Chương 24
Lục Bách Sâm bảo vệ Vu Chi ở trong ngực, sắc mặt anh âm trầm bắt lấy cánh tay phải Lý Giai Giai đang đánh đến.
Cổ tay Lý Giai Giai chỉ cảm nhận được một trận đau xót, cô ta vừa thấy rõ người đến, ngay lập tức sững sờ tại chỗ.
Thấy được Lục Bách Sâm, những người khác cũng vô cùng kinh hãi, đến lúc phản ứng lại, mọi người mới nhanh chóng chạy về vị trí của mình, ngồi xuống, nhưng những cặp mắt kia thì vẫn trộm nhìn về phía ba người bọn họ, chờ xem trò hay tiếp theo.
Trong đó có không ít người âm thầm bàn luận trên WeChat: Hai nhân vật chính của câu chuyện đều tới rồi, có kịch hay để xem rồi.
Lục Bách Sâm nhìn Lý Giai Giai đứng cách đó không xa, giọng nói lạnh lùng hỏi: “Cô đang làm cái gì đấy?”
Trong đôi mắt Lý Giai Giai hiện lên một chút hoảng hốt, nhưng thấy Vu Chi được Lục Bách Sâm bảo vệ trong lòng, cô ta cũng biết hôm nay mình xui xẻo rồi.
Đáy lòng cô ta tự trách bản thân quá xúc động, nhưng dù sao cô ta cũng không ngờ rằng vị kim chủ Lục tổng này dám trắng trợn táo bạo che chở cho tình nhân như thế.
Lý Giai Giai dứt khoát mở miệng cáo trạng trước: “Lục tổng, Vu chi là người động thủ trước, cô ta không nói không rằng trực tiếp tát tôi hai cái đấy, ngài xem mặt tôi cũng đỏ lên rồi.”
Nói rồi, Lý Giai Giai ủy khuất che lại hai bên mặt đã sớm đỏ bừng, hốc mắt lập tức đỏ lên.
Vu Chi từ trong lòng Lục Bách Sâm đi ra, đứng ở một bên, gương mặt xanh mét: “Đó là i vì cô miệng tiện.”
Lục Bách Sâm thở dài một hơi, anh ngồi xuống chỗ trống bên cạnh, tay trái đặt trên mặt bàn, chống cằm hỏi: “Quách Khải đâu?”
Không biết có ai trả lời: “Trưởng phòng đi họp rồi ạ.”
Lục Bách Sâm gật gật đầu, tiếp tục hỏi: “Tin đồn trong công ty là ai truyền ra?”
Câu này hỏi ra, tất cả mọi người đều im lặng.
Lục Bách Sâm ngước mắt nhìn Lý Giai Giai đứng đó không xa: “Tôi luôn ghét loại người thích khua môi múa mép sau lưng người khác.”
“Nếu cô tò mò về mối quan hệ giữa tôi và tiểu Chi như vậy, không bằng đến hỏi thẳng tôi.”
Lý Giai Giai bị con ngươi đen nhánh thâm thúy của anh nhìn chằm chằm, cô ta sắc mặt tái nhợt, không dám nói câu gì.
Lục Bách Sâm đứng dậy, nắm lấy tay trái của Vu Chi đưa lên, hai chiếc nhẫn tình nhân tinh xảo giống nhau như đúc xuất hiện trước mắt mọi người.
“Thấy rõ chưa?”
Lý Giai Giai cả kinh lập tức lùi về sau hai bước.
Trong văn phòng lập tức đổi hướng gió.
Vu Chi nghe phía sau lưng nhỏ giọng nghị luận.
“Đôi nhẫn này là do Lục tổng tự mình tự thiết kế đấy, trên đời này chỉ một đôi, ôi trời ơi, Lục tổng thật là lãng mạn quá, chắc chắn là tiểu Chi vô cùng hạnh phúc.”
“Ôi má ơi, hóa ra Vu Chi lại chính là phu nhân tổng giám đốc của chúng ta.”
“Đúng nha, Lý Giai Giai cũng thật là, muốn tin hot, cuối cùng ngay cả quan hệ cũng chưa làm rõ ràng mà đã nói, hại chúng ta hiểu lầm tiểu Chi.”
“Nhìn tình huống hiện tại, Lý Giai Giai khẳng định bị đuổi việc.”
“Lại nói tiếp, trong lòng tôi thực hoảng nha.”
Trong đó có một nữ đồng nghiệp che ngực, trên mặt tràn đầy lo lắng, lúc trước cô ta cùng Lý Giai Giai đoạt đi không ít hợp đồng của hai người mới Trịnh Lan và Vu Chi nha.
Lục Bách Sâm nhìn quanh một vòng, cuối cùng ánh mắt dừng lại trên người Lý Giai Giai.
Sau đó, anh liền kéo Vu Chi ra khỏi phòng.
Để lại đằng sau một đám người đang bàn tán sôi nổi.
Trong thang máy, Vu Chi nghiêng đầu nhìn anh: “Anh cứ như vậy bỏ qua cho cô ta sao?”
Lục Bách Sâm kéo cô vào ngực, không trả lời mà hỏi ngược lại: “Cô ta đánh em chỗ nào?”
Vu Chi vẻ mặt đắc ý nói: “Cô ta chưa đánh được em.”
Lục Bách Sâm nghe cô không bị đánh mới yên tâm ừ một tiếng, nhưng biểu cảm của anh vẫn khó nhìn như cũ.
Vu Chi nhìn sắc mặt của anh, ngây ngô cười, chọc chọc vào sườn anh: “Giận à?”
Lục Bách Sâm giữa chặt bàn tay không an phận của cô trong tay mình, mím chặt môi.
Vu Chi cố ý cào cào vào lòng bàn tay anh: “Ai nha, đừng giận mà, em biết sai rồi, đáng lẽ ra em nên gọi điện báo cho anh trước, lúc ấy em còn không thèm để ý, ai mà biết được lại có nhiều người bát quái như vậy, truyền tin nhanh mà lại quá đáng như vậy đâu?”
Vừa dứt lời, đầu cô ăn một cái gõ.
“Lần sau không được lại lỗ mãng hấp tấp đi động thủ đánh người, biết chưa hả.” Giọng điệu của Lục Bách Sâm rất nghiêm túc.
Vu Chi bất mãn quệt miệng: “Là cô ta nói lời khó nghe trước mà.”
“Vậy cũng phải nhịn xuống.” Lục Bách Sâm nói.
Lúc này thang máy mở ra, Vu Chi hừ lạnh một tiếng, hất tay anh ra.
Lục Bách sâm nhìn cô lại giở thói bướng bỉnh, anh bất đắc dĩ thở dài, trực tiếp nắm tay cô, kéo cô vào văn phòng.
“Sao tính tình xấu vậy chứ.”
Vu Chi cảm thấy ủy khuất, hốc mắt cũng đỏ lên: “Việc này rõ ràng là cô ta sai trước, anh không đi mắng cô ta thì thôi, vậy mà còn ở đây quát em.”
Lục Bách Sâm thấy cô muốn khóc, giọng nói lập tức mềm xuống, anh ôm cô vào lòng, nhẹ nhàng vỗ lưng an ủi: “Anh nào dám quát em chứ, anh đây là lo lắng cho em, nếu anh ở đây thì em tùy tiện đánh người cũng không sao cả.”
Nói xong lại càng ôm cô chặt hơn: “Em có biết lúc anh đến văn phòng liền thấy cô ta nhào vào em, trái tim anh cũng muốn nhảy ra ngoài luôn rồi.”
Vu Chi dựa vào trong ngực anh, vẫn ủy khuất như cũ: “Vậy sao anh còn chưa đuổi việc cô ta đi.”
“Em vội cái gì, để cô ta sợ hãi một hồi đi.”
Vô Chi cạn lời ngẩng đầu: “Sao anh lại gian tà vậy nha, còn cùng người ta chơi trò đánh vào tâm lý.”
Nói rồi, cô nhẹ nhàng vỗ vỗ vào ngực anh, tức giận hỏi: “Bình thường anh cãi nhau với em có phải cũng dùng loại kịch bản này hay không hả?”
Lục Bách Sâm: ………..
Đây là cái mạch não gì, sao còn nghĩ đến chuyện này chứ.
Đến khi tan tầm, hướng gió trong công ty đã hoàn toàn thay đổi.
Có không ít người nhân dịp tan tầm chạy tới phòng Tiêu thụ xem bộ dạng của tổng giám đốc phu nhân, muốn nhìn thử xem người phụ nữ có thể khiến Lục tổng đau lòng rốt cuộc trông như thế nào.
Vu Chi cảm giác mình giống như con khỉ ở vườn bách thú bị người ta nhòm ngó.
Cô thật sự không chịu nổi nữa, dứt khoát cầm báo biểu tiêu thụ cần xem trốn lên trên lầu.
Ít nhất thì ở trong văn phòng của Lục Bách Sâm sẽ không bị người ta soi mói.
Cô vội vàng làm việc xong, lập tức nằm liệt trên sô pha, cô lấy điện thoại ra lướt Weibo, thấy không ít người đang theo dõi một bộ phim điện ảnh mới ra mắt gần đây.
Cô thấy tóm tắt phần bình luận cũng không tệ lắm.
Cô nhìn Lục Bách Sâm vẫn đang bận rộn phía sau, hỏi: “Anh còn bận bao lâu nữa?”
Lục Bách Sâm không chớp mắt nhìn chăm chú màn hình máy tính, hỏi: “Làm sao vậy?”
“Em muốn đi xem phim.”
Lục Bách Sâm trầm mặc hai giây, nói: “Em hỏi Đan Đan một chút xem cô ấy có thể đi cùng em không đi?”
Nghe Lục Bách Sâm nói vậy, Vu Chi thất vọng à một tiếng, biết anh bận cũng không quấy rầy anh nữa.
Một lát sau, cô vẫn muốn kéo người đi xem liền nhắn tin WeChat gửi Tề Đan Đan.
Kết quả, đối phương gửi cô một tấm hình, đúng là rạp chiếu phim.
Con bé này dường như còn cố ý chụp cho cô bức hình hai bàn tay mười ngón nắm chặt để kích thích cô.
Vu Chi tức giận tắt màn hình điện thoại, vừa quay đầu liền phát hiện Lục Bách Sâm không biết đã đứng sau lưng cô từ lúc nào.
Cô không vui hỏi: “Anh đến đây làm gì? Tiếp tục bận việc của anh đi.”
Lục Bách Sâm ngồi xuống cạnh cô: “Làm sao thế, sao lại không vui rồi?”
“Hừ, em còn bận tức giận, bị người ta khoe ân ái đây này.” Cô nói rồi đưa điện thoại cho Lục Bách Sâm để anh nhìn xem.
Lục Bách Sâm nhìn hai hình ảnh kia, nhướn mày.
Anh trả lại điện thoại cho Vu Chi, hỏi: “Cái này có gì mà tức giận, khoe trở lại là được rồi.”
Vu Chi nghi hoặc: “Khoe cái gì?”
Cổ tay Lý Giai Giai chỉ cảm nhận được một trận đau xót, cô ta vừa thấy rõ người đến, ngay lập tức sững sờ tại chỗ.
Thấy được Lục Bách Sâm, những người khác cũng vô cùng kinh hãi, đến lúc phản ứng lại, mọi người mới nhanh chóng chạy về vị trí của mình, ngồi xuống, nhưng những cặp mắt kia thì vẫn trộm nhìn về phía ba người bọn họ, chờ xem trò hay tiếp theo.
Trong đó có không ít người âm thầm bàn luận trên WeChat: Hai nhân vật chính của câu chuyện đều tới rồi, có kịch hay để xem rồi.
Lục Bách Sâm nhìn Lý Giai Giai đứng cách đó không xa, giọng nói lạnh lùng hỏi: “Cô đang làm cái gì đấy?”
Trong đôi mắt Lý Giai Giai hiện lên một chút hoảng hốt, nhưng thấy Vu Chi được Lục Bách Sâm bảo vệ trong lòng, cô ta cũng biết hôm nay mình xui xẻo rồi.
Đáy lòng cô ta tự trách bản thân quá xúc động, nhưng dù sao cô ta cũng không ngờ rằng vị kim chủ Lục tổng này dám trắng trợn táo bạo che chở cho tình nhân như thế.
Lý Giai Giai dứt khoát mở miệng cáo trạng trước: “Lục tổng, Vu chi là người động thủ trước, cô ta không nói không rằng trực tiếp tát tôi hai cái đấy, ngài xem mặt tôi cũng đỏ lên rồi.”
Nói rồi, Lý Giai Giai ủy khuất che lại hai bên mặt đã sớm đỏ bừng, hốc mắt lập tức đỏ lên.
Vu Chi từ trong lòng Lục Bách Sâm đi ra, đứng ở một bên, gương mặt xanh mét: “Đó là i vì cô miệng tiện.”
Lục Bách Sâm thở dài một hơi, anh ngồi xuống chỗ trống bên cạnh, tay trái đặt trên mặt bàn, chống cằm hỏi: “Quách Khải đâu?”
Không biết có ai trả lời: “Trưởng phòng đi họp rồi ạ.”
Lục Bách Sâm gật gật đầu, tiếp tục hỏi: “Tin đồn trong công ty là ai truyền ra?”
Câu này hỏi ra, tất cả mọi người đều im lặng.
Lục Bách Sâm ngước mắt nhìn Lý Giai Giai đứng đó không xa: “Tôi luôn ghét loại người thích khua môi múa mép sau lưng người khác.”
“Nếu cô tò mò về mối quan hệ giữa tôi và tiểu Chi như vậy, không bằng đến hỏi thẳng tôi.”
Lý Giai Giai bị con ngươi đen nhánh thâm thúy của anh nhìn chằm chằm, cô ta sắc mặt tái nhợt, không dám nói câu gì.
Lục Bách Sâm đứng dậy, nắm lấy tay trái của Vu Chi đưa lên, hai chiếc nhẫn tình nhân tinh xảo giống nhau như đúc xuất hiện trước mắt mọi người.
“Thấy rõ chưa?”
Lý Giai Giai cả kinh lập tức lùi về sau hai bước.
Trong văn phòng lập tức đổi hướng gió.
Vu Chi nghe phía sau lưng nhỏ giọng nghị luận.
“Đôi nhẫn này là do Lục tổng tự mình tự thiết kế đấy, trên đời này chỉ một đôi, ôi trời ơi, Lục tổng thật là lãng mạn quá, chắc chắn là tiểu Chi vô cùng hạnh phúc.”
“Ôi má ơi, hóa ra Vu Chi lại chính là phu nhân tổng giám đốc của chúng ta.”
“Đúng nha, Lý Giai Giai cũng thật là, muốn tin hot, cuối cùng ngay cả quan hệ cũng chưa làm rõ ràng mà đã nói, hại chúng ta hiểu lầm tiểu Chi.”
“Nhìn tình huống hiện tại, Lý Giai Giai khẳng định bị đuổi việc.”
“Lại nói tiếp, trong lòng tôi thực hoảng nha.”
Trong đó có một nữ đồng nghiệp che ngực, trên mặt tràn đầy lo lắng, lúc trước cô ta cùng Lý Giai Giai đoạt đi không ít hợp đồng của hai người mới Trịnh Lan và Vu Chi nha.
Lục Bách Sâm nhìn quanh một vòng, cuối cùng ánh mắt dừng lại trên người Lý Giai Giai.
Sau đó, anh liền kéo Vu Chi ra khỏi phòng.
Để lại đằng sau một đám người đang bàn tán sôi nổi.
Trong thang máy, Vu Chi nghiêng đầu nhìn anh: “Anh cứ như vậy bỏ qua cho cô ta sao?”
Lục Bách Sâm kéo cô vào ngực, không trả lời mà hỏi ngược lại: “Cô ta đánh em chỗ nào?”
Vu Chi vẻ mặt đắc ý nói: “Cô ta chưa đánh được em.”
Lục Bách Sâm nghe cô không bị đánh mới yên tâm ừ một tiếng, nhưng biểu cảm của anh vẫn khó nhìn như cũ.
Vu Chi nhìn sắc mặt của anh, ngây ngô cười, chọc chọc vào sườn anh: “Giận à?”
Lục Bách Sâm giữa chặt bàn tay không an phận của cô trong tay mình, mím chặt môi.
Vu Chi cố ý cào cào vào lòng bàn tay anh: “Ai nha, đừng giận mà, em biết sai rồi, đáng lẽ ra em nên gọi điện báo cho anh trước, lúc ấy em còn không thèm để ý, ai mà biết được lại có nhiều người bát quái như vậy, truyền tin nhanh mà lại quá đáng như vậy đâu?”
Vừa dứt lời, đầu cô ăn một cái gõ.
“Lần sau không được lại lỗ mãng hấp tấp đi động thủ đánh người, biết chưa hả.” Giọng điệu của Lục Bách Sâm rất nghiêm túc.
Vu Chi bất mãn quệt miệng: “Là cô ta nói lời khó nghe trước mà.”
“Vậy cũng phải nhịn xuống.” Lục Bách Sâm nói.
Lúc này thang máy mở ra, Vu Chi hừ lạnh một tiếng, hất tay anh ra.
Lục Bách sâm nhìn cô lại giở thói bướng bỉnh, anh bất đắc dĩ thở dài, trực tiếp nắm tay cô, kéo cô vào văn phòng.
“Sao tính tình xấu vậy chứ.”
Vu Chi cảm thấy ủy khuất, hốc mắt cũng đỏ lên: “Việc này rõ ràng là cô ta sai trước, anh không đi mắng cô ta thì thôi, vậy mà còn ở đây quát em.”
Lục Bách Sâm thấy cô muốn khóc, giọng nói lập tức mềm xuống, anh ôm cô vào lòng, nhẹ nhàng vỗ lưng an ủi: “Anh nào dám quát em chứ, anh đây là lo lắng cho em, nếu anh ở đây thì em tùy tiện đánh người cũng không sao cả.”
Nói xong lại càng ôm cô chặt hơn: “Em có biết lúc anh đến văn phòng liền thấy cô ta nhào vào em, trái tim anh cũng muốn nhảy ra ngoài luôn rồi.”
Vu Chi dựa vào trong ngực anh, vẫn ủy khuất như cũ: “Vậy sao anh còn chưa đuổi việc cô ta đi.”
“Em vội cái gì, để cô ta sợ hãi một hồi đi.”
Vô Chi cạn lời ngẩng đầu: “Sao anh lại gian tà vậy nha, còn cùng người ta chơi trò đánh vào tâm lý.”
Nói rồi, cô nhẹ nhàng vỗ vỗ vào ngực anh, tức giận hỏi: “Bình thường anh cãi nhau với em có phải cũng dùng loại kịch bản này hay không hả?”
Lục Bách Sâm: ………..
Đây là cái mạch não gì, sao còn nghĩ đến chuyện này chứ.
Đến khi tan tầm, hướng gió trong công ty đã hoàn toàn thay đổi.
Có không ít người nhân dịp tan tầm chạy tới phòng Tiêu thụ xem bộ dạng của tổng giám đốc phu nhân, muốn nhìn thử xem người phụ nữ có thể khiến Lục tổng đau lòng rốt cuộc trông như thế nào.
Vu Chi cảm giác mình giống như con khỉ ở vườn bách thú bị người ta nhòm ngó.
Cô thật sự không chịu nổi nữa, dứt khoát cầm báo biểu tiêu thụ cần xem trốn lên trên lầu.
Ít nhất thì ở trong văn phòng của Lục Bách Sâm sẽ không bị người ta soi mói.
Cô vội vàng làm việc xong, lập tức nằm liệt trên sô pha, cô lấy điện thoại ra lướt Weibo, thấy không ít người đang theo dõi một bộ phim điện ảnh mới ra mắt gần đây.
Cô thấy tóm tắt phần bình luận cũng không tệ lắm.
Cô nhìn Lục Bách Sâm vẫn đang bận rộn phía sau, hỏi: “Anh còn bận bao lâu nữa?”
Lục Bách Sâm không chớp mắt nhìn chăm chú màn hình máy tính, hỏi: “Làm sao vậy?”
“Em muốn đi xem phim.”
Lục Bách Sâm trầm mặc hai giây, nói: “Em hỏi Đan Đan một chút xem cô ấy có thể đi cùng em không đi?”
Nghe Lục Bách Sâm nói vậy, Vu Chi thất vọng à một tiếng, biết anh bận cũng không quấy rầy anh nữa.
Một lát sau, cô vẫn muốn kéo người đi xem liền nhắn tin WeChat gửi Tề Đan Đan.
Kết quả, đối phương gửi cô một tấm hình, đúng là rạp chiếu phim.
Con bé này dường như còn cố ý chụp cho cô bức hình hai bàn tay mười ngón nắm chặt để kích thích cô.
Vu Chi tức giận tắt màn hình điện thoại, vừa quay đầu liền phát hiện Lục Bách Sâm không biết đã đứng sau lưng cô từ lúc nào.
Cô không vui hỏi: “Anh đến đây làm gì? Tiếp tục bận việc của anh đi.”
Lục Bách Sâm ngồi xuống cạnh cô: “Làm sao thế, sao lại không vui rồi?”
“Hừ, em còn bận tức giận, bị người ta khoe ân ái đây này.” Cô nói rồi đưa điện thoại cho Lục Bách Sâm để anh nhìn xem.
Lục Bách Sâm nhìn hai hình ảnh kia, nhướn mày.
Anh trả lại điện thoại cho Vu Chi, hỏi: “Cái này có gì mà tức giận, khoe trở lại là được rồi.”
Vu Chi nghi hoặc: “Khoe cái gì?”