Chương 25
Dù cho Vu Chi có nghĩ nát óc cũng không thể ngờ được Lục Bách Sâm vậy mà lại gửi đi ảnh chụp thẻ phòng khách sạn tình nhân Sơn Chi.
Gương mặt Vu Chi đỏ lên, cô đoạt điện thoại về, cả giận nói: “Anh làm gì đấy.”
Lục Bách Sâm nhếch môi, cũng không giải thích, anh đứng dậy trở về sau bàn làm việc.
Khách sạn tình nhân Sơn Chi là khách sạn do Lục Bách Sâm lấy tên cô mở không bao lâu sau khi bọn họ kết hôn.
Hơn nữa, hàng năm cứ đến ngày kỉ niệm kết hôn của bọn họ sẽ có một khách sạn tình nhân Sơn Chi mới khai trương.
Bởi vì khách sạn được bài trí vừa đẹp lại tinh xảo, hơn nữa mỗi phòng lại được trang trí khác nhau, cho nên được rất nhiều các cặp đôi yêu thích.
Trước mắt thì thành phố của bọn họ đã được mở ba cái khách sạn rồi, nhưng thấy sắp tới là đến lễ Thất Tịch, không ít phòng đã bị đặt trước.
Vừa rồi, Lục Bách Sâm thế nhưng lại từ trong túi áo rút ra một chiếc thẻ phòng vip của khách sạn tình nhân Sơn Chi.
Nào có ai thuê phòng còn trắng trợn táo bạo như vậy, lại còn… khoe thẻ phòng.
Thật là mất mặt.
Không đến ba giây, đối phương lập tức trả lời tin nhắn.
Tề Đan Đan: Chị gái nhỏ, chị quá độc ác rồi đấy.
Tề Đan Đan: Em chỉ khoe một cái ảnh vé xem phim, cùng một đôi tay, chị đây khoe luôn cả thẻ phòng, tiếp theo có phải định khoe ảnh nude của hai người luôn không hả?
Vu Chi nhanh chóng thu hồi ảnh lại, đỏ mặt gửi một câu: Gửi nhầm rồi.
Tề Đan Đan: Ha, cậu nghĩ tớ có tin không?
Tề Đan Đan: Giữ gìn sức lực ** nha, chơi vui (mặt ái muội) (cái ** kia theo đúng bản gốc là □□ luôn đấy, chắc là từ gì đó không tiện nói rõ)
Tề Đan Đan: Phim bắt đầu rồi, tớ vào đây.
Vu Chi: Được.
Bị Lục Bách Sâm làm loạn như vậy, Vu Chi cũng chẳng còn tâm tình xem phim điện ảnh.
Cô nằm trên sô pha cùng Lục Bách Sâm vẫn luôn bận đến tận 11 giờ đêm, ngay cả cơm tối cũng ăn ở văn phòng anh.
Đêm đó lúc **, Quách Khải còn gửi tin nhắn WeChat cho Lục Bách Sâm. (cái ** này thì tôii chịu, không hỉu)
Ông ta hỏi việc của Lý Giai Giai nên xử lý như thế nào.
Lục Bách Sâm đang bận chỉ vội trả về bốn chữ: Không dùng đến nữa.
Nhìn thấy bốn chữ này, Quách Khải thở dài thay Lý Giai Giai đã ngồi đợi cả buổi chiều.
Sau khi thân phận của Vu Chi lộ ra ánh sáng, những đồng nghiệp trong văn phòng vốn còn xa lánh người mới lập tức lật mặt.
Không những đối tốt với Vu Chi mà còn muốn trở thành bạn tốt với cô.
Loại thái độ “nhiệt tình” này khiến Vu Chi không thể nào thích ứng được.
Quan trọng là không chỉ riêng người của phòng Tiêu thụ mà ngay cả nhân viên của các phòng ban khác cũng thêm WeChat của cô để nói chuyện phiếm.
Một điều nữa khiến Vu Chi không biết phải nói gì chính là, phòng ban khác của công ty, vậy mà còn có bạn học cao trung của cô.
Ngụy Lâm Dịch, cái tên này đối với cô vô cùng quen thuộc.
Anh ta không những là bạn cùng bàn hồi cao trung của Vu Chi, mà khi ấy còn từng theo đuổi cô, có điều đã bị cô từ chối.
Không ngờ nhiều năm sau lại gặp lại bằng cách này.
Buổi tối, lúc Vu Chi đang nằm trên giường chơi game, WeChat không ngừng có tin nhắn gửi đến.
Cô phiền đến nỗi muốn trực tiếp chặn người kia luôn.
Lục Bách Sâm tắm rửa xong nằm xuống cạnh cô, anh cúi người hôn lên sườn mặt cô một cái, đúng lúc thấy cô chặn bạn tốt.
Anh liền mở miệng hỏi: “Làm sao vậy?”
Vu Chi bực bội nói: “Người này phiền quá, em đã nói với anh ta là em đang chơi game rồi, vậy mà vẫn còn nhắn tin cho em.”
“Đồng nghiệp trong công ty à?”
Vu Chi “ừ” một tiếng.
Lục Bách Sâm nằm xuống, duỗi tay ôm cô vào ngực, cánh môi anh cọ vành tai cô: “Không để ý là được.”
Vu Chi bị anh cọ ngứa, cô co rúm người tránh thoát sự thân mật của anh.
“Người này là bạn ngồi cùng bàn hồi cao trung của em, trước đây còn từng theo đuổi em đấy.”
Vu Chi vừa dứt lời, điện thoại trong tay cô liền bị người bên cạnh cướp mất.
Giọng nói vốn dĩ ôn nhu của Lục Bách Sâm lập tức trở nên âm trầm: “Nam?”
Vu Chi trợn trắng mắt: “Không thì sao.”
Lời vừa dứt miệng, Lục Bách Sâm đã trả điện thoại về cho cô, Vu Chi vừa nhìn, bạn tốt tên Ngụy Lâm Dịch đã biến mất không còn vết tích gì.
Vu Chi cạn ngôn, cái thái độ này cũng lật nhanh thật.
Lục Bách Sâm vẫn không vui: “Phòng nào, tên gì?”
Vu Chi xoay người đối diện anh, hỏi: “Anh định làm gì?”
Lục Bách Sâm không nói gì, nắm tay trái cô nâng lên chơi đùa.
Vu Chi biết anh lại khó chịu rồi, cô phụt một tiếng bật cười.
Vu Chi hôn ‘bẹp’ một cái lên mặt anh, đưa tay vuốt mái tóc vừa được anh sấy khô, nói: “Đều là chuyện của mấy năm trước rồi, sao anh vẫn còn ghen được thế.”
Lục Bách Sâm bắt lấy bàn tay không an phận của cô trên đỉnh đầu mình, ngữ khí bướng bỉnh: “Không ghen, anh tùy tiện hỏi thôi.”
Ngoài miệng thì nói tùy tiện hỏi, nhưng trong lòng vẫn còn so đo.
Ngày hôm sau cô đi làm, trong hoàn cảnh mọi người đều bận tối mắt tối mũi, ông chủ Lục đến phòng Tiêu thụ đi dạo tận bốn, năm lần.
Mãi đến khi văn kiện đã chồng chất như núi, anh mới bận không thể xuống nữa.
Lễ Thất Tịch sắp đến rồi.
Mấy ngày nay Vu Chi đi theo phòng ban bận đến nỗi chân không chạm đất, hai cân thịt vất vả lắm mới tăng lên được nháy mắt lại gầy đi.
Hôm nay Lục Bách Sâm thấy cô không nghỉ ngơi tốt, anh định để cô ở nhà ngủ, nghỉ ngơi một ngày.
Kết quả, buổi sáng khi Vu Chi còn chưa tỉnh đã bị cuộc gọi ** của Tề Đan Đan đánh thức. (vẫn không hiểu cái ** này:”))
Hôm nay là ngày dự kiến ra mắt sản phẩm của tập đoàn Thụy Hoa.
Trong đó có ba thiết kế là đồ tình nhân, mỗi thiết kế chỉ có 520 sản phẩm.
Sắp đến lễ Thất Tịch rồi, đương nhiên có không ít người muốn mua đồ tình nhân, nhưng sói nhiều thịt lại thiếu, dẫn tới việc dù có tiền cũng không dễ dàng mua được.
Tề Đan Đan cũng nhìn trúng một cặp vòng cổ trong đó.
Cho nên mới sáng sớm cô nàng đã lôi Vu Chi đến xếp hàng ở quảng trường Thụy Hoa ở trung tâm thành phố.
Trong trung tâm thương mại có không ít người đang chờ sản phẩm dự bán, Tề Đan Đan phải chuẩn bị rất lâu mới bắt được cặp vòng tình nhân mà cô nàng thích.
Vu Chi ngồi trên ghế dài, nhìn Tề Đan Đan kích động chạy tới khoe vòng, cô nàng còn không nhịn được mà oán trách nói: “Mua đồ nhà cậu thật đúng là không dễ dàng nha, tiêu tiền còn cần phải xếp hàng nữa.”
Vu Chi nghe xong hì hì cười hai tiếng, cô giúp cô nàng đấm vai, an ủi nói: “Vất vả rồi, chị gái nhỏ, cái này không phải là quy định của công ty sao, sản phẩm dự bán không thể đặt trước, nếu Sâm ca tiên phong giúp cậu đặt trước thì chẳng phải buổi dự bán hôm nay sẽ hóa hư vô à.”
Tề Đan Đan không thèm để ý xua tay: “Ai nha, tớ chỉ tùy tiện nói vậy thôi.”
Nói rồi, cô nàng đưa chiếc hộp lên cho Vu Chi xem.
“Xem đi, chính là kiểu vòng cổ này, tớ để ý nó lâu lắm rồi.”
Dứt lời, cô nàng mở hộp ra, bên trong là một viên bích lớn bằng móng tay cái, thiết kế tinh xảo.
Lúc trước Vu Chi đã nhìn qua trên ảnh, hôm nay cũng là lần đầu tiên cô sờ được vật thật, trong miệng vẫn luôn woa woa woa kinh ngạc cảm thán.
Tề Đan Đan thấy bộ dáng này của cô, nhịn không được quở mắng: “Nếu thích sao vừa nãy cậu không xếp hàng cướp một cặp đi.”
Vu Chi yêu thích không buông tay, nhìn chiếc vòng cổ đáp: “Là Sâm ca nói không cần tớ mua, anh ấy nói sẽ tự thiết kế một cặp lắc tay tình nhân cho tớ, có điều phải chờ đến Thất Tịch mới có thể cho tớ xem.”
Gương mặt Vu Chi đỏ lên, cô đoạt điện thoại về, cả giận nói: “Anh làm gì đấy.”
Lục Bách Sâm nhếch môi, cũng không giải thích, anh đứng dậy trở về sau bàn làm việc.
Khách sạn tình nhân Sơn Chi là khách sạn do Lục Bách Sâm lấy tên cô mở không bao lâu sau khi bọn họ kết hôn.
Hơn nữa, hàng năm cứ đến ngày kỉ niệm kết hôn của bọn họ sẽ có một khách sạn tình nhân Sơn Chi mới khai trương.
Bởi vì khách sạn được bài trí vừa đẹp lại tinh xảo, hơn nữa mỗi phòng lại được trang trí khác nhau, cho nên được rất nhiều các cặp đôi yêu thích.
Trước mắt thì thành phố của bọn họ đã được mở ba cái khách sạn rồi, nhưng thấy sắp tới là đến lễ Thất Tịch, không ít phòng đã bị đặt trước.
Vừa rồi, Lục Bách Sâm thế nhưng lại từ trong túi áo rút ra một chiếc thẻ phòng vip của khách sạn tình nhân Sơn Chi.
Nào có ai thuê phòng còn trắng trợn táo bạo như vậy, lại còn… khoe thẻ phòng.
Thật là mất mặt.
Không đến ba giây, đối phương lập tức trả lời tin nhắn.
Tề Đan Đan: Chị gái nhỏ, chị quá độc ác rồi đấy.
Tề Đan Đan: Em chỉ khoe một cái ảnh vé xem phim, cùng một đôi tay, chị đây khoe luôn cả thẻ phòng, tiếp theo có phải định khoe ảnh nude của hai người luôn không hả?
Vu Chi nhanh chóng thu hồi ảnh lại, đỏ mặt gửi một câu: Gửi nhầm rồi.
Tề Đan Đan: Ha, cậu nghĩ tớ có tin không?
Tề Đan Đan: Giữ gìn sức lực ** nha, chơi vui (mặt ái muội) (cái ** kia theo đúng bản gốc là □□ luôn đấy, chắc là từ gì đó không tiện nói rõ)
Tề Đan Đan: Phim bắt đầu rồi, tớ vào đây.
Vu Chi: Được.
Bị Lục Bách Sâm làm loạn như vậy, Vu Chi cũng chẳng còn tâm tình xem phim điện ảnh.
Cô nằm trên sô pha cùng Lục Bách Sâm vẫn luôn bận đến tận 11 giờ đêm, ngay cả cơm tối cũng ăn ở văn phòng anh.
Đêm đó lúc **, Quách Khải còn gửi tin nhắn WeChat cho Lục Bách Sâm. (cái ** này thì tôii chịu, không hỉu)
Ông ta hỏi việc của Lý Giai Giai nên xử lý như thế nào.
Lục Bách Sâm đang bận chỉ vội trả về bốn chữ: Không dùng đến nữa.
Nhìn thấy bốn chữ này, Quách Khải thở dài thay Lý Giai Giai đã ngồi đợi cả buổi chiều.
Sau khi thân phận của Vu Chi lộ ra ánh sáng, những đồng nghiệp trong văn phòng vốn còn xa lánh người mới lập tức lật mặt.
Không những đối tốt với Vu Chi mà còn muốn trở thành bạn tốt với cô.
Loại thái độ “nhiệt tình” này khiến Vu Chi không thể nào thích ứng được.
Quan trọng là không chỉ riêng người của phòng Tiêu thụ mà ngay cả nhân viên của các phòng ban khác cũng thêm WeChat của cô để nói chuyện phiếm.
Một điều nữa khiến Vu Chi không biết phải nói gì chính là, phòng ban khác của công ty, vậy mà còn có bạn học cao trung của cô.
Ngụy Lâm Dịch, cái tên này đối với cô vô cùng quen thuộc.
Anh ta không những là bạn cùng bàn hồi cao trung của Vu Chi, mà khi ấy còn từng theo đuổi cô, có điều đã bị cô từ chối.
Không ngờ nhiều năm sau lại gặp lại bằng cách này.
Buổi tối, lúc Vu Chi đang nằm trên giường chơi game, WeChat không ngừng có tin nhắn gửi đến.
Cô phiền đến nỗi muốn trực tiếp chặn người kia luôn.
Lục Bách Sâm tắm rửa xong nằm xuống cạnh cô, anh cúi người hôn lên sườn mặt cô một cái, đúng lúc thấy cô chặn bạn tốt.
Anh liền mở miệng hỏi: “Làm sao vậy?”
Vu Chi bực bội nói: “Người này phiền quá, em đã nói với anh ta là em đang chơi game rồi, vậy mà vẫn còn nhắn tin cho em.”
“Đồng nghiệp trong công ty à?”
Vu Chi “ừ” một tiếng.
Lục Bách Sâm nằm xuống, duỗi tay ôm cô vào ngực, cánh môi anh cọ vành tai cô: “Không để ý là được.”
Vu Chi bị anh cọ ngứa, cô co rúm người tránh thoát sự thân mật của anh.
“Người này là bạn ngồi cùng bàn hồi cao trung của em, trước đây còn từng theo đuổi em đấy.”
Vu Chi vừa dứt lời, điện thoại trong tay cô liền bị người bên cạnh cướp mất.
Giọng nói vốn dĩ ôn nhu của Lục Bách Sâm lập tức trở nên âm trầm: “Nam?”
Vu Chi trợn trắng mắt: “Không thì sao.”
Lời vừa dứt miệng, Lục Bách Sâm đã trả điện thoại về cho cô, Vu Chi vừa nhìn, bạn tốt tên Ngụy Lâm Dịch đã biến mất không còn vết tích gì.
Vu Chi cạn ngôn, cái thái độ này cũng lật nhanh thật.
Lục Bách Sâm vẫn không vui: “Phòng nào, tên gì?”
Vu Chi xoay người đối diện anh, hỏi: “Anh định làm gì?”
Lục Bách Sâm không nói gì, nắm tay trái cô nâng lên chơi đùa.
Vu Chi biết anh lại khó chịu rồi, cô phụt một tiếng bật cười.
Vu Chi hôn ‘bẹp’ một cái lên mặt anh, đưa tay vuốt mái tóc vừa được anh sấy khô, nói: “Đều là chuyện của mấy năm trước rồi, sao anh vẫn còn ghen được thế.”
Lục Bách Sâm bắt lấy bàn tay không an phận của cô trên đỉnh đầu mình, ngữ khí bướng bỉnh: “Không ghen, anh tùy tiện hỏi thôi.”
Ngoài miệng thì nói tùy tiện hỏi, nhưng trong lòng vẫn còn so đo.
Ngày hôm sau cô đi làm, trong hoàn cảnh mọi người đều bận tối mắt tối mũi, ông chủ Lục đến phòng Tiêu thụ đi dạo tận bốn, năm lần.
Mãi đến khi văn kiện đã chồng chất như núi, anh mới bận không thể xuống nữa.
Lễ Thất Tịch sắp đến rồi.
Mấy ngày nay Vu Chi đi theo phòng ban bận đến nỗi chân không chạm đất, hai cân thịt vất vả lắm mới tăng lên được nháy mắt lại gầy đi.
Hôm nay Lục Bách Sâm thấy cô không nghỉ ngơi tốt, anh định để cô ở nhà ngủ, nghỉ ngơi một ngày.
Kết quả, buổi sáng khi Vu Chi còn chưa tỉnh đã bị cuộc gọi ** của Tề Đan Đan đánh thức. (vẫn không hiểu cái ** này:”))
Hôm nay là ngày dự kiến ra mắt sản phẩm của tập đoàn Thụy Hoa.
Trong đó có ba thiết kế là đồ tình nhân, mỗi thiết kế chỉ có 520 sản phẩm.
Sắp đến lễ Thất Tịch rồi, đương nhiên có không ít người muốn mua đồ tình nhân, nhưng sói nhiều thịt lại thiếu, dẫn tới việc dù có tiền cũng không dễ dàng mua được.
Tề Đan Đan cũng nhìn trúng một cặp vòng cổ trong đó.
Cho nên mới sáng sớm cô nàng đã lôi Vu Chi đến xếp hàng ở quảng trường Thụy Hoa ở trung tâm thành phố.
Trong trung tâm thương mại có không ít người đang chờ sản phẩm dự bán, Tề Đan Đan phải chuẩn bị rất lâu mới bắt được cặp vòng tình nhân mà cô nàng thích.
Vu Chi ngồi trên ghế dài, nhìn Tề Đan Đan kích động chạy tới khoe vòng, cô nàng còn không nhịn được mà oán trách nói: “Mua đồ nhà cậu thật đúng là không dễ dàng nha, tiêu tiền còn cần phải xếp hàng nữa.”
Vu Chi nghe xong hì hì cười hai tiếng, cô giúp cô nàng đấm vai, an ủi nói: “Vất vả rồi, chị gái nhỏ, cái này không phải là quy định của công ty sao, sản phẩm dự bán không thể đặt trước, nếu Sâm ca tiên phong giúp cậu đặt trước thì chẳng phải buổi dự bán hôm nay sẽ hóa hư vô à.”
Tề Đan Đan không thèm để ý xua tay: “Ai nha, tớ chỉ tùy tiện nói vậy thôi.”
Nói rồi, cô nàng đưa chiếc hộp lên cho Vu Chi xem.
“Xem đi, chính là kiểu vòng cổ này, tớ để ý nó lâu lắm rồi.”
Dứt lời, cô nàng mở hộp ra, bên trong là một viên bích lớn bằng móng tay cái, thiết kế tinh xảo.
Lúc trước Vu Chi đã nhìn qua trên ảnh, hôm nay cũng là lần đầu tiên cô sờ được vật thật, trong miệng vẫn luôn woa woa woa kinh ngạc cảm thán.
Tề Đan Đan thấy bộ dáng này của cô, nhịn không được quở mắng: “Nếu thích sao vừa nãy cậu không xếp hàng cướp một cặp đi.”
Vu Chi yêu thích không buông tay, nhìn chiếc vòng cổ đáp: “Là Sâm ca nói không cần tớ mua, anh ấy nói sẽ tự thiết kế một cặp lắc tay tình nhân cho tớ, có điều phải chờ đến Thất Tịch mới có thể cho tớ xem.”