôi ăn trong phòng tạm giam kìa!"
"Vậy thì cũng đâu thân bằng hai người bọn tôi, cậu chỉ là kẻ chen vào giữa đường thôi. Tôi còn nhận cậu ấy làm sư phụ, cậu ấy còn muốn làm ba tôi, tôi thân với cậu ấy hơn cậu...."
............
Tài xế và nhân viên quay phim đang ngồi ở hàng ghế trước phải cố gắng hết sức để nhịn cười, ai cũng không khỏi cảm thán sức ảnh hưởng của Thời Duyệt thật lớn! Mới có một ngày thôi mà đã khiến hình tượng thỏ con nhỏ yếu của Từ Họa biến thành người đàn bà chua ngoa đanh đá. Phạm Tinh Dương cũng vậy, trước giờ, hắn chưa bao giờ nói nổi một câu với Từ Họa, giờ lại vì chuyện tranh nhau làm người thân thiết của Thời Duyệt mà cãi nhau một trận với người kia. Đoạn này mà được lên sóng thì chắc sẽ có rất nhiều người phải chết cười.
Tối hôm đó, vì tổ sản xuất đã từng có lịch sử đen gọi người chơi dậy đi làm nhiệm vụ trước khi mặt trời mọc, mọi người ai cũng đi ngủ sớm theo lời đề nghị của Triệu Nhân.
Hôm sau, y như rằng, trời còn chưa sáng thì tổ sản xuất đã gọi bọn họ dậy rồi, mọi người đi đến sảnh trong cơn ngái ngủ, vừa thấy họ, đạo diễn đã tuyên bố luôn: "Giờ đây, tôi sẽ mời mọi người bỏ phiếu nội bộ để chọn ra một người, người bị bỏ phiếu sẽ không được tham gia các nhiệm vụ tiếp theo nữa."
Ai cũng lên tiếng than thở, Triệu Nhân thì mắng luôn: "Lý Vi ơi là Lý Vi, ông làm người đi!"
Ngô Nguyên Minh cũng thêm vào: "Người ta lặn lội đường xa tới đây ghi hình, còn chưa quay được bao lâu thì ông đã bảo chúng tôi phải loại họ ra?!"
Đao diễn Lý vẫn rất kiên định mà không có chút lung lay nào: "Cho mọi người một phút, nếu sau một phút mà không chọn được thì chúng tôi sẽ chọn ngẫu nhiên."
Y vừa dứt lời, Thời Duyệt đã giơ cao một tay với một nụ cười ấm áp: "Các anh đừng rối làm gì, chọn em đi."