Chương 130: Kế hoạch của
Mỗi khi roi da quất vào da thịt, máu liền túa ra thành vết dưới mặt sàn. Trình Uy Nga run rẩy rên rỉ từng cơn, cơ thể mảnh mai của cậu ta không còn lành lặn nữa, trên lưng chằn chịt dấu roi. Cậu ta mím môi khóc nấc lên, lếch thân tàn đến bên chân Lê Hòa Lỗ, đầu gục trên đôi giày da loáng bóng.
“Hức, ngài Lê à, em xin lỗi… Em sẽ không nói năng vô lễ như thế nữa, là em không biết thân biết phận, xin ngài hãy tha cho em”.
Đầu ngón tay nhẹ nhàng gõ trên chiếc mặt nạ máy móc, Lê Hòa Lỗ khựng lại, nhìn xuống con sóc nhỏ bị đánh đến đáng thương dưới chân mình, nhếch mép ra dấu cho thuộc hạ mang nhiệm vụ phạt Trình Uy Nga lui xuống. Gã túm tóc cậu ta ngửa lên, nheo mắt nhìn cặp mắt sưng húp kia: “Cậu nhắc lại những gì tôi đã giao cho cậu và hậu quả nếu không làm tốt”.
Trình Uy Nga run giọng nói ra từng chữ với giọng nói khàn khàn: “Ngài Lê bảo rằng em hãy giữ chân tên ‘Du Thành Nghĩa’ kia, để lùa hắn và đám thủ vệ của hắn và kéo cả Kim Khang vào một chỗ. Sau đó đợi ngài phát động kế hoạch tiêu diệt hắn… Nếu tôi không làm tốt sẽ xuống địa ngục cùng hắn”.
Đặt chiếc mặt nạ lên bàn, Lê Hòa Lỗ ôm Trình Uy Nga ngồi trên đùi mình. Vuốt ve gò má ửng đỏ của cậu ta, giọng nói lạnh băng của ác quỷ bỗng nhiên trở nên dịu dàng: “Tốt lắm, ngoan ngoãn như thế này mới có thể ở cạnh ta chứ”.
Hành động này đối với Trình Uy Nga mà nói vô cùng kinh tởm, cậu ta ghét bản thân mình vừa là công cụ lùa gà vừa là đồ chơi giải tỏa của gã. Không khỏi rùng mình, run bật khi phải tiếp xúc gần kề thân mật ở cạnh gã. Cậu ta thật sự muốn chết quách đi cho rồi, còn hơn tồn tại để làm vật tiêu khiển cho người ta.
Thân dưới đau đớn khi bị cự vật xâm phạm, Trình Uy Nga chỉ có thể cắn răng chịu đựng. Vết thương trên lưng đau rát, huyệt động thì nhức nhói, chẳng có chút cảm xúc kích thích nào trong cái chuyện điên rồ này.
Nước mắt chảy dài, cậu ta căm phẫn cuộc đời đáng ghét này nhưng lại bất lực gục đầu trên vai Lê Hòa Lỗ.
Lê Vĩ Hòa ngồi ở ghế sofa đối diện, nhâm nhi rượu vang mà nhìn về phía Lê Hòa Lỗ. Khẽ nhíu mày khó chịu nhìn từng chuyển động và tác động lên đồ chơi bé nhỏ của gã, Lê Vĩ Hòa đăm chiêu, gã mới nói: “Em trai, em vẫn chưa trả lời tôi rằng em có ưng ý chiếc mặt nạ đó không đấy”.
Lê Hòa Lỗ chỉ tập trung hưởng thụ trò chơi của mình, không để ý đến Lê Vĩ Hòa.
Công sức cảm thấy không được chấp nhận, Lê Vĩ Hòa đặt mạnh ly rượu xuống bàn, bước đến bóp lấy cằm Lê Hòa Lỗ bắt gã phải nhìn thẳng vào mắt mình: “Từ khi chúng ta gặp lại nhau có lúc nào em nói chuyện tử tế, đàng hoàng với tôi chưa hả?! Đồ vật quý báu cũng là tôi lấy cắp về cho em, vậy mà đến một câu cảm ơn cũng không có?!”.
Lê Hòa Lỗ lạnh lùng lườm gã, giơ tay ra lệnh cho Lang Huyền kéo gã ra khỏi mình. Hắn ta chưa kịp động tay đến gã đã bị ăn đấm cho ngã ra đó.
Không nỡ gián đoạn màn giải tỏa của mình, Lê Hòa Lỗ lạnh nhạt nói: “Anh gấp gáp mong muốn câu trả lời của tôi để làm gì? Anh không thấy tôi đang hành sự sao?”.
Biết Lê Hòa Lỗ đã thay tính đổi dạ, không trách vì sao em trai ngày một xa cách với mình dù cho ở ngay cạnh bên. Gã không biết nói gì cho hơn liền ngồi lại ghế sofa.
Sau khi giải tỏa bản năng của loài người xong, Lê Hòa Lỗ cho người mang Trình Uy Nga đi. Còn gã thì chỉn chủ trang phục cho thẳng thóm, ngay ngắn theo thói quen. Lúc này mới lên tiếng: “Tôi cũng thấy biết ơn anh vì đã lùa tên nhãi mù quáng Thanh Nhân kia lên đảo, nhưng về chiếc mặt nạ này anh có chắc nó là hàng thật không?”.
Thái độ của gã nói chuyện với anh trai mình như đang nói chuyện với tên thuộc hạ không khỏi làm Lê Vĩ Hòa bận tâm: “Có thể đem kiếm chứng”.
Lê Hòa Lỗ ngoắt tay, dặn dò Lang Huyền. Sau đó đưa chiếc mặt nạ cho hắn ta, Lang Huyền nhận lệnh rồi rời đi. Gã nói: “Không cần đâu, giờ tôi cho người đem ra chợ đen bán, tiền chia đôi. Nếu không có chuyện gì thì mời anh về cho”.
Đúng là không nhịn được mà, Lê Vĩ Hòa định động thủ thì chợt khựng lại. Gã day ấn đường nhìn đứa đứa em trai vừa đáng ghét lại vừa đáng thương. Gã không có ý định rời đi sớm như vậy đâu: “Kế hoạch tiếp theo của em như thế nào? Tạ Hào Hoa là một lão giả xảo quyệt, tuyệt đối không dễ mắc bẫy đâu. Em có kế sách đối phó khi bị lão lật bài chưa?”.
Lê Hòa Lỗ lắc ly rượu vang sắc đỏ trên tay, nhìn nó như đang nhìn một ly thủy tinh đựng máu người. Vẻ mặt hiện lên thích thú, nói: “Chỉ cần gom các thủ lĩnh của Liên Bang lại một cái đảo chắc chắn sẽ đem bọn họ xiên thành gà nướng”.
“Nhưng đó không phải vấn đề! Em có hiểu không?!”.
Lườm nguýt Lê Vĩ Hòa, gã uống một hớp rồi đặt mạnh nó xuống mặt bàn kính. Ly rượu mỏng manh vậy mà không bị ảnh hưởng, thế nhưng mặt kính trong suốt dày cọm lại bị nứt một đường. Nó giống như suy nghĩ của gã vậy: “Tôi có cách riêng, cảm ơn anh đã nhắc nhở”.
Gã tựa lưng ra ghế, bỗng nói: “À đúng rồi, cái ‘hang’ này của anh cũng không tồi đấy. Dù có hành tung ra sao cũng chẳng ai hay biết, đặc biệt là đám ‘chó săn’ của chính phủ. Dây truyền sản xuất ‘hàng’ của anh hoạt động tốt đấy, mười mấy năm rồi vẫn không bị bắt tại trận”.
Cuối cùng em trai cũng chịu để ý đến thành tích của mình, Lê Vĩ Hòa khẽ cười: “Tôi có thể giúp em bất cứ điều gì mà em muốn, chỉ cần em chịu nghe theo mọi sự sắp xếp theo chỉ dẫn của tôi”.
Nghe xong lời này đột nhiên Lê Hòa Lỗ cười lớn trong bất mãn: “Anh nói giúp tôi thì tôi phải nghe theo anh hết sao? Như tên ngu xuẩn ngày xưa đó hử?”.
Gã đập tay xuống bàn, giọng nói trở nên lạnh lẽo, lẫn trong đó là chua chát: “Bây giờ tôi cùng anh một thuyền điều đó không có nghĩa là tôi quay lại làm em trai anh, nể tình khi gặp lại anh giúp đỡ tôi không ít nên tôi không đem chuyện ngày xưa ra tính toán với anh. Nếu anh muốn nối lại tình nghĩa anh em gì đó thì tự đi vào tù mà nối với mấy tên ‘em trai’ của anh, tôi không rảnh dây dưa với anh”.
Lê Vĩ Hòa chợt im bặt, gã lặng lẽ nhìn Lê Hòa Lỗ. Sâu trong đôi mắt khó lường, là một người anh trai muốn vỗ về em trai nhỏ. Nhưng mà sau những chuỗi ngày bị vùi lấp trong bóng tối, em trai nhỏ của gã không còn là cậu nhóc ngây thơ nữa rồi. Biến thành một gã đàn ông mang thù hận với nhân loại trên đời này. Không còn ai có thể ở cạnh làm tấm chăn sưởi ấm cho một chú cừu lạc lối.
Trong mắt cừu nhỏ thế gian này chính là khu rừng chất chứa bầy thú hoang dã kinh tởm, chẳng có kẻ nào trong mắt Lê Hòa Lỗ là một con người bình thường cả. Điều mà gã cực kỳ khó chịu đó chính là, vì điều gì mà gã lại nhìn ra tên gian xảo, tàn nhẫn Lê Vĩ Hòa là một con người bình thường. Là anh trai gã, không phải thú dữ hay thú hoang tàn sát, mà chính là một con người.
Điều này đã làm gã nghi ngờ chính mình có phải đã bị thế giới loài thú này nhấn chìm theo không. Không lý nào kẻ mà gã căm hận nhất lại là con người duy nhất trong mắt gã. Cho nên Lê Hòa Lỗ càng ghét bỏ Lê Vĩ Hòa hơn.
…
Hoàng hôn dần buông, màn đêm lên thay thế mặt trời sau lớp mây đen kịt của cơn mưa đã tạnh. Tầm bảy giờ tối, Thanh Nhân dẫn Tiêu Trúc qua nơi nhóm Phong Tình đang ở. Ngoài mặt cả nhóm nói là chén một bữa không say không về để dân làng không chú ý đến, nhưng thực tế bọn họ tập hợp lại bàn bạc kế hoạch.
Chia nhau ra hành động, Tiêu Trúc cùng Kim Khang ở lại tìm hiểu về thiết bị hồi sáng Phong Tình mang về và điều tra tín hiệu đáng ngờ xung quanh bọn họ, để xem còn thứ thiết bị kỳ lạ nào trên đảo mà họ không biết. Theo hai người họ là hai đàn em ở lại canh nhà và báo cáo. Ryan và bốn thuộc hạ đi dò thính người dân trên đảo, nhóm năm người còn lại thì đi quanh hòn đảo tra xét.
Còn Phong Tình và Thanh Nhân sẽ đi đến nhà kho trước, nhóm Ryan đến mười một giờ khuya mới bắt đầu hành động, có chuyện gì bất trắc sẽ ra phương án số hai.
Vũ khí trang bị đầy đủ, Phong Tình đi phía trước còn Thanh Nhân đi đằng sau. Cả hai đi bằng hướng ngược lại, tuy đến địa điểm chính lâu hơn nhưng ít ra tránh vào làng và không chạm mặt với dân làng nào. Chỗ này là khu rừng vừa tối và ẩm ướt sau cơn mưa ban ngày, mùi cỏ đất và tiếng côn trùng kêu cùng tiếng giày đạp lẹp bẹp trên đám cỏ phá tan bầu không khí tĩnh lặng của hai người.
Hôm nay không thấy Trình Uy Nga tìm đến, Phong Tình thấy vô cùng khỏe re, cậu ta như con muỗi vo ve vừa phiền phức lại vô cùng khó chịu. Được ở cùng người yêu dấu sướng biết bao cần gì phải diễn kịch để thân mật với tên tình nhân vô tích sự chứ. Đã vậy tên tình nhân ấy lại lừa bịp hắn mới hay, lừa qua lừa lại rồi thành một hỗn hợp cháo khét khó nhai.
Nhờ Thanh Nhân kể câu chuyện anh đã phát hiện Trình Uy Nga có liên quan đến Lê Hòa Lỗ hắn mới ngừng ngay vở kịch. Nếu đã không phải dân làng bình thường thì cần gì hắn phải giả vờ moi móc thông tin từ cậu ta nữa chứ. Biết được đó là địch thì phải trở mặt thôi.
Đang đi bỗng Phong Tình khựng lại, Thanh Nhân phía sau tiến lên hỏi: “Có chuyện gì vậy?”.
Hắn híp mắt nhìn qua anh: “Sao anh cứ đi tít đằng sau tôi hoài vậy? Không thể đi cùng à?”.
Thanh Nhân cũng đâu thể nói là đi phía sau để ngắm nhìn bóng lưng hắn đâu, anh mới nói: “Cậu đi đằng trước tôi đi đằng sau để dễ quan sát mối nguy hiểm, nếu phía sau có nguy hiểm tôi sẽ báo ngay và phòng thủ. Còn nếu đằng trước gặp sự cố thì cậu phòng thủ, như vậy hai người chúng ta không ai bị thương”.
Cái cớ này vừa đúng vừa hoàn hảo, đương nhiên là hắn tin ngay rồi. Nhưng hắn cố chấp chỉ muốn anh đi ngay bên cạnh mình: “Dù có vậy đi chăng nữa lỡ đâu anh là đứa chết trước ngay trước khi phòng thủ rồi sao? Đi ngay sát tôi ngay, có gì còn xoay sở cho cả hai”.
Được quan tâm thế này, anh cười thầm: “Được thôi ‘Du tổng’ ạ”.
Đi được một lúc thì hắn bắt chuyện: “Mấy hôm nay anh lên đảo tôi vẫn chưa biết chỗ anh và tên nhóc họ Tiêu ở, hai người ở chỗ nào vậy? Nơi đó tốt không? Nếu không thì đến chỗ tôi đi, rộng rãi thoáng mát”.
Mặc dù rất muốn đến ở cùng hắn nhưng nhiều người ở chung một chỗ anh thật sự thấy bất tiện: “Được rồi, chỗ bọn tôi tốt lắm, chỉ là một ngôi nhà nhỏ không lớn bằng chỗ các cậu nhưng hai người tạm ở là ổn rồi”.
Bỗng nhớ ra gì đó, hắn sầm mặt hỏi: “Nếu là ngôi nhà nhỏ thì chẳng phải chỉ có một phòng ngủ thôi sao?”.
Anh gật đầu, Phong Tình biết ngay mà, hắn híp mắt như cún nghi ngờ mà hỏi: “Anh và tên nhãi họ Tiêu đó ngủ chung một giường sao?”.
Con cún ngốc này để chữ ghen to đùng trên trán rồi, anh đăm chiêu, cuối cùng giả vờ diễn để chọc tức hắn: “Anh em với nhau thì việc ngủ chung một giường thì có sao đâu? Tôi không ngủ cùng cậu ấy chẳng lẽ phải qua nằm chung giường với cậu sao?”.
“Anh…! Anh có biết cậu ta cũng thích…”. Định nói cho anh biết tình cảm của Tiêu Trúc giành cho anh thì chợt câm nín. Lỡ đâu hiện tại anh biết sự thật thì càng có hảo cảm với cậu ta thì sao? Đó là lý thuyết hắn suy đoán lung tung, chứ có phải đâu.
Chó ngốc phát ghen đến sôi lửa phừng phừng, Thanh Nhân không nhịn được cục lông chọc cười này được. Ngay từ ban đầu anh đã nhận ra Tiêu Trúc thích mình rồi, cho nên mới hay cố tình cách xa cậu ra trong khoảng thời gian làm việc cùng nhau.
Anh là một người chung thủy, tuyệt đối sẽ không phản bội người mình yêu mà có tình cảm với người khác. Mặc dù thi thoảng có kéo gần khoảng cách với Tiêu Trúc, nhưng anh vẫn luôn giữ chừng mực. Không dây dưa quá nhiều, đôi khi sẽ uống rượu cùng cậu nhưng anh không để say mà hành động ra những chuyện quá giới hạn.
Sau đó cả hai người im lặng, không ai nói gì hết mà tập trung đi làm nhiệm vụ. Thi thoảng tay cả hai tự dưng va nhẹ vào nhau, tạo ra cảm xúc hồi hộp như thanh niên mới biết yêu. Không phải đi giữa rừng với bầu không khí lãng mạng, mà là đang làm nhiệm vụ, cơ mà nó gây hiểu lầm cho người ta rằng cả hai đang hẹn hò.
Đến rừng táo, anh và hắn tắt đèn pin đi, đứng ở gốc tối nhất quan sát đằng trước. Hai người phát hiện có một chút ánh sáng màu xanh mờ nhạt phát ra từ những khe nhỏ trên ván tường. Mới thấy cánh cửa bị Phong Tình phá đã được thay cái mới, cái này i hệt cánh cửa trước.
Tai nghe trên tai cả hai được nhận tín hiệu từ Tiêu Trúc: “Em đang cho chip bay quét dò… Rè rè quanh khu… Rè vực… Rè rè… Hoàn toàn không có dấu… Rè rè…”.
Nói được một lúc thì rì rè vô cùng nhức đầu, Phong Tình bực mình mắng: “Tắt mẹ đi, nói cái quái gì không nghe được gì hết”.
Kết nối của Tiêu Trúc liền tắt queo.
“…”.
Chip bay hồi chiều đã được nâng cấp, ban đầu anh không định cày độ nhiễu sóng vào chip bay để quét thiết bị điện tử. Nhưng khi tìm được thiết bị quét danh tính tử thần thì anh liền cho cày vào, có thể quét ra nhiều thiết bị khác quanh khu vực rừng táo này.
Tín hiệu hiện tại trên điện thoại không kết nối, chỉ có thể nhờ vào chip bay để cho bên cậu xem xét tình tình.
Bỗng có âm thanh gì đó như tiếng máy móc nhưng mà nhỏ phát ra vô cùng êm tai, tựa hồ như giai điệu của một bài hát. Cả hai người đều chú ý về cái nhà kho.
Ánh sáng đèn pin trên tay người nọ phát sáng khi bước ra ngoài. Thanh Nhân và Phong Tình đều kinh ngạc khi phát hiện kẻ đó là Lê Vĩ Hòa.
“Hức, ngài Lê à, em xin lỗi… Em sẽ không nói năng vô lễ như thế nữa, là em không biết thân biết phận, xin ngài hãy tha cho em”.
Đầu ngón tay nhẹ nhàng gõ trên chiếc mặt nạ máy móc, Lê Hòa Lỗ khựng lại, nhìn xuống con sóc nhỏ bị đánh đến đáng thương dưới chân mình, nhếch mép ra dấu cho thuộc hạ mang nhiệm vụ phạt Trình Uy Nga lui xuống. Gã túm tóc cậu ta ngửa lên, nheo mắt nhìn cặp mắt sưng húp kia: “Cậu nhắc lại những gì tôi đã giao cho cậu và hậu quả nếu không làm tốt”.
Trình Uy Nga run giọng nói ra từng chữ với giọng nói khàn khàn: “Ngài Lê bảo rằng em hãy giữ chân tên ‘Du Thành Nghĩa’ kia, để lùa hắn và đám thủ vệ của hắn và kéo cả Kim Khang vào một chỗ. Sau đó đợi ngài phát động kế hoạch tiêu diệt hắn… Nếu tôi không làm tốt sẽ xuống địa ngục cùng hắn”.
Đặt chiếc mặt nạ lên bàn, Lê Hòa Lỗ ôm Trình Uy Nga ngồi trên đùi mình. Vuốt ve gò má ửng đỏ của cậu ta, giọng nói lạnh băng của ác quỷ bỗng nhiên trở nên dịu dàng: “Tốt lắm, ngoan ngoãn như thế này mới có thể ở cạnh ta chứ”.
Hành động này đối với Trình Uy Nga mà nói vô cùng kinh tởm, cậu ta ghét bản thân mình vừa là công cụ lùa gà vừa là đồ chơi giải tỏa của gã. Không khỏi rùng mình, run bật khi phải tiếp xúc gần kề thân mật ở cạnh gã. Cậu ta thật sự muốn chết quách đi cho rồi, còn hơn tồn tại để làm vật tiêu khiển cho người ta.
Thân dưới đau đớn khi bị cự vật xâm phạm, Trình Uy Nga chỉ có thể cắn răng chịu đựng. Vết thương trên lưng đau rát, huyệt động thì nhức nhói, chẳng có chút cảm xúc kích thích nào trong cái chuyện điên rồ này.
Nước mắt chảy dài, cậu ta căm phẫn cuộc đời đáng ghét này nhưng lại bất lực gục đầu trên vai Lê Hòa Lỗ.
Lê Vĩ Hòa ngồi ở ghế sofa đối diện, nhâm nhi rượu vang mà nhìn về phía Lê Hòa Lỗ. Khẽ nhíu mày khó chịu nhìn từng chuyển động và tác động lên đồ chơi bé nhỏ của gã, Lê Vĩ Hòa đăm chiêu, gã mới nói: “Em trai, em vẫn chưa trả lời tôi rằng em có ưng ý chiếc mặt nạ đó không đấy”.
Lê Hòa Lỗ chỉ tập trung hưởng thụ trò chơi của mình, không để ý đến Lê Vĩ Hòa.
Công sức cảm thấy không được chấp nhận, Lê Vĩ Hòa đặt mạnh ly rượu xuống bàn, bước đến bóp lấy cằm Lê Hòa Lỗ bắt gã phải nhìn thẳng vào mắt mình: “Từ khi chúng ta gặp lại nhau có lúc nào em nói chuyện tử tế, đàng hoàng với tôi chưa hả?! Đồ vật quý báu cũng là tôi lấy cắp về cho em, vậy mà đến một câu cảm ơn cũng không có?!”.
Lê Hòa Lỗ lạnh lùng lườm gã, giơ tay ra lệnh cho Lang Huyền kéo gã ra khỏi mình. Hắn ta chưa kịp động tay đến gã đã bị ăn đấm cho ngã ra đó.
Không nỡ gián đoạn màn giải tỏa của mình, Lê Hòa Lỗ lạnh nhạt nói: “Anh gấp gáp mong muốn câu trả lời của tôi để làm gì? Anh không thấy tôi đang hành sự sao?”.
Biết Lê Hòa Lỗ đã thay tính đổi dạ, không trách vì sao em trai ngày một xa cách với mình dù cho ở ngay cạnh bên. Gã không biết nói gì cho hơn liền ngồi lại ghế sofa.
Sau khi giải tỏa bản năng của loài người xong, Lê Hòa Lỗ cho người mang Trình Uy Nga đi. Còn gã thì chỉn chủ trang phục cho thẳng thóm, ngay ngắn theo thói quen. Lúc này mới lên tiếng: “Tôi cũng thấy biết ơn anh vì đã lùa tên nhãi mù quáng Thanh Nhân kia lên đảo, nhưng về chiếc mặt nạ này anh có chắc nó là hàng thật không?”.
Thái độ của gã nói chuyện với anh trai mình như đang nói chuyện với tên thuộc hạ không khỏi làm Lê Vĩ Hòa bận tâm: “Có thể đem kiếm chứng”.
Lê Hòa Lỗ ngoắt tay, dặn dò Lang Huyền. Sau đó đưa chiếc mặt nạ cho hắn ta, Lang Huyền nhận lệnh rồi rời đi. Gã nói: “Không cần đâu, giờ tôi cho người đem ra chợ đen bán, tiền chia đôi. Nếu không có chuyện gì thì mời anh về cho”.
Đúng là không nhịn được mà, Lê Vĩ Hòa định động thủ thì chợt khựng lại. Gã day ấn đường nhìn đứa đứa em trai vừa đáng ghét lại vừa đáng thương. Gã không có ý định rời đi sớm như vậy đâu: “Kế hoạch tiếp theo của em như thế nào? Tạ Hào Hoa là một lão giả xảo quyệt, tuyệt đối không dễ mắc bẫy đâu. Em có kế sách đối phó khi bị lão lật bài chưa?”.
Lê Hòa Lỗ lắc ly rượu vang sắc đỏ trên tay, nhìn nó như đang nhìn một ly thủy tinh đựng máu người. Vẻ mặt hiện lên thích thú, nói: “Chỉ cần gom các thủ lĩnh của Liên Bang lại một cái đảo chắc chắn sẽ đem bọn họ xiên thành gà nướng”.
“Nhưng đó không phải vấn đề! Em có hiểu không?!”.
Lườm nguýt Lê Vĩ Hòa, gã uống một hớp rồi đặt mạnh nó xuống mặt bàn kính. Ly rượu mỏng manh vậy mà không bị ảnh hưởng, thế nhưng mặt kính trong suốt dày cọm lại bị nứt một đường. Nó giống như suy nghĩ của gã vậy: “Tôi có cách riêng, cảm ơn anh đã nhắc nhở”.
Gã tựa lưng ra ghế, bỗng nói: “À đúng rồi, cái ‘hang’ này của anh cũng không tồi đấy. Dù có hành tung ra sao cũng chẳng ai hay biết, đặc biệt là đám ‘chó săn’ của chính phủ. Dây truyền sản xuất ‘hàng’ của anh hoạt động tốt đấy, mười mấy năm rồi vẫn không bị bắt tại trận”.
Cuối cùng em trai cũng chịu để ý đến thành tích của mình, Lê Vĩ Hòa khẽ cười: “Tôi có thể giúp em bất cứ điều gì mà em muốn, chỉ cần em chịu nghe theo mọi sự sắp xếp theo chỉ dẫn của tôi”.
Nghe xong lời này đột nhiên Lê Hòa Lỗ cười lớn trong bất mãn: “Anh nói giúp tôi thì tôi phải nghe theo anh hết sao? Như tên ngu xuẩn ngày xưa đó hử?”.
Gã đập tay xuống bàn, giọng nói trở nên lạnh lẽo, lẫn trong đó là chua chát: “Bây giờ tôi cùng anh một thuyền điều đó không có nghĩa là tôi quay lại làm em trai anh, nể tình khi gặp lại anh giúp đỡ tôi không ít nên tôi không đem chuyện ngày xưa ra tính toán với anh. Nếu anh muốn nối lại tình nghĩa anh em gì đó thì tự đi vào tù mà nối với mấy tên ‘em trai’ của anh, tôi không rảnh dây dưa với anh”.
Lê Vĩ Hòa chợt im bặt, gã lặng lẽ nhìn Lê Hòa Lỗ. Sâu trong đôi mắt khó lường, là một người anh trai muốn vỗ về em trai nhỏ. Nhưng mà sau những chuỗi ngày bị vùi lấp trong bóng tối, em trai nhỏ của gã không còn là cậu nhóc ngây thơ nữa rồi. Biến thành một gã đàn ông mang thù hận với nhân loại trên đời này. Không còn ai có thể ở cạnh làm tấm chăn sưởi ấm cho một chú cừu lạc lối.
Trong mắt cừu nhỏ thế gian này chính là khu rừng chất chứa bầy thú hoang dã kinh tởm, chẳng có kẻ nào trong mắt Lê Hòa Lỗ là một con người bình thường cả. Điều mà gã cực kỳ khó chịu đó chính là, vì điều gì mà gã lại nhìn ra tên gian xảo, tàn nhẫn Lê Vĩ Hòa là một con người bình thường. Là anh trai gã, không phải thú dữ hay thú hoang tàn sát, mà chính là một con người.
Điều này đã làm gã nghi ngờ chính mình có phải đã bị thế giới loài thú này nhấn chìm theo không. Không lý nào kẻ mà gã căm hận nhất lại là con người duy nhất trong mắt gã. Cho nên Lê Hòa Lỗ càng ghét bỏ Lê Vĩ Hòa hơn.
…
Hoàng hôn dần buông, màn đêm lên thay thế mặt trời sau lớp mây đen kịt của cơn mưa đã tạnh. Tầm bảy giờ tối, Thanh Nhân dẫn Tiêu Trúc qua nơi nhóm Phong Tình đang ở. Ngoài mặt cả nhóm nói là chén một bữa không say không về để dân làng không chú ý đến, nhưng thực tế bọn họ tập hợp lại bàn bạc kế hoạch.
Chia nhau ra hành động, Tiêu Trúc cùng Kim Khang ở lại tìm hiểu về thiết bị hồi sáng Phong Tình mang về và điều tra tín hiệu đáng ngờ xung quanh bọn họ, để xem còn thứ thiết bị kỳ lạ nào trên đảo mà họ không biết. Theo hai người họ là hai đàn em ở lại canh nhà và báo cáo. Ryan và bốn thuộc hạ đi dò thính người dân trên đảo, nhóm năm người còn lại thì đi quanh hòn đảo tra xét.
Còn Phong Tình và Thanh Nhân sẽ đi đến nhà kho trước, nhóm Ryan đến mười một giờ khuya mới bắt đầu hành động, có chuyện gì bất trắc sẽ ra phương án số hai.
Vũ khí trang bị đầy đủ, Phong Tình đi phía trước còn Thanh Nhân đi đằng sau. Cả hai đi bằng hướng ngược lại, tuy đến địa điểm chính lâu hơn nhưng ít ra tránh vào làng và không chạm mặt với dân làng nào. Chỗ này là khu rừng vừa tối và ẩm ướt sau cơn mưa ban ngày, mùi cỏ đất và tiếng côn trùng kêu cùng tiếng giày đạp lẹp bẹp trên đám cỏ phá tan bầu không khí tĩnh lặng của hai người.
Hôm nay không thấy Trình Uy Nga tìm đến, Phong Tình thấy vô cùng khỏe re, cậu ta như con muỗi vo ve vừa phiền phức lại vô cùng khó chịu. Được ở cùng người yêu dấu sướng biết bao cần gì phải diễn kịch để thân mật với tên tình nhân vô tích sự chứ. Đã vậy tên tình nhân ấy lại lừa bịp hắn mới hay, lừa qua lừa lại rồi thành một hỗn hợp cháo khét khó nhai.
Nhờ Thanh Nhân kể câu chuyện anh đã phát hiện Trình Uy Nga có liên quan đến Lê Hòa Lỗ hắn mới ngừng ngay vở kịch. Nếu đã không phải dân làng bình thường thì cần gì hắn phải giả vờ moi móc thông tin từ cậu ta nữa chứ. Biết được đó là địch thì phải trở mặt thôi.
Đang đi bỗng Phong Tình khựng lại, Thanh Nhân phía sau tiến lên hỏi: “Có chuyện gì vậy?”.
Hắn híp mắt nhìn qua anh: “Sao anh cứ đi tít đằng sau tôi hoài vậy? Không thể đi cùng à?”.
Thanh Nhân cũng đâu thể nói là đi phía sau để ngắm nhìn bóng lưng hắn đâu, anh mới nói: “Cậu đi đằng trước tôi đi đằng sau để dễ quan sát mối nguy hiểm, nếu phía sau có nguy hiểm tôi sẽ báo ngay và phòng thủ. Còn nếu đằng trước gặp sự cố thì cậu phòng thủ, như vậy hai người chúng ta không ai bị thương”.
Cái cớ này vừa đúng vừa hoàn hảo, đương nhiên là hắn tin ngay rồi. Nhưng hắn cố chấp chỉ muốn anh đi ngay bên cạnh mình: “Dù có vậy đi chăng nữa lỡ đâu anh là đứa chết trước ngay trước khi phòng thủ rồi sao? Đi ngay sát tôi ngay, có gì còn xoay sở cho cả hai”.
Được quan tâm thế này, anh cười thầm: “Được thôi ‘Du tổng’ ạ”.
Đi được một lúc thì hắn bắt chuyện: “Mấy hôm nay anh lên đảo tôi vẫn chưa biết chỗ anh và tên nhóc họ Tiêu ở, hai người ở chỗ nào vậy? Nơi đó tốt không? Nếu không thì đến chỗ tôi đi, rộng rãi thoáng mát”.
Mặc dù rất muốn đến ở cùng hắn nhưng nhiều người ở chung một chỗ anh thật sự thấy bất tiện: “Được rồi, chỗ bọn tôi tốt lắm, chỉ là một ngôi nhà nhỏ không lớn bằng chỗ các cậu nhưng hai người tạm ở là ổn rồi”.
Bỗng nhớ ra gì đó, hắn sầm mặt hỏi: “Nếu là ngôi nhà nhỏ thì chẳng phải chỉ có một phòng ngủ thôi sao?”.
Anh gật đầu, Phong Tình biết ngay mà, hắn híp mắt như cún nghi ngờ mà hỏi: “Anh và tên nhãi họ Tiêu đó ngủ chung một giường sao?”.
Con cún ngốc này để chữ ghen to đùng trên trán rồi, anh đăm chiêu, cuối cùng giả vờ diễn để chọc tức hắn: “Anh em với nhau thì việc ngủ chung một giường thì có sao đâu? Tôi không ngủ cùng cậu ấy chẳng lẽ phải qua nằm chung giường với cậu sao?”.
“Anh…! Anh có biết cậu ta cũng thích…”. Định nói cho anh biết tình cảm của Tiêu Trúc giành cho anh thì chợt câm nín. Lỡ đâu hiện tại anh biết sự thật thì càng có hảo cảm với cậu ta thì sao? Đó là lý thuyết hắn suy đoán lung tung, chứ có phải đâu.
Chó ngốc phát ghen đến sôi lửa phừng phừng, Thanh Nhân không nhịn được cục lông chọc cười này được. Ngay từ ban đầu anh đã nhận ra Tiêu Trúc thích mình rồi, cho nên mới hay cố tình cách xa cậu ra trong khoảng thời gian làm việc cùng nhau.
Anh là một người chung thủy, tuyệt đối sẽ không phản bội người mình yêu mà có tình cảm với người khác. Mặc dù thi thoảng có kéo gần khoảng cách với Tiêu Trúc, nhưng anh vẫn luôn giữ chừng mực. Không dây dưa quá nhiều, đôi khi sẽ uống rượu cùng cậu nhưng anh không để say mà hành động ra những chuyện quá giới hạn.
Sau đó cả hai người im lặng, không ai nói gì hết mà tập trung đi làm nhiệm vụ. Thi thoảng tay cả hai tự dưng va nhẹ vào nhau, tạo ra cảm xúc hồi hộp như thanh niên mới biết yêu. Không phải đi giữa rừng với bầu không khí lãng mạng, mà là đang làm nhiệm vụ, cơ mà nó gây hiểu lầm cho người ta rằng cả hai đang hẹn hò.
Đến rừng táo, anh và hắn tắt đèn pin đi, đứng ở gốc tối nhất quan sát đằng trước. Hai người phát hiện có một chút ánh sáng màu xanh mờ nhạt phát ra từ những khe nhỏ trên ván tường. Mới thấy cánh cửa bị Phong Tình phá đã được thay cái mới, cái này i hệt cánh cửa trước.
Tai nghe trên tai cả hai được nhận tín hiệu từ Tiêu Trúc: “Em đang cho chip bay quét dò… Rè rè quanh khu… Rè vực… Rè rè… Hoàn toàn không có dấu… Rè rè…”.
Nói được một lúc thì rì rè vô cùng nhức đầu, Phong Tình bực mình mắng: “Tắt mẹ đi, nói cái quái gì không nghe được gì hết”.
Kết nối của Tiêu Trúc liền tắt queo.
“…”.
Chip bay hồi chiều đã được nâng cấp, ban đầu anh không định cày độ nhiễu sóng vào chip bay để quét thiết bị điện tử. Nhưng khi tìm được thiết bị quét danh tính tử thần thì anh liền cho cày vào, có thể quét ra nhiều thiết bị khác quanh khu vực rừng táo này.
Tín hiệu hiện tại trên điện thoại không kết nối, chỉ có thể nhờ vào chip bay để cho bên cậu xem xét tình tình.
Bỗng có âm thanh gì đó như tiếng máy móc nhưng mà nhỏ phát ra vô cùng êm tai, tựa hồ như giai điệu của một bài hát. Cả hai người đều chú ý về cái nhà kho.
Ánh sáng đèn pin trên tay người nọ phát sáng khi bước ra ngoài. Thanh Nhân và Phong Tình đều kinh ngạc khi phát hiện kẻ đó là Lê Vĩ Hòa.