Chương 125: Ngọn cỏ trên đảo có tình ý với hắn
Chiếc du thuyền “gặp đại họa” vừa cập bến đã bị cơ quan chức năng bao vây toàn bộ, lực lượng cảnh sát Hỏa Phong bao phủ lấy con thuyền. Đội khám nghiệm tử thi đông so với cảnh sát, đội điều tra viên chia nhau ra tìm kiếm kẻ gây án.
Phong Tình thở phào, cũng may bọn hắn kịp thời nhảy xuống biển trước khi thuyền đến bến cảng. Đúng thật là món quà đầy bất ngờ của Lê Hòa Lỗ dành tặng cho bọn hắn, có vẻ như gã đã tính sai rồi. Chắc bây giờ gã không ngờ rằng vậy mà bọn hắn lại thoát được cái chuồng gà sắp sửa đem lên lò mổ.
Nhóm hắn còn lại mười mấy người, Kim Khang và Ryan đều an toàn. Hiện tại bọn hắn đang ở trên hòn đảo nhỏ cách xa biên giới Hỏa Phong. Nếu di chuyển đến mất tầm khoảng hai mươi phút, nơi này khá an toàn so với ở Hỏa Phong.
Nếu hắn nói ở hiền gặp lành thì không biết có phải không nữa. Bọn hắn khá là may mắn khi không biết lênh đênh trên biển đến bao giờ trong thời tiết xấu trong đêm khuya lạnh lẽo thế này, thì có vài con tàu đánh cá của ngư dân trở về làng chài bắt gặp. Bọn họ không chần chừ e ngại mà cứu bọn hắn đưa về làng trên đảo.
Phong Tình chỉ bị thương nhẹ, không ảnh hưởng gì đến các bộ phận chí mạng. Kim Khang cũng vậy, hắn chỉ sây sát vết thương ngoài da. Ryan thì bị trật vai và cơ khớp. Được người dân giúp đỡ băng bó, trong đám thuộc hạ ai nấy không gãy tay cũng gãy chân, vỡ đầu bầm mắt.
Đã khuya khoắt, dân làng nhiệt tình trị thương cho bọn họ, nấu đồ ăn bồi dưỡng cho bọn họ. Mặc dù không hiểu ngôn ngữ của nhau, nhưng Phong Tình nhận ra họ quá là tốt bụng đi, hắn không ngờ người Hỏa Phong lại tốt tính thân thiện đến vậy.
Mọi người trong làng sau khi giúp đỡ bọn hắn xong, thuốc cũng uống, cũng đã ăn xong, bọn họ liền chào hỏi tạm biệt rồi ai về nhà nấy. Họ có nói nếu cần gì hay giúp gì có thể nói với họ, không cần khách sáo.
Trong căn nhà dựng bằng tôn thép và gỗ đơn sơ chỉ còn lại đám người ngoại quốc. Đám thuộc hạ sau trận chiến cũng đã kiệt sức, bọn họ liền nghỉ ngơi trên chăn chiếu được trải dưới đất.
Một trong những dân làng, có một người hiểu được ngôn ngữ của bọn hắn nên giao tiếp và phiên dịch qua lại cũng dễ dàng. Là một cậu thanh niên trẻ tuổi, trông cậu ta không giống người ở đây. Người trong làng nhìn kiểu gì cũng trông quê mùa, dường như họ không đi học, chỉ lớn lên bằng nghề đánh bắt hải sản và trồng trọt, chăn nuôi gia truyền từ đời cha ông.
Riêng cậu trai này tuy ăn mặc giản dị như bao người trong làng nhưng ngữ điệu và hành động cử chỉ của cậu ta rất chi là chuyên nghiệp, như người thành phố trở về quê sinh sống.
“Vậy nên các anh đợi trưởng làng của tôi đến đây nhé, tại anh ấy đang bận dỗ con ngủ. Vậy các anh nghỉ ngơi đi nhé, tôi xin phép đi trước”. Cậu ta mỉm cười, nói chuyện hòa nhã.
Quay gót vừa đi được mấy bước thì quay lại. Cậu ta bỗng nhớ ra gì đó, bước đến đầu giường trước mặt Phong Tình. Có chút ngượng ngùng khi nhìn vào mắt hắn: “Tôi quên giới thiệu, tôi là Trình Uy Nga, từng sinh sống ở Thỏa Bình. Còn các anh?”.
Thì ra cậu ta từng sống ở Thỏa Bình, chẳng trách cậu ta lại hiểu bọn hắn đang nói gì. Lại còn dịch tên mình sang ngôn ngữ của bọn hắn để dễ giao tiếp nữa chứ, thật là tinh ý.
Phong Tình không lạnh cũng không nóng giới thiệu mình: “Cậu cứ gọi tôi là Phong”. Rồi hắn giới thiệu từng người trong nhóm: “Đây là anh Kim, kia là tiểu An”.
Hắn sẽ cho Ryan cái tên giả là tiểu An, còn lại hắn không lấy tên thật của mọi người mà chỉ lấy cái họ của bọn họ ra giới thiệu. Vì là người trong thế giới ngầm, lại còn ở nơi đất khách, chân lạ, làm sao dám mang tên thật ra nói chuyện chứ.
Trình Uy Nga lia mắt nhìn qua đám thuộc hạ xăm trổ đầy mình đáng sợ của Phong Tình, cậu ta khẽ đổ mồ hôi lạnh mà hỏi: “Anh Phong này, tôi có thể hỏi chuyện này được không?”.
“Cậu hỏi đi”.
“Ừm… Các anh là xã hội đen đúng không?”.
Câu hỏi của cậu ta vừa thốt ra xong, luồng sát khí từ mấy tên thuộc hạ đột ngột ghim chặt về phía cậu trai nhỏ nhắn như con thỏ giữa bầy sói. Trình Uy Nga giật nảy, rùng mình.
Phong Tình cười mỉm, tỏ ra thật thân thiện: “Không phải đâu, bọn tôi chỉ là những người thợ xăm hình mà thôi. Vì sao cậu lại nghi ngờ bọn tôi là xã hội đen vậy?”.
Trình Uy Nga soi xét, có thể tin bọn hắn, cậu ta gật đầu: “À, ra là vậy”.
Cửa nhà bỗng mở, một người đàn ông tầm ba mươi mấy đổ lại bước vào. Anh ta là trưởng làng, gọi là Giang Bình, hình như anh ta cũng biết đôi chút ngôn ngữ của người Thỏa Bình nên chào hỏi và nói chuyện trao đổi với bọn họ rất dễ dàng.
Giang Bình giới thiệu mình rồi nói chuyện làm quen đôi chút, sau đó cho người mang quần áo vào cho bọn hắn. Có nói đợi đến sáng sẽ kêu Trình Uy Nga dẫn bọn hắn đi tham quan làng. Không làm phiền bọn hắn nghỉ ngơi nữa, anh ta xin phép đi về nhà.
Quần áo cũng đơn giản, áo sơ mi tay ngắn họa tiết bông hoa cùng quần ngắn. Đúng kiểu đi du lịch ở biển nghỉ dưỡng chứ đi đánh nhau rồi gặp nạn gì chứ.
Cũng muộn rồi, bọn hắn tắt đèn đi ngủ.
Ngày hôm sau, Phong Tình mở mắt ra, đầu hơi choáng, rất nhanh đã định hình lại. Hắn nhìn xung quanh thì không thấy mọi người đâu, Kim Khang và Ryan cùng đám thuộc hạ không có ở đây. Chăn chiếu, gối đều được xếp ngay ngắn lại một góc, chỉ còn lại mỗi hắn trơ trội một mình.
Nhìn ra ngoài cửa sổ thấy mặt trời đã lên cao, ánh nắng xuyên qua khung cửa sổ gỗ thành từng vệt thanh dọc phát sáng dưới mặt sàn. Xem đồng hồ trên tay thì thấy đã gần hai giờ chiều, không ngờ hắn lại ngủ quên đến tận giờ này. Đã vậy mấy tên kia cũng không thèm đánh thức hắn một tiếng nữa chứ.
Cánh cửa mở, bọn họ đã quay trở về, trên tay là trái cây và đồ ăn. Trông rất vui vẻ, cứ như vừa đi đâu đó chơi về.
Thấy hắn đã thức Kim Khang nói: “Bọn tôi vừa đi vườn trái cây về, có hái một ít hoa quả tươi, chắc cậu đói bụng lắm nhỉ? Để bọn tôi dọn đồ ăn cho cậu”.
Phong Tình xoa khớp cổ, hắn sắp xếp lại chăn gối: “Sao mọi người dậy mà không gọi tôi vậy?”.
Kim Khang: “Thấy cậu ngủ ngon quá nên không ai dám gọi cậu dậy đấy ‘Du’ tổng à”.
Có cần nhấn mạnh chữ “Du” tổng không vậy chứ, rõ ràng vì đám thuộc hạ sợ “Du” chó điên sẽ cắn bọn họ nên đâu dám đánh thức giấc ngủ ngon lành dát vàng cả tỷ của hắn. Phong Tình đã biết nguyên nhân thì thở dài, bó tay. Trong mắt mọi người hắn vừa điên vừa xấu xa vậy sao.
Bọn họ đã ăn trưa hết rồi, cũng đã đi tham quan làng xong. Chỉ có một mình hắn là chưa, Ryan múc cháo nóng đưa cho hắn. Hắn ăn rất nhanh, được vài phút đã xong mấy chén. Cùng lúc đó thì Trình Uy Nga đi vào, trông cậu ta rất phấn khởi.
“Anh Phong à, chúng ta đi tham quan làng chài thôi”.
Buổi tối không để ý Trình Uy Nga, bây giờ trời sáng, ánh mặt trời tỏa nắng mới thấy rõ dung mạo của cậu ta. Một thiếu niên có gương mặt trong sáng, mắt to tròn long lanh, mái tóc ngắn xoăn nhẹ, nước da có phần trắng hơn so với người dân sống ở trong làng chài. Cậu ta có vài phần trông như con gái, mỏng manh lại yếu đuối. Như những bông hoa ở chốn thanh lâu mà hắn từng hưởng qua.
Một thuộc hạ trong nhóm lên tiếng trêu ghẹo mỹ nhân: “Ủa tiểu Nga, cậu thay đồ rồi hử? Tóc chải chuốt nữa chứ? Tôi tưởng cậu đi hẹn hò không đấy”.
Tên khác hùa theo: “Ha ha, đúng vậy đó”.
Trình Uy Nga gãi gãi đầu, cười gượng: “Tại trời nóng đổ mồ hôi nhiều quá nên tôi mới thay đồ”.
Trời cũng không nóng mấy, nhìn cậu ta giống như là chuẩn bị đặc biệt để đi tán tỉnh vậy.
Cậu ta không ngần ngại bước đến ôm lấy tay Phong Tình, đột ngột thân mật khiến đám thuộc hạ giật mình lo lắng tính mạng của cậu ta: “Anh Phong à, đi thôi, trong làng chúng tôi có nhiều thứ thú vị lắm”.
Hắn khẽ nhíu mày giựt tay lại: “Ừm, cậu ra ngoài trước đi”.
Đám thuộc hạ thở phào, vì “Du” tổng của bọn họ không đánh tên nhóc này cho chừa tội thích động chạm.
Bị sượng ngang, cậu ta chỉ biết mỉm cười trừ lại. Đi ra ngoài cửa đợi hắn, sẵn lịch sự đóng hộ cửa lại.
Phong Tình buộc tóc cho gọn, tiện tay lấy chiếc nón lá treo trên tường đội lên che nắng. Trước lúc đi hắn có phân chia công việc cho Ryan và đám thuộc hạ. Khảo sát quanh hòn đảo, xem có gì đáng ngờ không, sau đó gọi về phía Du Thành Nghĩa kiểm tra tình hình bên đó. Sau khi hắn tham quan làng xong sẽ cùng ngồi lại bàn kế hoạch tác chiến.
Nhận lệnh cả đám ai làm việc nấy theo phân công, Kim Khang thì ở lại trông nhà, nhiệm vụ của hắn chỉ có ở lại xem tin tức chiếc du thuyền bị cảnh sát tóm và động cơ tiếp theo của tên rắn giả hươu Lê Hòa Lỗ rồi báo cáo lại. Phong Tình thì cùng Trình Uy Nga đi tham quan ngôi làng.
Đầu làng là cổng vào bằng thép được dựng chắc chắn, bảng tên của làng rõ rệt mới mẻ, dường như mới được làm lại một tháng nay. Con đường đất cát bằng phẳng, thỉnh thoảng mới bắt gặp vài ổ gà nhỏ. Đi đến cuối làng có một phiên chợ nhỏ bày bán rất nhiều đồ vật, thực phẩm đa số là bán cá hải sản nhiều hơn các loại thịt khác. Từng gian hàng rau củ quả, có nhiều loại hoa quả hình thù kỳ lạ và màu mè đặc sắc mà từ đó giờ hắn chưa từng nhìn thấy. Xem ra ngôi làng này có nhiều thứ thú vị đấy chứ.
Đồ dùng gia dụng, thủ công, những món đồ lưu niệm, mọi thứ đều đẹp đẽ đến cuốn hút người nhìn thấy lần đầu. Vậy mà những người dân ở đây không tận dụng tài nguyên đặc biệt và tài năng sáng tạo p để lên đất liền kinh doanh. Nếu bọn họ làm thế có khi cái làng chài này sẽ phát tài lên đến mức nào chứ, không chừng từ nghề bán cá chuyển sang kinh doanh vàng bạc luôn rồi sao.
Trình Uy Nga luyên thuyên từ đầu đến cuối không biết mỏi cơ miệng, giới thiệu từ sản phẩm đến cách sinh hoạt của dân làng ra sao. Phong Tình nghe mà đau hết cả đầu, không có cách nào may cái mỏ của cậu ta lại được.
Người dân thân thiện nhiệt tình, lúc nào bọn họ cũng treo trên môi nụ cười mỗi khi gặp nhau. Đó là lý do hắn hiểu vì sao ngôi lành này lại có tên là Xuân Hỉ rồi. Ý nói trước sau đều vui vẻ, buồn bã rầu rĩ cũng phải cười. Như một biểu tượng đặc trưng của người dân nơi này. Cơ mà thấy bọn họ cứ cười thế này hoài thật quái dị, có phần đáng sợ, chắc chắn những người bình thường khi đặt chân lên hòn đảo này cũng sẽ chung suy nghĩ giống hắn.
Làng bọn họ có một nơi là vườn hoa quả khổng lồ, đến gần nơi này mới thấy mát mẻ và yên bình đến nhường nào. Hương thơm ngọt ngào từ những cái cây quả chín, làm xiêu động lòng người. Dù tâm trạng có khó chịu đến đâu khi bước vào đây liền trở nên hòa nhã, thoải mái.
Băng ghế gỗ dưới góc cây xoài mát mẻ, Trình Uy Nga ấn hắn ngồi xuống, đưa đến cho hắn một chai nước có màu sắc đỏ sẫm. Cậu ta nói đây là thức uống đặt sản của nơi này, thứ này vừa là nước uống thanh mát vừa là bài thuốc chữa bách bệnh.
Không cảm thấy như bị bỏ độc, Phong Tình mới uống. Tên nhóc Trình Uy Nga này không nói dối, đúng là vừa thanh lại vừa thơm mát.
Trình Uy Nga khẽ đỏ mặt khi trông thấy hầu hắn chuyển động nhấp nhô mỗi khi nước uống, trong lòng chợt rung động. Cậu ta hơi nhích đến gần hắn, ngượng ngùng hỏi: “Anh Phong này, không biết anh đã có người yêu chưa?”.
Phong Tình vặn nắp chai nước lại, hắn đăm chiêu, mỉm cười nói: “Đã có”.
Câu trả lời làm Trình Uy Nga thất vọng, cậu ta quên không để ý một người đàn ông từng tuổi này như Phong Tình thì làm sao không có người yêu cho được: “Có vẻ như đó là một cô gái may mắn nhỉ?”.
Hắn lắc đầu: “Không phải cô gái, mà là một người đàn ông”.
Trình Uy Nga bất ngờ: “Anh là khuynh hướng đó sao?!”.
“Ừm, cậu thấy kỳ lạ sao?”.
Đối với Trình Uy Nga thì sao mà kỳ lạ được chứ: “Không đâu ạ”.
Phong Tình nhìn hàng táo trước mặt, bỗng cười khổ: “Nhưng mà hiện tại tôi và anh ấy xảy ra vài vấn đề, vẫn chưa có cơ hội làm lành”.
Đây chẳng phải là cơ hội tốt sao? Trình Uy Nga nhìn kiểu gì cũng thấy Phong Tình giống người có rất nhiều tiền, lại còn là một người đàn ông điển trai. Cái cơ thể hoàn hảo này không hưởng thụ qua một lần thì rất là đáng tiếc. Nếu như khiến trái tim hắn rung động vì mình không chừng mình sẽ là người tốt số tốt phận, thoát khỏi cái đảo nghèo nàn này mà sống một cuộc sống thoải mái.
Trình Uy Nga âm thầm cười khoái chí cho kế hoạch tấn công con tim Phong Tình. Ngoài mặt cậu ta giả vờ thông cảm: “Chắc anh đã cô độc trong suốt thời gian qua một cách vất vả nhỉ? Nếu người đó yêu anh thật lòng chắc chắn sẽ quay trở về bên anh sớm thôi”.
Thấy Phong Tình nhìn mình dịu dàng sau lời động viên, Trình Uy Nga nắm chắc tự tin rồi. Cậu ta lấy cái cớ nóng quá nên cởi bở vài cúc áo, lộ ra bờ ngực trắng trẻo. Hơi sáp đến gần Phong Tình mà câu dẫn.
Phong Tình sớm đã nhìn ra Trình Uy Nga có tình ý với mình, nhưng thấy tên nhãi này có vài điểm đáng nghi từ khi bước chân lên bờ gặp mặt cậu ta đến giờ. Vì muốn tìm hiểu xem vấn đề nằm ở đâu nên hắn đã diễn để lấy cơ hội thăm dò. Chứ hắn chả thèm nhìn đến cậu ta đang giở trò quyến rũ mình.
Mặc dù khi trước từng có khoảng thời gian hắn chán đời mua vui giải trí cùng mấy cái loại hoa nguyệt lẳng lơ như thế này, nhưng hắn vẫn không thích nổi những kẻ như vậy. Ỷ được chút nhan sắc mà muốn lên giường hết người này đến người khác.
Làm gì có người nào làm tim hắn lay động đến muôn vàn cảm xúc như Thanh Nhân chứ.
“Trời nóng thế này thì cậu về nhà trước đi, kẻo bị cảm nắng rồi phát bệnh”.
Được Phong Tình lo lắng quan tâm, Trình Uy Nga muốn làm nũng: “Không sao đâu, tôi ở lại khi nào anh về tôi sẽ dẫn anh về, đường xá thế này e là anh không nhớ nổi đâu”.
Hắn xoa đầu cậu ta: “Tiểu Nga ngoan nào, cậu đi về đi”.
Giữa lòng ngực cậu ta rung lên, đỏ mặt vội đứng dậy: “Vậy tôi xin phép đi trước”.
Nhìn thấy bóng lưng của Trình Uy Nga khuất xa, lúc này hắn mới trưng ra bộ mặt ghét bỏ, ném chai nước trong tay đi. Định lấy điện thoại ra thì chợt khựng lại. Hắn quên mất điện thoại mấy ngày trước xảy ra ẩu đả đã bị vỡ, dữ liệu quan trọng đều nằm trong đó. Kể cả số điện thoại của Thanh Nhân và kho tin nhắn của anh. Từ lúc rời đi không nói với nhau câu nào, hắn chưa lần nào gọi điện hay nhắn tin cho anh.
Không biết anh đã nguôi giận chưa, chuyện đột ngột cưỡng gian anh trên xe hoàn toàn do hắn hiểu lầm mà ra. Với cái vai diễn “Du tổng” này của hắn chắc chắn anh sẽ không bao giờ tha thứ cho hắn. Phong Tình càng nghĩ càng áy náy, hắn thầm tự trách bản thân mình.
Bầu trời trong lành bỗng xuất hiện mây đen xám xịt, dần kéo đến, đem chiều nắng trở nên tối sầm. Thời tiết dạo này xấu thật, không mưa nhỏ cũng mưa to đến giông bão. Cứ như điểm báo chẳng lành mang đến cho hắn vậy.
Đứng dậy, cũng nên rời đi thôi, lúc quay gót đi thì hắn chợt dừng lại. Nãy giờ vậy mà hắn lại không để ý có thứ này, khuất sau mấy cây táo đằng xa thấp thoáng hiện ra một cái nhà kho nhỏ. Nếu nó bình thường thì hắn chả để ý làm gì, nhưng cái nhà kho này mơ hồ lại phát ra vài tia sáng kỳ lạ, lúc vàng lúc đỏ, lúc thì xanh.
Bản tính hắn vốn dĩ hiếu kỳ, trên cái đảo này còn có thứ thiết bị hiện đại nào mà hắn không biết? Toàn là ngư dân quê mùa không có kiến thức gì về thành phố trên đất liền, nói vậy chứ không phải là chê. Nếu họ phát triển thì đã không làm cái nghề đánh cá này làm gì.
Đã đến trước cửa, nhà kho bằng gỗ, thứ ánh sáng nhàn nhạt phát ra từ những cái khe nhỏ và lỗ thủng li ti trên cửa và tường. Hắn vặn cửa định đi vào nhưng phát hiện nó lại bị khóa. Hắn tưởng dân làng hiền lành thân thiện thì sẽ không đề phòng nhau chứ, cơ mà vẫn phải khóa chặt cửa cái kho chẳng đáng đồng tiền vào giữa ban ngày thế này. Xem như bọn họ cũng thông minh đi, biết cảnh giác phòng bị khi có người lạ trên đảo.
“Anh Phong!”.
Làm chuyện mờ ám mới giật mình, phong Tình quay qua thấy Trình Uy Nga trên tay cầm chiếc ô đang chạy đến. Cậu ta thở hồng hộc, vội kéo hắn ra khỏi khu vực nhà kho rồi đưa hắn cái ô: “Anh Phong à, thấy trời chuyển mưa sợ anh bị mắc mưa nên em lấy ô rồi quay lại nè”.
Ánh mắt cậu ta có phần hỗn loạn nhìn chăm chăm cái nhà kho đằng kia, như đang sợ hãi người ta sẽ biết bí mật bên trong vậy. Quả nhiên trong cái kho bé xíu đó có thứ gì đó bí ẩn hoặc kinh khủng không muốn ai nhìn thấy, Trình Uy Nga này thật đáng nghi.
Hắn chợt hỏi: “Người dân trong làng vì sao lại xây nhà kho nhỏ xíu như vậy ở giữa rừng trái cây thế? Hết chỗ xây rồi sao?”.
Trình Uy Nga giấu nét hoảng hốt trên mặt ra sau đầu, cậu ta cười nói xem như không phải chuyện gì lớn lao, bịa chuyện: “À, người ta xây cái kho ở đó để tiện cất dụng cụ làm vườn và cũng tiện lấy ra lấy vào sử dụng thôi mà”.
Nghe thôi đã sặc mùi nói dối rồi, làm gì mà dụng cụ làm vườn của tất cả dân trong làng đều dồn lại trong một cái kho bé tí tẹo thế kia. Xem ra tên nhãi Trình Uy Nga này vẫn còn non và xanh, không xảo trá trước mặt ai mà lại đi lừa ông trùm của Ngũ Hoa Xà thế này, rõ ràng cậu ta muốn trở thành nắm cát trên bãi cỏ xanh đây mà.
Trực giác của hắn không bao giờ sai, từ khi gặp Trình Uy Nga đến giờ luôn cảm thấy tên nhãi này có gì đó rất mờ ám. Không những rành rỗi ngôn ngữ bọn hắn như ăn bánh, mà còn hiểu biết khá nhiều thứ trên đời khi mà nói chuyện tán gẫu với hắn.
Nhỡ đâu cậu ta chính là nhân vật trên vở diễn của kẻ chủ mưu thì sao?
Phong Tình cười nhạt giả vờ tin cậu ta như một tên ngốc: “Vậy đó à, xem ra có rất nhiều thứ thú vị trên đảo cậu đấy”.
Rồi hắn nhận lấy cái ô, bung ra: “Trời sắp mưa rồi, cậu vào che chung ô với tôi đi”.
Trình Uy Nga nghe vậy thì vui mừng, liền đi bên cạnh hắn. Cùng lúc đó trời cũng đổ mưa, ô to có thể cho cả hai chen chút. Phong Tình nghiêng ô về phía cậu ta hơn, ra lăng tỏ ra ân cần. Trình Uy Nga chỉ có thể là mặt đỏ tim đập, trong lòng vui sướng như pháo hoa sắp nổ.
Phong Tình ngoài mặt rất thản nhiên làm một gã tốt bụng chịu ướt một bên vai, trong lòng thì vô cùng phát ngán và khó chịu. Nhưng vì tình cảnh nên mới thăm dò tên nhãi Trình Uy Nga bằng cách này, chứ hắn muốn chắc.
__________
[Lời tác giả]
Trà xanh xuất hiện! Trà xanh đáng nghi!
Anh Nhân à, anh đâu rồi! Trà xanh Trình Uy Nga đang ve vãn người yêu của anh kìa! Mau đến nhanh cho cậu ta một trận đi!
Phong Tình thở phào, cũng may bọn hắn kịp thời nhảy xuống biển trước khi thuyền đến bến cảng. Đúng thật là món quà đầy bất ngờ của Lê Hòa Lỗ dành tặng cho bọn hắn, có vẻ như gã đã tính sai rồi. Chắc bây giờ gã không ngờ rằng vậy mà bọn hắn lại thoát được cái chuồng gà sắp sửa đem lên lò mổ.
Nhóm hắn còn lại mười mấy người, Kim Khang và Ryan đều an toàn. Hiện tại bọn hắn đang ở trên hòn đảo nhỏ cách xa biên giới Hỏa Phong. Nếu di chuyển đến mất tầm khoảng hai mươi phút, nơi này khá an toàn so với ở Hỏa Phong.
Nếu hắn nói ở hiền gặp lành thì không biết có phải không nữa. Bọn hắn khá là may mắn khi không biết lênh đênh trên biển đến bao giờ trong thời tiết xấu trong đêm khuya lạnh lẽo thế này, thì có vài con tàu đánh cá của ngư dân trở về làng chài bắt gặp. Bọn họ không chần chừ e ngại mà cứu bọn hắn đưa về làng trên đảo.
Phong Tình chỉ bị thương nhẹ, không ảnh hưởng gì đến các bộ phận chí mạng. Kim Khang cũng vậy, hắn chỉ sây sát vết thương ngoài da. Ryan thì bị trật vai và cơ khớp. Được người dân giúp đỡ băng bó, trong đám thuộc hạ ai nấy không gãy tay cũng gãy chân, vỡ đầu bầm mắt.
Đã khuya khoắt, dân làng nhiệt tình trị thương cho bọn họ, nấu đồ ăn bồi dưỡng cho bọn họ. Mặc dù không hiểu ngôn ngữ của nhau, nhưng Phong Tình nhận ra họ quá là tốt bụng đi, hắn không ngờ người Hỏa Phong lại tốt tính thân thiện đến vậy.
Mọi người trong làng sau khi giúp đỡ bọn hắn xong, thuốc cũng uống, cũng đã ăn xong, bọn họ liền chào hỏi tạm biệt rồi ai về nhà nấy. Họ có nói nếu cần gì hay giúp gì có thể nói với họ, không cần khách sáo.
Trong căn nhà dựng bằng tôn thép và gỗ đơn sơ chỉ còn lại đám người ngoại quốc. Đám thuộc hạ sau trận chiến cũng đã kiệt sức, bọn họ liền nghỉ ngơi trên chăn chiếu được trải dưới đất.
Một trong những dân làng, có một người hiểu được ngôn ngữ của bọn hắn nên giao tiếp và phiên dịch qua lại cũng dễ dàng. Là một cậu thanh niên trẻ tuổi, trông cậu ta không giống người ở đây. Người trong làng nhìn kiểu gì cũng trông quê mùa, dường như họ không đi học, chỉ lớn lên bằng nghề đánh bắt hải sản và trồng trọt, chăn nuôi gia truyền từ đời cha ông.
Riêng cậu trai này tuy ăn mặc giản dị như bao người trong làng nhưng ngữ điệu và hành động cử chỉ của cậu ta rất chi là chuyên nghiệp, như người thành phố trở về quê sinh sống.
“Vậy nên các anh đợi trưởng làng của tôi đến đây nhé, tại anh ấy đang bận dỗ con ngủ. Vậy các anh nghỉ ngơi đi nhé, tôi xin phép đi trước”. Cậu ta mỉm cười, nói chuyện hòa nhã.
Quay gót vừa đi được mấy bước thì quay lại. Cậu ta bỗng nhớ ra gì đó, bước đến đầu giường trước mặt Phong Tình. Có chút ngượng ngùng khi nhìn vào mắt hắn: “Tôi quên giới thiệu, tôi là Trình Uy Nga, từng sinh sống ở Thỏa Bình. Còn các anh?”.
Thì ra cậu ta từng sống ở Thỏa Bình, chẳng trách cậu ta lại hiểu bọn hắn đang nói gì. Lại còn dịch tên mình sang ngôn ngữ của bọn hắn để dễ giao tiếp nữa chứ, thật là tinh ý.
Phong Tình không lạnh cũng không nóng giới thiệu mình: “Cậu cứ gọi tôi là Phong”. Rồi hắn giới thiệu từng người trong nhóm: “Đây là anh Kim, kia là tiểu An”.
Hắn sẽ cho Ryan cái tên giả là tiểu An, còn lại hắn không lấy tên thật của mọi người mà chỉ lấy cái họ của bọn họ ra giới thiệu. Vì là người trong thế giới ngầm, lại còn ở nơi đất khách, chân lạ, làm sao dám mang tên thật ra nói chuyện chứ.
Trình Uy Nga lia mắt nhìn qua đám thuộc hạ xăm trổ đầy mình đáng sợ của Phong Tình, cậu ta khẽ đổ mồ hôi lạnh mà hỏi: “Anh Phong này, tôi có thể hỏi chuyện này được không?”.
“Cậu hỏi đi”.
“Ừm… Các anh là xã hội đen đúng không?”.
Câu hỏi của cậu ta vừa thốt ra xong, luồng sát khí từ mấy tên thuộc hạ đột ngột ghim chặt về phía cậu trai nhỏ nhắn như con thỏ giữa bầy sói. Trình Uy Nga giật nảy, rùng mình.
Phong Tình cười mỉm, tỏ ra thật thân thiện: “Không phải đâu, bọn tôi chỉ là những người thợ xăm hình mà thôi. Vì sao cậu lại nghi ngờ bọn tôi là xã hội đen vậy?”.
Trình Uy Nga soi xét, có thể tin bọn hắn, cậu ta gật đầu: “À, ra là vậy”.
Cửa nhà bỗng mở, một người đàn ông tầm ba mươi mấy đổ lại bước vào. Anh ta là trưởng làng, gọi là Giang Bình, hình như anh ta cũng biết đôi chút ngôn ngữ của người Thỏa Bình nên chào hỏi và nói chuyện trao đổi với bọn họ rất dễ dàng.
Giang Bình giới thiệu mình rồi nói chuyện làm quen đôi chút, sau đó cho người mang quần áo vào cho bọn hắn. Có nói đợi đến sáng sẽ kêu Trình Uy Nga dẫn bọn hắn đi tham quan làng. Không làm phiền bọn hắn nghỉ ngơi nữa, anh ta xin phép đi về nhà.
Quần áo cũng đơn giản, áo sơ mi tay ngắn họa tiết bông hoa cùng quần ngắn. Đúng kiểu đi du lịch ở biển nghỉ dưỡng chứ đi đánh nhau rồi gặp nạn gì chứ.
Cũng muộn rồi, bọn hắn tắt đèn đi ngủ.
Ngày hôm sau, Phong Tình mở mắt ra, đầu hơi choáng, rất nhanh đã định hình lại. Hắn nhìn xung quanh thì không thấy mọi người đâu, Kim Khang và Ryan cùng đám thuộc hạ không có ở đây. Chăn chiếu, gối đều được xếp ngay ngắn lại một góc, chỉ còn lại mỗi hắn trơ trội một mình.
Nhìn ra ngoài cửa sổ thấy mặt trời đã lên cao, ánh nắng xuyên qua khung cửa sổ gỗ thành từng vệt thanh dọc phát sáng dưới mặt sàn. Xem đồng hồ trên tay thì thấy đã gần hai giờ chiều, không ngờ hắn lại ngủ quên đến tận giờ này. Đã vậy mấy tên kia cũng không thèm đánh thức hắn một tiếng nữa chứ.
Cánh cửa mở, bọn họ đã quay trở về, trên tay là trái cây và đồ ăn. Trông rất vui vẻ, cứ như vừa đi đâu đó chơi về.
Thấy hắn đã thức Kim Khang nói: “Bọn tôi vừa đi vườn trái cây về, có hái một ít hoa quả tươi, chắc cậu đói bụng lắm nhỉ? Để bọn tôi dọn đồ ăn cho cậu”.
Phong Tình xoa khớp cổ, hắn sắp xếp lại chăn gối: “Sao mọi người dậy mà không gọi tôi vậy?”.
Kim Khang: “Thấy cậu ngủ ngon quá nên không ai dám gọi cậu dậy đấy ‘Du’ tổng à”.
Có cần nhấn mạnh chữ “Du” tổng không vậy chứ, rõ ràng vì đám thuộc hạ sợ “Du” chó điên sẽ cắn bọn họ nên đâu dám đánh thức giấc ngủ ngon lành dát vàng cả tỷ của hắn. Phong Tình đã biết nguyên nhân thì thở dài, bó tay. Trong mắt mọi người hắn vừa điên vừa xấu xa vậy sao.
Bọn họ đã ăn trưa hết rồi, cũng đã đi tham quan làng xong. Chỉ có một mình hắn là chưa, Ryan múc cháo nóng đưa cho hắn. Hắn ăn rất nhanh, được vài phút đã xong mấy chén. Cùng lúc đó thì Trình Uy Nga đi vào, trông cậu ta rất phấn khởi.
“Anh Phong à, chúng ta đi tham quan làng chài thôi”.
Buổi tối không để ý Trình Uy Nga, bây giờ trời sáng, ánh mặt trời tỏa nắng mới thấy rõ dung mạo của cậu ta. Một thiếu niên có gương mặt trong sáng, mắt to tròn long lanh, mái tóc ngắn xoăn nhẹ, nước da có phần trắng hơn so với người dân sống ở trong làng chài. Cậu ta có vài phần trông như con gái, mỏng manh lại yếu đuối. Như những bông hoa ở chốn thanh lâu mà hắn từng hưởng qua.
Một thuộc hạ trong nhóm lên tiếng trêu ghẹo mỹ nhân: “Ủa tiểu Nga, cậu thay đồ rồi hử? Tóc chải chuốt nữa chứ? Tôi tưởng cậu đi hẹn hò không đấy”.
Tên khác hùa theo: “Ha ha, đúng vậy đó”.
Trình Uy Nga gãi gãi đầu, cười gượng: “Tại trời nóng đổ mồ hôi nhiều quá nên tôi mới thay đồ”.
Trời cũng không nóng mấy, nhìn cậu ta giống như là chuẩn bị đặc biệt để đi tán tỉnh vậy.
Cậu ta không ngần ngại bước đến ôm lấy tay Phong Tình, đột ngột thân mật khiến đám thuộc hạ giật mình lo lắng tính mạng của cậu ta: “Anh Phong à, đi thôi, trong làng chúng tôi có nhiều thứ thú vị lắm”.
Hắn khẽ nhíu mày giựt tay lại: “Ừm, cậu ra ngoài trước đi”.
Đám thuộc hạ thở phào, vì “Du” tổng của bọn họ không đánh tên nhóc này cho chừa tội thích động chạm.
Bị sượng ngang, cậu ta chỉ biết mỉm cười trừ lại. Đi ra ngoài cửa đợi hắn, sẵn lịch sự đóng hộ cửa lại.
Phong Tình buộc tóc cho gọn, tiện tay lấy chiếc nón lá treo trên tường đội lên che nắng. Trước lúc đi hắn có phân chia công việc cho Ryan và đám thuộc hạ. Khảo sát quanh hòn đảo, xem có gì đáng ngờ không, sau đó gọi về phía Du Thành Nghĩa kiểm tra tình hình bên đó. Sau khi hắn tham quan làng xong sẽ cùng ngồi lại bàn kế hoạch tác chiến.
Nhận lệnh cả đám ai làm việc nấy theo phân công, Kim Khang thì ở lại trông nhà, nhiệm vụ của hắn chỉ có ở lại xem tin tức chiếc du thuyền bị cảnh sát tóm và động cơ tiếp theo của tên rắn giả hươu Lê Hòa Lỗ rồi báo cáo lại. Phong Tình thì cùng Trình Uy Nga đi tham quan ngôi làng.
Đầu làng là cổng vào bằng thép được dựng chắc chắn, bảng tên của làng rõ rệt mới mẻ, dường như mới được làm lại một tháng nay. Con đường đất cát bằng phẳng, thỉnh thoảng mới bắt gặp vài ổ gà nhỏ. Đi đến cuối làng có một phiên chợ nhỏ bày bán rất nhiều đồ vật, thực phẩm đa số là bán cá hải sản nhiều hơn các loại thịt khác. Từng gian hàng rau củ quả, có nhiều loại hoa quả hình thù kỳ lạ và màu mè đặc sắc mà từ đó giờ hắn chưa từng nhìn thấy. Xem ra ngôi làng này có nhiều thứ thú vị đấy chứ.
Đồ dùng gia dụng, thủ công, những món đồ lưu niệm, mọi thứ đều đẹp đẽ đến cuốn hút người nhìn thấy lần đầu. Vậy mà những người dân ở đây không tận dụng tài nguyên đặc biệt và tài năng sáng tạo p để lên đất liền kinh doanh. Nếu bọn họ làm thế có khi cái làng chài này sẽ phát tài lên đến mức nào chứ, không chừng từ nghề bán cá chuyển sang kinh doanh vàng bạc luôn rồi sao.
Trình Uy Nga luyên thuyên từ đầu đến cuối không biết mỏi cơ miệng, giới thiệu từ sản phẩm đến cách sinh hoạt của dân làng ra sao. Phong Tình nghe mà đau hết cả đầu, không có cách nào may cái mỏ của cậu ta lại được.
Người dân thân thiện nhiệt tình, lúc nào bọn họ cũng treo trên môi nụ cười mỗi khi gặp nhau. Đó là lý do hắn hiểu vì sao ngôi lành này lại có tên là Xuân Hỉ rồi. Ý nói trước sau đều vui vẻ, buồn bã rầu rĩ cũng phải cười. Như một biểu tượng đặc trưng của người dân nơi này. Cơ mà thấy bọn họ cứ cười thế này hoài thật quái dị, có phần đáng sợ, chắc chắn những người bình thường khi đặt chân lên hòn đảo này cũng sẽ chung suy nghĩ giống hắn.
Làng bọn họ có một nơi là vườn hoa quả khổng lồ, đến gần nơi này mới thấy mát mẻ và yên bình đến nhường nào. Hương thơm ngọt ngào từ những cái cây quả chín, làm xiêu động lòng người. Dù tâm trạng có khó chịu đến đâu khi bước vào đây liền trở nên hòa nhã, thoải mái.
Băng ghế gỗ dưới góc cây xoài mát mẻ, Trình Uy Nga ấn hắn ngồi xuống, đưa đến cho hắn một chai nước có màu sắc đỏ sẫm. Cậu ta nói đây là thức uống đặt sản của nơi này, thứ này vừa là nước uống thanh mát vừa là bài thuốc chữa bách bệnh.
Không cảm thấy như bị bỏ độc, Phong Tình mới uống. Tên nhóc Trình Uy Nga này không nói dối, đúng là vừa thanh lại vừa thơm mát.
Trình Uy Nga khẽ đỏ mặt khi trông thấy hầu hắn chuyển động nhấp nhô mỗi khi nước uống, trong lòng chợt rung động. Cậu ta hơi nhích đến gần hắn, ngượng ngùng hỏi: “Anh Phong này, không biết anh đã có người yêu chưa?”.
Phong Tình vặn nắp chai nước lại, hắn đăm chiêu, mỉm cười nói: “Đã có”.
Câu trả lời làm Trình Uy Nga thất vọng, cậu ta quên không để ý một người đàn ông từng tuổi này như Phong Tình thì làm sao không có người yêu cho được: “Có vẻ như đó là một cô gái may mắn nhỉ?”.
Hắn lắc đầu: “Không phải cô gái, mà là một người đàn ông”.
Trình Uy Nga bất ngờ: “Anh là khuynh hướng đó sao?!”.
“Ừm, cậu thấy kỳ lạ sao?”.
Đối với Trình Uy Nga thì sao mà kỳ lạ được chứ: “Không đâu ạ”.
Phong Tình nhìn hàng táo trước mặt, bỗng cười khổ: “Nhưng mà hiện tại tôi và anh ấy xảy ra vài vấn đề, vẫn chưa có cơ hội làm lành”.
Đây chẳng phải là cơ hội tốt sao? Trình Uy Nga nhìn kiểu gì cũng thấy Phong Tình giống người có rất nhiều tiền, lại còn là một người đàn ông điển trai. Cái cơ thể hoàn hảo này không hưởng thụ qua một lần thì rất là đáng tiếc. Nếu như khiến trái tim hắn rung động vì mình không chừng mình sẽ là người tốt số tốt phận, thoát khỏi cái đảo nghèo nàn này mà sống một cuộc sống thoải mái.
Trình Uy Nga âm thầm cười khoái chí cho kế hoạch tấn công con tim Phong Tình. Ngoài mặt cậu ta giả vờ thông cảm: “Chắc anh đã cô độc trong suốt thời gian qua một cách vất vả nhỉ? Nếu người đó yêu anh thật lòng chắc chắn sẽ quay trở về bên anh sớm thôi”.
Thấy Phong Tình nhìn mình dịu dàng sau lời động viên, Trình Uy Nga nắm chắc tự tin rồi. Cậu ta lấy cái cớ nóng quá nên cởi bở vài cúc áo, lộ ra bờ ngực trắng trẻo. Hơi sáp đến gần Phong Tình mà câu dẫn.
Phong Tình sớm đã nhìn ra Trình Uy Nga có tình ý với mình, nhưng thấy tên nhãi này có vài điểm đáng nghi từ khi bước chân lên bờ gặp mặt cậu ta đến giờ. Vì muốn tìm hiểu xem vấn đề nằm ở đâu nên hắn đã diễn để lấy cơ hội thăm dò. Chứ hắn chả thèm nhìn đến cậu ta đang giở trò quyến rũ mình.
Mặc dù khi trước từng có khoảng thời gian hắn chán đời mua vui giải trí cùng mấy cái loại hoa nguyệt lẳng lơ như thế này, nhưng hắn vẫn không thích nổi những kẻ như vậy. Ỷ được chút nhan sắc mà muốn lên giường hết người này đến người khác.
Làm gì có người nào làm tim hắn lay động đến muôn vàn cảm xúc như Thanh Nhân chứ.
“Trời nóng thế này thì cậu về nhà trước đi, kẻo bị cảm nắng rồi phát bệnh”.
Được Phong Tình lo lắng quan tâm, Trình Uy Nga muốn làm nũng: “Không sao đâu, tôi ở lại khi nào anh về tôi sẽ dẫn anh về, đường xá thế này e là anh không nhớ nổi đâu”.
Hắn xoa đầu cậu ta: “Tiểu Nga ngoan nào, cậu đi về đi”.
Giữa lòng ngực cậu ta rung lên, đỏ mặt vội đứng dậy: “Vậy tôi xin phép đi trước”.
Nhìn thấy bóng lưng của Trình Uy Nga khuất xa, lúc này hắn mới trưng ra bộ mặt ghét bỏ, ném chai nước trong tay đi. Định lấy điện thoại ra thì chợt khựng lại. Hắn quên mất điện thoại mấy ngày trước xảy ra ẩu đả đã bị vỡ, dữ liệu quan trọng đều nằm trong đó. Kể cả số điện thoại của Thanh Nhân và kho tin nhắn của anh. Từ lúc rời đi không nói với nhau câu nào, hắn chưa lần nào gọi điện hay nhắn tin cho anh.
Không biết anh đã nguôi giận chưa, chuyện đột ngột cưỡng gian anh trên xe hoàn toàn do hắn hiểu lầm mà ra. Với cái vai diễn “Du tổng” này của hắn chắc chắn anh sẽ không bao giờ tha thứ cho hắn. Phong Tình càng nghĩ càng áy náy, hắn thầm tự trách bản thân mình.
Bầu trời trong lành bỗng xuất hiện mây đen xám xịt, dần kéo đến, đem chiều nắng trở nên tối sầm. Thời tiết dạo này xấu thật, không mưa nhỏ cũng mưa to đến giông bão. Cứ như điểm báo chẳng lành mang đến cho hắn vậy.
Đứng dậy, cũng nên rời đi thôi, lúc quay gót đi thì hắn chợt dừng lại. Nãy giờ vậy mà hắn lại không để ý có thứ này, khuất sau mấy cây táo đằng xa thấp thoáng hiện ra một cái nhà kho nhỏ. Nếu nó bình thường thì hắn chả để ý làm gì, nhưng cái nhà kho này mơ hồ lại phát ra vài tia sáng kỳ lạ, lúc vàng lúc đỏ, lúc thì xanh.
Bản tính hắn vốn dĩ hiếu kỳ, trên cái đảo này còn có thứ thiết bị hiện đại nào mà hắn không biết? Toàn là ngư dân quê mùa không có kiến thức gì về thành phố trên đất liền, nói vậy chứ không phải là chê. Nếu họ phát triển thì đã không làm cái nghề đánh cá này làm gì.
Đã đến trước cửa, nhà kho bằng gỗ, thứ ánh sáng nhàn nhạt phát ra từ những cái khe nhỏ và lỗ thủng li ti trên cửa và tường. Hắn vặn cửa định đi vào nhưng phát hiện nó lại bị khóa. Hắn tưởng dân làng hiền lành thân thiện thì sẽ không đề phòng nhau chứ, cơ mà vẫn phải khóa chặt cửa cái kho chẳng đáng đồng tiền vào giữa ban ngày thế này. Xem như bọn họ cũng thông minh đi, biết cảnh giác phòng bị khi có người lạ trên đảo.
“Anh Phong!”.
Làm chuyện mờ ám mới giật mình, phong Tình quay qua thấy Trình Uy Nga trên tay cầm chiếc ô đang chạy đến. Cậu ta thở hồng hộc, vội kéo hắn ra khỏi khu vực nhà kho rồi đưa hắn cái ô: “Anh Phong à, thấy trời chuyển mưa sợ anh bị mắc mưa nên em lấy ô rồi quay lại nè”.
Ánh mắt cậu ta có phần hỗn loạn nhìn chăm chăm cái nhà kho đằng kia, như đang sợ hãi người ta sẽ biết bí mật bên trong vậy. Quả nhiên trong cái kho bé xíu đó có thứ gì đó bí ẩn hoặc kinh khủng không muốn ai nhìn thấy, Trình Uy Nga này thật đáng nghi.
Hắn chợt hỏi: “Người dân trong làng vì sao lại xây nhà kho nhỏ xíu như vậy ở giữa rừng trái cây thế? Hết chỗ xây rồi sao?”.
Trình Uy Nga giấu nét hoảng hốt trên mặt ra sau đầu, cậu ta cười nói xem như không phải chuyện gì lớn lao, bịa chuyện: “À, người ta xây cái kho ở đó để tiện cất dụng cụ làm vườn và cũng tiện lấy ra lấy vào sử dụng thôi mà”.
Nghe thôi đã sặc mùi nói dối rồi, làm gì mà dụng cụ làm vườn của tất cả dân trong làng đều dồn lại trong một cái kho bé tí tẹo thế kia. Xem ra tên nhãi Trình Uy Nga này vẫn còn non và xanh, không xảo trá trước mặt ai mà lại đi lừa ông trùm của Ngũ Hoa Xà thế này, rõ ràng cậu ta muốn trở thành nắm cát trên bãi cỏ xanh đây mà.
Trực giác của hắn không bao giờ sai, từ khi gặp Trình Uy Nga đến giờ luôn cảm thấy tên nhãi này có gì đó rất mờ ám. Không những rành rỗi ngôn ngữ bọn hắn như ăn bánh, mà còn hiểu biết khá nhiều thứ trên đời khi mà nói chuyện tán gẫu với hắn.
Nhỡ đâu cậu ta chính là nhân vật trên vở diễn của kẻ chủ mưu thì sao?
Phong Tình cười nhạt giả vờ tin cậu ta như một tên ngốc: “Vậy đó à, xem ra có rất nhiều thứ thú vị trên đảo cậu đấy”.
Rồi hắn nhận lấy cái ô, bung ra: “Trời sắp mưa rồi, cậu vào che chung ô với tôi đi”.
Trình Uy Nga nghe vậy thì vui mừng, liền đi bên cạnh hắn. Cùng lúc đó trời cũng đổ mưa, ô to có thể cho cả hai chen chút. Phong Tình nghiêng ô về phía cậu ta hơn, ra lăng tỏ ra ân cần. Trình Uy Nga chỉ có thể là mặt đỏ tim đập, trong lòng vui sướng như pháo hoa sắp nổ.
Phong Tình ngoài mặt rất thản nhiên làm một gã tốt bụng chịu ướt một bên vai, trong lòng thì vô cùng phát ngán và khó chịu. Nhưng vì tình cảnh nên mới thăm dò tên nhãi Trình Uy Nga bằng cách này, chứ hắn muốn chắc.
__________
[Lời tác giả]
Trà xanh xuất hiện! Trà xanh đáng nghi!
Anh Nhân à, anh đâu rồi! Trà xanh Trình Uy Nga đang ve vãn người yêu của anh kìa! Mau đến nhanh cho cậu ta một trận đi!